“Tôi cũng không có yêu cầu gì khác ngoài có hai cái sau.
" Giang Tiểu Mãn đã xác định Mạc Lệ Phong không có tình cảm gì với Mạc Trần thị.
“Thứ nhất, tiếp theo tôi có làm gì, anh cũng đừng xen vào!”
Trong chuyện này, thái độ của Mạc Lệ Phong vẫn rất quan trọng.
“Tôi và Nguyên Bảo ở nhà vài ngày, anh chuẩn bị giúp tôi vài thứ! " Nói được một nửa, Giang Tiểu Mãn hỏi anh: "Anh còn tiền không?"
Lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, vào thập niên tám mươi mà số tiền Mạc Lệ Phong mỗi tháng gửi về cũng không ít.
Hai, ba mươi đồng.
Mạc Lệ Phong ở trong thành phố cũng phải tiêu tiền.“Có.
" Mạc Lệ Phong vẫn bình tĩnh tự kiềm chế biểu tình thoáng có chút ngượng, sờ sờ túi quần, có chút xấu hổ nói: "Tiền lương một tháng của tôi là bốn mươi đồng, bình thường còn có một phần tiền thưởng.
Ngoại trừ mỗi tháng gửi về, còn lại tôi cũng không tiêu hết bao nhiêu.
Có điều, trước khi về tôi có mua chút đồ dùng trong nhà, còn lại cũng không nhiều lắm! ! ”
Phần lớn tiền lương hàng tháng của anh đều gửi về nhà.
Còn lại chủ yếu là sinh hoạt hàng ngày
Nhìn thấy Mạc Lệ Phong quẫn bách, thái độ vốn không thích sự thất trách của Giang Tiểu Mãn đối với anh mấy năm nay thoáng tốt hơn một chút.
Ít nhất người này không phải bỏ vợ con ở nông thôn, còn mình sống sung sướng trong thành phố.
Trong thời gian một năm rưỡi, Mạc Lệ Phong có thể đứng vững ở bệnh viện, còn được phân nhà ở, điều này nhất định là do anh bỏ ra không ít tâm huyết.
“Được! Vậy lát nữa tôi liệt kê danh sách, anh đi mua đồ.
Tôi và Nguyên Bảo cũng không thể vào thành phố như bây giờ.
Xung quanh anh còn có đồng nghiệp của anh đúng không?”
Giang Tiểu Mãn không quan tâm bản thân mình lắm.
Lúc trước cô đã soi gương ở nhà dì Lưu.
Dù nguyên chủ rất gầy, nhưng ngũ quan vẫn đẹp.
Ngược lại thì Nguyên Bảo đến cả một bộ quần áo vừa vặn để mặc ra ngoài cũng không có, nếu cứ như vậy vào thành phố, Giang Tiểu Mãn lo lắng cậu bé sẽ bị những đứa trẻ khác cười nhạo.
Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ mới là thứ làm tổn thương người ta nhất.