Tôi ăn một bữa no nê ở tửu quán đó, bù cho hai năm qua không nếm mùi thức ăn. Vẫn là thực vật tốt hơn, so với đan dược kia tốt hơn nhiều. Đúng là không hiểu nổi làm sao Minh Sát sống được, lần sau phải đem vài món cho y ăn mới được.
“Khách quan, tổng cộng hai lượng bạc” Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đãi.
Tôi lấy từ trong tay nải đưa cho y hai lượng bạc, sau đó xoay người rời đi.
“Dạ, cám ơn khách quan, khách quan đi từ từ !”
Tôi vừa đi vừa tính toán : vẫn còn hai tháng nữa mới tới Đại hội võ lâm, nửa tháng này đi đâu đây ? Lúc đó Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong đểu sẽ đi, vậy tôi có thể một lần giết cả hai, không cần phí công phí sức đi tìm họ. Đột nhiên tôi có một ý nghĩ, chính là tôi rất muốn trở về thăm nghĩa mẫu, suy cho cùng bà cũng là người đầu tiên đối xử tốt với tôi ở thế giới này. Quyết định xong, tôi đi về phía Khúc trang.
Lúc đến chân núi, tôi nhìn thấy có rất nhiều người lên núi, chắc là đi Khúc trang. Mà tất cả đều mang đại lễ, trên mặt còn điểm thêm vẻ vui tươi. Không lẽ có người kết hôn ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, có thể thành thân ở Khúc trang tuyệt đối không thể là Khúc Nghiên Nhi, chỉ có ba người Khúc Diệp Thương, Khúc Vô Loan, Khúc Tỉ Phong.
Tôi tiếp tục nghĩ, kéo một cành cây để bay lên. Tôi nhanh chóng đến được cửa lớn của Khúc trang. Trên đất trải đầy giấy màu, treo hai đèn lồng đỏ, trên biển còn gắn hoa đỏ. Khúc Kinh Thiên đứng trước cửa chắp tay hành lễ : “Hoan nghênh các vị đến tham gia hôn lễ của Thương nhi !”
“ Khúc Trang chủ, không dám, hôn lễ của Khúc thiếu gia chúng tôi sao lại không tham gia ? Khách khí rồi, khách khí rồi”.
Tôi dựa vào tường cao khoảng năm, sáu mét, nghĩ nếu tùy tiện đi qua như vậy không tốt lắm, vậy là tôi dậm xuống đất một cái, mau chóng vượt qua bức tường.
Khúc trang vẫn như trước không có thay đổi gì. Tôi nhẹ nhàng chuyển hướng đi đến Thanh Phong Các. Tim đập “thình thịch” trong ngực. Tôi có một chút vui mừng cũng có chút sợ hãi.
“Đứng lại !” Một âm thanh quen thuộc vang lên, “ Lén lén lút lút trong Khúc trang, ngươi là ai ?”
Tôi xoay người lại nhìn, là Khúc Vô Loan. Tôi cũng không nói gì, rút kiếm đâm tới . Hắn không ngờ tôi đột nhiên xuất chiêu, thế là dùng vỏ kiếm cản lại, nhanh chóng rút kiếm ra đánh với tôi. Võ công của Khúc gia tôi nhìn năm năm, đã nhớ hết từ lâu, thế tiến công của hắn mau chóng bị tôi đánh bại, tôi đánh bay kiếm của hắn, kiếm đặt lên vai hắn.
Tôi thoải mái điềm tĩnh, mà hắn lại thở dốc, dường như không dám tin ai lại có thể nhanh chóng biến hắn thành một kẻ tay không tấc sắt.
“Võ công của các hạ lơi hại như vậy, Vô Loan trước giờ chưa gặp qua, không biết cao danh quý tánh các hạ” Hắn rất lễ độ hỏi tôi.
Tôi cười lạnh : “Khúc Vô Loan tại sao ta phải nói cho ngươi biết”.
Y sững người. Không ngờ tôi không cho hắn chút thể diện nào. Thay đổi sắc mặt.
“Mười Khúc trang cũng không phải đối thủ của ta” Tôi mỉm cười, hạ mạng che xuống “Ta là Mộ Thiên Vẫn”