Xuyên thư chi bảo bối là hiệu ứng cánh bướm _ Chương .
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương : Giả heo ăn hổ.
Đám người ở đây không phú cũng quý, kẻ nào cũng có tiền có địa vị thuộc cao tầng của xã hội, một khi đã muốn là phải có cho bằng được.
Nhưng...bọn họ đã quên một điều, đúng hơn là bị rượu làm cho đầu óc quay cuồng rồi, bởi vì người có thể xuất hiện ở tầng này không phải là kẻ có thể ngồi yên cho họ chiếm đoạt đâu.
Nhất là kẻ đã sống hai đời như Hàn Liên thì càng không thể.
"Nào...mỹ nhân lại đây với anh nào." Một tên nhịn không được nữa, tiễn lên vài bước, đưa tay định tóm lấy Hàn Liên.
"Chậc....thật là.." Hàn Liên lùi lại vài bước, khinh thường nhìn gã, đôi con ngươi đỏ lóe vài điểm sáng, cậu nở nụ cười đầy quyến rũ.
"Muốn tôi sao? Một đêm của tôi rất đắc ông đi nổi sao?".
"Hừ...thằng điế.m này mày chê tao nghèo à? Nói cho mày biết ông đây là giám đốc công ty XX đừng nói một đêm, cả đời của mày ông đây cũng mua được!".
Gã đàn ông thô lỗ phun một ngụm nước bọt.
"Ồ ông giàu thật đó nha! Đêm nay chắc phải nhờ ông thỏa mãn tôi rồi...chỉ là..."
Hàn Liên mỉm cười, nụ cười này so với nụ cười quyến rũ lúc này quả là một trời một vực, nụ cười khi nãy cùng với đôi mắt màu đỏ khiến người ta mê mẩn thì nụ cười này cũng đôi mắt đỏ lại khiến người đối diện với nó sợ hãi vô vàn cứ như là đang bị hàng trăm cây súng nhắm vào vậy.
Hàn Liên vừa cười vừa dùng tốc độ nhanh nhất, mạnh nhất và chuẩn xác nhất đã vào bên dưới của gã đàn ông.
"A a a a a a...." Gã đàn ông ôm phần dưới khụy xuống, đau khổ rên la.
"Chậc, tiếc quá vậy là tối nay không có phúc hưởng rồi..┐(´∇`)┌".
Hàn Liên chắt lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng.
"Ha ha...".
Một giọng cười đầy ý vị phát ra ở phía sau, Hàn Liên lập tức xoay người lại phát hiện một gã nam nhân cao lớn tóc vàng, trên mày tới đuôi mắt có một vết sẹo, vết sẹo này không khiến gã trở nên đáng sợ mà còn tăng thêm phần cuồng dã quyến rũ.
Chính xác đây là mục tiêu của Hàn Liên.
"Ồ, đây không phải là nhóc nhút nhát ban sáng đụng phải tôi đây sao? Cứ tưởng là một con cừu non hóa ra là một con sói nhỏ à?".
Gã vừa đi lại vừa cười hỏi.
"Đó là tôi sai nên tôi nhận lỗi thôi!" Hàn Liên bĩu môi đáp trả.
"Ha ha...thú vị...thật sự rất thú vị...ha ha.." Gã nam nhân cười lớn.
Hàn Liên:"..." Làm ơn bỏ cái lời thoại kinh điển của nam chính dành cho nữ chính ra đi có được không?
"Cậu tên gì?" Gã hỏi.
"Anh biết phép lịch sự không? Trước khi hỏi tên người khác phải nói tên mình trước hiểu không?".
Gã nam nhân hơi kinh ngạc, lần đầu có người nói năng với gã kiểu đó, nhưng lại chẳng khiến gã khó chịu mà đặc biệt còn came thấy rất tự nhiên thoải mái.
"Tôi là Ân Không."
Hàn Liên gật đầu:" Tôi là Hàn Liên."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?".
Ân Không hỏi.
"Anh bao nhiêu?".
""
"Tôi tuổi, nên anh gọi tôi là anh đi!" Hàn Liên chống nạnh nói.
Ân Không:"...." Xạo hả? Có ai tuổi như cậu không?
"Sao? Không tin hả, tôi có thể đá anh bay tám hướng đó!".
Hàn Liên khịt mũi xem thường.
Ân Không:"..."
Đám người kiếm chuyện, gã đàn ông còn đang lăn lộn trên đất:"..." Bọn tôi chưa tàn hình đâu tay nhĩ khang
Hàn Liên nhìn ngoài mặt thì vô cùng tự nhiên nhưng trong lòng lại tính toán đủ đường làm sao để tiếp cận Ân Không theo cậu biết thì gã thích những người mạnh mẽ, khẳng khái và tốt nhất là không nên nói dối, lừa gạt và phản bội gã.
Ồ, một người ghét nói dối sao?
Cơ mà...!Nói dối lại là thứ Hàn Liên cậu am hiểu nhất...cho nên Ân Không à..
Lần này anh phải thực tức giận rồi.
"Đứng nhìn tôi lùn, thực ra tôi rất cao đó, nhìn nè!" Hàn Liên vừa nói vừa chứng minh bản thân rất cao bằng cách co giò nhảy lên trên lan can.
"Cẩn thận!".
Ân Không hoảng hồn, vội vàng chạy tới đỡ lấy Hàn Liên, một phát ôm trọn người vào lòng.
Hàn Liên:"..." má!! Đừng bồng công chúa!!!
"Khụ...thể hiện hơi bị lỗi chút, nhưng nói chung tôi vẫn lớn tuổi hơn anh cho nên gọi anh đi nha chú em!" Hàn Liên vỗ vỗ vai Ân Không.
Ân Không:"...." Chẳng muốn trả lời luôn á.
"Được rồi, tôi phải đi tầng tham quan nữa, thiệt là gặp đám người này thực mất hứng, thôi tạm biết em trai, hẹn gặp lại!" Hàn Liên vô cùng soái khí vẫy tay hẹn gặp lại rồi bước lên lầu với tư thái vô cùng đẹp trai.
Ừm, Hàn Liên nghĩ vậy thôi.
Ân Không:" Em trai là cái quái gì?"
....Nhưng mà nhóc con đó cũng thật đáng yêu quá.
Hàn Liên - người vừa được khen đáng yêu đang vô cùng vui vẻ tung hứng chiếc chìa khóa bản thân mới trộm được từ túi của Ân Không lúc gã ôm mình, việc đầu tiên cần làm không phải là tìm phòng của gã để thâm nhập mà là...rửa sạch dấu vân tay trên chìa khóa đã.
Hàn Liên vô cùng chuyên nghiệp hủy thi diệt tích dấu vân tay của mình, tiếp theo là đi dạo một vòng vừa để tìm phòng của Ân Không vừa để đánh dẫu những chổ có camera để thuận tiện đột nhập.
Nửa tiếng sau Hàn Liên thuận lợi vào được phòng Ân Không.
Khi nãy cậu đã để ý rồi, Ân Không là đang có việc cần ra ngoài, nhìn dáng vẻ đó theo kinh nghiệm nhiều năm thì Hàn Liên dám chắc là gã đi ăn khuya, tiệc tùng gì rồi cho nên phải gần sáng mới về chẳng cần lo.
Hàn Liên nhanh nhẹn tìm được một sấp tài liệu có liên quan đến những vụ giao dịch ngầm, cậu nhanh chóng chụp hết lại vào điện thoại, để tránh có việc gì đó bất ngờ xảy ra Hàn Liên đứng tại chổ gửi ảnh qua mail cho Quân Vũ xong xóa sạch ảnh trong thu viện và bộ nhớ, sau đó mới lẻn ra ngoài, lúc ra ngoài còn vô cùng chuyên nghiệp cầm theo chìa khóa quăng ở cầu thang nơi mà bắt buộc Ân Không phải đi qua ngụy tạo bằng chứng rằng Ân Không làm rơi chìa khóa chứ không phải là bị lấy mất.
Xong xui thì Hàn Liên vỗ mông bỏ chạy chứ ở đó chi nữa.
____________________________
Tui mới phát hiện có một tác giả trên đây viết truyện khá hay nè nhưng ít người biết đến, văn phong cũng ổn lắm, nói chung là ổn hơn tui nhiều.
Tại vì truyện hay mà thấy ít bạn biết tới quá cũng uổng √( ̄‥ ̄√)
Truyện tên: Lăng uyên cầu mặc nha.
Có thời gian thì tới ủng hộ cho bạn có động lực viết tiếp nhá~(´ε`).