[CHƯƠNG ]
Tháng năm, tỉnh G bước vào mùa hè, mọi người cũng thay đổi thời trang sang quần đùi và dép lê. Trong khoảng thời gian này, Giang Nhu tương đối nhàn rỗi, cho nên bèn tập trung hết cho gia đình, cô sẽ làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho Lê Tiêu và An An, đến chiều đón con gái xong thì đi thẳng đến chỗ Lê Tiêu, sau đó gia đình ba người sẽ cùng nhau về nhà.
Có đôi khi cô sẽ mua một bó hoa hay một cây kẹo bên đường tặng cho Lê Tiêu và An An, hai bố con bọn họ sẽ rất vui vẻ, đặc biệt là An An, cái miệng nhỏ như bôi mật, không ngừng nói "Con yêu mẹ lắm!", "Mẹ là tốt nhất". Lê Tiêu hàm súc hơn nhiều, lúc nhận hoa thì nói lãng phí tiền, nhưng vừa về đến nhà đã chui vào phòng bếp lục lọi trong tủ tìm cho bằng được chiếc bình ưng ý để cắm hoa.
Đến khi hoa héo cũng không nỡ vứt, mà là tự tay làm thành đồ đánh dấu sách rồi kẹp vào album ảnh.
An An thấy vậy còn nói: "Mẹ ơi, lần sau mẹ cứ tặng hoa giả đi, hoa giả rẻ hơn còn không bị héo."
Tiệm hoa trước cổng trường em có bán hoa giả, một hào một bông, bé cưng cảm thấy rất đẹp.
Giang Nhu mỉm cười xoa đầu con gái: "Con không hiểu đâu."
An An nghiêng đầu khó hiểu, rõ ràng hoa giả tốt hơn, tại sao mẹ cứ nhất quyết phải mua hoa thật chứ?
"Vậy lần sau con sẽ mua hoa giả tặng cho bố."
Lê Tiêu nghe vậy, tức giận nói: "Vậy bố thật sự cảm ơn con."
An An nghiêm túc trả lời: "Không cần khách sáo."
Trong khoảng thời gian này, công ty của Lê Tiêu đã dần dần bước vào quỹ đạo, kỳ thật cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là bận rộn hơn trước kia một chút, trước kia Lê Tiêu có thể tan làm sớm trở về nhà vào buổi chiều, nhưng bây giờ hắn có nhiều việc để quản lí hơn, thời gian tan làm đành phải lùi lại.
Cũng nhiều hoạt động xã giao hơn, trước kia là xưởng trưởng, hiện tại là chủ tịch, ông chủ của một thương hiệu lớn, nói ra thì hay, nhưng cũng có ngày càng nhiều người mời hắn đi ra ngoài ăn cơm, cho dù Lê Tiêu không thích những chuyện này, nhưng có đôi khi cũng không thể không đi.
Có điều, chuyện đáng mừng là công ty vẫn luôn vững bước phát triển.
Mười Hai Con Giáp có thể đi được đến ngày hôm nay có liên quan đến triết lý quản lý của Lê Tiêu. Lúc còn là nhà xưởng, hắn đã tận dụng hết khả năng để bán sản phẩm khắp cả nước, mở ra thị trường tiêu thụ và thu về danh tiếng. Bây giờ, khi đã nắm trong tay hai nhà xưởng, còn có một công ty, hắn vẫn cảm thấy quan trọng nhất chính là tạo ra sản phẩm có chất lượng tốt, vững bước phát triển, theo đuổi con đường về lâu về dài.
Đừng như những nhãn hiệu vì lợi ích trước mắt mà hi sinh quyền lợi của người tiêu dùng ngoài kia, cuối cùng cũng dẫn đến phá sản, như vậy quả thật là hại người hại mình.
Chỉ là Lê Tiêu làm sao cũng không nghĩ đến, cho dù bản thân hắn đã luôn cẩn thận, nhưng phiền phức vẫn tìm đến hắn.