Mọi người liên tiếp chuyển ánh mắt lên người nam tử xa lạ : “Tuyên nhi, sao lại nói vậy ?”
Mộ Dung Tuyên trừng mắt nhìn Giai Nhi “Cha xem vết thương trên đầu cô ta, đó là vết thương do kiếm gây ra, thủ pháp tàn nhẫn như vậy, còn ai có thể làm được đây ? Giống hệt như cái chết của Thẩm Tùy Tâm !”
Mọi người đồng loạt nhao nhao lên : “Đại công tử nói rất đúng… Thủ đoạn của “Bạch y Tu La” thật khiến người ta kinh hãi”
Mộ Dung Lệnh liếc nhìn Mộ Dung Sở một cái, dường như trách y đã gây ra thảm họa này.
Kịch hay có vẻ đã diễn xong. Tôi phủi phủi tay đứng dậy quét mắt khắp Tụy Linh Cung. Kể từ hôm nay trên đời này không còn ai biết đến người tên Lệnh Tương Thiên, cô ta đã biến mất cùng với Tụy Linh Cung.
“Thiên Vẫn, kì thực muốn ngươi cùng ta ở Minh Giới Địa Cung thật sự là ủy khuất cho ngươi” Minh Sát cười nói “Gần đây nội bộ Ma giáo phân tranh không ngừng, Gian Tập Lũng chết rồi, rất nhiều người của Ma giáo đều vui mừng”
“Ngươi muốn nói gì ?” Tôi hỏi thẳng.
“Ngươi…cảm thấy Ma giáo thế nào ?”
“Không tốt. Trên giang hồ mọi người đều nói Ma giáo là môn phái tàn ác, nhưng ta cảm thấy vốn dĩ không có gì ác. Cho nên…” Tôi nhìn Minh Sát ngẫm nghĩ “Ta biết ý của ngươi, ta sẽ làm”
Y bình tĩnh nói “Vậy, ta sẽ chờ xem khởi đầu của trận hào kiếp mới, tàn nhẫn đến cùng cực, dấy lên một trận tinh phong huyết vũ” ngừng lại một lát rồi nói tiếp “Gian Tập Lũng so với ngươi chẳng đáng là gì, thậm chí quá hèn nhát. Ta tin ngươi sẽ làm tốt hơn nhiều”
Tôi âm thầm suy nghĩ “Ngươi có biết trong Mộ Dung Sơn trang có một bí tịch không. Ta muốn ngươi lấy nó về đây, không cần biết dùng cách gì. Sau khi lấy được nói thì phải nhớ cho kĩ, sau đó đem nó hủy diệt đi. Như vậy ngươi mới là thiên hạ vô địch. Trước khi ngươi lấy được nó tốt nhất là đừng có xung đột với Mộ Dung gia, Mộ Dung Lệnh là lão hồ ly, gian trá vô cùng. Còn nữa, gần đây phía Giang Bắc có phải có chuyện gì không ?”
“Đúng” Tôi gật đầu “Hoài An Môn chuẩn bị quay lại”
Trên mặt Minh Sát lộ ra biểu tình kiên quyết, “Đúng, bọn họ sẽ quay lại” Y lạnh lùng hừ một tiếng, “Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Vũ Văn Thích còn không xuất hiện vậy thì đúng là không có phong độ gì cả. Bọn họ không phải là luôn gánh vác trọng trách thiên hạ sao?” Y cười một cách mỉa mai.
“Ta muốn ngươi phải trả cái giá thật lớn, Vũ Văn Thích, bao gồm cả Hoài An Môn của ngươi !” Ánh mắt y trở nên đỏ tươi, phản chiếu tia mãnh liệt.
“Hà trưởng lão ! Ngươi chỉ là giáo chủ tạm thời ! Đừng bao giờ quên ! Hà đại giáo chủ !” (chữ “đại” này là đại diện, thay thế).
“Chức vị giáo chủ sớm muộn gì cũng sẽ có người ngồi, ngươi đừng có hung hăn sừng sộ như vậy ?”
“Hừ ! Sau khi Gian giáo chủ chết nội bộ phân tranh không ngừng, đã đến lúc phải chọn ra vị giáo chủ có tài mới, ta nghĩ Bạch Khải chẳng qua cũng chỉ là môt hộ pháp, hà tất tranh giành chức vị giáo chủ này”
“Lâm Hiến Thường, ngươi cũng chỉ là một hộ pháp hung hãn mà thôi !”
“Hà Lẫm ngươi nói, có phải là chọn giáo chủ không ? Hay chỉ là ngươi muốn tự mình chiếm lấy vị trí giáo chủ này không buông ra !”
“Được rồi được rồi ! Cái này…”
Một trận gió thổi tung cả cửa phòng nghị sự.
“Cửa này sao lại không đóng kín lại ? Gió vừa thổi thì đã mở ra rồi” Hà Lẫm vừa mới đóng cửa xong, một thân ảnh màu trắng bay xuống từ trên không, không đợi hắn phản ứng, kiếm đã đặt trên vai hắn.
“Kẻ nào to gan, dám xâm nhập vào bổn giáo !” Lâm Hiến Thường rút kiếm xông tới, những người ở đây sau khi nhìn rõ là ai đều giống như bị sét đánh trúng không động đậy gì.
Kẻ giống như ma quỷ kia mở miệng.
“Muốn làm Giáo chủ, thì chỉ có thể là ta làm”
Phân tranh trong nội bộ Ma giáo trở nên yên ắng, tất cả đều khôi phục lại vẻ yên ổn trước giờ. Chính trong lúc trên giang hồ liên tiếp suy đoán Giáo chủ là ai, Ma giáo đã nhanh như chớp trừng phạt hai phái Nga Mi và Không Động, lại diệt khẩu trên dưới ba trăm mạng người Thẩm trang, không ai chạy thoát. Tiếp theo đó, Giang Nam vọng môn cũng gặp họa sát thân, chỉ có Thiếu môn chủ đã đi xa trước đó và Đại thiếu nãi nãi đã gả vào Khúc trang Thủy Tố Linh là thoát khỏi kiếp nạn.
Ma giáo thay đổi phong cách trước nay, làm việc trở nên gọn gàng sạch sẽ, không chút hồ đồ, thậm chí còn trở nên ác độc vô cùng. Rất giống với phong cách của “Bạch y Tu La”. Người ngoài rất khó đoán được rốt cuộc ai đang làm Giáo chủ Ma giáo, dấy lên làn sóng giết chóc to lớn. Trong Ma giáo cũng im hơi lặng tiếng, ngoại trừ trưởng lão hộ pháp và một vài nha hoàn người ở ra, những người khác chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ biết Giáo chủ là một vị cao thủ võ lâm tâm ngoan thủ lạt lại thông minh lãnh ngạo.
Vốn dĩ có rất nhiều người không phục tùng, nhưng nhìn thấy Bạch hộ pháp oai phong lẫm liệt và Hà trưởng lão đức cao vọng trọng lúc trước cũng sợ hãi người đó như vậy, trong lòng cũng có chút run rẩy. Biểu hiện sợ hãi của họ biểu lộ ra mặt, giống như là sợ từ trong xương cốt. Vị Giáo chủ thần bí đó cũng trở thành câu đố của cả Ma giáo.
Ngay lúc võ lâm vì “Bạch y Tu La” và Ma giáo mà đau đầu, thì một tin tức tốt đã lan truyền khắp cả giang hồ.
Hoài An Môn cuối cùng cũng đã quay trở lại ! Việc đầu tiên họ làm là đả kích Ma giáo !
“Cha, cha thật muốn đi đối phó Ma giáo ?”
“Phải. Lúc trước thủ đoạn của Gian Tập Lũng ta cũng lãnh giáo qua một phần, Linh Tuất Kiệt cũng từng giao thủ với ta. Ma giáo kì thực luôn chia năm sẻ bảy, Giáo chủ tuy rằng võ công cao cường, nhưng cũng không phải là đặc biệt cao cường. Giáo chủ thần bí đó của Ma giáo chỉ là hư trương thanh thế mà thôi”
“Nhưng mà cha, cha xem phái Không Động, Thẩm trang, Giang nam vọng môn, đâu có giống như hư trương thanh thế !”
“Ta không phủ nhận vị Giáo chủ này có một vài thủ đoạn, nhưng hiện tại còn có được ai có võ công đặc biệt cao cường chứ ? Ngoài trừ hắn mười năm trước, ta chỉ bại dưới tay của hắn, thật đáng thương , ta lại bại dưới tay một thiếu niên”
“Cha, nhưng…cha không thể lần đầu tiên lại chọn giao thủ với Ma giáo được, quá mạo hiểm !”
“Được rồi, Ma giáo và Hoài An Môn không thể không đấu. Con lui xuống đi. Ta tuy già, nhưng võ công không yếu. Lúc cần thiết, con cũng phải giúp đỡ. Hơn nữa, Quyết nhi đã ở Ma giáo cũng khá lâu rồi, nó biết phải làm sao”
“Dạ, cha”