Linh Chức Vân vung kiếm đâm về phía tôi với tốc độ cực nhanh, tôi dùng kiếm đỡ, tránh được sự tấn công của cô ta, cô ta vừa trở tay đã bị tôi né được. Tôi hoàn toàn không tấn công cô ta. Đối phó với cô ta dễ như trở bàn tay, nhưng cô ta là Cung chủ Tụy Linh Cung, Tụy Linh kiếm pháp tuyệt hảo, lập tức giết chết cô ta quá đáng tiếc, học trước đã rồi hãy nói.
Tôi xem kiếm pháp của cô ta, một chiêu một thức đều nhớ rất kỹ, tấn công, khống chế, tổn thương, cuối cùng mới giết chết kẻ địch. Chiêu kiếm dày đặc gió không lọt qua. Tôi chỉ luôn né tránh. Cô ta rất đắc ý, nhưng dường như rất ngạc nhiên vì không thể tổn thương đến tôi chút nào. Tôi nhanh chóng nắm được điều tinh túy trong đó, lĩnh ngộ được huyền diệu của Tụy Linh kiếm pháp. Tôi đột nhiên lộ ra tia cười nhạt : “Ngươi không còn hữu dụng nữa”. Kiếm của tôi vừa đánh ra hạ gục được cô ta, sau đó nhanh chóng xuyên qua cơ thể cô ta, động tác hoàn thành trong một thời gian ngắn. Linh Chức Vân kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn thanh kiếm đang xuyên qua bụng, căm hận nói : “Linh…Tương Thiên, ta lại…không đánh….lại ngươi”.
Cô ta trừng to hai mắt ngã trên mặt đất, trên mặt còn mang theo sự sững sờ.
Tôi lạnh lùng nhìn thi thể Linh Chức Vân. Minh Sát vỗ vỗ vai tôi : “Ngươi có thể ra ngoài rồi. Sau nửa tháng, Đại hội võ lâm sẽ cử hành, ngươi giúp ta giết hai người”.
Tôi ngẩng đầu nhìn y. Trong mắt y hiện lên tia ác liệt, ánh mắt màu đỏ máu dưới sự phản chiếu của ánh lửa phát ra tia sáng dị thường.
“Người thứ nhất là giáo chủ Ma giáo Gian Tập Lũng, người thứ hai là Minh chủ võ lâm Chu Lâm Phong !”
“Được”. Tôi trả lời nhẹ nhàng, thu kiếm vào trong vỏ. Y cúi đầu nhìn tôi, “Bảy người khác ta nghĩ ra sẽ tìm ngươi. Yên tâm, ta lúc nào cũng có thể tìm được ngươi”.
Tôi gật đầu xoay người chuẩn bị đi, “Nhớ kỹ, trên giang hồ tuyệt đối không động chân tình, một khi động chân tình, cơ hội chết càng lớn”. Y ngồi xuống trước mặt tôi : “Linh Chức Vân không phải lễ vật ta tặng ngươi. Cái này mới đúng”. Y lấy từ trong người ra một sợi dây chuyền có một viên đá quý màu đen rất lớn “ Đây gọi là Hắc ám linh ngọc, ngươi đeo nó có thể giải độc cũng có thể tăng công lực”. Y cẩn thận đeo vào cho tôi, lại vỗ vỗ vai tôi, “Ngươi không biết đường ra, ta đưa ngươi đi”.
Tôi đột nhiên có chút không nỡ, miễn cưỡng khắc chế mới không biểu lộ ra bên ngoài. Minh Sát dường như nhìn ra, cười nói với tôi : “Không sao, còn có cơ hội gặp mặt mà”. Tay y che mắt tôi lại, tôi chỉ cảm thấy bên tai gió thổi từng cơn, thân người bay lên không. Rất nhanh, chân tôi đã chạm đất. Tôi mở mắt ra nhìn, là một thảm cỏ rất lớn. Tôi khúc khích cười : “Khinh công của ta cũng có thể nhanh như vậy !”
Y cười vỗ đầu tôi : “Tạm biệt, sống cho tốt”. Tôi ra sức gật đầu. Thoắt cái đã không thấy Minh Sát đâu.
Tôi nhịn không được rơi lệ tại chỗ. Không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, tôi thở dài rời đi.