Edit: Mị Mê Mều
Bé gái đứng ngay cửa mặc một chiếc váy hoa, được một chị gái xinh đẹp dẫn tới. Chị gái cúi đầu, động viên đúng lúc.
"Bé Điềm Điềm, em chơi với những bạn nhỏ khác ở đây trước nhé! Lát nữa mẹ em sẽ đến đón em ngay." Dứt lời, chị đưa kem trong tay cho cô nhóc, Điền Điềm cầm được kem thì lập tức giảm tiếng khóc.
Đợi người đi rồi, A Vô và Lương Thâm đối mặt, hai đứa ăn ý đứng dậy, cùng nhau tiến lên đẩu Điền Điềm còn đang khóc ra khỏi cửa. Đóng cửa lại cạch một tiếng, khóa trái, một loạt động tác nước chảy mây trôi.
Lương Thâm nhìn những đồng bọn nhí mờ mịt trước mặt, hỏi: "Vừa nãy có ai vào không?"
Đổi lấy cái lắc đầu của những người khác, cậu yên lòng, trở lại vị trí ban đầu chơi tiếp.
Điền Điềm đứng ở của vẫn chưa lấy lại tin thần. Sau khi nhìn chòng chọc vào tấm cửa trước mắt sửng sốt mấy giây, cô nhóc giơ tay lau khô nước mắt trên mặt rồi đi tìm Trần Tử Nhàn.
Trong tiệc rượu, người đến kẻ đi, ly cốc đan xen, bóng dáng nhỏ của đứa bé luồn lách trong đó, không dễ phát hiện.
Cô nhóc chạy rất nhanh, cũng chẳng quan tâm có thể đụng trúng nhân viên chuyển rượu và đầu bếp lên món hay không, càng không quan tâm que kem ngọt trên tay sắp tan chảy rớt mất, một lòng suy nghĩ mau mau tìm được mẹ.
Nhưng vào lúc này, Điền Điềm dốc sức chạy không xem đường, đâm thẳng vào người khác. Bởi vì quán tính của cô thế, cô nhóc lùi về sau hai bước liên tiếp, ngã trên mặt đất oạch một tiếng, mà cây kem trên tay đã sớm không thấy bóng dáng.
Người Điền Điềm va chạm không phải ai khác, vừa đúng là Giang Đường.
Hôm nay, thứ cô mặc chính là váy Lưu Tô trắng. Lúc này, làn váy dính đầy chất lỏng màu nâu đen, sô-cô-la chưa tan chảy hết chậm rãi trượt xuống theo váy, giữa hi chân cô hoàn toàn lạnh lẽo, cảm giác dính dính khiến Giang Đường nhíu mày.
Lông mi Giang Đường rung lên, chậm rãi nâng mí mắt.
Điền Điềm ngã trên mặt đất ngây ngốc chưa lấy lại tinh thần. Đợi sau khi nhìn thấy kem dính trên váy Giang Đường, miệng cô nhóc ngoạc ra, nước mắt giàn giụa trừng Giang Đường: "Bà, bà đền kem cho tôi!!"
Giọng của Điền Điềm kèm theo tiếng nức nở, tiếng có hơi chói tai trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.
"Bà đền đi, bà đền đi!!"
Giang Đường hít sâu một hơi, rút khăn giấy từ trên bàn lau sạch đùi. Cô tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống Điền Điềm, chỉ vào một mảng đầy vết bẩn lớn, giọng điệu xem như ôn hòa: "Bạn nhỏ, là bạn đụng trúng tôi trước, bây giờ bạn phải xin lỗi tôi."
Lúc này, Điền Điềm mới nhận ra Giang Đường. Sau khi nhìn Giang Đường chằm chằm một lúc, cô nhóc tùy tiện lau sạch nước mắt rồi đứng lên. Ngay khi Giang Đường cho rằng đứa nhỏ bướng bỉnh này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên cô nhóc làm ra một hành động cực kỳ kinh người với Giang Đường.
Chỉ thấy dưới ánh mắt của mọi người, Điền Điềm tốc váy Giang Đường, lộ quần an toàn bên trong của cô.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Điền Điềm cười đùa làm mặt quỷ, "Bà dì mặc hai cái quần, đáng xấu hổ."
"..."
Giang Đường duy trì mỉm cười, đồng thời muốn hung ác xé nó ra.
Từ sau khi Lương Thâm và Lương Thâm trở nên hiểu chuyện, cô đã rất ít phát sinh du͙ vọиɠ ăn thịt trẻ con rồi. Nhưng vào giờ phút này, cô nhóc béo trước mắt thành công kích phát huyết thống giống như ma quỷ của cô rồi.
"Bà dì xấu xí, lêu lêu lêu." Điền Điềm tiếp tục khiêu khích mà không sợ chết. Sau khi làm hai mặt quỷ, cô nhóc vòng qua Giang Đường tiếp tục chạy về phía trước.
Giang Đường nắm chặt quả đấm, vừa bước xéo đã chắn trước mặt Điền Điềm. Cô không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, ngồi xổm xuống, một tay kéo cánh tay của Điền Điềm, một tay lấy gương trang điểm trong trong túi cô đeo bên người.
Trên mặt Giang Đường mang theo nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Điền Điềm trước mặt. Cô giơ gương trang điểm nhắm ngay mặt cô nhóc, nhẹ giọng hỏi: "Đây là con phải không?"
Điền Điềm là con nít vẫn chưa phát hiện đây là cái bẫy của cô Giang ma quỷ, nhìn chính mình trong gương gật đầu.
Giang Đường tiếp tục hỏi: "Vậy con thấy con đẹp không?"
Điền Điềm hừ một tiếng: "Đẹp chứ! Mẹ tôi nói tôi là cô bé đẹp nhất."
Giang Đường cười nhạo một tiếng, vẻ mặt và ánh mắt đó khiến Điền Điềm trước mặt không rét mà run. Chờ sau khi cô nhóc lớn lên, nhóc mới biết vẻ mặt Giang Đường vào giờ khắc này là xem thường, là coi khinh!
Giang Đường ôm vai Điền Điềm, giọng điệu dịu dàng: "Vậy con nói thử xem con đẹp chỗ nào? Tóc của con vừa thưa thớt vừa xơ xác, mắt của con nhỏ như vậy, còn mũi của con nữa, tẹt thế này. So sánh làn da chúng ta một chút nào, con đen quá nha~"
Nói một hồi, nụ cười trên mặt Điền Điềm phai nhạt mất. Ánh mắt cô nhóc nhìn vào gương bắt đầu trở nên không xác định.
Giang Đường nói tiếp: "Con cũng thấy con rất xấu, vậy con có tư cách gì nói dì xấu?"
Khóe miệng Điền Điềm run rẩy, vành mắt đỏ hai độ.
Giang Đường có thể cảm nhận được tầm mặt của những người xung quanh. Lúc cô đối xử với Điền Điềm như thế, nhất định cũng có người âm thầm khinh bỉ hành vi của cô. Dù sao trước mặt mọi người, một người trưởng thành mà so đo với một đứa bé đúng là không đẹp. Nhưng xưa nay, Giang Đường cũng không phải loại người quan tâm đến ý nghĩ của người khác.
Ai cũng nói trong chúng sinh đều bình đẳng, Giang Đường sẽ không bởi vì "người phạm tội" là trẻ con thì dễ dàng buông tha. Huống chi cô đã cho cô nhóc cơ hội nhận lỗi.
Điền Điềm đỏ mũi không nói lời nào, đột nhiên, cô nhóc chú ý tới có người đến gần phía này. Ánh mắt Điền Điềm sáng lên, vùng khỏi Giang Đường lập tức chạy về phía người đó.
Người phụ nữ đi tới mặc một chiếc váy đen dài chấm đất, ngũ quan sáng rỡ, cô ta ôm Điền Điềm đang gào khóc vào lòng một cách đầu lo âu và thương tiếc.
Giang Đường đứng dậy, rũ mặt cất gương nhỏ cẩn thận.
Trần Tử Nhàn nhìn lại, vẻ mặt cô ta rất lạnh nhạt, thậm chí có chút ác độc: "Cô Giang, không biết con gái của tôi đắc tội cô chỗ nào?"
Giang Đường đáp: "Chỗ nào cũng đắc tội."
Trần Tử Nhàn siết chặt nắm nay, cố gắng quản lý vẻ mặt và ánh mắt mình: "Điền Điềm chỉ là một đứa con nít, cô làm khó con bé trước mặt nhiều người người như vậy, hơi mất mặt quá rồi đấy!"
"Đúng vậy." Dưới ánh đèn, cô cười lóa mắt khoe khoang. Mắt hồ ly tà mị nhếch lên không thấy nữa, tràn đầy kiêu ngạo. Cho dù trên người chật vật nhưng vẫn duy trì tự tin và ngạo nghễ.
Giang Đường tiến lên vài bước, thuận tay gâm một đĩa bánh ga tô, sau đó mạnh mẽ chà lên ngực cô ta. Trong nháy mắt, xung quanh một mảnh hít vào trầm thấp. Trần Tử Nhàn trợn mắt, gò má được trang điểm tinh xảo hoàn toàn trắng bệch từ lâu.
Cô thu tay về, tinh tế dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, nói từng câu từng chữ: "Vì vậy tôi quyết định làm khó chị. Còn nữa, một kẻ tép riu không danh tiếng như tôi chưa bao giờ sợ mất mặt. Chỉ là không biết ảnh hậu tỷ như chị đây có sợ hay không thôi?"
Bờ môi trên dưới của Trần Tử Nhàn không ngừng run run, trước ngực bị quệt bánh ga tô lung tung khiến cô ta buồn nôn một trận.
Giang Đường nhấc mí mắt: "Đây là trường hợp công chúng, nếu chị không thể quản được con của chị thì nhất định chị phải phụ trách cho lời nói của nó. Nó l mãng làm bẩn váy của tôi thì không nói, còn tốc váy tôi lên trước mặt nhiều người như vậy. Chị nên mừng vì đứa chị sinh là con gái, nếu không thì sau này nó nhất định là sâu mọt ích kỷ l mãng, hành vi càn rỡ, không có chút giáo dục của xã hội."
"Cuối cùng." Giang Đường hơi cúi chào mọi người đối diện, "Rất xin lỗi vì hành vi gây rắc rối của tôi với mọi người, thứ lỗi."
"Người nên xin lỗi là chúng tôi mới đúng." Đột nhiên, một giọng nói từ trong đám người truyền đến. Mọi người nhìn lại theo tầm mắt, anh còn trẻ, dáng người lỗi lạc, vầng trán khí phách.
Mí mắt Lâm Tùy Châu khẽ nâng, giọng điệu tương đối lạnh nhạt áp bức: "Nhiều người như vậy, thế mà lại không cản được một đứa bé, mặc nó làm càng."
Con người Triệu Bảo Lâm chuyển loạn, lập tức phụ hoạc: "Đây là lỗi của chúng tôi, là sơ sót của chúng tôi."
"Đúng là sơ sót." Anh cười, "Hôm nay, người dẫn con tới cũng không ít, mà lại chỉ chạy ra một đứa này."
Lâm Tùy Châu có ý riêng, bề ngoài Trần Tử Nhàn không nén giận được, nhưng không dám nói thêm một câu.
Lâm Tùy Châu là anh cả đầu rồng của giới giải trí, chỉ cần lăn lộn trong giới này thì sẽ luôn có chút liên quan đến giải trí Hoa Thiên, càng khỏi phải nói Hoa Thiên và công ty điện ảnh Kỳ Tích hợp tác cách đây không lâu. Mà chồng của Trần Tử Nhàn chính là một trong các bên hợp tác với Kỳ Tích, một diễn viên như cô ta, không đắc tội nổi.
"Điềm Điềm, đi xin lỗi đi."
"Không cần đâu." Giang Đường lạnh giọng ngắt lời, cụp mắt nhìn trước ngực Trần Tử Nhàn: "Cảm ơn, tôi nhận được rồi."
"Mau dẫn cô Giang đi sửa soạn lại đi." Triệu Bảo Lâm vội vàng gọi hai người đến đây. Hai người một trước một sau dẫn Giang Đường đến căn phòng phía sau sửa sang lại. Tiệc tối lại lần nữa trở về yên tĩnh.
Sau khi Giang Đường rời đi không lâu, Lâm Tùy Châu thừa dịp không ai chú ý thì đi theo. Sau khi thấy Giang Đường đuổi hai cô gái kia đi, anh mới nghiêng người mà vào.
Cô cũng không ngẩng đầu: "Tôi thật sự không cần các cô..."
Lời còn chưa dứt, Giang Đường liến nhìn Lâm Tùy Châu ở phía sau từ trong gương.
Cô ngửa đầu, nhướng mày: "Ôi~"
"Ngốc." Lâm Tùy Châu cong ngón tay lên, nhẹ nhàng búng một cái ở đầu cô.
Giang Đường phồng má, cúi đầu xử lý váy, Vải của váy mỏng manh, yếu ớt, dính một mảng kem sô-cô-la lớn như vậy, e là đã không còn giá trị. Cô coi như bỏ, chuyển ghế qua nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Anh theo tới đây làm gì?"
Mí mắt anh rũ xuống, nụ cười mang bên môi như có như không: "Thừa dịp vợ tôi không có ở đây, hàn gắn tình cảm với cô Giang một chút.”
Giang Đường mím môi: "Thứ cho tôi hỏi thẳng, giám đốc Lâm, anh có vợ chưa?"
Lâm Tùy Châu khựng lại, vẻ mặt lập tức sầm không ít, anh sa sút tinh thần nói: "Chưa, cô ấy dẫn theo con tôi chạy rồi."
Nhìn dáng dấp nhỏ đáng thương này, Giang Đường nhịn không được cười ra tiếng. Khói mù tỏng lùng cũng bởi vì trêu đùa của anh mà cuốn trôi đi. Giang Đường giang hai tay ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông này, cô hơi ngửa đầu, mắt dài nhỏ có thần dưới ánh đèn ấm: "Vừa nãy em như vậy có phải không tốt lắm không?"
Lâm Tùy Châu hơi trầm từ: "Loại nào?"
"Vừa rồi em tự kiểm điểm ba giây, anh thấy như vậy có phải không có tố chất lắm không?"
Mắng đứa bé sáu tuổi trước mặt mọi người, còn bôi bánh ga tô cho ảnh hậ. Nếu như ở tiểu thuyết khác, cô hoàn toàn chính là một nữ phụ tốt thí, phỏng chừng đến một chương cũng không sống nổi.
Lâm Tùy Châu vut ve đỉnh đầu cô như vỗ về Thiển Thiển, lòng bàn tay dày rộng mà ấm áp cẩn thận vỗ vỗ hai cái, mặt mày cúi thấp đầy dịu dàng cưng chiều: "Vậy em có vui không?"
Giang Đường không chú ý đến sự trìu mến trong mắt anh, mạnh mẽ gật đầu: "Vui."
Nếu như cô có tố chất mà buông tha, trở về sẽ không vui. Không vui thì không nói, còn có thể tức chết.
"Vậy là được rồi."
Thái độ thản nhiên của anh khiến Giang Đường hơi kinh ngạc: "Anh không để ý à?"
Giả như đoạn này bị cho hấp thụ ánh sáng, lại giả như quan hệ của hai người bại lộ, người rấp tâm nhất định sẽ mượn chuyện này để bêu rếu.
Anh nói: "Nếu như anh để ý, thì anh đã ra mặt ngăn cản ngay khoảnh khắc em đứng lên rồi."
Lâm Tùy Châu hiểu rất rõ tính tình của Giang Đường, xù lông như một con gà tây, lúc nào cũng lo lắng không yên, không nỡ để bản thân chịu chút thiệt thòi. Càng là cục diện thế kia, cô càng muốn lấy sức của mình xoay cục diện trở về.
Giang Đường ngậm miệng, bất giác rụt cổ, có chút chột dạ: "Vậy... không sao chứ?"
Lâm Tùy Châu cười nhẹ, trong giọng điệu thong dong tràn đầy thách thức: "Một ảnh hậu nho nhỏ mà thôi, không dám l mãng ở chỗ anh."
Dứt lời, anh véo mạnh mặt cô: "Em đó, luôn dạy dỗ Lương Thâm, Lương Thiển. Thật ra em mới là người nghịch nhất."
Giang Đường bĩu môi, rất không cho là đúng.
"Anh ra ngoài trước đây." Lâm Tùy Châu buông Giang Đường ra, đi đến trước cửa, ánh mắt rất sâu xa: "Cô Giang, làm phiền cô nói cho vợ cũ của tôi biết, người đàn ông của cô ấy muốn gọi cô ấy về nhà."
"..."
"......"
Trong phòng trống rỗng.
Đang yên tĩnh, trong đầu truyền đến một giọng dường như đã nghe ở đâu đó: "Nói đúng đó! Cô Giang Đường, cô mau trở về nhà đi, nếu không chúng ta không dễ làm."
Giang Đường cau mày, hỏi với giọng bất thiện: "Cậu là ai?"
"..."
"..."
Đối phương phát điên gào thét: "Ký chủ, cô đừng như vậy! ~~!!"
Ký chủ...
Ký...
À.
Mặt Giang Đường lạnh lùng: "Cậu vẫn còn ở đây à?"
Tiểu Khả:???
Thế nào gọi là vẫn còn ở đây, cậu vẫn luôn ở đây được không?!!
Giang Đường thuận miệng hỏi: "Gần đây cậu chạy đi đâu?"
Tiểu Khả tủi thân lầm bầm: "Cô luôn ghét bỏ tôi, tôi không dám hiện ra. Những người khác cũng ghét bỏ tôi, cứ luôn ẩn trốn, không có chuyện gì thì chơi Detroit () gì đó, tôi cảm thấy tôi chính là Kanna-chan (), tôi…”
() Detroit: Một tựa game trên PS
() Kanna-chan: Một nhân vật trong anime Maid dragon với tính cách nhẹ nhàng ít nói, dễ dàng chán nản và thích chơi gameLời còn chưa dứt, giọng của Tiểu Khả đã bị Giang Đường ngắt ngang: "Vậy cậu tiếp tục ẩn trốn đi, không có chuyện gì ít làm phiền tôi."
"..."
Cô bảo trốn là trốn à? Hệ thống không cần mặt mũi à! Đúng, hệ thống không cần mặt mũi!
Hết chương