Lúc tôi trở lại đại đường, tân khách đều đã đến đủ. Khúc Kinh Thiên kéo tôi lại, giới thiệu với mọi người : “Đây là nghĩa nữ đã mất tích hai năm Mộ Thiên Vẫn. Thiên Vẫn, mau bái kiến các vị tiền bối và tân khách”.
Tôi ung dung khuỵu gối : “Tiểu nữ Mộ Thiên Vẫn bái kiến các vị, nếu có gì sai sót gì , thỉnh các vị rộng lượng”.
“Nói hay, nói hay ! Từng nghe Lệnh ái quốc sắc thiên hương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không sai” Một trận âm thanh thô lỗ truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, là một hán tử râu quai nón dài.
“Chu tiêu đầu chê cười rồi”. Khúc Kinh Thiên cười nói.
Tôi cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào tôi, tôi nhìn vào trong tân khách, nhìn thấy Mộ Dung Sở. Tôi cười qua loa với y. “Tân nhân đến !” Một đôi nam nữ bước vào. Tôi nhanh chóng lui sang một bên.
Dáng vẻ Khúc Diệp Thương vẫn không thay đổi chút nào. Y mặc y phục tân lang đỏ, trên đầu đôi mũ tân lang, cùng tân nương cầm hoa được làm từ vải đỏ. Y phục đỏ tươi làm nổi bật gương mặt trắng nhợt của y.
Y ngẩng đầu nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc. Nhưng mau chóng khôi phục bình tĩnh.
“Nhất bái thiên địa !” Tân lang tân nương xoay người quỳ trên tấm đệm hỷ màu đỏ khấu đầu ;
“Nhị bái cao đường !” Âm thanh chói tai xuyên qua màng nhĩ tôi đau đớn.
“Phu thê giao bái !” Tân lang tân nương đối mặt nhau cúi người. Sau đó bà mai đưa tân nương về tân phòng, để lại tân lang Khúc Diệp Thương đối mặt với Khúc Kinh Thiên và đại nương, nhị nương, nghĩa mẫu.
“Thương nhi, sau khi thành thân phải đối xử tốt với tân nương !” Đại nương nắm tay y, “Sau này không thể tùy tiện nữa…”
Khúc Kinh Thiên vỗ vỗ vai y : “Thương nhi, sau này phải làm tròn nghĩa vụ trượng phu, con lớn rồi !”.
Khúc Diệp Thương gật đầu, y dường như nhớ tới cái gì : “Cha mẹ, Đại hội võ lâm nửa tháng sau, con có thể tham gia không ?”
“Đương nhiên, con có thể dẫn theo Tố Linh đi cùng. Lần Đại hội này là vì vây quét Ma giáo mà cử hành”.
Tôi nghĩ, nếu là vây quét Ma giáo, vậy Gian Tập Lũng chắc chắc sẽ không đến. Tôi hỏi Khúc Kinh Thiên : “Vậy Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong thì sao ? Họ không đến sao ?”.
Mặt Khúc Kinh Thiên biến sắc, không chỉ y, tân khách có mặt trong đại đường cũng biến sắc. “Thiên Vẫn, tên của Võ lâm minh chủ và thủ lĩnh Ma giáo cũng để cho con gọi sao ?”.
Tôi cười nhạt, gảy gảy móng tay. Nghĩa mẫu đến hòa giải : “Bỏ đi, bỏ đi, không biết không có tội, Thiên Vẫn nó còn nhỏ…”
Khúc Kinh Thiên hừ một tiếng, chuyển khuôn mặt sang mọi người. Đều là kẻ sắp chết trong tay tôi, có gì gọi không được ?.
“Nhân đây tại hạ cũng tuyên bố một tin vui, tại hạ đã thương lượng với Mộ Dung Sơn trang trang chủ, tiểu nữ Nghiên Nhi sẽ được gả cho Mộ Dung Sơn trang Nhị công tử !”.
“Khúc trang chủ ngài đúng là Tam hỷ lâm môn ! Đại công tử thành thân, Nhị tiểu thư trờ về, Đại nữ nhi sắp gả cho Mộ Dung Nhị công tử, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ !”.
Khúc Kinh Thiên “ha ha” cười. “Ngày lành đã định là ngày tháng này !”.
Tôi cười cười. Nếu trước Đại hội võ lâm mấy ngày xảy ra chuyện loạn, xem hỷ sự này của ngươi có thành không. Lăng Sở, Mộ Dung Sở, ta nhất định không để người khác đoạt được ngươi.
“Khúc trang chủ, ta không đồng ý hôn sự này”. Mộ Dung Sở “soạt” một cái đứng dậy “Cha ta không có nói ta sẽ lấy Khúc Nghiên Nhi”.
Khúc Kinh Thiên biến sắc. Khúc Nghiên Nhi cũng không thể tin khổ sở nhìn Mộ Dung Sở. Mộ Dung Sở nhìn tôi, hai năm không gặp, y đã trưởng thành hơn. Tôi cười với y.
“Nếu muốn lấy, ta hi vọng lấy Mộ Thiên Vẫn”. Y trịnh trọng tuyên bố.
Khúc Kinh Thiên khẩn trương nắm chặt tay. “Hừm, dám hỏi Mộ Dung Nhị công tử, lí do của ngươi là gì ?”.
“Ta yêu Mộ Thiên Vẫn, từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng ta đã yêu nàng. Tuy nàng chỉ ở Mộ Dung Sơn trang một ngày thì bỏ đi không nói tiếng nào, tuy chỉ gặp nàng một lần, tuy lúc đó không biết nàng là ai, tên gì, nhưng, ta chỉ biết ta yêu nàng”
Tôi xoay người lại, khiêu khích nhìn Khúc Nghiên Nhi, cô ta giận đến mức toàn thân đứng không vững.
Khúc Kinh Thiên cũng không nói gì, mặt càng chuyển xấu, y nhìn tôi, gằn từng tiếng một : “Tại sao ngươi lại trở về !”.
Tôi biết y vẫn xem tôi là người ngoài, chỉ yêu thương nữ nhi thân sinh của y. Tôi khẽ nhếch mép : “Bởi vì, ta phải trở về thăm nghĩa mẫu, nếu không ta căn bản sẽ không trở về !”.
Mặt mũi Khúc Kinh Thiên đã mất sạch sẽ. Điều y có thể làm là gầm lên giận dữ với nghĩa mẫu : “Tại sao ngươi lại thu nhận nó ! Nó đã đoạt lấy hạnh phúc của Nghiên Nhi !” (vô duyên, người ta đã nói câu nào đâu mà bảo là đoạt, chỉ mới nghĩ thôi mà !!! ^^)
Nghĩa mẫu không nói gì cả, chỉ cúi đầu. Tôi đẩy Khúc Kinh Thiên ra : “Ngươi dựa vào đâu mắng người !” Khúc Kinh Thiên lảo đảo ngã trên mặt đất, Khúc Diệp Thương đỡ lấy hắn “Cha, cha không sao chứ”.
Nhị nương cười châm biếm nghĩa mẫu : “Còn tưởng nhặt được bảo bối, cuối cùng làm loạn cả nhà lên”. Khúc Kinh Thiên nghe thấy lời này càng nổi giận. “Thương nhi, đem kiếm của ta lại đây !”