Một lúc sau một binh sĩ vôi vã ôm chậu nước nóng tới, nến và dao cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Liễu Yên gỡ hết băng gạc trên lưng Bắc Thần xuống dùng khăn sạch tẩm tí nước nóng rửa quanh vết thương một lần.
Sau đó y cầm lấy cây dao huơ huơ trên ngọn lửa đợi khi đã nóng Liễu Yên lấy dao cắt lấy những phần thịt bị hoại tử.
Phó tướng ở bên cạnh nhìn mà muốn rút dao động thủ mấy lần, cũng may là được một vị khác chặn lại
Liễu Yên chuyên tâm cắt, cố gắng để dao không động quá mạnh vào vết thương.
Khoảng chừng khắc sau ( phút) vết thương đã được loại bỏ hết phần thịt bị hoại tử.
Liễu Yên đưa tay lau mồ hôi, dùng một cái khăn bông khác tẩm nước nóng nhẹ nhàng lau sạch vết thương một lần nữa, rồi lại từ trong hòm thuốc lấy ra bình thuốc đích thân mình chế tạo dùng để trị ngoại thương muốn dùng cho Bắc Thần thì bị cản lại.
Phó tướng nhìu mày nhìn Liễu Yên:" Ngươi muốn làm gì?"
"Dùng thuốc cho hắn nha."
Phó tướng:" Ai biết được nó có phải là độc dược hay không?".
Liễu Yên thở dài:" Phó tướng dùng người thì không nghi ngờ."
Phó tướng vẫn ngang bướng không tin tưởng.
Liễu Yên:" Được rồi, thái y ông kiểm tra một chút đi."
Thái y cũng không dám chậm trễ nhận lấy bình thuốc kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có độc tính thái y liền gật đầu với Phó tướng:" Phó tướng quân an tâm, không có độc."
Lúc này Phó tướng mới chịu buông tay để Liễu Yên dùng thuốc.
Liễu Yên rắc thuốc quanh vết thương, sau đó lại dùng bải sạch băng bó lại, xong xuôi y rửa sạch bàn tay của mình rồi đứng dậy.
"Xong rồi, chậm nhất là ngày mai hắn sẽ tỉnh."
Phó tướng:" Nhốt y lại đợi đến hôm sau nếu tướng quân vẫn không tỉnh tình ngươi lấy mạng ra mà trả đi!".
Liễu Yên bị nhốt cũng không lo lắng, y ngủ một giấc trong nhà lao, quả nhiên sáng hôm sau đã được thả ra, thái độ của Phó tướng đối với y cũng không còn ác liệt như trước:" Tiểu tử tướng quân muốn gặp ngươi."
Liễu Yên gật đầu đi theo sau phó tướng đến doanh trướng.
"Tướng quân." Liễu Yên cuối người hành lễ.
Bắc Thần nghiên người nhìn Liễu Yên, hắn hỏi bất ngờ vì hắn tưởng bị đại phu đã cứu mình sẽ là một ông lão râu tóc bạc phơ không ngờ lại là một thiếu niên trẻ tuổi đến như vậy.
"Ngẩng đầu lên." Bắc Thần nói.
Liễu Yên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Bắc Thần.
Một gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt màu đỏ cuốn hút bình thường sẽ mang theo chút ma mị nhưng khí chất trên người thanh niên lại vô cùng ôn hòa làm cho đôi mắt nóng bỏng cũng bị lây nhiễm chút tươi mát.
"Ngươi gọi là gì?".
Bắc Thần hỏi.
"Ta gọi Liễu Yên."
"Liễu Yên sao? Vậy sau này ngươi là quân y chuyên dụng của ta đi."
Liễu Yên hơi bất ngờ, hỏi lại:" Ta sao?"
"Đúng vậy."
Và cứ thế Liễu Yên trở thành quân y của riêng Bắc Thần.
Ngoài việc chữa trị chăm sóc vết thương cho Bắc Thần ra Liễu Yên còn đảm luôn việc y phục và thức ăn hằng ngày cho hắn, thay vì nói là quân y chuyên dụng gọi thẳng là bảo mẫu luôn đi.
Suốt một tháng trời bầu bạn, Bắc Thần dần dần tin tưởng Liễu Yên hơn, nếu có bàn chính sự cũng không bảo y tránh đi nữa.
Nhưng Liễu Yên lại không thoải mái như vậy, đã một tháng rồi mà y vẫn chưa có cách nào lấy được thuốc giải, ngay cả cách giải cũng không biết.
Liễu Yên trằn trọc suy nghĩ vài lần, cuối cùng y nghĩ ra một ý nghĩ bạo dạng.
Độc của nước Thụy dễ tìm thuốc độc nhưng thuốc giải khó cầu.
Liễu Yên đơn giản khéo léo hỏi quân y một lát là biết chổ để thuốc độc ở đâu, y cũng không ngu mà trộm thuốc chỉ lấy ít đem về phòng nghiên cứu, qua nghiên cứu Liễu Yên biết được độc này chủ yếu là từ một loài cỏ ở nước Thụy nghiền thành bột lại cho thêm vài thứ để hỗ trợ độc tính bộc phát mạnh hơn.
Liễu Yên phí không ít công sức mới lấy được một nhánh cỏ đó.
Một tháng nay quan hệ của Bắc Thần và y rất tốt, y cũng cảm nhận được hắn rất ỷ lại vào mình.
Liễu Yên quyết định cược một lần.
Liễu Yên nói với Bắc Thần bảo rằng mình xuống bếp nói muốn nấu một ít thuốc bổ để uống dạo này bản thân hơi đau đầu.
Bắc Thần lo lắng nhìn y sau đó vẫn gật đầu bảo y màu đi.
Liễu Yên xuống bếp nấu thuốc bổ nhưng ngoài thuốc bổ y lại bỏ một nhánh độc vào.
Sau khi nấu xong y cũng không vội uống mang theo bát thuốc đến thư phòng của Bắc Thần.
"Sao vậy?".
Bắc Thần hỏi
"Thuốc nóng quá nên để nguội hẵng uống, trong lúc đó để ta mài mực cho người".
Liễu Yên cười hi hi nói.
Bắc Thần khẽ lắc đầu, tùy ý y.
Một lúc sau khi thuốc đã nguội Liễu Yên cầm bát thuốc ngồi trên ghế chuẩn bị uống.
Lần đặt cược này...!Y thắng hay thua đây.
Liễu Yên uống thuốc Bắc Thần cũng không để ý nhiều cho đến khi một tiếng vỡ sắc bén vang lên hắn mới để ý đến Liễu Yên đã nằm vật trên đất, chén thuốc vỡ tan thuốc ngấm ra mặt đất.
"Liễu Yên!!!!!!".
"Người đâu, gọi thái y đến đây mau!!!".
Bắc Thần vội vã gọi người đến, người nọ lập tức ba chân bốn cẳng đi mời thái y.
Bắc Thần bế người lên giường, lo lắng nhìn thụy nhan tái nhợt:" Yên nhi....!Ngươi đừng có việc gì..."
Rất nhanh thái y đã lộc xộc chạy đến, theo sau còn có Phó tướng.
"Mau, mau đến xem Yên nhi.."
Thái y bắt mạch, sau đó khẽ nhíu mày phun ra hai chữ:" Thụy độc."
Bắc Thần biến sắc:" Sao có thể? Tra cho ta mau tra xem ai hãm hại y!"
Điều tra rất nhanh đã dẫn đến ấm thuốc bổ của Liễu Yên nhưng chẳng ai nghĩ y sẽ tự hại mình cả.
Manh mối đứt đoạn Phó tướng chỉ có thể quy vào Liễu Yên bất cẩn.
Bắc Thần nhìn Liễu Yên khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn lấy ra thuốc giải độc cho y.
Thụy độc dễ tìm thuốc giải khó kiếm, cho dù Bắc Thần là một hoàng tử trong người cũng chỉ có ba viên thuốc giải, hắn vậy mà sẵn sàng đưa ra một viên cho Liễu Yên phải nói là rất dụng tâm.
Suốt đêm đó hắn ngồi bên giường nắm chặt tay Liễu Yên.
Đợi đến khi Bắc Thần rơi vào giấc ngủ sâu, Liễu Yên vốn đã ngất lại mở mắt ra.
Y cược thắng rồi.
Liễu Yên nếm lại dư vị thuốc trong miệng thầm nhớ tất cả các loại dược liệu.
Một tháng rưỡi sau đó y kì công chế tạo thuốc giải một cách công khai lấy lí do là thuốc giải quý hiếm y sẽ cố gắng chế tạo lại để trả cho Bắc Thần.
Bắc Thần chỉ cười cười tùy ý y.
Cuối cùng Liễu Yên thành công chế được viên thuốc một đưa trả cho Bắc Thần một thì tìm cách gửi về doanh trướng nước Điệp.
Cuối cùng y vẫn là không lựa chọn trở về, y muốn ở cùng hắn, bên cạnh hắn để nhìn hắn đoạt được ngôi cữu ngủ chí tôn.
"Cắt!"
__________________
Mỏi tay quá đi trời ơi không ngờ dài vậy luôn mặc dù tui đã cắt bớt lời thoại.
(꒦ິ꒳꒦ີ)(꒦ິ꒳꒦ີ).