“Giáo chủ, Hoài An Môn đã tuyên chiến với chúng ta !” Lâm Hiến Thường cẩn thận dè dặt nói với tôi.
Tôi không ngẩng đầu lên đùa giỡn với ly trà trên bàn, không hề nhìn những người xung quanh.
“Giáo chủ, lợi hại của Hoài An Môn mười năm trước bọn thuộc hạ đã được lãnh giáo qua, tuy rằng Ma giáo người nhiều, nhưng võ công vẫn chưa luyện đến mức…”
Tôi ngẩng đầu lên, quét mắt qua Bạch Khải đang nói một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
“Bạch đại hộ pháp, ta nhớ mấy ngày trước đã từng nghe nói ngươi giấu một quyển sách nào đó, không biết có thể lấy ra cho bản giáo chủ xem không”
“Cái này…” Lâm Hiến Thường trừng mắt nhìn hắn một cái, Hà Lẫm cũng nhìn hắn. Hắn móc từ trong người ra một quyển sách cũ đã ố vàng đưa cho tôi. Tôi cẩn thận xem xét một lượt, là một quyển bí tịch để nâng cao nội lực và tốc độ xuất chiêu, có lẽ đối với hắn rất hữu dụng, nhưng đối với tôi mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi quăng quyển sách lại cho Bạch Khải, Bạch Khải nhanh chóng bắt lấy. “Ngươi đem nội dung trong quyển sách này toàn bộ truyền dạy cho đệ tử của bản giáo, bảy ngày sau, ta muốn có kết quả”
“Bảy ngày ! Thời gian quá ít !” Lâm Hiến Thường mở to mắt. Tôi không trả lời, chỉ nhìn Bạch Khải.
Bạch Khải rất sợ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, vội vã gật đầu, tuy nhiên trong ánh mắt lại hiện lên vẻ đau lòng và không nỡ.
“Phía Hoài An Môn thế nào ?”
Hà Lẫm vội vàng bước lên phía trước, “Môn chủ Hoài An Môn Vũ Văn Thích nói nửa tháng sau muốn cùng Giáo chủ tỉ thí, nếu thắng Giáo chủ thì muốn người giải tán bản giáo, nếu thua, tùy Giáo chủ xử trí…”
“Rất tốt, hắn rất can đảm mới dám đề ra yêu cầu này với ta” Trong lòng tôi đang tính toán, Vũ Văn Thích… “Đến lúc đó mang khoảng ba ngàn người đi với ta, đề phòng vạn nhất, nhất định phải giữ đủ người ở lại bản giáo. Hà Lẫm ngươi canh giữ bản giáo, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì lúc nào cũng có thể bẩm với ta !”
“Giáo chủ, thuộc hạ…muốn hỏi, người có nắm chắc có thể…thắng…”Bạch Khải cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi.
“Cái này mà cũng hỏi, đương nhiên nhất định thắng !”
“Thực lực của Hoài An Môn và uy lực của Vũ Văn Thích chúng ta không phải là chưa từng lĩnh giáo qua, người…”
“Được rồi” Tôi cắt ngang tranh luận giữa bọn họ “Hừ, muốn thắng Mộ Thiên Vẫn ta, trên đời này vẫn chưa ai làm được !” Minh Sát cũng chính miệng nói với tôi y cũng không chắc thắng được.
“Hà Lẫm, việc lần trước ta kêu ngươi làm tới đâu rồi ?”
“Hồi giáo chủ, thuộc hạ đã cài đủ tai mắt ở Mộ Dung Sơn trang. Đúng rồi giáo chủ, vị Khưu Cập Tiên Khưu lão tiền bối ở Đại hội võ lâm lần trước gần đây thường xuyên liên lạc với Hoài An Môn. Xem ra, Hoài An Môn chuẩn bị liên hợp với Khưu Cập Tiên để đối phó chúng ta”
Khưu Cập Tiên ? Vị lão giả tiên phong đạo cốt không hỏi thế sự kia ư ? Hừ, hắn đã muốn lo chuyện bao đồng, vậy ta sẽ làm theo lời Minh Sát giết chết hắn, nếu không hậu hoạn khó lường.
“Vậy còn Mộ Dung Sơn trang luôn tự coi mình là chính phái ?”
“Mộ Dung Lệnh đã thoái vị, do Mộ Dung Sở kế vị trang chủ, Mộ Dung Tuyên và Mộ Dung Thiện làm phó trang chủ. Đối với trận giao chiến giữa Hoài An Môn và bản giáo vẫn giữ thái độ ngồi xem, hoàn toàn không liên hệ với Hoài An Môn” Lâm Hiến Thường thở dài.
“Mộ Dung Sở không dễ đối phó. Hắn so với Mộ Dung Lệnh càng quyết đoán. Võ công tuy cao nhất trong ba huynh đệ Mộ Dung, nhưng so với Mộ Dung Lệnh vẫn còn kém. Mộ Dung Lệnh mấy ngày nay cũng không ra khỏi trang, chỉ ở trong một gian lầu các nhỏ đóng cửa không ra ngoài” Hà Lẫm vội nói.
Lầu các nhỏ ? Tôi mỉm cười, phất tay cho bọn họ lui xuống. Mộ Dung Lệnh, vậy tối nay ta phải đi xem thử lầu các nhỏ mà ngươi nói.