Edit: Mị Mê Mều
Giang Đường đặt rau dại đã được rửa sạch sang một bên, trong nồi có một ít bột, lấy tay nghề hấp bánh bao của cô là không thể nào hấp ra được, đời này cũng không thể, vì vậy cô chỉ đành làm chút mì sợi.
Nhưng mà, bột làm thế nào ấy nhỉ?
Khi Giang Đường đang khó xử, Sơ Nhất tiến đến.
"Mẹ ơi, để con làm cho."
Giang Đường ngạc nhiên: "Con... con ư?"
"Vâng ạ." Sơ Nhất gật đầu: "Lúc ở nhà con từng làm rồi."
Giang Đường nín thin.
Sơ Nhất nói không sai chút nào, lúc ở nhà, Sơ Nhất luôn làm trợ thủ cho cô, khuấy trộn, đều ôm đồm hết mọi việc. Giang Đường không khỏi có chút áy náy, một người lớn như cô lại không có tay nghề tốt như đứa nhỏ.
"Nhưng mà... con biết dùng loại nồi này không?"
Sơ Nhất nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng nói: "Như nhau cả ạ, mẹ ở bệnh nhìn con là được rồi, còn lại để con làm."
"... Được rồi." Giang Đường đứng dậy nhường lại vị trí.
Đột nhiên ý tưởng cô chợt lóe, cô kéo Sơ Nhất lại, đến bên tai cậu nói nhỏ: "Sơ Nhất, để A Vô làm đi."
Sơ Nhất nghiêng đầu, ánh mắt mang theo mờ mịt.
Giang Đường giải thích: "Mẹ muốn kết nối tình cảm với A Vô một chút".
... Kết nối tình cảm.
Quả thực, Sơ Nhất vấn rất lo về mối quan hệ giữa Giang Đường và A Vô, cậu biết A Vô ghét mẹ, nhưng nếu có thể, Sơ Nhất hy vọng A Vô có thể ở chung hòa hợp với mẹ biết bao.
Sơ Nhất cắn môi, cuối cùng quyết định nghe theo Giang Đường, cậu nhắm mắt lại để mình lâm vào ngủ say, ngay sau đó, A Vô được gọi ra.
Nhìn ánh mắt của đứa con cả xảy ra biến hóa rõ, Giang Đường vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, cô hạ thấp giọng, ngữ điệu mang theo mệnh lệnh: "Nấu cơm đi."
A Vô: ????
A Vô cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
Chỉ khi gặp nguy hiểm, Sơ Nhất mới chủ động gọi cậu xuất hiện, lần này đột ngột gọi cậu ra, cậu tưởng Sơ Nhất lại xảy ra chuyện gì, kết quả... câu nói đầu tiên của người phụ nữ này là nấu cơm đi.
Nấu cơm?
Làm sao có thể.
Cho dù A Vô cậu có chết, dù chết đói ở đây cũng sẽ không nấu một miếng cơm nào cho người đàn bà độc ác này!!
Ngay sau đó, A Vô ngạo mạn chuẩn bị rời đi.
Giang Đường nhìn ra sự bài xích trong lòng cậu thiếu niên, cô đưa tay kéo cánh tay cậu, cười trêu chọc: "Chẳng lẽ con không biết nấu? Mẹ còn tưởng rằng con lợi hại như vậy, không sợ cơ đấy."
A Vô hừ lạnh, trong lòng biết rõ đây là phép khích tướng của Giang Đường, nhưng cậu lại dính chiêu này. Sau khi mặt không cảm xúc đẩy Giang Đường ra, cậu dịch ghế nhỏ tới trước bếp lò, có nề nếp bắt đầu tự mình cầm dao nấu cơm.
Giang Đường đứng một bên, vẻ mặt đắc ý vô cùng: "Cảm ơn con, Sơ Nhất."
Đưa lưng về phía ống kính, cô lại làm khẩu hình miệng với A Vô.
A Vô khẽ cắn răng, nhận mệnh tiếp tục xào rau.
"Gì cơ? Con còn muốn giặt quần áo cho mẹ ư? Không cần đâu, chuyện như vậy con đừng làm!"
Con người A Vô rụt lại, ngạc nhiên nhìn Giang Đường chằm chằm, chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Hồi lâu, cậu phản ứng chính là sắp nổi giận, vậy mà lúc này, Giang Đường ra hiệu có ống kính phía sau.
Giang Đường biết A Vô sẽ không làm chuyện xấu trước ống kính, nếu cậu thật lòng thương Sơ Nhất thì sẽ bảo vệ Sơ Nhất, chỉ cần hơi bất cẩn trước ống kính một chút thì sẽ để lại kẻ hở cho người khác công kϊƈɦ, phải biết những lời đàm tiếu kia sẽ đánh lên người Sơ Nhất. Có thể A Vô quan tâm, Sơ Nhất nhạy cảm lại để ý. Vì vậy, A Vô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Giang Đường thừa nhận chiêu này cơ hơi đê tiện, nhưng vì đối phó A Vô, nhất định phải đê tiện, chỉ có thể đê tiện!
A Vô cắn răng nuốt lửa giận vào, cười nhìn Giang Đường: "Mẹ giặt quần áo cho bọn con hằng ngày rất cực khổ, giờ đến lượt con giặt quần áo cho mẹ một lần."
Giặt quần áo hằng ngày mới lạ ấy! Giặt quần áo, làm việc nhà hằng ngày đều do người giúp việc trong gia đình làm. Đến ngay cả loại chuyện nhỏ như lau nhà, rửa chén cô cũng phân cho Lương Thâm và Sơ Nhất. Chuyện cô làm mỗi ngày chính là chơi đùa với con cái, chơi đùa rồi còn muốn Thiển Thiển dỗ đi ngủ, căn bản không có chút dáng vẻ của người mẹ.
Truyện được đăng trêи s.truyenhd.com của kittenctump
Đang nấu cơm, Trần Chí Phàm dẫn Mập Mạp từ bên ngoài lại đây.
"Vừa mới hấp mấy cái bánh bao, tôi đưa một ít đến cho em."
Giang Đường vội vàng đón tiếp: "Cảm ơn anh Phàm."
Trần Chí Phàm cười sang sảng: "Khách sáo gì chứ."
Ánh mắt anh chuyển động, chú ý tới người nấu cơm là "Sơ Nhất", cậu nhóc đứng trêи một băng ghế bằng gỗ, cẩm xẻng cơm ra hình ra dáng.
Trần Chí Phàm hơi kinh ngạc: "Con trai của em biết nấu cơm à?"
Giang Đường ngượng ngùng nói: "Nó biết ạ, làm tốt hơn em nhiều lắm."
Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng... tài nấu nướng của cô đúng là không sánh bằng đứa nhỏ.
Ánh mắt Tràn Chí Phàm nhìn "Sơ Nhất" cực kỳ tán dương, nói: "Tuổi còn nhỏ mà hiểu chuyện quá, không giống đứa nhỏ của bọn tôi, cả ngày chỉ có biết ăn thôi."
Giang Đường càng thêm hổ thẹn: "Nào có nào có, vẫn do em đây làm mẹ không được tốt."
A Vô không nhịn được nói móc: "Mẹ biết là tốt rồi."
Chỉ có Giang Đường nghe ra sự xem thường trong lời nói của A Vô ở hiện trường, những người khác bao gồm cameraman đều cho rằng đứa nhỏ này bao dung vô điều kiện với mẹ, thậm chí hậu kỳ còn in hai chữ: CƯNG CHIỀU viết hoa lên cảnh này.
Về sau, chương trình này phát sóng bị A Vô nhìn thấy, chọc câu giận bừng bừng nhảy cao hai thước.
Người lớn bây giờ mù mắt hết rồi hả? Không nhìn ra cậu không tình nguyện, không vui vẻ à? Còn cưng chiều, A Vô cậu cho dù chết cũng sẽ không cưng chiều Giang Đường một xíu! Không bao giờ!!!!!
Rau đã ra nồi, nhìn xanh mơn mởn rất tốt cho sức khỏe.
Giang Đường nói với A Vô: "Con trai, xới cơm cho chú đi."
A Vô mím môi, rũ mắt lấy một cái chén hơi mẻ, sau khi dùng nước trong dội rửa, cậu múc một muỗng đưa tới.
Trần Mập Mạp chìa tay bưng lấy, mắt to long lanh nhìn cậu, cuối cùng, lúc A Vô vẫn chưa phản ứng lại thì cậu bé hôn lên khuôn mặt cậu, A Vô trợn to mắt, cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.
Dáng vẻ Trần mập mạp cười lên chính là một ngốc bạch ngọt đơn thuần vô hại, cậu bé mềm mại, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh Sơ Nhất."
"Cậu..." A Vô vuốt mặt, tức tới nổ phổi: "Ai cho cậu hôn tôi!"
Trần Mập Mạp sửng sốt, tủi thân chu mỏ: "Mọi người đều là con trai, hôn anh một cái cũng có sao đâu."
A Vô càng tức: "Có! Virus của cậu sẽ truyền nhiễm cho tôi!"
Bé Mập Mạp ngốc nghếch đáng yêu từ xưa giờ: "Mập Mạp tắm thơm tho mỗi ngày, không có virus."
"Cậu..."
Trần Mập Mạp đưa gương mặt trắng tới: "Nếu như anh không vui thì hôn lại đi, em không sợ virus."
A Vô: "..."
A Vô hoàn toàn thất bại.
Cậu vốn nghĩ Lâm Lương Thâm đã đủ không biết xấu hổ rồi, kết quả tên mập này lại càng không cần mặt mũi hơn. Bỏ đi, cậu làm tròn số cũng là một người lớn, người lớn đi tính toán với đứa nhỏ mặc quần thủng đáy làm gì, mất giá.
A Vô chùi mặt, không nói gì trở về nhà.
Nhìn bóng lưng của A Vô, Trần Mập Mạp lại hô: "Ngày mai bố em đi lên núi đốn củi, anh Sơ Nhất đi cùng được không?!"
Hừ.
Kẻ ngu mới đi.
Chết cũng không đi.
Sau khi tiễn Trần Chí Phàm, Giang Đường đặt bàn nhỏ lên giường Kang, lại thu xếp cho mấy đứa nhỏ rửa tay ăn cơm.
Có lẽ bữa tối hôm nay là bữa cơm giản dị nhất mà bọn họ ăn lúc sinh thời, hai món rau và một món canh đều xanh mượt, không hề có chút dầu mỡ, đến ngay cả váng mỡ cũng không thấy. Lại nhìn bánh bao này, không trắng nõn nà như cái bọn họ từng ăn, màu sắc ngả vàng, còn có một chút chất bẩn.
"Con, con không ăn cái này!" Lương Thâm che miệng lùi về phía sau: "Nhìn thấy ghê quá, con không ăn!"
Trêи mặt Lương Thâm tràn ngập ghét bỏ, ánh mắt càng tràn đầy chống cự.
Giang Đường gắp một đũa đưa tới bên miệng cậu, dịu dàng khuyên bảo: "Đây là do anh vất vả làm được đấy, con nếm thử đi."
"Con không ăn!" Sau khi cậu ấm Lương Thâm nóng nảy thì ai nói cũng không vô, cậu gạt tay Giang Đường đi, cô buông lỏng đũa, rau bay lên trêи bàn.
Ý cười Giang Đường vụn tắt: "Mẹ hỏi con một lần cuối cùng, con thật sự không ăn?"
"Con không ăn." Cậu hừ một tiếng, viền mắt đỏ một vòng: "Con ghét mẹ nhất, con quyết định hôm nay không cho mẹ làm công chúa của con, đến hết ngày mai mới thôi, con cũng không phải kỵ sĩ của mẹ nữa!"
Lương Thâm lại hừ một tiếng, xoay người lăn tới đầu giường.
Giang Đường thu mắt lại, nhìn về phía Thiển Thiển đang im lặng, hỏi: "Con cũng không ăn ư?"
Thiển Thiển sợ vẻ mặt của Giang Đường lúc này, sau khi ánh mắt láo liên hai lần, cô bé thần tốc chui vào lòng A Vô. Đột nhiên tập kϊƈɦ xuất hiện khiến A Vô phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, nhưng Thiển Thiển kéo rất chặt, cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Đứa nhỏ cuộn thành một đoàn như mèo con, nơm nớp lo sợ dựa vào ngực A Vô không dám nói lời nào.
"Con đừng trốn, mẹ đang hỏi con đấy."
"Con, con..." Thiển Thiển lắp ba lắp bắp, cuối cùng khá nhanh trí, tay mũm mĩm trực tiếp cần lấy một nhúm lá rau tùy tiện nhét vào miệng A Vô, hô hấp A Vô nghẽn lại, suýt chút nữa bị sặc chết.
Sau khi thấy cậu ăn vào mà không có phản ứng xấu gì, Thiển Thiển chủ động cầm lấy muỗng nhỏ, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Truyện được đăng trêи s.truyenhd.com của kittenctump
Rau này sinh trưởng ở hoang dã, không được xử lý bằng thuốc trừ sâu, toàn bộ đều xanh lúc không ô nhiễm, tùy tiện quơ tới đã có hương vị vô cùng thơm ngon. Thiển Thiển ăn quen món được chế biến kĩ lưỡng, bây giờ ăn hoa màu này, vậy mà lại cảm thấy ăn ngon miệng.
Cô bé xé một khối bánh bao lớn, miệng to xì xụp húp một muỗng canh, má phồng to mà ăn, miệng đầy dầu.
Thấy em gái ăn ngon lành, Lương Thâm bên cạnh cũng muốn ăn, cậu nuốt ngụm nước bọt, nghe thấy bụng mình không ngừng vang vọng. Cuối cùng cậu đói bụng không chịu được, dè dặt đi qua cầm đũa lên.
Bép.
Giang Đường đánh tay cậu: "Con không được ăn."
Lương Thâm bĩu môi, tủi thân nói: "Mẹ, con sai rồi."
Giang Đường không ngẩng đầu, ung dung thong thả ăn rau: "Con sai chỗ nào?"
Lương Thâm lấy lòng cọ lên bả vai cô: "Mẹ, mẹ vĩnh viễn là công chúa của con."
Suýt chút nữa Giang Đường không xụ mặt mà cười lên tiếng, vẫn may cuối cùng cô nhịn được, đặt chén đũa xuống đỡ cơ thể nhỏ nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo của Lương Thâm, vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải chuyện này."
Nhóc con cắn đầu ngón tay: "Con, con vẫn làm kỵ sĩ của mẹ."
Giang Đường bất đắc dĩ: "Cũng không phải chuyện này."
Lương Thâm nghiêng đầu nhỏ, giọng điệu rất nghi hoặc: "Cũng không phải chuyện này ạ?"
Giang Đường lắc đầu: "Không phải."
Vẻ mặt cậu mờ mịt, trông không giống như giả ngốc, mà là ngốc thật, dáng vẻ đần độn này trực tiếp chọc cười VJ ở phía sau. Anh phối hợp quay cận cảnh cho Lương Thâm, chờ khi giao cuộn phim cho chỗ hậu kỳ, hậu kỳ trả lại ảnh photoshop Lương Thâm với mấy dấu chấm hỏi và một đôi tai cún, ngây ngô cực kỳ.
Sau gần năm phút suy nghĩ, Lương Thâm ngồi thẳng người, nghiêm khuôn mặt nhỏ, thái độ chăm chú, sắc mặt nghiêm túc: "Mẹ, con không nên cáu kỉnh trẻ con, không nên đập đũa của mẹ, con sai rồi, con có thể ăn cơm không?"
Giang Đường tiếp tục nhịn cười: "Vậy con phải hỏi anh mới được, cơm là do anh con làm, mẹ không có quyền đồng ý."
Được thôi.
Lương Thâm lại đối mặt với A Vô, tiếp tục ngồi thẳng người, nghiêm khuôn mặt nhỏ, thái độ chăm chú, sắc mặt nghiêm túc lập lời nói lúc nãy lại một lần: "Anh, em không nên cáu kỉnh trẻ con, không nên đập đũa của mẹ, em sai rồi, em có thể ăn cơm không?"
Mày ăn não heo đi, ngu xuẩn.
Cũng may, A Vô nhịn được, tất cả trào phúng thiên ngôn vạn vật đều hóa thành cái gật đầu đơn giản.
Mặt trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, sáng ngời chiếu rọi thôn xóm cằn cỗi này, bóng đèn tròn trêи đẩu tản ra ánh sáng mờ nhạt, muỗi bị nhiệt độ dư ra hấp dẫn, xoay tròn xung quanh.
Một cái bàn, bốn đôi đũa, vừa nói vừa cười, dáng dấp của gia đình.
A Vô khẽ giương mắt, nhìn nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đối diện, ánh mắt nhìn con không hề che giấu yêu thương và nuông chiều. Trong lòng cậu khẽ động, cảm nhận được chua xót chướng mắt, mi dài rũ xuống, nhân cách quy về lắng đọng.
Cậu đã sớm quen với bóng tối, không chịu được sự dịu dàng chói mắt.
Hết chương
Mều có lời muốn nói:
Một cái lì xì hoành tráng luôn nha, chương mà có hai chương gấp đôi bình thường rồi edit muốn xỉu ngang xỉu dọc vậy đó.
Nhân dịp năm mới, Mều chúc mọi người dồi giàu sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình, học hành tấn tiến, ngày càng xinh đẹp nheeeee . Đặc biệt là kéo xì dách không quắc :))))
♪ ♬ ヾ("︶"♡)ノ ♬ ♪