Tạo hình mới của Hàn Liên quả nhiên so với lúc trước càng đẹp hơn, vừa nhìn vào thì người ta liền có thể dễ dàng liên tưởng đến một tiểu y phu nhỏ nhắn, đáng yêu.
Đến Dung Lệ cũng không nhịn được mà chạy tới chụp cùng cậu mấy bức.
Hàn Liên chọn một góc không bắt mắt ngồi xuống vừa dùng buổi sáng vừa xem lại kịch bản cảnh diễn hôm nay.
Cảnh diễn này là vào thời điểm hai chị em họ Liễu vừa mới vào quân doanh vẫn chưa có tiếng tăm gì mấy, chỉ là vào cho đủ số cho nên thường hay bị những binh sĩ khác xem thường, lại gặp Liễu Nhiên xinh đẹp nên luôn tìm cách trêu chọc ức hiếp hai tỷ đệ.
Có một lần Liễu Yên vô tình lại đắc tội một phó quân cho nên tối hôm ấy bị người tìm đến dạy dỗ một trận, Liễu Nhiên vì bảo vệ em mình phải chịu một trận đánh đập gãy hai cái xương sườn.
Cũng từ đó Liễu Yên bắt đầu khác với lúc trước lãnh đạm hơn, ra tay đủ độc hơn dần dần y có tiếng tăm trong quân doanh và có thể bảo vệ được chị của mình.
Đây có thể được coi là một bước ngoặt của nhân vật Liễu Yên, từ một tiểu y phu yếu đuối tay trói gà không chặt trở thành một vị quân y danh tiếng lẫy lừng và là vị quốc sư sau này của nước Thụy.
Hàn Liên đọc kịch bản mà tấm tắc không thôi, hai chị em từng là người thân ruột thịt duy nhất của nhau tất cả đều nghĩ cho nhau đến cuối cùng lại là người không thuộc về cùng một thế giới.
Hai người thờ hai chủ vĩnh viễn không thể nào trở lại như xưa nữa.
giờ, background, máy quay tất cả đều đã vào vị trí.
Đạo diễn Khương Minh từ xa phát loa gọi các diễn viên đến chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, Hàn Liên cũng đặt kịch bản xuống, hớp một hớp nước cho thông giọng rồi đi đến vị trí.
Vị trí của Hàn Liên là bên trong liều còn Dung Lệ là ở bên ngoài liều.
Khi cả hai đều vào vị trí, ánh sáng, máy quay, thu âm tất cả đều sẵn sàng.
Đạo diễn Khương Minh hô một tiếng.
"Action!"
Bảng clapper board phát ra một tiếng cạch.
Hàn Liên mở mắt ra lần nữa, đôi mắt màu đỏ luôn hồn nhiên thường mang theo tia sắt bén hiện tại dịu xuống một cách nhẹ nhàng thanh mát.
Trên chiến trường, một đội quân hơn vạn đóng quân ở gần biên cảnh nước Điệp.
Bề ngoài thì quân đội này cực kì dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở bất kì đâu cũng có cái góc tối của nó, ở đâu cũng sẽ bị cái gọi là giai cấp thống trị áp bức trên đầu.
Bên ngoài một căn liều nhỏ, nằm ngoài rìa đội quân.
Liễu Nhiên bị bao vây bởi năm sáu tên lính cao to vạm vỡ, sắc mặt cô hơi tái, nhưng đôi mắt vẫn vững vàng.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Một tên lính lên tiếng:" Đệ đệ ngươi đắc tội thủ lĩnh bọn ta, tránh ra ta phải dạy cho nó một bài học!".
"Các ngươi muốn nhắm thì cứ nhắm vào ta đừng làm hại đệ đệ ta!".
Liễu Nhiên la to.
Tên lính khi nãy ngay lập tức chặn lấy miệng Liễu Nhiên, gằng từng chữ: "Mày câm miệng lại! La cái gì mà la!! Được thôi ngươi muốn chịu thay nó thì ta sẽ thành toàn!".
Sau đó gã đưa mắt ra hiệu cho những tên còn lại, những gã đó là binh sĩ đã quen nơi sa trường máu đổ thây chất thành núi, bọn họ không có khái niệm thương hương tiếc ngọc, nhận được chỉ thị lập tức nhào tới tay đấm chân đá.
"Này thì chịu thay!! Này thì chịu thay!!! Giả vờ cao quý cái gì chứ!!".
"Đúng là tỷ tỷ tốt!!!"
Tiếng đánh đập, tiếng la mắng cùng với tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Liễu Nhiên cách một lớp liều mỏng tất cả đều lọt vào tai Liễu Yên người đã ngủ trước đó.
Đôi mắt y cơ hồ bùng lên ngọn lửa giận dữ, tay nắm chặt lại vì dùng sức mà các khớp xương vang lên vài tiếng rôm rốp.
Y nghe tiếng chị mình đau đớn, lại nghe tiếng mắng chửi nhục mạ của bọn người ngoài liều, cố gắng kìm chế cảm xúc muốn xông chửa ra ngoài, Liễu Yên biết nếu hiện tại y chạy ra thì công sức chịu đòn thay mình của tỷ tỷ sẽ đổ sông đổ biển.
Tất cả đều tại y quá yếu đuối.
Yếu đến nỗi ngay cả tỷ tỷ của mình cũng không bảo vệ được.
Nếu y mạnh hơn thì....đúng vậy nếu y mạnh hơn thì tỷ tỷ sẽ không phải chịu những thứ như vậy...
Đôi mắt Liễu Yên từ tức giận trở nên kiên định, y biết bản thân mình yếu đuối từ nhỏ, đã vô duyên với võ thuật nhưng y có thể dùng y thuật của mình để bảo vệ chính mình, bảo vệ chị của mình.
Liễu Yên nghe tiếng bước chân rời đi, mãi một lúc sau y mới nghe tiếng chị mình bước vào, Liễu Yên lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Liễu Nhiên rón rèn bước vào trong ngăn không cho đệ đệ mình thức giấc, nàng lấy ra thuốc trị thương, cố nén cơn đau thấu xương từ lồng ngực tự tay băng bó vết thương cho mình.
Liễu Yên nhìn thấy mà đau lòng không kể.
Tỷ tỷ của y vì y mà bị thương như vậy vậy mà y cũng chẳng có dũng khí hỏi nàng một tiếng có đau không bởi vì y biết rất đau, nhưng chắc chắn tỷ ấy sẽ lắc đầu bảo không đau.
Liễu Yên y tất cả đều hiểu nhưng nếu tỷ tỷ không muốn y hiểu vậy y liền không hiểu như tỷ ấy muốn vậy.
Liễu Yên chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống gối, để lại một mảng ướt.
"Cắt!!".
Đạo diễn Khương Minh hô.
Ông rất hài lòng đoạn này, lại đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Hàn Liên.
Cảnh quay này ông cứ nghĩ sẽ phải NG mấy lần mới được lại không ngờ trong một cảnh quay không thoại Hàn Liên có thể biểu đạt cảm xúc qua vẻ mặt và ánh mắt rất tốt.
Quả nhiên không hổ là người có thể lọt vào mắt Trần Thành.
____________________________
Cách ly, cách ly, cách ly...!Nguyên xóm cách ly hết trơn trừ nhà tui với khoản nhà gần chổ tui (꒦ິ꒳꒦ີ).
Vậy mà mai mẹ tui vẫn phải đi làm, dịch quài khổ quá..