Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỗ mẫn cảm của mỗi người dường như đều không giống nhau, trình độ mẫn cảm của mỗi người cũng đều không giống. Chính Kỳ Lương Tần cũng bị chính mình dọa.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông cũng chỉ ngậm vành tai cậu trong miệng thôi.

Cái loại cảm giác này khiến người ta sợ run, đã không phải là vấn đề thoải mái hoặc là không thoải mái. Cậu trở lại trong phòng, dì Xuân hỏi: “Ô của con đâu?”

“Đưa anh cả, trên đường gặp anh ấy.”

Cậu mới vừa nói xong, Nghiêm Bách Tông phía sau liền tiến vào, bỏ ô lên giá chuyên dùng để đặt ô, hắn vừa đổi giày vừa ngẩng đầu nhìn Kỳ Lương Tần, trên mặt mang vẻ cười như không cười.

Tình yêu cũng giống như ho khan, dường như đều không giấu được, chỉ là trước mắt còn chưa ai nghĩ tới phương diện kia, không thì bọn họ đại khái sẽ rất dễ dàng nhìn thấy hai người có bao nhiêu tình nồng mật ý.

Nghiêm Bách Tông vào phòng, Kỳ Lương Tần cũng trở về phòng mình. Đi vào lại nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang ngồi ở trước bàn học chơi máy tính.

Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nhìn cậu một cái, cười nói: “Trong máy tính cậu sao lại sạch sẽ như vậy, hay là cậu giấu kỹ?”

“Giấu cái gì?” Kỳ Lương Tần làm bộ như nghe không hiểu.

“Đều là nam, cậu giả vờ cái gì.” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Không có phim à?”

Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách nói: “Có cũng chỉ có phim gay, một thẳng nam như anh, lại không thích xem.”

“Thật hả?” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Xem xem, tôi còn chưa từng xem đâu, đến, cho tôi được thêm kiến thức.”

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không có!”

Nghiêm Tùng Vĩ cười nằm ở trên lưng ghế dựa, lười biếng duỗi eo: “Cậu thường xuyên xem hả?”

“Chưa bao giờ xem.” Kỳ Lương Tần đỏ mặt nói.

Nhưng hiển nhiên Nghiêm Tùng Vĩ cũng không tin tưởng. Cậu cũng có chút xấu hổ, trước kia lúc cậu một mình, quả thật sẽ xem, nhưng mà sau khi đến thế giới này, cậu thật sự còn chưa bao giờ xem qua. Cậu nghĩ hiện tại cậu xem, tâm tính khi xem sẽ không giống lúc trước đi. Có lẽ cậu sẽ nghĩ nếu tư thế này đổi thành cậu và Nghiêm Bách Tông sẽ là dạng gì, tư thế kia nếu đổi thành cậu và Nghiêm Bách Tông sẽ là dạng gì, đại khái xem một hồi liền chịu không nổi.

Chịu không nổi, cái từ này lần đầu tiên cậu cảm thấy khiến người ta xấu hổ như vậy. Cái loại cảm giác này khiến người ta khó chịu, nhưng lại không chỉ là khó chịu, khiến người ta hận không thể chết, lại luyến tiếc chết, hận không thể la lên, lại không dám la, khiến ngón tay đầu ngón chân người ta đều cuộn lại giống như co rút, thân thể đều rất căng thẳng, mở miệng chờ đợi người cứu chuộc.

Dự báo thời tiết nói, hai ngày kế tiếp đều có mưa, đại khái ngày mai không cần học quân sự. Trước khi ăn cơm quả nhiên nhận được tin tức trong nhóm của lớp, bảo ngày mai nếu sáng sớm còn mưa, học quân sự liền tạm dừng, không cần đến sân thể dục tập hợp.

Vì thế Kỳ Lương Tần vô cùng chú ý thời tiết ngày mai, nhìn nhìn trên điện thoại, tìm kiếm trên mạng, lại xem dự báo thời tiết trên TV, đều nói ngày mai có mưa lớn.

Rốt cuộc có thể ngủ nướng một bữa.

“Mẹ còn chưa có về sao?” Nghiêm Tùng Vĩ ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

“Dì mới vừa gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy nói đã ở trên xe, mấy phút đồng hồ liền tới nhà.”

“Vậy từ từ đi, ” Nghiêm Bách Tông nói với dì Xuân: “Chờ bà ấy về rồi dọn cơm.”

Nhưng mà bọn họ đợi mười mấy phút đồng hồ, đều không thấy lão thái thái trở về. Nghiêm Tùng Vĩ gọi một cú điện thoại qua, sắc mặt lại thay đổi.

“Làm sao vậy?” Kỳ Lương Tần khẩn trương hỏi.

“Xảy ra tai nạn xe?! Nói là ở cửa tiểu khu…”

Lần này làm mọi người đều bị dọa, Nghiêm Bách Tông lập tức đứng lên, Nghiêm Tùng Vĩ đi theo hắn bước nhanh ra cửa nhà, hai anh em cầm ô liền ra cửa. Dì Xuân kinh hoảng vô cùng, tay nắm tạp dề nói: “Này… sao lại xảy ra tai nạn xe?”

“Con cũng đi nhìn xem.” Kỳ Lương Tần nói xong cũng cầm ô chạy đi ra ngoài. Bên ngoài mưa rất lớn, giày cậu cũng không thay, mưa thật lạnh, bọt nước bắn lên làm ướt cẳng chân cậu. Cậu bước nhanh đi theo đám Nghiêm Bách Tông, lại thấy hai anh em Nghiêm gia đều nhấc chân chạy, Kỳ Lương Tần cũng chạy theo.

Tiểu khu rất lớn, Kỳ Lương Tần chỉ chạy chốc lát liền thở hồng hộc, trên người đều bị mưa xối ướt hơn phân nửa, xa xa nhìn thấy hai chiếc xe đỗ ở ven đường, bảo an tiểu khu cũng đứng ở bên cạnh. Kỳ Lương Tần bước nhanh chạy tới, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ đã đứng lại, đang nói chuyện với người trong một chiếc xe. Mưa lớn, đèn lại chiếu chói mắt, cũng không thấy rõ chiếc nào là xe lão thái thái ngồi. Cậu thở dốc đi qua, kết quả nhìn thấy lão thái thái xuống xe, đến dưới ô Nghiêm Bách Tông.

Hóa ra là sợ bóng sợ gió một hồi, ngày mưa tình hình giao thông không tốt, xe lão thái thái với chiếc xe phía trước quẹt cọ một chút, tài xế chiếc xe kia là một tay mới, trong lòng căng thẳng, liền chạy lên khu xanh hóa bên cạnh.

May mắn không có ai bị thương.

“Mẹ gọi điện thoại cũng không nói lời nào rõ ràng, dọa chết bọn con, bọn con cho rằng xảy ra chuyện lớn rồi chứ.”

“Là con cúp điện thoại gấp, ta còn chưa nói được mấy câu, con đã cúp. Có điều lúc ấy trong lòng ta cũng thật sự là sợ hãi, ta sợ nhất là trên đường gặp loại chuyện này.”

“Để tài xế thương lượng với đối phương, xem hai bên giải quyết như thế nào, Tùng Vĩ, cậu đưa mẹ trở về trước.”

Nghiêm Bách Tông nói xong nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, nói: “Trên người sao đều ướt vậy?”

“Chạy quá nhanh, ” Kỳ Lương Tần nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, phát hiện trên bả vai hắn cũng ướt một mảnh, trong lòng nghĩ anh còn nói em, không phải là cũng sốt ruột như em hả. Nghiêm Bách Tông nói: “Em cũng đi về trước.”

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, đi theo lão thái thái vào trong tiểu khu. Lão thái thái còn đang nghĩ mà sợ, nói: “Đổ mưa to thật sự không thể ra cửa, quá nguy hiểm.”

“Người không có việc gì là được.”

Lão thái thái cười nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Có phải con cũng bị dọa sợ không?”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Đều do Tùng Vĩ, không nói rõ ràng.”

Lão thái thái cười hỏi: “Viện Viện về chưa?”

“Còn chưa.”

“Con gọi điện thoại cho nó đi, nếu mưa vẫn rơi lớn như vậy, kêu nó tối nay đừng về, khuya khoắt, lại mưa to, không an toàn.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Viện, Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, cách màn mưa nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở ven đường, nói chuyện với tài xế, trong lòng có một loại tình yêu khó hiểu, ở trong bóng đêm muốn tràn ra.

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy cậu quay đầu lại nhìn, liền theo ánh mắt cậu nhìn qua, Kỳ Lương Tần quay đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt hắn, thực rõ ràng mà tránh né một chút, cúi đầu nhìn mưa dưới đất.

Suy nghĩ đã từng chợt lóe qua trong lòng Nghiêm Tùng Vĩ lại nổi lên. Hắn nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần phát hiện tầm mắt hắn, liền ngẩng đầu hướng về phía hắn cười cười.

Đại khái là mưa bụi và ô che khuất ánh đèn đường, mặt Kỳ Lương Tần dưới ô che mờ tối hơn một chút, nhưng mà thực xinh đẹp. Mặc dù hắn là thẳng nam, cũng không thể không thừa nhận Kỳ Lương Tần thực xinh đẹp. Người xinh đẹp như vậy, nhưng không có đối tượng, cỡ nào không hợp lý.

Hắn thất thần một chút, không chú ý đường dưới chân, có một khối gạch bị hở, hắn vấp một cái, lảo đảo vài cái, bắn lên một thân đầy nước. Lão thái thái oán giận hắn: “Nhìn đường chút.”

Dì Xuân ở cửa nhà nhìn thấy lão thái thái trở về, hô: “Vừa rồi nghe Tùng Vĩ nói xảy ra tai nạn xe, làm tôi sợ muốn chết, may mắn đều không có việc gì.”

“Xảy ra một chút sự cố nhỏ, không có gì đáng ngại, có điều cũng đủ dọa người.” Lão thái thái cởi áo khoác, đưa cho Kỳ Lương Tần, nói: “Ăn cơm đi, chết đói, đi chơi mạt chược, cơm trưa cũng không ăn thật ngon.”

Một lát sau Nghiêm Bách Tông cũng trở về, nói chuyện đã giải quyết xong. Đối phương là một người thường, lái xe cũng là xe bình thường, quẹt xe Nghiêm gia, biết chút phí sửa chữa của đối phương có khả năng đủ cho mình mua một cái xe mới, tự nhiên có chút sợ, muốn cảnh sát giao thông lại đây xem, giám định một chút xem là trách nhiệm của ai. Nghiêm Bách Tông cảm thấy xe chỉ là quẹt một chút, gọi cảnh sát giao thông tới cũng là phiền toái, cho nên liền chủ động bồi thường đối phương một chút tiền, nhận trách nhiệm.

Lão thái thái gật đầu nói: “Cũng tốt, hắn cũng không phải cố ý. Ngày mưa lái xe đều phải chú ý, hai người các con cũng vậy, về sau lái xe chú ý nhiều một chút.”

Đây vốn là một ngày thực bình thường, bởi vì đổ mưa, đại khái là bởi vì thời tiết thực thích hợp đi ngủ, cho nên mọi người đều sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Dì Xuân không phát hiện cậu ngủ ở phòng cho khách đi?”

Kỳ Lương Tần lắc đầu, cầm một bộ quần áo từ trong tủ quần áo, đi đến phòng tắm: “Không có. Tôi ngẫu nhiên dậy trễ một chút, dì ấy cũng không phát hiện.”

“Không phải cậu mới vừa tắm sao, lại tắm hả?”

“Vừa rồi đi ra ngoài, trên đùi bắn đầy nước bẩn, xối một chút.”

Nghiêm Tùng Vĩ ngồi vào trên giường, mở laptop ra chơi game. Hôm nay tâm tình hắn vẫn luôn là lạ, game chơi cũng không vui, mấy bàn đều thua. Kỳ Lương Tần tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, lau tóc hỏi: “Không phải anh có chuyện gì chứ, tôi thấy hôm nay anh vẫn luôn là lạ.”

Nghiêm Tùng Vĩ bỏ laptop xuống, xuống giường đi toilet: “Có thể có chuyện gì. Nghẹn chết tôi, tôi phải đi vệ sinh, hôm nay uống canh nhiều quá.”

Hắn đi toilet xả nước tiểu, lúc đi ra Kỳ Lương Tần đang sấy tóc. Tóc Kỳ Lương Tần còn dài hơn hắn một chút, sấy thôi mà cũng có hiệu ứng bay tới bay lui, như là đang làm quảng cáo dầu gội đầu. Hắn giống như thường ngày đi lên đùa giỡn Kỳ Lương Tần, cố ý ngửi trên tóc cậu: “Thơm quá.”

Kỳ Lương Tần đã không còn ngại ngùng tránh né hắn, xem hắn như không tồn tại cứ ở đó sấy tóc, chỉ là bỗng nhiên đem máy sấy nhắm ngay hắn, một luồng gió nóng ập lại đây, thổi Nghiêm Tùng Vĩ nháy mắt tránh né một chút, cái tránh né này hắn lại thấy được một vết ứ trên cổ Kỳ Lương Tần.

Ban ngày hắn nhìn thấy trên cổ Kỳ Lương Tần có một miếng băng cá nhân, hắn cũng hỏi qua Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần nói là lúc học quân sự không cẩn thận bị nhánh cây quẹt bị thương. Lời này không thật không giả, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà hiện giờ đại khái là vừa rồi tắm rửa làm rớt miếng băng cá nhân trên cổ, vết thương trên cổ liền lộ ra. Hắn là tay già đời trên việc phong nguyệt, vết ứ kia rốt cuộc là nhánh cây quét qua hay là nguyên nhân gì khác tạo thành, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Đó là một dấu hôn, hơn nữa khẳng định mút vào rất dùng sức, mới lưu lại dấu vết nặng như vậy, như là một con dấu, đóng ở trên cần cổ trắng nõn của Kỳ Lương Tần.

Truyện Chữ Hay