65: Minh Minh Kết Hôn
Edit: Sơn Tra
Lê Hân nghe được động tĩnh nên từ trong phòng bếp vọt ra, kích động gọi một tiếng: "Chị!"
Trên tay còn đang cầm một ly nước ép trái cây đang ép dở, chẳng qua màu sắc của nước trái cây có hơi kì cục, đỏ không ra đỏ, xanh không ra xanh.
An An vừa thấy ly nước trái cây trên tay dì út liền rất kháng cự xoay người ôm chặt lấy mẹ, lập tức nói: "Dì út đi ra đi."
Giang Nhu xoa đầu con gái trong lòng ngực, tò mò hỏi: "Sao vậy con? Không phải con thân với dì út nhất hay sao?"
An An nằm gục đầu trên vai Giang Nhu.
Lê Hân ngại ngùng sờ sờ cái mũi, nói một cách dỗ dành: "Không thích sao? Vậy để dì đổi cho con ly khác."
Lê Tiêu đi tới nói: "Được rồi, để đó anh uống cho."
Nói xong lại nhận lấy ly thủy tinh trên tay Lê Hân, để hai chị em họ ngồi xuống sô pha nói chuyện.
Lê Hân đưa cái ly cho anh rể, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô nàng thật sự không có tí gì gọi là thiên phú làm bếp, nhiều nhất chỉ là nấu mấy bữa cơm nhà, hơn nữa cũng chỉ nằm ở mức nấu chín.
Trong khoảng thời gian chị không có ở nhà, lúc đầu đều là anh rể xuống bếp, nhưng anh rể bận rộn mỗi ngày, lúc anh rể không ở nhà thì chính là cô nàng làm cơm.
An An tuy nhỏ người nhưng rất kén ăn, thà chịu đói cũng sẽ không ăn đồ không ngon, đặc biệt là những ngày có Kim Đại Hữu ở đây, hắn ngày nào cũng thay đổi đa dạng thực đơn các món ăn, làm cho khẩu vị của An An ngày càng khó chiều.
Trước khi đi Kim Đại Hữu còn nói với anh rể, An An còn nhỏ, không thể lúc nào cũng ăn thịt được, phải ăn nhiều rau củ và trái cây, không thích ăn rau thì có thể ép thành nước cho bé cưng uống.
Nói đến nước trái cây, Lê Hân quả thật đau đầu: "Rõ ràng em đã làm theo cách của anh ấy, không biết tại sao lại uống không ngon nữa."
Giang Nhu nghe xong buồn cười: "Vậy sao? Lần sau chị phải hỏi thử chú ấy một chút mới được."
Lê Hân nghiêm túc gật đầu, cảm thấy không có gì là chị mình không làm được cả, chuyện mà cô nàng làm không được, nhưng chị chắc chắn sẽ làm được.
Giang Nhu lại hỏi về chuyện thi đại học: "Thi cử thế nào rồi?"
Lê Hân cũng không chắc chắn lắm: "Chắc cũng ổn, em làm được tất cả các câu hỏi, không có bỏ trống câu nào, mọi chuyện phụ thuộc vào số câu làm sai thôi."
Giang Nhu gật đầu: "Làm hết thì tốt, dù sao cũng nhất định có thể thi đậu, khoảng thời gian này em cứ ở nhà nghỉ ngơi thư giãn, chờ sau khi lên đại học phải học hành chăm chỉ đó."
"Em biết."
Giang Nhu quay đầu nhìn quanh nhà: "Sao lại không thấy dì và Đại Hữu, đang ngủ sao?"
"Không có, anh ấy đi rồi."
Lê Hân giải thích: "Kim Đại Hữu đã rời đi từ lâu.
Sau Tết mấy ngày, giáo viên của trường mà anh ấy ghi danh học cao học gọi điện thoại đến nói không cần phỏng vấn, bảo anh ấy trực tiếp đến đó hỗ trợ, sau đó anh ấy cứ thế mà đi rồi."
Nói tới đây, Lê Hân còn có một chút hâm mộ, cô nàng nghe nói phỏng vấn cao học rất khó.
"Là Đại học thủ đô sao?"
"Đúng vậy."
Giang Nhu nghe xong sắc mặt có hơi nặng nề, tháng ba và tháng tư là thời điểm mà tình hình SARS ở thủ đô còn rất nghiêm trọng, thấy Lê Tiêu từ trong bếp đi ra, cô không thể không hỏi hắn: "Đại Hữu bây giờ thế nào rồi anh? Hai người có hay nói chuyện điện thoại không?"
Lê Tiêu bưng bốn ly nước cam mới vắt đi ra, nghe hỏi thế, hắn nói: "Chú ấy vẫn ổn, tối qua còn gọi điện thoại cho anh, nói chú ấy được cùng giáo sư nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh."
Giang Nhu rất kinh ngạc khi nghe xong, có thể được cùng giáo sư nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, có vẻ như Kim Đại Hữu rất được giáo sư xem trọng, đương nhiên cũng là do bản thân hắn rất ưu tú."
Cô lại hỏi: "Dì Thạch đâu? Sao lại không thấy?"
"Mấy ngày nay bà ấy ở nhà Chu Kiến.
Anh đi làm mỗi ngày, Lê Hân phải đọc sách, trong nhà không có ai chăm sóc dì Thạch, cho nên anh dứt khoát để bà ấy ở nhà Chu Kiến, nghe nói gần đây bà ấy đang học đan len với mẹ Chu Kiến."
Giang Nhu bật cười: "Vậy cũng được."
Uống nước cam xong, một nhà bốn người lại xem ti vi thêm một lát, chỉ là bây giờ đã không còn sớm, bọn họ chỉ xem nửa tiếng rồi trở về phòng ngủ, những chuyện khác để mai tính.
Buổi tối, An An quả nhiên náo loạn muốn ngủ với mẹ.
Giang Nhu đương nhiên đồng ý, đã lâu không được gặp An An, trong lòng cô vô cùng nhớ con gái cưng.
Hai mẹ con nằm lên giường sau đó thân mật ôm nhau, An An nép trong lòng mẹ cười vô cùng vui vẻ, còn nói muốn nghe kể chuyện cổ tích.
Lúc trước vì muốn dỗ An An ngủ, ngày nào Giang Nhu cũng sẽ kể cho công chúa nhỏ nghe vài mẩu chuyện cổ tích, phần lớn chuyện cổ tích đều là do cô tự mình bịa ra, thật ra khi cô còn nhỏ đã được nghe rất nhiều chuyện cổ tích phương Tây, nhưng lúc ấy không cảm thấy gì, chỉ là khi lớn lên, được tiếp xúc với Internet thì mới phát hiện nội dung của một số câu chuyện không được hay lắm.
Cho nên cô bèn dứt khoát tự bịa, nhưng An An lại rất có hứng thú lắng nghe, trong khoảng thời gian Giang Nhu không có ở nhà, Lê Tiêu cũng có kể chuyện cho con gái nghe, nhưng chuyện hắn kể rất khô khan, An An vô cùng ghét bỏ.
Lúc này, Giang Nhu lại tiếp tục bịa ra câu chuyện về một em hồ ly biến thành người xuống núi rồi bị người xấu lừa, sau đó gặp được một chàng đạo sĩ, hai người trở thành bạn tốt và cùng tiêu diệt yêu quái để thăng cấp.
Dù sao An An cũng còn nhỏ, hơn nữa giọng kể của Giang Nhu vừa dịu dàng vừa dễ nghe, bé con nghe một lát thì dần dần nhắm mắt lại, nhưng Lê Tiêu bên kia lại rất chăm chú lắng nghe, Giang Nhu đã dừng kể mà hắn vẫn còn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giang Nhu buồn cười nhìn hắn: "Sau đó cái gì? Đương nhiên là đi ngủ."
Lê Tiêu nhìn con gái cưng đã ngủ say, trong lòng có hơi hụt hẫng, hồi chiều này gặp nhau, Giang Nhu còn nói nhớ hắn hơn nhớ An An nhiều, làm cho hắn rất vui vẻ.
Bây giờ nhìn đi, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng hắn vẫn tắt đèn trong phòng, dịch người vào giữa nắm lấy tay Giang Nhu.
Bị hắn nắm tay, Giang Nhu cảm thấy tư thế có hơi không thoải mái, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ gãi gãi ngón tay trong lòng bàn tay hắn.
Ngày hôm sau, Giang Nhu thức dậy từ rất sớm, hơn nửa năm l@m tình nguyện viên đã giúp cô hình thành đồng hồ sinh học, đi ngủ từ mười một đến mười hai giờ đêm, thức dậy lúc hơn năm giờ sáng.
Khi cô thức dậy, Lê Tiêu và An An vẫn còn đang ngủ, hai bố con không chỉ có đường nét khuôn mặt giống nhau, mà tư thế ngủ cũng giống nhau như đúc: chân phải cong lên, tay trái gối đầu, tư thế vô cùng táo bạo.
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Nằm trên giường thêm một lúc nhưng vẫn thật sự ngủ không được, cô lặng lẽ xuống giường đi ra ngoài, sau đó xuống phòng bếp dưới lầu chuẩn bị cơm sáng.
Phòng bếp của biệt thự rất lớn, bên trong còn có hai chiếc tủ lạnh lớn chứa rất nhiều đồ ăn.
Bởi vì thức dậy sớm, Giang Nhu dứt khoát dành nhiều chút thời gian làm bánh trứng rau củ, bánh chẻo áp chảo, cà tím cuộn và cháo hải sản, còn hấp thêm khoai lang và bắp.
Thức ăn được đựng trong bốn cái dĩa riêng biệt, màu sắc rất đẹp.
Lúc mấy người Lê Tiêu thức dậy, Giang Nhu giục họ nhanh qua đây ăn cơm.
An An đặc biệt hưởng ứng, cầm bánh trứng lên cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu cười: "Siêu ngon."
Giang Nhu mỉm cười.
Buổi sáng, Giang Nhu đưa An An đi qua nhà Chu Kiến, Lê Tiêu ăn sáng xong thì đi làm, Lê Hân ở nhà đọc sách, cô nàng đăng kí nguyện vọng ngành luật, lúc Kim Đại Hữu có ở đây đã phổ cập cho cô nàng một số kiến thức cơ bản của ngành luật, sau khi biết phải học rất nhiều sách, cô nàng bèn nhờ Kim Đại Hữu hỏi thăm xem đó là những cuốn sách nào, sau đó mua mấy cuốn để đọc trước ở nhà, học hành cực kì chăm chỉ.
Hai nhà cách nhau không xa, Giang Nhu dứt khoát nắm tay An An đi qua đó, phong cảnh ở đây khá đẹp, bầu không khí cũng trong lành, hít thở thôi cũng thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
An An còn đang cầm một quả bóng cao su nhỏ chơi một cách vụng về, đây là đồ chơi Lê Tiêu mua cho con gái.
Lê Tiêu là người sơ ý, bất cẩn, lần nào mua đồ cho An An cũng đều thấy thuận mắt thì mua, cũng không nghĩ đến sự khác biệt giữa bé trai và bé gái, cho nên sáng nay Giang Nhu xếp đồ cho con gái thì phát hiện An An có hai có hai chiếc có đũng ở mặt trước, là loại quần dành cho bé trai.
Hỏi ra mới biết là bố bé con mua.
Trẻ con lớn nhanh, quần áo mùa hè Giang Nhu mua năm ngoái đã có hơi chật, Lê Tiêu bèn mua đồ mới cho bé cưng.
An An cũng không hiểu, dù sao thì mặc cũng khá thoải mái.
Giang Nhu dẫn An An đến nhà Chu Kiến liền phát hiện một mảnh lớn vườn hoa trước nhà họ đã được cải tạo thành vườn rau, trồng nào là tỏi tây, cà tím, ớt, ...
"..."
Cô gọi một tiếng vào trong nhà nhưng không nghe ai trả lời, cho nên dứt khoát đi vào trong, vừa đi vừa gọi: "Dì ——"
Cửa đang mở, Giang Nhu đi thẳng vào nhà, nghe thấy sau nhà truyền đến một tiếng: "Ai da ——"
Giang Nhu bất ngờ khi nghe tiếng la của mẹ Chu.
An An chỉ tay béo ra phía sau: "Bà đang cho gà ăn sau nhà, mẹ dẫn con ra đó đi."
"..."
Giang Nhu có phần không thể tưởng tượng nổi mà đi theo An An ra sau nhà, sau đó thì nhìn thấy sân cỏ phía sau nhà họ Chu đã bị cải tạo thành mấy mẫu đất trồng bắp và cây ăn quả, dưới tán cây ăn quả còn có hàng rào nhốt mấy chục con gà.
Bể bơi vốn dĩ rất xinh đẹp bây giờ không chỉ là bể bơi còn là hồ chứa nước, chỉ thấy mẹ Chu và dì Thạch đang cải tạo thêm một mảnh đất ở cách chỗ mấy cây bắp không xa, dùng ống bơm nước từ bể bơi lên để tưới tiêu.
Mà hai đứa cháu trai nhà họ Chu đang đứng quét phân gà trong chuồng gà.
Nhìn cảnh này, Giang Nhu không khỏi nhớ đến lúc sáng hỏi Lê Tiêu sao trong nhà lại mua nhiều trứng gà như vậy, căn bản là ăn không hết, dễ lãng phí.
Lúc ấy Lê Tiêu chỉ nói một câu không tốn tiền.
Cô còn tưởng rằng ý hắn là không tốn bao nhiêu tiền, nhưng lúc này xem ra có lẽ trứng này lấy từ chỗ gà nhà Chu Kiến.
Thấy Giang Nhu, mẹ Chu cười rất vui vẻ: "Tiểu Nhu về rồi à? Đừng tới đây, chỗ này dơ lắm, con vào nhà ngồi một lát đi, trưa nay dì thịt gà cho mà ăn."
An An lém lỉnh bịt mũi, còn kéo áo Giang Nhu: "Mẹ đừng qua đó, thối lắm."
Quả thật có hơi không dễ ngửi, Giang Nhu cũng không đi qua.
Giữa trưa, mẹ Chu thịt hai con gà, một con đem nấu, còn một con để Giang Nhu mang về nhà.
Cuối tháng sáu, trường học chụp ảnh tốt nghiệp.
Đây vốn là một chuyện vui, nhưng hai lớp tổng cộng bảy mươi tám sinh viên đi l@m tình nguyện, cuối cùng chỉ có bảy mươi lăm bạn trở về, lớp Giang Nhu mất đi một bạn nữ, lớp trưởng đã được chữa khỏi, hiện đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Hôm chụp ảnh, Lê Tiêu cố ý dành ra một ngày đi cùng Giang Nhu, thuận tiện đưa An An đi cùng.
Hắn còn đem theo chiếc máy ảnh đã mua.
Giang Nhu lấy đồ tốt nghiệp, nhân lúc còn chưa tới thời gian chụp ảnh, một nhà ba người cùng nhau chụp ảnh trước, có ảnh chụp chung cũng có ảnh chụp riêng, cuối cùng An An còn học được cách chụp ảnh cho bố mẹ.
Công chúa nhỏ dựa theo yêu cầu của mẹ mà ngồi xổm trên mặt đất để cho chân bố mẹ trong ảnh trông dài hơn.
Mấy sinh viên đứng cách đó không xa đều không khỏi buồn cười khi thấy cảnh này.
Cảm thấy gia đình này thật thú vị.
Lúc chụp ảnh tập thể, mọi người đều không vui vẻ lắm, bởi vì dù sao cũng thiếu hai người, đặc biệt là một người trong đó đã không còn nữa.
Giang Nhu chụp ảnh xong là đi ngay, bây giờ tình hình của SARS đã chuyển biến tốt lên nhiều, nhưng Giang Nhu vẫn cảm thấy không an toàn, nếu là trước kia chắc hẳn cô sẽ đi ra ngoài mua sắm và ăn uống, nhưng hiện tại chỉ đi về xưởng với Lê Tiêu.
Có lẽ là nhờ các biện pháp phòng ngừa đúng đắn trước đó của Lê Tiêu, công nhân trong nhân trong xưởng bị ông chủ ảnh hưởng nên cũng tương đối chú ý phòng ngừa, công nhân trong xưởng họ không có triệu chứng bị lây nhiễm, Chu Kiến cũng sống tốt chứ không còn giống đời trước.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của mọi người trong xưởng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
————
Giữa tháng bảy, giấy báo trúng tuyển của Lê Hân được gửi về, lúc giáo viên gọi điện thoại đến nhà bọn họ, nghe giọng có vẻ rất kích động.
Năm nay, vì dịch SARS mà trường học phải nghỉ học mất mấy tháng, trong mấy tháng này học sinh phải tự học ở nhà, rất nhiều học sinh trước kia có thành tích giỏi nhưng lại thi không tốt, ngược lại một số học sinh trước kia có thành tích bình thường lại vụt sáng bất ngờ.
Mà Lê Hân là người vụt lên sáng nhất trong số đó.
Cô giáo từng động viên cô nàng, nói tiếp tục cố gắng là có thể thi đậu Đại học thủ đô, nhưng có một số lời động viên chỉ đơn thuần là để khích lệ tinh thần, tuy thành tích của Lê Hân tốt, nhưng nếu muốn thi đậu Đại học thủ đô thì vẫn còn cách một khoảng.
Chỉ là cô giáo có làm sao cũng không thể ngờ Lê Hân đã thật sự thi đậu Đại học thủ đô, xếp thứ mười bảy toàn tỉnh và thứ tư thành phố.
Sau khi biết được tin này, mọi người trong nhà đều cực kì kích động, bởi vì thành tích này ở trong mắt bọn họ không khác gì thi đậu Trạng nguyên.
Lê Tiêu nói ngay tại chỗ: "Nhất định phải mở tiệc ăn mừng, để anh đi liên hệ nhà hàng."
Lê Hân xấu hổ nói: "Không cần đâu, lúc trước chị thi đậu cũng đâu có làm."
Giang Nhu ngăn cô nàng: "Lần này nhất định phải làm, nhà chúng ta có một sinh viên Đại học thủ đô, truyền ra ngoài nở mày nở mặt biết bao nhiêu."
Sợ Lê Hân cảm thấy có gánh nặng, cô không thể không giải thích thêm: "Lúc trước là vì trong nhà không có tiền, nếu khi đó mà có tiền, chị chắc chắn cũng sẽ làm."
Không riêng gì Lê Tiêu vui vẻ, một nhà Chu Kiến cũng vui vẻ, hai nhà có quan hệ tốt, đều xem Lê Hân như em gái, em gái thi đậu Đại học thủ đô, làm gì có chuyện không mở tiệc ăn mừng?
Chu Kiến còn cười nói: "Có ông chủ có đứa con trai trúng tuyển đại học đợt ba mà còn làm tiệc tùng linh đình để chúc mừng, Hân Hân nhà chúng ta thi đậu Đại học thủ đô, sao mà không chúc mừng cho được?"
Việc này không do Lê Hân quyết định, dù sao ở trong mắt cả nhà, đây không chỉ là chuyện vui bình thường, mà còn là chuyện nở mày nở mặt.
Thật ra Lê Hân cũng rất vui, chỉ có bản thân cô nàng mới biết, vì để thi đậu đại học, cô nàng đã có bao nhiêu nỗ lực.
Trước đó cô nàng còn không dám điền nguyện vọng, định để Đại học G làm nguyện vọng đầu tiên, nhưng sau khi Giang Nhu biết chuyện, chị đã gọi điện khuyên cô nàng nên điền nguyện vọng đầu tiên là trường tốt nhất, Đại học G đặt thứ hai.
Đại học thủ đô, trước kia có nằm mơ Lê Hân cũng không dám mơ đến, mà bây giờ giấc mơ này đã trở thành sự thật.
Một tuần sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Lê Tiêu tổ chức một bữa tiệc linh đình ở khách sạn năm sao, mời rất nhiều bạn làm ăn đến, vốn dĩ Lê Hân mới là vai chính, cuối cùng lại đột nhiên biến thành hắn.
Lê Tiêu không phải người nói nhiều, nhưng hôm đó gặp ai cũng phải đến chào hỏi mấy câu, nói em vợ hắn thi đậu, còn vợ hắn là sinh viên Đại học G.
Giang Nhu vốn đi bên cạnh hắn, nhưng nghe nhiều lại cảm thấy ngại ngùng cho nên vội kéo theo An An ngồi xuống bàn ăn cơm.
Bên cạnh, cũng không biết Lê Hân đang cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin với ai đó, khóe miệng chốc chốc lại cong lên.
Lúc Giang Nhu ôm An An ngồi xuống, không kiềm được mà liếc trộm một cái, bên trên ghi chú mấy chữ "Kim chó bốc mùi".
"..."
Không cần đoán cũng biết là ai.
Tuy bữa tiệc này ngốn kha khá tiền nhưng cũng thu lại được không ít.
Buổi tối, một nhà ba người ngồi trên giường đếm tiền, tận mấy xấp dày cộp được bỏ hết vào hộp.
"Được rồi, học phí bốn năm và chi phí sinh hoạt của Hân Hân không cần lo nữa."
Giang Nhu cười nói: "Ngày mai em sẽ đi gửi ngân hàng."
Lê Tiêu còn nói với An An: "Sau này chăm chỉ học hành, bố sẽ làm tiệc mừng lớn hơn cho con."
An An không ngốc, nói thẳng: "Bố cũng có thể thi đại học mà."
Giang Nhu cũng phụ họa: "Đúng vậy, trông chờ vào An An còn không biết phải đợi bao lâu, vẫn là dựa vào anh thì tốt hơn."
Lê Tiêu ngay lập tức đánh trống lảng: "Đến đó rồi nói.
Đúng rồi, hôm nay Thường Dũng có tới không?"
Giang Nhu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy.
Lê Tiêu: "Vậy thôi, ngày mai anh gọi điện thoại hỏi thử."
Sau tiệc mừng của Lê Hân, không bao lâu sau chính là hôn lễ của Đổng Minh Minh, trước đó Đổng Minh Minh đã tính toán tốt nghiệp xong là kết hôn ngay, từ trước đến nay cô ấy luôn là người nói được làm được.
Hôm tổ chức hôn lễ, Giang Nhu đưa An An và Lê Hân đi dự, bạn tốt thật sự của Đổng Minh Minh không nhiều lắm, chỉ có Giang Nhu và Lâm Thư Quân, nhưng hai người họ đều đã kết hôn sinh con, không tiện làm phù dâu, vì thế Lê Hân đành chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày.
Lê Hân cùng với em họ của Đổng Minh Minh, hai người đứng hai bên trái phải Đổng Minh Minh, bên nhà trai là mấy đồng nghiệp nam.
Hôn lễ không quá lớn, ít nhất trong mắt mấy người nhà giàu chính là có hơi nghèo nàn, nhưng Đổng Minh Minh lại rất hài lòng, váy cưới và nơi tổ chức hôn lễ đều là do mẹ cô ấy và ba mẹ chồng một tay xử lý, phần lớn chi phí là do nhà trai trả, tuy bọn họ biết nhà Đổng Minh Minh có tiền nhưng không muốn lợi dụng, đây là hôn lễ tốt nhất mà bọn họ có thể tổ chức.
Một số khách mời đến tham gia là bạn bè trong giới kinh doanh của Đổng Minh Minh, cũng có một số là đồng nghiệp của nhà trai.
Sau khi ba của Đổng Minh Minh qua đời, cô ấy tiếp quản toàn bộ công ty, tuy lúc đầu còn bị nhân viên lâu năm cùng với cổ đông xem thường, nhưng cô ấy cũng không phải người dễ chọc, dám can đảm đương đầu thách thức, liều mạng chiến đấu đến cùng, mềm cứng không ăn.
Hiện tại cô ấy đã dần dần có tiếng nói trong công ty, cũng có thời gian tổ chức hôn lễ.
Chú rể chính là anh chàng bạn trai cảnh sát kia, không thể không nói, ngoại hình của nhà trai quả thật rất xuất sắc, lúc mặc âu phục trông vừa tuấn tú vừa lịch sự.
Đứng bên cạnh Đổng Minh Minh xinh đẹp theo kiểu mạnh mẽ quả thật rất xứng đôi.
Lâm Thư Quân cũng tới, bên cạnh là Phó Phi đang ôm con gái.
Con gái cô ấy đã được năm tháng, rất xinh xắn, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt vừa to vừa sáng.
An An nhìn mà không muốn rời đi, quấn quýt bên cạnh em gái, nghịch tay nhỏ của em.
Em gái cũng rất thích bé cưng, cứ nhìn chằm chằm chị gái mãi.
Bây giờ Giang Nhu cũng không còn sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Thư Quân như ở đời trước nữa, chủ yếu là vì Lâm giáo quan ở đời có khác biệt rất lớn so với đời trước, lúc không nói chuyện ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Phó Phi ôm con, Lâm Thư Quân vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho y.
Giang Nhu không khỏi khen đứa nhỏ một câu: "Nuôi khéo thật đó."
Lâm Thư Quân thẳng thắn nói: "Sao mà không khéo cho được? Phó Phi nhờ người ở Hồng Kông mua sữa bột, nói là sữa ngoại, đắt muốn chết."
Cô ấy nói xong vẫn còn hơi không vui: "Không phải đều là sữa bột hay sao? Có gì khác nhau chứ, giá một hộp có thể mua được mấy hộp sữa trong nước."
Lần này Giang Nhu không đồng ý với cô ấy: "Đắt ắt hẳn cũng có lý do của nó."
Cô nhớ có một số loại sữa trong nước sau này nổ ra rất nhiều vấn đề.
Lâm Thư Quân lắc đầu: "Dù sao cũng là tiền anh ấy kiếm được, anh ấy muốn xài thế nào thì cứ xài."
Sau đó còn bực bội nói: "Nuôi con nít thật là tốn tiền mà, mẹ tôi còn nói với số tiền đó bà ấy có thể nuôi được một đống con nít đó."
Có điều mẹ cô ấy cũng chỉ là nói ngoài miệng, trong lòng thật ra rất vừa ý với Phó Phi, còn muốn cô ấy cảm ơn hai cô bạn đã giúp cô ấy tìm được một tấm chồng tốt.
Lâm Thư Quân ấy, nói dễ nghe một chút thì là người thẳng tính, còn nói khó nghe một chút chính là không có đầu óc, nếu gặp phải người khó tính, sau này không biết phải chịu bao nhiêu khổ.
Thật ra năm ngoái Đổng Minh Minh đã nói xin lỗi với cô ấy, nói lúc trước sở dĩ giới thiệu đối tượng cho cô ấy một mặt là vì lo lắng cô ấy thích Thẩm Hạ, mặt khác là vì muốn tìm cho bản thân một người bạn có thể làm tai mắt cho mình, bình thường Thẩm Hạ quá bận rộn, Đổng Minh Minh cũng không biết là bận thật hay giả.
Lâm Thư Quân cảm thấy cũng không có gì, có lẽ đây gọi là "vô tình cắm liễu, liễu lại xanh", dù sao cô ấy cũng cực kì hài lòng với Phó Phi, Phó Phi cũng đối xử vô cùng tốt với cô ấy.
Người mà lúc trước người anh lớn trong sở định giới thiệu cho cô ấy đã được giới thiệu cho một nữ đồng nghiệp khác trong văn phòng, hai người họ đã thành đôi, cô ấy cũng đã nhìn thấy người đó rồi, không tệ lắm, chỉ là tính tình có hơi nhạt nhẽo, trông cũng không nhiệt tình lắm, khác một trời một vực với dáng vẻ thân thiện, nhiệt tình trước đây của Phó Phi.
Trên thực tế, từ thái độ của một người đàn ông là đã có thể nhìn ra trong lòng anh ta có cô hay không.
Mới tham gia hôn lễ đến chín giờ tối mà Lê Tiêu đã gọi điện cho Giang Nhu mấy lần.
Giang Nhu còn chưa chê phiền, An An đã tức giận nghe máy: "Sao bố cứ gọi mãi thế? Bố bao nhiêu tuổi rồi?"
Sau đó hung hăng nói: "Bố tự mình đi ngủ đi."
Làm cho Giang Nhu cười như được mùa, cô hôn lên gương mặt nhỏ của bé cưng.
Lê Tiêu ở đầu bên kia cũng cười, có điều vẫn hỏi: "Khi nào về? Anh đến đón em."
"Không biết nữa, chắc là nhanh thôi.
Chúng em đang ở phòng tân hôn, bên phía nhà trai muốn náo động phòng, chúng em đến đó góp vui."
Lê Tiêu cũng nghe thấy sự náo nhiệt qua điện thoại: "Được, anh chờ em dưới lầu."
"Anh đến rồi sao? Hay anh cũng lên chơi đi."
"Thôi, ồn ào lắm."
Đã hơn chín giờ, Đổng Minh Minh vốn còn muốn chơi tiếp, nhưng chồng cô ấy là Thẩm Hạ không nhìn nổi nữa, đuổi hết mấy người đồng nghiệp đang chơi đến điên ra ngoài, cũng may mẹ vợ anh ta cũng đứng bên cạnh cùng nhau kéo người ra ngoài.
Lê Hân cũng đi ra, cô nàng chơi đến mức khuôn mặt đỏ bừng, có mấy trò chơi là do Giang Nhu nghĩ ra, bắt chước chương trình tạp kĩ ở đời sau, chính là loại đoán từ ngữ thông qua ngôn ngữ hình thể, người này nối tiếp người kia, người đoán đúng được nhiều từ nhất thì thắng, Đổng Minh Minh là người hào phóng, chơi thắng thì được tiền.
Một đám người chơi như điên, cũng khiến mọi người cười phá lên.
Náo nhiệt nhưng không th ô tục.
Lê Hân đầu óc linh hoạt nên được Đổng Mẫn Minh xếp cho đứng cuối hàng, sau đó trừ tiền phí cho phù dâu, còn kiếm thêm được một mớ.
Sau khi ra ngoài, Giang Nhu mới phát hiện hai tay cô nàng cầm một đống tiền.
An An cũng chơi đến điên, chạy nhảy khắp nhà với mấy bạn nhỏ cùng tuổi, đầu tóc cũng trở nên rũ rượi.
Ba người xuống rồi tìm xe của Lê Tiêu ngồi vào, Lê Tiêu thấy bọn họ như vậy liền biết chơi rất vui, hắn cũng khẽ cười hỏi: "Chơi vui như vậy sao?"
Giang Nhu ngồi ghế phó lái, móc trong túi một viên kẹo mừng đút vào miệng hắn: "Nào, cũng cho anh hưởng một ít không khí vui mừng đó."
Lê Tiêu mỉm cười liếc nhìn một cái rồi há miệng ra ăn.
Ăn vào trong miệng mới cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó bình thản như không hỏi: "Sao trên viên kẹo này lại có dấu răng?"
Giang Nhu thấy bị phát hiện, không khỏi bật cười thành tiếng.
Là do hồi chiều An An cắn một miếng thấy không ngon nên nhè lại ra giấy gói, lúc ấy lại không có thùng rác, Giang Nhu bèn nhét trở lại trong túi..
66: Vấn Đề Thực Phẩm
Edit: Sơn Tra
Giữa tháng tám, cách ngày khai trường bảy đến tám ngày, Kim Đại Hữu có đến đây một chuyến, chủ yếu là để thăm mẹ hắn.
Kể từ khi đến thủ đô học cao học, hắn vẫn luôn đi theo giáo sư làm nghiên cứu, mãi đến gần đây mới có thời gian rảnh, bình thường đều là tranh thủ chút thời gian rảnh ngắn ngủi để gọi điện thoại.
Cũng không biết là do có dì Chu bầu bạn hay là do sự xuất hiện của Kim Đại Hữu, tình hình hiện tại của dì Thạch đã khá hơn nhiều, ít nhất cảm xúc vẫn ổn định, có đôi tỉnh táo cũng có thể nhớ lại một ít chuyện xưa, chỉ là không thể nhắc đến Kim Đại Bằng, mỗi lần nhắc đến cái tên này, bà sẽ trở nên rất kích động, cho nên mọi người đều cố hết sức tránh cái tên này.
Kim Đại Hữu ở lại bên này khoảng bốn năm ngày, cũng không biết có phải trời sinh không hợp với Lê Hân hay không, hay người này chỉ cần gặp thôi cũng đã ghét nhau ra mặt.
Lê Hân thi đậu Đại học thủ đô, Giang Nhu vốn định dành thời gian đưa Lê Hân đến trường, dù sao họ cũng đem theo không ít đồ, Lê Hân lại xinh đẹp, Giang Nhu không yên tâm để cô nàng đi một mình, hiện tại Kim Đại Hữu đã ở đây, Giang Nhu dứt khoát giao em gái cho hắn, nhờ hắn tiện đường đưa Lê Hân đến trường.
Lê Tiêu xem Kim Đại Hữu như em trai, vậy tính ra Kim Đại Hữu cũng chính là anh trai Lê Hân, anh trai đưa em gái đi học rất bình thường.
Cũng đỡ mất công Giang Nhu phải đi một chuyến, gần đây Giang Nhu phải tham gia nào là tiệc tri ân rồi tiệc thăng chức cùng Lê Tiêu, cô quả thật có hơi mệt mỏi, chỉ muốn nằm dài ở nhà.
Kim Đại Hữu nghe xong lời này, lại liếc nhìn Lê Hân trên sô pha, hắn cười hi hi trả lời: "Được chứ."
Lê Hân cũng nghe thấy, cô nàng không lấy làm hứng thú bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nơi này quả thật cách khá xa thủ đô, đi qua đi rất phiền phức, hơn nữa còn tốn tiền.
Điều mà cô nàng không muốn nhất chính là làm phiền chị.
Kim Đại Hữu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lê Hân, trong mắt hắn mang theo mấy phần ý cười.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, Lê Hân thu dọn hai rương lớn hành lí theo Kim Đại Hữu lên xe lửa.
Hai rương lớn hành lí được Kim Đại Hữu xách, cô nàng chỉ cầm một chiếc túi phồng. Lúc lên xe lửa, Lê Hân thường xuyên ngoái đầu lại nhìn, bởi vì cô nàng biết lần này rời đi có khi phải đến Tết mới có thể gặp lại chị.
Giang Nhu vẫy tay với em gái, thẳng thừng dặn dò: "Có chuyện gì thì đến tìm anh Đại Hữu của em."
Kim Đại Hữu đi phía trước nghe vậy nên quay đầu nhìn lại.
Lê Tiêu ôm An An đứng bên cạnh Giang Nhu cũng dặn dò một tiếng: "Chú nhớ phải chăm sóc Lê Hân như em gái ruột, không được ức hiếp con bé."
Kim Đại Hữu nhe răng, hắn ức hiếp người khác hồi nào chứ?
An An miễn cưỡng phất tay: "Tạm biệt dì út, con muốn ăn vịt quay thủ đô."
Lê Hân bật cười: "Được, trở về sẽ mua cho con."
Sau khi Lê Hân đi, An An cũng đến lúc tựu trường. Cục cưng rất không vui, bởi vì em phát hiện ra bây giờ mẹ không cần đi học, kế tiếp mẹ sẽ được ở nhà chơi, mặc dù Giang Nhu đã giải thích với con gái cô phải ở nhà ôn bài, nhưng An An không hiểu, em chỉ cảm thấy ở nhà chính là chơi, còn muốn Giang Nhu xin nghỉ cho em, em cũng muốn ở nhà ngủ nướng.
Cũng không biết tật xấu ngủ nướng của đứa nhỏ này giống ai, rõ ràng lúc nhỏ là người thức dậy sớm nhất nhà, nhưng bây giờ dù cho có đi ngủ sớm bao nhiêu, buổi sáng bé con cũng sẽ không thức dậy nổi, nhất định phải để bố đích thân gọi dậy.
Vì thế Giang Nhu còn lo lắng thân thể con gái có vấn đề nên cố ý đưa cục cưng đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng phát hiện thân thể không sao hết, chỉ là lười.
Giang Nhu nghi ngờ trong suốt nửa năm mình không ở nhà, Lê Tiêu đã chiều hư con gái, không thể không oán trách: "Em nhớ lúc trước An An thức dậy rất sớm, sao bây giờ lại thích ngủ nướng đến như vậy? Lúc em không ở nhà, chắc hai người đã không bỏ bữa sáng đó chứ?"
Lê Tiêu nghe xong chột dạ bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm: "Làm gì có chuyện đó? Ngày nào anh cũng thức dậy làm cơm sáng hết."
Nghe bố nói đến mấy chữ làm cơm sáng, An An lập tức lớn tiếng kháng nghị: "Ngày nào bố cũng làm cơm chiên trứng, con không muốn ăn bố vẫn bắt con phải ăn."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Dì út chỉ biết nấu mì trứng, đã vậy còn không ngon."
Mì trứng mẹ làm vừa thơm vừa ngon, bữa sáng chú Đại Hữu làm cũng rất phong phú, duy chỉ có bố và dì út quanh đi quẩn lại mấy món đó, đặc biệt là mì trứng của dì út, hoặc là mặn chát hoặc là nhạt nhẽo.
"Con không ăn hai người đó còn chê con kén ăn."
An An hiện tại đã lớn, đã biết cáo trạng. Lúc nói những lời này, bé cưng trông rất phẫn uất, có vẻ như trong khoảng thời gian Giang Nhu không có ở nhà, bé cưng đã thật sự chịu tủi thân.
Giang Nhu đau lòng muốn chết, cô tức giận trừng Lê Tiêu.
Lê Tiêu cúi đầu ăn cơm, lúc Giang Nhu không có ở nhà, hắn lười làm nhiều món như vậy, lần nào cũng chỉ nấu cho có, cảm thấy chỉ cần ăn no là được.
Về phần để con gái ngủ nướng, Lê Tiêu vốn không để ý, bé con thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, không giống như lúc Giang Nhu ở nhà, cô ngày nào cũng giám sát việc ăn sáng, còn hắn chỉ để thức ăn sẵn trong nồi, lúc nào ăn thì ăn.
Hôm An An tựu trường, Giang Nhu và Lê Tiêu đích thân đưa con gái đi, An An đã đi nhà trẻ được hai năm, năm nay là cuối cấp, đã không còn khóc lóc không chịu đi học như lúc trước, mà là ngoan ngoãn đứng ở cổng vẫy tay tạm biệt bố mẹ, sau đó tung tăng đi tìm các bạn nhỏ khác.
Mấy ngày trước, Giang Nhu đã mua cho mua cho bé cưng một chiếc cặp màu hồng nhạt rất đẹp, bên trong là đồ ăn vặt và đồ chơi, thế cho nên em rất nóng lòng muốn chia sẻ với các bạn.
Giang Nhu còn gặp gia đình của ông chủ Du trước cổng trường, bề ngoài hai vợ chồng ông chủ Du là người thành công, nhưng bọn họ cũng chỉ như ba mẹ của những gia đình bình thường khác, đích thân đưa con trai đến cổng trường và cẩn thận dặn dò một ít chuyện.
Nhạc Nhạc không ngừng ngoan ngoãn gật đầu, vừa thấy Giang Nhu hai mắt liền sáng lên: "Thím, An An đâu ạ?"
Giang Nhu nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt, cười nói: "Con bé đi vào rồi, con đi tìm em chơi đi, sáng nay con bé có đem theo món đồ chơi hình chú cáo nhỏ, nói là muốn tặng cho con đó."
Nhạc Nhạc nghe xong rất vui, lập tức vẫy tay tạm biệt Giang Nhu và ba mẹ: "Vậy con cũng đi vào đây, tạm biệt ba mẹ, tạm biệt chú thím."
Nói xong hưng phấn chạy vào trường.
Chị Tống dở khóc dở cười: "Con chạy chậm một chút."
Nói xong bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Nhu: "Nhạc Nhạc từ sáng sớm đã nhắc An An mãi, còn cố ý đem theo rất nhiều đồ ăn ngon, cả một chiếc cặp toàn là đựng đồ ăn đó."
Giang Nhu có hơi xấu hổ mỉm cười: "Em có cảm giác như nhà chị giúp em nuôi con gái ấy."
Chị Tống bật cười: "Được chứ, chị còn ước gì có thêm một cô con gái."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, nói không chừng hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ thật sự thành một cặp, nhìn con trai chị đối xử ân cần với An An như vậy, có khi lớn lên sẽ đi theo trồng cây si người ta.
Nhưng chị cũng rất thích đứa bé An An này, nhìn vẻ ngoài của Giang Nhu và Lê Tiêu là biết ngoại hình của đứa nhỏ này khi lớn lên sẽ có bao nhiêu xuất sắc, hơn nữa tính tình của An An cũng rất tốt, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại, lại còn rất biết quan tâm người khác, được hai vợ chồng Giang Nhu hết mực cưng chiều nhưng cũng không nhiễm thói hư tật xấu.
Giang Nhu căn bản là không nghĩ tới chị Tống lại nghĩ xa xôi như vậy, cô chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc này của An An thật tốt, có bạn bè thân thiết cũng có anh trai, có lẽ bởi vì có một gia đình hòa thuận, bé cưng chỉ có một số vấn đề không đáng kể và một chút tính khí.
Một đứa bé hiểu chuyện và có tính tình tốt quả thật có thể khiến bố mẹ bớt không ít lo lắng, nhưng cũng có thể đoán được An An ở đời trước đã phải sống rất cẩn thận và dè dặt, ngược lại là bé cưng của bây giờ mới có dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có.
Giang Nhu cũng không kì vọng bé cưng trở thành con nhà người ta trong mắt mọi người, cô cảm thấy chỉ cần An An sống một cách vui vẻ là được rồi.
Bên kia, Lê Tiêu đã hàn huyên với ông chủ Du xong, cũng không biết hai người họ nói cái gì, lúc tạm biệt, khóe môi Lê Tiêu vẫn còn vương ý cười.
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu chuyên tâm chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Cô ở nhà đọc sách cả ngày. Không thể không nói, hoàn cảnh của biệt thự rất tốt, vừa đẹp vừa yên tĩnh, bên trong lại có rất nhiều phòng. Giang Nhu chọn cho mình một căn phòng tách biệt ở lầu ba làm phòng đọc sách, khi học hành mệt mỏi có thể đứng dậy xem phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ hoặc đi xuống bãi cỏ dưới sân học thuộc lòng.
Lê Tiêu đã lắp đặt một chiếc xích đu trên bãi cỏ phía sau nhà, bên cạnh là bể bơi cùng với bàn ghế và dù che nắng, Giang Nhu muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ nấy, sẽ không có ai quấy rầy cô.
Không giống như khi ở trường, rất nhiều người muốn thi lên thạc sĩ, không chỉ chiếm phòng tự học, còn chiếm luôn khu vực đọc sách, có người còn nói chuyện rất lớn tiếng, phải tránh đi rất xa mới không nghe thấy.
Lê Tiêu không có ở nhà vào ban ngày, hắn sợ cô ở nhà học bài không có thời gian nấu cơm nên định thuê giúp việc, nhưng Giang Nhu không đồng ý, cảm thấy lãng phí tiền, hơn nữa cô cũng thấy không được tự nhiên nếu trong nhà có thêm một người xa lạ. Cuối cùng, Lê Tiêu chỉ đành đánh tiếng với mẹ Chu, nhờ bà cho Giang Nhu ăn ké tạm mấy bữa cơm trưa.
Vì thế, cuối cùng Giang Nhu mỗi ngày đều không cần phải làm gì hết, chỉ cần ở trên lầu học bài là được.
Điều kiện học tập tốt như vậy nhưng người học lại không biết tận dụng. Khi không có ai ở bên cạnh, hiệu suất học tập của Giang Nhu giảm xuống đáng kể, thậm chí có đôi khi đang học bài lại trở nên ngây người, trong đầu không khống chế được mà nghĩ Lê Tiêu đang làm gì, An An đã ăn cơm hay chưa, còn tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân đã thi đậu…
Sau đó, Giang Nhui biết không thể tiếp tục như vậy nữa, cô bèn thương lượng với Lê Tiêu, nói bản thân muốn đến trường học.
Lê Tiêu hỏi rõ ràng nguyên nhân xong, hắn không thể không buồn cười, sau đó khuyên nhủ: "Đến trường làm cái gì? Trường em có phòng riêng cho một mình em sử dụng chắc? Đến lúc đó em nhất định lại chê ồn ào."
Nói xong, hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: "Như vậy đi, anh sẽ cho người thu dọn khỏi văn phòng bên cạnh phòng làm việc của anh cho em dùng làm văn phòng tạm thời, hơn nữa chỗ đó của anh rất gần nhà ăn, căn tin trường em đi đi về về cũng mất hai mươi đến ba mươi phút, đồ ăn còn không ngon bằng chỗ chúng ta."
Chuyện khác không nói, nhưng câu cuối cùng đó quả thật đã đá động đến Giang Nhu. Khi mới vừa nhập học, cô cảm thấy thức ăn trong căn tin trường cũng không tệ lắm, nhưng sau khi ăn nhiều liền cảm thấy rất bình thường. Không giống như nhà ăn trong xưởng Lê Tiêu, đặc biệt mời đầu bếp chuyên nghiệp đến nấu, không hà tiện dầu muối, hơn nữa cũng đảm bảo vệ sinh, cho nên thức ăn ở đó rất ngon, nguyên tuần không bữa nào giống bữa nào.
Giang Nhu đồng ý: "Vậy cũng được, sẽ không gây phiền phức cho anh chứ? Bên cạnh anh là văn phòng của ai?"
"Không đâu, anh để người đó dọn xuống lầu hai là được rồi."
Sau đó, Giang Nhu cứ thế đến xưởng của Lê Tiêu học bài. Lê Tiêu còn trang bị cho Giang Nhu một chiếc bàn làm việc rất lớn, là loại bàn làm việc bằng gỗ đỏ nguyên khối mà mấy sếp lớn hay dùng, bàn dài khoảng hai mét, ghế dựa cũng được làm bằng da, ngồi vào vô cùng thoải mái.
Tất cả sách vở Giang Nhu muốn xem đều được chất trên bàn mà không cần chen chúc, trong văn phòng còn có sô pha và máy lọc nước, rất tiện để uống nước khi khát, buổi trưa có thể nằm trên sô pha chợp mắt một lúc.
Quan trọng nhất chính là hiệu suất học tập của Giang Nhu đã được cải thiện, chỉ cần nghĩ đến Lê Tiêu đang ở bên cạnh, còn có những người khác trong xưởng, Giang Nhu sẽ ngay lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng, cảm thấy có người luôn dõi theo mình.
Lê Tiêu cũng không quấy rầy cô, chỉ là mỗi buổi trưa sẽ ghé qua thăm, hoặc là đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn sẽ mang về cho cô một chút đồ ăn thức uống.
Chỉ là sau khi An An biết chuyện lại có chút không vui, cảm thấy mẹ bị bố đoạt đi mất, bé cưng có ý đồ kháng nghị nhưng đều bị bố trấn áp.
——
Ngày mười tháng mười một là ngày ghi danh, lúc này thi lên thạc sĩ còn chưa thể báo danh trực tuyến được, phải đến trực tiếp văn phòng tuyển sinh địa phương nên tương đối phiền phức.
Hôm đó, Lê Tiêu cố ý dành ra một ngày đi cùng Giang Nhu. Hai người khởi hành từ sáng sớm, trước tiên là đưa An An đến trường học, sau đó lại lái xe đến văn phòng tuyển sinh.
Có rất nhiều người cũng đến ghi danh, lúc vợ chồng Giang Nhu đến nơi, mọi người đã xếp thành hàng dài. Cách đó không xa có một tiệm bán bữa sáng, Giang Nhu và Lê Tiêu đã ăn sáng rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm lại cảm thấy đói bụng.
Giang Nhu để Lê Tiêu xếp hàng giúp rồi tự mình đi mua mấy cái bánh quẩy và hai cái bánh dưa muối, sau đó hai người vừa xếp hàng vừa ăn bánh quẩy cùng bánh dưa muối.
Có sạch sẽ hay không thì không biết, nhưng hương vị quả thật rất ngon.
Lê Tiêu ăn xong lại lấy khăn trong túi ra lau miệng cho Giang Nhu, sau đó lại mở bình giữ nhiệt mang từ nhà theo rót một cốc nước, chờ Giang Nhu ăn xong thì đưa cho cô.
Giang Nhu cười tủm tỉm nói với hắn: "Nếu lát nữa ghi danh xong mà còn sớm, chúng ta đi xem phim đi."
Đã lâu rồi cô chưa được đi hẹn hò riêng với Lê Tiêu.
Lê Tiêu nghe xong cười nói: "Được."
Trông hắn còn có vẻ mong chờ.
Chờ Giang Nhu uống xong, hắn ngẩng đầu uống cạn cốc nước còn dư, sau đó đậy cốc lên bình giữ nhiệt rồi cầm bình bằng tay trái, tay phải nắm lấy tay Giang Nhu.
Hai người chờ đến chín giờ sáng mới ghi danh xong, thấy thời gian không sớm cũng không muộn, hai người dứt khoát đi xem phim, rạp chiếu phim gần đây không có nhiều phim hay cho lắm, có bộ phim nước ngoài 《 Người khổng lồ xanh 》 đang chiếu, hình như còn khá được yêu thích.
Giang Nhu có nghe qua tên bộ phim này, nhưng trước kia cô chưa từng xem, cũng không biết có hay không nữa cho nên bèn chọn bộ phim này. Lúc nhìn thấy tên đạo diễn trên màn hình, Giang Nhu còn khá là bất ngờ, cô biết vị đạo diễn này, là người Trung Quốc, ông ấy khá nổi tiếng ở đời sau, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn quốc tế.
Nhưng Giang Nhu không quá hứng thú với thể loại phim đánh đấm giết chóc này, cũng có thể là do đã xem nhiều phim khoa học viễn tưởng ở đời sau, cho nên hiệu ứng của phim ảnh thời này không quá thu hút được cô.
Cho nên sau khi xem được một lúc, Giang Nhu lại nhìn xung quanh. Hôm nay là thứ hai, không có nhiều người đi xem phim cho lắm, đặc biệt là lúc hơn chín giờ sáng, trong rạp chỉ có năm người, phía trước là một cặp vợ chồng già, trong góc phía sau là một cô gái trẻ đang bóc bỏng ngô lên ăn.
Chắc là nhận thấy Giang Nhu đang phân tâm, Lê Tiêu quay đầu qua nhìn cô mấy lần, còn nắm tay cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng siết chặt.
Giang Nhu thấy trong rạp không nhiều người lắm, bèn dựa đầu lên vai hắn, Lê Tiêu cũng thuận thế nghiêng người để cô dựa cho thoải mái.
Giang Nhu khoát tay hắn xem thêm một lát rồi hỏi bây giờ là mấy giờ.
Lê Tiêu mở điện thoại ra xem, sau đó lại đưa cho cô xem, bây giờ là chín giờ bốn mươi ba phút, mới qua có hai mươi phút, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Hắn không thể không nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy em? Có phải không muốn xem nữa hay không? Nếu không chúng ta đi ăn cơm."
Giang Nhu lắc đầu: "Em không đói bụng."
"Vậy chúng ta đi công viên giải trí chơi."
"Công viên giải trí nhất định cũng sẽ không có nhiều người, không vui."
Niềm vui thật sự của công viên giải trí không nằm ở các trò chơi ở đó, mà là khi nhìn thấy đám đông náo nhiệt, bản thân cũng sẽ cảm thấy thật náo nhiệt.
Lê Tiêu nhíu mày nghĩ xem có nơi nào vui để đi hay không.
Giang Nhu đột nhiên quay đầu thổi bên tai hắn: "Hay là chúng ta đi khách sạn đi?"
"Đi khách sạn làm gì?"
Lê Tiêu nhất thời chưa kịp phản ứng, hắn quay đầu lại nhìn Giang Nhu, đối diện với vẻ mặt ám muội của cô thì ngay lập tức ngầm hiểu.
Khóe miệng vô thức cong lên, còn nhướng mày, sau đó ôm lấy eo cô đứng dậy.
Giang Nhu không ngờ hắn lại làm thật, cô cũng chỉ là thuận miệng nói chơi thôi.
Nhưng Lê Tiêu thì không hề nói chơi. hắn nắm tay cô đi ra ngoài, sau đó lái xe đến một khách sạn tốt nhất ở gần đó, thuê một căn phòng xa xỉ nhất ngắm được cảnh thành phố.
Sau đó, hai người không biết xấu hổ lăn lộn trong khách sạn cả ngày, buổi trưa cũng không dậy, mà gọi khách sạn phục vụ đồ ăn.
Mãi đến bốn giờ chiều, thấy An An sắp tan học, hai người mới chịu rời giường, vội vàng mặc quần áo xuống lầu trả phòng.
Giang Nhu mặc quần áo xong còn dọn dẹp sơ qua căn phòng, cố gắng đừng để quá khó coi.
Lê Tiêu mỉm cười cài nút áo.
Lúc hai người trả phòng, lễ tân khách sạn còn nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu, bởi vì hiếm có ai lại đặt phòng vào buổi sáng rồi trả phòng vào buổi chiều, thế cho nên sau khi Giang Nhu và Lê Tiêu đã đi khỏi, hai lễ tân vẫn còn nghi ngờ có phải hai người họ lén ra ngoài ăn vụng hay không.
Khi hai người lái xe đến nhà trẻ, An An đã sớm tan học, các bạn nhỏ khác gần như đều đã về hết, chỉ có bé cưng trông mong ngồi chờ ở cổng.
Thấy bố mẹ đến, bé cưng lập tức cười rất vui vẻ: "Mẹ ——"
Lúc này, bảo vệ và cô giáo mới cho em đi ra ngoài, Lê Tiêu thì nhận lấy cặp sách trên tay cô giáo.
Giang Nhu nắm tay An An nói xin lỗi: "Xin lỗi con, bố mẹ đến muộn rồi."
An An rất rộng lượng nói: "Không sao hết, hôm nay mẹ phải đi đăng kí thi, chắc hẳn là rất bận nên mới không đón con kịp, An An không tức giận."
"..."
Giang Nhu chột dạ liếc nhìn Lê Tiêu.
Lê Tiêu lại bình tĩnh phụ họa: "Quả thật hôm nay rất đông người."
An An dùng sức gật đầu, ân cần nói: "Sau này đến sớm một chút là được rồi."
Vì để bù đắp cho An An, Giang Nhu hiếm khi mới đưa cục cưng đi ăn KFC, còn cho phép em uống một ly Coca. An An cực kì vui vẻ, gọi rất nhiều món ngon.
Một tuần sau khi ghi danh xong, vụ việc "Chân giò hun khói nhiễm độc thuốc trừ sâu DDVP ở Kim Hoa" bất ngờ được phát sóng trên bản tin 《 Báo cáo chất lượng hàng tuần 》 của CCTV, ngay lập tức làm hoang mang dư luận.
Mọi người đều biết DDVP là cái gì, là hóa chất diệt trừ sâu bệnh dùng trong nông nghiệp, ăn phải sẽ gây chết người, trước đây cũng có một vài sự cố về an toàn vệ sinh thực phẩm, nhưng sự cố lần này được chính CCTV đưa tin, cho nên dư luận phản ứng dữ dội hơn nhiều.
Bởi vì sắp thi lên thạc sĩ, cho nên ngày nào Giang Nhu cũng xem tin tức. Hôm nay là chủ nhật, một nhà ba người mới vừa ăn xong cơm trưa, thuận tiện xem tin tức để thư giãn một chút.
Lúc nhìn thấy tin tức này, trên tay Lê Tiêu vẫn còn đang cầm một miếng thịt chân giò hun khói, hắn ngay lập tức tái mặt.
Trên tay An An cũng đang cầm một miếng thịt chân giò hun khói mỏng, bé cưng nhìn màn hình ti vi, lại nhìn miếng thịt trên tay, dường như còn chưa phản ứng kịp.
An An còn chưa biết được mấy chữ, bình thường cũng không có hứng thú gì với tin tức, em đang bò tới bò lui trên sô pha, nhưng em xem hiểu hình ảnh, chân giò hun khói trên ti vi giống với chân giò hun khói trong nhà bếp. Dường như còn chưa chắc chắn lắm, cục cưng leo xuống sô pha chạy vào bếp xem, sau đó lấy làm lạ nói: "Bố ơi, nhà mình cũng có chân giò hun khói, có thể ăn được không ạ?"
Thấy con gái vẫn còn có vẻ tiếc rẻ, Giang Nhu nhanh chóng đứng dậy cầm miếng thịt trên tay bé cưng ném thẳng vào thùng rác, sau đó hỏi Lê Tiêu: "Đây là chân giò hun khói gì?"
Lê Tiêu cũng có hơi không xác định: "Anh cũng không nhớ rõ. Lúc người ta đưa, anh không quá chú ý lắng nghe, chỉ biết là đồ tốt, rất đắt."
Nói xong, hắn sầm mặt đi vào phòng bếp tìm nhưng không tìm thấy túi đóng gói, trên chân giò hun khói cũng không có nhãn mác.
Giang Nhu có hơi không yên tâm, chân giò hun khói là do bạn làm ăn của Lê Tiêu cho. Từ sau khi học y, Giang Nhu tương đối chú trọng đến chế độ ăn uống, mấy loại đồ ăn xông khói giống như vậy, cho dù có đắt tiền đến đâu cô cũng sẽ không ăn nhiều, cùng lắm là nếm thử một miếng hôm đem về nhà. Mấy hôm nay đều là Lê Tiêu và An An ăn, hai bố con thích ăn thịt, thường cắt thành lát mỏng ăn như đồ ăn vặt.
Lê Tiêu cũng sợ, tưởng tượng đến bản thân đã ăn thuốc trừ sâu DDVP thì cả người liền cảm thấy không ổn, hắn thì thôi đi, nhưng An An vẫn còn nhỏ.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, đang định gọi điện thoại hỏi bạn, còn chưa kịp gọi thì người bạn kia đã gọi điện thoại đến, lo lắng hỏi: "Anh, anh có ăn chân giò hun khói chưa, mau vứt đi, em vừa xem ti vi, hình như xảy ra chuyện rồi."
Lê Tiêu: "... Anh cũng xem rồi."
Đầu bên kia cẩn thận nói: "Hay là anh đến bệnh viện kiểm tra thử xem?"
Giọng điệu vô cùng hối hận: "Em cũng có được thứ này từ một người bạn, thấy đắt còn tưởng đâu là thứ tốt, em còn đem đi tặng ba vợ hai cái, ba vợ em cũng ăn hết một cái rồi, còn tặng một cái cho đồng nghiệp. Em thật sự không biết…"
Giang Nhu đã cầm chìa khóa xe lại đây: "Đi, chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Lần này Lê Tiêu không hề từ chối, vừa bế An An nghe điện thoại vừa theo cô đi ra ngoài.
Một nhà ba người đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, bận rộn cả buổi trưa, còn rút hết một ống máu. An An khóc đến cái mũi nhỏ đỏ bừng, rút máu xong thì nằm trong lòng mẹ sụt sịt, còn tủi thân dẩu miệng nói: "Sau này con sẽ không bao giờ ăn chân giò hun khói nữa."
Giang Nhu buồn cười xoa gương mặt đỏ lên vì khóc của con gái: "Con có muốn ăn, mẹ cũng không mua cho con."
Cũng may, kết quả kiểm tra cuối cùng là khỏe mạnh, ảnh hưởng không lớn, hẳn là do ăn không nhiều.
Nhưng chuyện của chân giò hun khói vẫn chưa kết thúc, mấy ngày tiếp theo, không chỉ riêng gì Giang Nhu bận rộn học tập, Lê Tiêu cũng bận rộn chuẩn bị cho đợt kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm. Kể từ sau khi vụ việc chân giò hun khói bị phanh phui, quần chúng nhân dân phản ứng rất gay gắt với vấn đề liên quan đến thực phẩm, bên trên cũng tăng cường kiểm tra các bộ phận liên quan, sau đó phát hiện ra nhiều thực phẩm không đạt vệ sinh.
Xưởng sản xuất đồ ăn vặt của Lê Tiêu cũng sẽ bị kiểm tra, may mắn là nhà xưởng của hắn không có chuyện gì. Có điều Chu Kiến đã nói với hắn một chuyện khiến hắn nghĩ lại mà vẫn thấy khiếp sợ, Chu Kiến nói mấy hôm trước có một phóng viên nằm vùng âm thầm vào nhà xưởng chụp lại rất nhiều hình ảnh, còn hỏi thăm một số chuyện với công nhân, sau khi biết không có vấn đề gì thì mới rời đi.
Nghe xong, Lê Tiêu không thể không cảm thấy may mắn vì đã nghe lời Giang Nhu mà thực hiện nghiêm ngặt về chất lượng và an toàn vệ sinh thực phẩm, không làm mấy chuyện gian dối hại người.
Nếu không, khi mọi chuyện bị bại lộ, lại có phải những bằng chứng đó, nhà xưởng chắc chắn sẽ phải đóng cửa.
Nhưng những nhà xưởng khác thì không may mắn như vậy, có bảy tám nhà xưởng bị kiểm tra ra là có vấn đề và bị đưa thẳng lên bản tin. Mười Hai Con Giáp cũng xuất hiện trên tin tức, nhưng lại được người dẫn chương trình dành lời khen, nói Mười Hai Con Giáp là doanh nghiệp có lương tâm.
Có lẽ những vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm gần đây đã tạo nên khủng hoảng trong dư luận, vì sợ tạo ra những ảnh hưởng không tốt khác, cho nên tin tức mới cố ý chỉ đích danh Mười Hai Con Giáp, bởi vì vấn đề thực phẩm một khi bị phanh phui không chỉ gây hoang mang dư luận, mà còn gây bất lợi cho sự phát triển của ngành công nghiệp thực phẩm trong nước.
Bởi vì việc này, một số sản phẩm đã bị loại bỏ khỏi các kệ hàng trong siêu thị, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến Mười Hai Con Giáp, thậm chí lượng tiêu thụ còn tăng, cho nên năm nay Lê Tiêu cũng không cần chi tiền cho quảng cáo hôm phát sóng chương trình chào xuân.