Tiết Giai Duyệt đánh giá chiếc váy trên người cô dâu, đây là trang phục do chính tay cô thiết kế, bây giờ nhìn thấy tận mắt, cô lại có một loại cảm giác khác, nói với cô dâu: "Chiếc váy này rất hợp với cô, rất đẹp. "
Tiết Giai Duyệt thật lòng khen ngợi, cũng không nghe ra giọng điệu không tốt gì, nhưng khi vào tai cô dâu, cô ta liền có một loại cảm giác khác. Giờ phút này cô ta giống như bị người khác tát một cái, trên mặt nóng bỏng một mảnh. Nếu không phải trên mặt cô đang trang điểm rất dày, nhất định sẽ bị người khác nhìn ra gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.
"Cảm ơn, cảm ơn cô, do cô thiết kế tốt, tôi thực sự thích nó, cô là một nhà thiết kế tuyệt vời." Cô dâu chỉ có thể thay đổi thái độ ngạo mạn lúc trước, nói những lời dễ nghe với Tiết Giai Duyệt.
Nghe cô dâu nói như vậy, Lâm Nhất Phàm quay đầu nhìn Tiết Giai Duyệt, hưng phấn nói: "Thì ra lễ phục do Hứa phu nhân thiết kế sao? Hứa phu nhân thực sự rất xuất sắc, thiết kế áo cưới đẹp như vậy, không thua kém những nhà thiết kế tên tuổi lớn trên thế giới. "
Tiết Giai Duyệt cười gật đầu với anh một cái, lịch sự nói: "Anh quá khen rồi. "
"Đâu có, mọi người đều thật sự rất thích thiết kế của cô." Lâm Nhất Phàm thành khẩn nói.
Sau khi nói chuyện, bầu không khí dần dần tốt lên, chỉ có cô dâu đứng bên cạnh có chút không được tự nhiên, cho đến khi có khách mới, Lâm Đổng mang theo cô dâu chú rể đi chào hỏi những người khác.
Hứa Ngạn Văn nắm tay Tiết Giai Duyệt đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Em và cô dâu từng có ân oán? "
Tiết Giai Duyệt liếc anh một cái, "Anh nhìn ra được à? "
Hứa Ngạn Văn nhếch môi một cái, "Rõ ràng như vậy, sao lại nhìn không ra. "
Tiết Giai Duyệt liền đem chuyện cô dâu làm ở phòng làm việc nói một chút, "Anh còn nhớ mấy ngày trước em phải liên tục tăng ca đến khuya, chính là vì để hoàn thành bộ váy cưới cho lễ đính hôn. Lúc trước, bọn em đều đã thiết kế xong, cô ấy cũng đã đồng ý, kết quả gần đến ngày tổ chức hôn lễ, cô ấy lại nói không hài lòng, yêu cầu bọn em sửa, còn đòi thêm rất nhiều thiết kế chi tiết vào bản thiết kế, làm cho bọn em phải làm lại từ đầu. Cô ấy còn nói là lỗi của bọn em, chạy đến phòng làm việc chỉ trích thái độ làm việc của nhân viên kém. Bọn em mặc dù không thích nhưng vẫn phải làm lại theo ý cô ấy. Cuối cùng cô ấy cũng hài lòng ký tên, thanh toán, còn nói bọn em làm không tốt, vẫn muốn sửa tiếp, nếu không phải đã nhận được tiền, nói không chừng bọn em vẫn còn phải sửa cho cô ấy, cô ấy muốn thêm gì, sửa gì là phải thay đổi cả bản thiết kế. "
Cứ như vậy, Tiết Giai Duyệt cảm thấy cô dâu này quá "cực phẩm", ban đầu đã đồng ý bản thiết kế xong gần đến ngày giao sản phẩm lại đổi ý nói không thích, bắt sửa đi sửa lại nhiều lần. Hơn nữa cô còn chưa nói với Hứa Ngạn Văn chuyện cô dâu chạy đến phòng làm việc gây náo loạn. Cô dâu quá cao ngạo bướng bỉnh, cô thật sự rất không thích.
Lúc trước Hứa Ngạn Văn đã biết được một ít từ chỗ trợ lý Phùng, chỉ là không rõ ràng như Tiết Giai Duyệt nói. Anh suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu rõ chân tướng sự việc, nói với Tiết Giai Duyệt: "Có thể cô ấy không muốn thiết kế lễ phục ở phòng làm việc của bọn em, đại khái là muốn được nhà thiết kế có tiếng thiết kế lễ phục cao cấp hơn, nhưng Lâm công tử đã đặt lễ phục ở phòng làm việc của em, cô ấy không có cách nào, mặc dù không hài lòng, nhưng lại không dám làm gì trước mặt Lâm công tử, cũng chỉ có thể gây khó dễ cho bọn em. "Tiết Giai Duyệt kinh ngạc chỉ vào mình, giật mình nói: "Thì ra cô ấy coi em là ống xả. "
Hứa Ngạn Văn nắm tay Tiết Giai Duyệt, phân tích nguyên nhân cô dâu làm những việc này, "Đại khái cô ấy muốn dùng cách này nói cho Lâm công tử biết thiết kế của bọn em không được, để Lâm công tử thay đổi ý kiến không chọn phòng làm việc của bọn em nữa. Nhưng không biết có phải Lâm công tử không nhìn ra tâm tư của cô ấy, hay là đối với tâm tư của cô ấy một chút cũng không thèm để ý, tóm lại cho dù cô ấy làm thế nào cũng không làm cho Lâm công tử thay đổi ý kiến nên cô ấy liền không còn cách nào khác, chỉ có thể nhiều lần giày vò bọn em. "
Tiết Giai Duyệt nghe vậy hít sâu một hơi, hai vợ chồng này, thật sự muốn ở bên nhau vì yêu nhau sao? Cô có cảm thấy nó không đơn giản như vậy?
"Được rồi, đừng để ý đến bọn họ." Hứa Ngạn Văn cắt đứt suy nghĩ của Tiết Giai Duyệt, không để cô suy nghĩ vớ vẩn, săn sóc nói: "Em có muốn ăn chút gì không, anh đi lấy cho em. "Tiết Giai Duyệt có chút đói bụng, liền nói: "Em muốn uống chút nước cam với ăn chút bánh ngọt. "
"Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy." Nói xong Hứa Ngạn Văn liền đi về phía bàn ăn, lấy thức ăn cho Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, chờ Hứa Ngạn Văn mang đồ ăn về cho, góc cô ngồi không dễ thấy, nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Hứa Ngạn Văn dựa theo khẩu vị của Tiết Giai Duyệt lấy một ít bánh quy cùng bánh ngọt, lại bưng một ly nước cam. Khi anh đang định trở về thì có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi về phía anh, vẻ mặt tươi cười chào hỏi anh, nhiệt tình nói cái gì đó nhưng Hứa Ngạn Văn vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ khách khí xa cách đáp lại.
Về sau không biết lại nói cái gì, Hứa Ngạn Văn giơ tay chỉ về phía Tiết Giai Duyệt đang ngồi một mình, nhìn khẩu hình của anh giống như đang nói: "Vợ tôi ở bên kia. "
Người phụ nữ theo hướng anh chỉ nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang ngồi trong góc, sau khi cô nhìn rõ người, ý cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần, tiếp theo nói một tiếng xin lỗi, nhanh chóng xoay người rời đi.
Hứa Ngạn Văn bưng đồ ăn đi đến bên cạnh Tiết Giai Duyệt ngồi xuống, đem đ ĩa thức ăn cùng nước cam trong tay đặt ở trước mặt Tiết Giai Duyệt, giọng nói ôn nhu đến mức có thể nhỏ ra nước: "Em ăn đi."
Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua bánh quy và bánh ngọt đặt trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, một thân âu phục được thiết kế riêng, vai rộng eo hẹp, khí chất xuất chúng, quả thật là người đàn ông cực phẩm."Em nhìn thấy hết rồi." Tiết Giai Duyệt thản nhiên cười nói.
Hứa Ngạn Văn rất bình tĩnh "Ừ" một tiếng, hai mắt nhìn chăm chú vào Tiết Giai Duyệt nói: "Anh không làm gì cả, anh từ chối cô ta rồi."
Tiết Giai Duyệt cười thành tiếng.
Hứa Ngạn Văn vươn tay sờ đỉnh đầu cô một chút, nói bằng giọng trìu mến: "Anh có em là đủ rồi."
Tiết Giai Duyệt vừa vặn đang uống nước cam, thiếu chút nữa phun ra, ho khan liên tục vài tiếng, Hứa Ngạn Văn đưa tay vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí.
Không bao lâu sau, toàn bộ khách khứa đến đông đủ, tiệc đính hôn bắt đầu. Cô dâu chú rể dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, trao nhẫn đính hôn, uống rượu giao bôi, cắt bánh ngọt trong tiếng chúc phúc của toàn bộ khách mời, tiệc đính hôn diễn ra thành công tốt đẹp.
Lễ đính hôn kết thúc, cô dâu và chú rể rời đi, khách mời cười nói vui vẻ.
Tiết Giai Duyệt thấp giọng nói với Hứa Ngạn Văn: "Em muốn đi toilet một chút."
Hứa Ngạn Văn gật đầu, "Đi đi."
Tiết Giai Duyệt liền tìm một nhân viên phục vụ hỏi vị trí toilet một chút, nhân viên phục vụ chỉ cho cô phương hướng, cô một mình xách túi xách rời đi.
Sau khi cô rửa tay xong đi ra, phát hiện mình đã quên mất đường về sảnh chính, cô tự nhận mình không phải kẻ ngốc, nhưng đối với khách sạn to đùng này, hành lang gần như trang trí giống nhau như đúc, hơn nữa còn không có biển chỉ dẫn.
Lúc tới cô không chú ý phương hướng, hiện tại cũng không biết nên đi về phía nào, nghĩ dù sao cũng ở trong khách sạn, đường nào cũng có thể đến đại sảnh, liền tùy tiện chọn một con đường đi qua.
Cô đi ngang qua cửa một căn phòng và nghe thấy tiếng tranh chấp phát ra từ căn phòng.
"Cô có bị ngu không?" Hứa phu nhân mà cô cũng dám đi đắc tội? Cô nghĩ tại sao tôi lại chi nhiều tiền như vậy để Studios thiết kế váy đính hôn? Phòng làm việc là Hứa tổng mở ra cho Hứa phu nhân chơi đùa, tôi chọn phòng làm việc thiết kế lễ phục đính hôn, kỳ thật là nể mặt Hứa tổng, lấy lòng Hứa tổng. Đ* cô ngược lại, còn chạy tới phòng làm việc tìm Hứa phu nhân gây phiền toái, sao cô không đi chết đi!" Là giọng nói của Lâm Nhất Phàm.
"Em, em trước đó không biết, nếu biết nhà thiết kế là Hứa phu nhân, em cũng sẽ không làm như vậy, em biết sai rồi, Nhất Phàm, anh đừng tức giận!" Cô dâu khóc nức nở.
"Đ* cô thích làm gì thì làm, ngày nào đó tôi bị cô hại chết cô mới vừa lòng!"
"Anh đừng nói như vậy..."
"Cô cách xa tôi ra, nhìn thấy cô thật khó chịu!"
Tiết Giai Duyệt đứng ngoài cửa, nghe được hai người bên trong tranh chấp, ngoài ý muốn biết được bí mật—— phòng làm việc là Hứa Ngạn Văn mở ra cho cô chơi? Sao cô không biết? Nghe giọng điệu của Lâm Nhất Phàm, chuyện này nhất định là sự thật, Hứa Ngạn Văn vẫn giấu cô!
Không tiện tiếp tục đứng ở ngoài cửa, Tiết Giai Duyệt vội vàng xách túi xách rời đi, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, không biết diễn tả như thế nào.
Khi trở lại sảnh tiệc, Hứa Ngạn Văn thấy cô trở về, vội vàng đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Sao em đi lâu như vậy? "
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng giật giật, rất muốn hỏi anh chuyện của phòng làm việc , nhưng nghĩ đến hiện tại còn ở trong sảnh tiệc, còn có nhiều khách khứa như vậy, hiện tại không tốt lắm, lời nói đến miệng liền nuốt xuống, nói: "Vừa rồi em đi nhầm đường. "
"Không sao chứ?" Hứa Ngạn Văn nắm tay cô.
"Không có việc gì." Tiết Giai Duyệt lắc đầu.
Mặc dù vậy, Hứa Ngạn Văn vẫn nhìn ra Tiết Giai Duyệt tâm tình không đúng lắm, nói: "Có phải mệt mỏi hay không?"
"Em muốn trở về." Tiết Giai Duyệt nói.Hứa Ngạn Văn cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại, nói: "Đợi anh đi nói với Lâm Đổng một tiếng, chúng ta liền đi. "
Tiết Giai Duyệt gật gật đầu, sau đó Hứa Ngạn Văn liền đi nói lời tạm biệt với Lâm Đổng.
Trên đường trở về, Tiết Giai Duyệt ngồi bên cạnh Hứa Ngạn Văn, vẫn không nói gì, tâm tình có chút phức tạp, nghĩ lát nữa trở về, nên hỏi chuyện phòng làm việc như thế nào.
Hơn bốn mươi phút sau, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn trở lại căn hộ ở Ninh Hiên Nhã Uyển.
Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn một trước một sau đi vào trong phòng, Tiết Giai Duyệt xoay người đối mặt với Hứa Ngạn Văn, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em có việc muốn hỏi anh? "
Hứa Ngạn Văn bị bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho sửng sốt một chút, nói: "Chuyện gì vậy? "
Tiết Giai Duyệt đã chuẩn bị xong lời định hỏi, nói thẳng: "Phòng làm việc có phải là do anh mở không? "
"Em nghe ai nói?" Hứa Ngạn Văn không trực tiếp trả lời cô, cùng lúc đó trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số suy nghĩ, suy đoán là ai để lộ tin tức, có nên thừa nhận với Tiết Giai Duyệt chuyện này hay không.
Tiết Giai Duyệt nói: "Anh không cần quan tâm ai nói với em, anh chỉ cần nói cho em biết, phòng làm việc có phải là anh vì em mà mở hay không? "
Các loại ý nghĩ ở trong đầu Hứa Ngạn Văn xoay chuyển vài vòng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, thừa nhận: "Đúng vậy."
"Tại sao?" Tiết Giai Duyệt nhìn thẳng vào mắt anh, vui sướng khi được anh cưng chiều cùng sự khó chịu khi bị lừa gạt đan xen cùng một chỗ, cô không biết mình rốt cuộc nên thấy vui vẻ hay là nên khổ sở, nói: "Anh còn nhớ rõ, lúc trước em đã nói không cần anh hỗ trợ."
Hứa Ngạn Văn vội vàng nói: "Anh không muốn em vất vả như vậy, anh thấy em vì một cuộc phỏng vấn mà khổ sở liền đau lòng, anh muốn mỗi ngày em đều phải vui vẻ, làm chuyện mình muốn làm, không cần phiền não. "
Tiết Giai Duyệt trực trào rơi nước mắt: "Anh, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? "
"Bởi vì..." Hứa Ngạn Văn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt v e mặt cô, thâm tình nói: "Em là người quan trọng nhất đối với anh. "