[CHƯƠNG ]
Mùng sáu Tết, gia đình Lê Tiêu sửa soạn trở về, hai nhà Chu Kiến và Kim Đại Hữu định ở lại thêm mấy ngày.
Lần này rời đi có người tiễn bọn họ, trừ một nhà thím Vương, vợ chồng con cái Chu Cường cũng đến. Chu Cường xách theo hai thùng tương đậu cùng dầu mè của nhà mẹ vợ hắn làm, còn nói kể từ sau khi tiệm mì của bỏ thêm tương đậu, việc buôn bán tốt hơn rất nhiều, dầu mè nhà làm cũng rất thơm, dầu mua bên ngoài không thơm được như vậy.
Thím Vương nhét cho Lê Tiêu một túi lớn đựng trứng vịt muối, còn có dưa muối và thịt khô nhà làm, đựng hết nửa túi da rắn. Cuối cùng, Giang Nhu và Lê Hân xách rương hành lí, Lê Tiêu khiêng túi da rắn và xách tương đậu cùng dầu mè.
An An vẫy tay tạm biệt từng người xong mới chịu xoay người lên xe, bé cưng còn cười vui vẻ nói với thím Vương: "Bà ơi, sau này con sẽ lại về thăm bà."
"Được, An An phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ đó."
"Dạ, con sẽ nghe lời."
Lê Tiêu và Giang Nhu chọn một chỗ ở hàng giữa trên xe, Giang Nhu ngồi phía trong ôm An An, Lê Tiêu cất túi rồi ngồi xuống. Lúc ngồi xuống, hắn có nhìn thoáng qua cửa sổ, cũng không biết đã nhìn thấy gì, ánh mắt hắn trông rất kinh ngạc.
Giang Nhu nhận thấy hắn có gì đó khác thường nên hỏi: "Sao vậy anh?"
Xe buýt nổ máy, Lê Tiêu lại liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó bình tĩnh nói: "Hình như anh vừa thấy Vương Đào."
Giang Nhu theo bản năng nhìn ra bên ngoài, nhưng xe đã chạy được một đoạn nên nhìn không thấy phía sau.
Bèn an ủi hắn: "Không sao hết, sang năm chúng ta lại trở về, đến lúc đó rồi tụ họp. Thật ra giờ phút này ngẫm lại mới thấy cũng không có gì ghê gớm."
Lê Tiêu gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Có lẽ bởi vì đã gặp quá nhiều người cũng như chứng kiến quá nhiều chuyện, hắn của hiện tại đã không quá để trong lòng những chuyện nhỏ đó.
Sau khi xe chạy, hai gia đình phía sau cũng xoay người rời đi.
Chu Cường lái xe đến đây, hắn đã mua một chiếc minibus cũ, chào hỏi với thím Vương xong là rời đi ngay.
Minibus quá nhỏ, không đủ chỗ ngồi, bằng không hắn có thể thuận tiện đưa gia đình thím Vương về.
Nhà thím Vương cách bến xe không xa cho nên nhà họ dứt khoát đi bộ về. Vương Mẫn Quân và chồng cũng đến, hai người đi ở đằng sau. Lưu Gia Tiến nghĩ đến chiếc túi da rắn ban nãy mẹ vợ đưa cho Lê Tiêu thì không kìm được mà nói: "Sao mẹ em lại đối xử với người ngoài còn tốt hơn đối xử với em vậy chứ? Cho nhiều đồ như vậy, lần trước chúng ta trở về cũng không có nhiều như vậy."
Vương Mẫn Quân nghe xong nhíu mày: "Cũng không thể nói như vậy, mấy người Giang Nhu trở về đã mua rất nhiều đồ tốt cho ba mẹ em, bên trong còn có tổ yến và bào ngư."
Mấy thứ này vừa nhìn đã biết không rẻ.
Lưu Gia Tiến vẫn có chút không thoải mái: "Cho dù như vậy thì cũng không nên thiên vị người ngoài chứ? Người ngoài còn có thể thân hơn con gái ruột sao?"
Vương Mẫn Quân cũng cảm thấy mẹ mình đối xử đặc biệt với Giang Nhu, không thua kém gì đối xử với mình, sáng nào cũng làm đồ ăn đem qua bên cạnh, còn đan cho An An hai chiếc áo khoác đều là dùng len sợi loại tốt.
Lưu Gia Tiến cố ý nói lớn tiếng, có lẽ là vì muốn để mẹ vợ nghe thấy.
Thím Vương đi phía trước quả thật đã nghe thấy, bà dừng bước quay đầu mắng con gái: "Mẹ thấy chị học hành đến mức lú lẫn rồi, Gia Tiến không biết thì thôi, trong lòng chị còn không rõ ràng hay sao? Ba chị lúc trước nếu không có Lê Tiêu thì đã sớm không còn trên đời, mẹ đối xử tốt với mấy người Giang Nhu một chút thì làm sao đây? Mấy thứ kia cộng lại cũng không quý bằng một nửa những thứ Giang Nhu tặng chúng ta. Lúc trước chị đi học xa nhà, gọi cho chị mười mấy cuộc điện thoại cũng không ai bắt máy, tất cả là nhờ Lê Tiêu hỗ trợ, nửa đêm nửa hôm tìm được ba chị rồi đưa vào bệnh viện, mấy ngày đó cũng may là có thằng bé ấy ở đó mẹ mới có thể cầm cự được, bà cụ cùng phòng và y bác sĩ trong bệnh viện đều cho rằng thằng bé là con trai ruột của mẹ."
"Tuy Lê Tiêu và Giang Nhu không phải con ruột của mẹ, nhưng hai người bọn họ đều không kém hơn chị chút nào, về sau đừng để mẹ nghe thấy những lời này một lần nữa, nếu không sau này hai anh chị cũng đừng về nữa, tuy mẹ không học cao hiểu rộng như anh chị đây, nhưng cũng biết làm người không thể vong ơn phụ nghĩa."
Nói xong liền đen mặt kéo chú Vương bên cạnh quay đầu rời đi.
Lần này chú Vương không nói giúp cho con gái, ông cảm thấy mình đã dạy con không tốt, lỗ tai quá mềm, người ta nói gì cũng nghe nên mới cưới phải một người chồng nhỏ mọn, ích kỉ.
Vương Mẫn Quân bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, nếu mẹ không nhắc, cô ấy cũng suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Vội ôm con đuổi theo, gấp gáp gọi: "Mẹ ——"
Lưu Gia Tiến phía sau có hơi xấu hổ, biết mẹ vợ ngoài mặt là đang mắng con gái, kỳ thật là đang mắng anh ta.
Anh ta dám nổi giận với Vương Mẫn Quân, nhưng lại không dám làm vậy với mẹ vợ nắm quyền gia đình.