Nửa tháng sau, một cô gái ngông cuồng không ai biết ngồi lên bảo tọa minh chủ võ lâm, nữ nhi của Trang chủ Thẩm trang có giao tình nhiều đời với Mộ Dung sơn trang Thẩm Tùy Tâm.
“Tiểu thư, tại sao cô muốn làm minh chủ võ lâm, lão gia đã nói không cho rồi mà” Nha hoàn đang quạt cho Thẩm Tùy Tâm hỏi.
“Ngươi thật không hiểu, bình thường Thẩm ttrang trên giang hồ không có địa vị gì, không hỏi thế sự, ta làm vậy không phải là giành mặt mũi cho Thẩm trang sao ?”
“Tiểu thư, cô không hiểu, “Bạch y Tu La” thật sẽ giết cô đó” Nha hoàn dường như rất lo lắng.
Thẩm Tùy Tâm cười hai tiếng, cầm một quả táo : “Bọn họ sợ, Thẩm Tùy Tâm ta không sợ ! Trong Thẩm trang ngoài trừ cha không ai là đối thủ của ta, cả ca ca cũng không, ta không sợ ả !” Cô ta tiếp tục nói, “Hơn nữa, bọn họ đều không dám làm chức Minh chủ nguy hiểm này, ta vừa nói muốn làm, bọn họ liền giao cho ta làm, dễ dàng như vậy. “Bạch y Tu La” vốn cũng không có nói sẽ giết người làm Minh chủ võ lâm. Còn nữa ta hoài nghi ả có thật lợi hại như trong lời đồn hay không !”
“Vậy lúc ả giết ma đầu Ma giáo và tiền Chu Minh chủ cũng đâu có nói gì, vô duyên vô cớ giết bọn họ, càng huống hồ cô và ả trong cục diện hiện tại là địch thủ !”
Thẩm Tùy Tâm không khách khí gõ đầu nha hoàn : “Ngươi đừng lấy uy phong của người khác đè bẹp chí khí của mình có được không ! Ta hiệu lệnh thiên hạ không được sao ? Phòng ốc thật đẹp, làm Minh chủ võ lâm cũng tốt lắm ! Ngươi không muốn đi ở với ta thì đi đi ! Chỉ cần “Bạch y Tu La”dám đến đây thì bổn tiểu thư sẽ giết ả ! Vậy còn có ai không phục ta nữa ! Vậy ta chính là anh hùng trong thiên hạ, ngươi hiểu cái gì !”
Nha hoàn vâng dạ, Thẩm Tùy Tâm rất không khách khí giơ chân đá qua, “Đứng sững ở đó làm gì ! Bổn minh chủ nuốn rửa chân, mau đem nước ấm lại đây cho ta rửa ! Cẩn thận không thì ta giết ngươi !”
Nha hoàn cúi đầu lui ra.
Thẩm Tùy Tâm hử một tiếng, “Ta mới là không sợ !”. Cô ta đứng lên ném hột táo ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một bóng trắng lóe qua trước mắt cô ta. Cô ta cả kinh, mở cửa sổ ra xem, bên ngoài yên tĩnh như trước, căn bản không có người nào cả.
Cô ta nén sự sợ hãi xuống, xoay mạnh người lại.
“Lần đầu gặp mặt, ta là Mộ Thiên Vẫn”. Tôi cười nhẹ với cô ta. Gương mặt cô ta trắng bệch méo mó, vẻ sợ hãi đều lộ trên mặt, đáng tiếc cô ta lại không nói lời nào. Bởi vì kiếm của tôi đã ghim cô ta trên tường, máu chảy dài xuống đất.
Tôi không lấy lại kiếm, là do nó đã ghim chặt trên người cô ta.
Tôi vỗ vỗ tay, cũng không thèm nhìn lại cô ta, xoay người ra khỏi phòng, cho nên tiếng thét kinh hoàng của nha hoàn vài phút sau đó tôi không nghe được.
“Kiếm của ngươi đâu ?” Minh Sát hỏi tôi.
Tôi lắc đầu : “Ta quăng nó trong phòng của Minh chủ võ lâm rồi. Ta ghim cô ta trên tường, lười lấy lại”
Y nhìn tôi cười : “Không sao, ta vẫn còn một thanh kiếm, tuyệt đối là kiếm tốt”
“Nói thật ra, kẻ đó không có phòng bị chút nào hết, căn bản không thể xem như cao thủ, còn muốn ta ra tay ?”
Y không quay đầu lại đi lấy kiếm : “Để lại sự hoảng sợ cho những người khác xem đi !”
Một lát sau, y quay lại, đưa cho tôi một thanh kiếm : “Đây là Huyền Minh kiếm, phối hợp với Huyền Minh kiếm pháp rất tốt. Ta vốn muốn tìm cơ hội thích hợp mới đưa cho ngươi, có điều ngươi đã quăng kiếm đi rồi, vậy ta đưa trước cho ngươi”
“A” Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Trên đầu chuôi kiếm màu đồng khảm một viên bảo thạch màu trắng bạc viền xanh lạnh lẽo, thân kiếm được làm từ huyền thiếc sắc bén trơn bóng không vướng bụi, ngón tay chạm lên đó giống như bị đóng băng lại, cảm giác lạnh giá đó, trong chớp mặt đã từ đầu ngón tay truyền thẳng đến tận trong tim, lan tỏa khắp toàn thân. Ngay cả bao kiếm cũng là màu trắng bạc đó, trên đó điêu khắc rất nhiều hoa văn khác nhau, cũng khảm một viên bảo thạch màu xanh nhạt ở nơi thích hợp nhất. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một thanh bảo kiếm thế gian hiếm có thậm chí là duy nhất !
Tôi không dám tin nhìn y.
Y nhếch mép cười, vuốt tóc tôi : “Từ nay về sau, thanh kiếm này là của ngươi”
Tôi vui mừng ôm nó vào lòng, cảm giác đó, giống như chưa từng được vui vẻ vậy.
“Hôm nay lúc ngươi giết Thẩm Tùy Tâm không mang khăn che mặt sao ?” Y đột nhiên hỏi tôi một câu.
Tôi gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thanh kiếm.
“Vậy sau này không cần mang nữa, thật phiền phức” Tôi thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn y, y lại nhìn về phía trước, giống như không quan tâm đến cái gì hết.
“Ừ” Tôi nhàn nhạt trả lời một tiếng.