Edit: Sơn Tra
Cuối tháng mười một năm 2002, lúc Giang Nhu đang xem tin tức, nữ phát thanh viên trên ti vi đột nhiên có nhắc đến gần đây thành phố F xuất hiện nhiều trường hợp sốt cao và đau đầu, nhắc nhở mọi người chú ý giữ ấm, phòng ngừa cảm cúm.
Giang Nhu không quá xác định có phải SARS xuất hiện hay không, nhưng để đề phòng bất trắc, cô bèn xin phép cho An An nghỉ học, nói trong nhà có chuyện nên muốn cho con gái nghỉ một tháng.
Công việc của ba mẹ những bạn nhỏ trong nhà trẻ không ổn định, Giang Nhu rất lo lắng cho An An.
Cũng may, kỉ luật của nhà trẻ không phải rất nghiêm khắc, xin nghỉ rất dễ dàng.
Lê Tiêu nhìn cô, không thể không hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao em?"
Giang Nhu không biết nên giải thích như thế nào, tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn nói: "Em chỉ là có một dự cảm không tốt, bản thân anh nên chú ý nhiều một chút, gần đây đừng đi ra ngoài xã giao, cũng đừng để công nhân trong xưởng đi ra ngoài, giống Chu Kiến vậy."
Lê Tiêu trầm tư một lúc rồi gật đầu, cũng không có hỏi nhiều cái gì.
Nhưng An An bên cạnh lại rất vui vẻ, biết không cần đi học, bé cưng cười hi hi nói: "Ngày mai con muốn đi công viên giải trí chơi."
Giang Nhu xoa đầu con gái: "Ngoan, gần đây chúng ta hạn chế đi ra ngoài, mẹ sẽ bù cho con sau."
Trưa hôm sau, Giang Nhu ăn xong bữa trưa ở căn tin thì đi ra ngoài một chuyến, tìm một bốt điện thoại công cộng, gọi điện nặc danh đến đường dây nóng của thị trưởng và cơ quan phòng chống bệnh dịch địa phương nhắc nhở bọn họ những ca nóng sốt gần đây dường như không phải cảm cúm đơn giản, cần chú ý nhiều hơn.
Nhân viên trực điện thoại ở đầu bên kia nói sẽ báo lại với cấp trên.
Giang Nhu không biết mình làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nói chuyện điện thoại xong, Giang Nhu đến tiệm thuốc mua rất nhiều khẩu trang y tế, cồn sát khuẩn và nước rửa tay, sợ mua nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy khó hiểu, Giang Nhu còn đi nhiều tiệm thuốc.
Cô đem đồ đạc về nhà trước, sau giờ học buổi chiều, lại đến chợ mua rất nhiều đồ ăn về bảo quản trong tủ lạnh.
Giang Nhu còn cố ý qua nhà họ Chu kế bên nói rằng bệnh cúm gần đây không được bình thường, dặn bọn họ ít đi ra ngoài lại, mua thêm khẩu trang để trong nhà, khi ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang.
Mặc dù mẹ Chu cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến Giang Nhu học y, cho rằng cô biết một số chuyện mà người khác không biết, liền cô hỏi có chuyện gì vậy.
Giang Nhu làm sao có thể giải thích rõ ràng cho được, chỉ nói giáo viên nói với bọn họ như vậy, còn nói bệnh cảm cúm mà gần đây tin tức đề cập đến có thể nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa khả năng lây lan rất nhanh, dặn bọn họ hạn chế ra khỏi nhà.
Về đến nhà, Giang Nhu lại gọi điện thoại cho Lê Hân đang ở trong trường và thím Vương dưới quê, dặn bọn họ gần đây chú ý một chút.
Thậm chí cô còn nghĩ, qua mấy ngày nữa, nếu thật sự xác định đó là SARS thì sẽ gọi Lê Hân về nhà.
Buổi chiều, Lê Tiêu vừa trở về liền nhìn thấy trên sô pha chất đầy khẩu trang, hắn không khỏi sửng sốt, trên tay hắn còn xách theo đồ ăn định đem bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại phát hiện trong tủ lạnh cũng toàn là đồ ăn.
Lê Tiêu thấy trong nhà không có người nên bảo An An đi xem ti vi, còn hắn đi thu dọn đống khẩu trang trên sô pha xếp gọn gàng vào tủ.
Dọn dẹp xong xuôi, hắn lại vào bếp nấu cơm, nấu xong hai món thì Giang Nhu trở về, cô xách thêm bốn túi lớn khẩu trang, nhiều khẩu trang như vậy, đủ cho cả nhà bọn họ dùng nửa năm.
An An quay đầu nhìn qua, vui vẻ reo lên: "Mẹ ——"
Hôm nay em không đi học, mặc dù rất vui, nhưng cũng rất nhàm chán, bây giờ vừa nhìn thấy mẹ, bé cưng liền lon ton chạy tới.
Giang Nhu xoa đầu con gái.
Lê Tiêu cầm sạn đi ra, thấy đống đồ trong tay cô, hắn không nói gì, chỉ nói: nồi sạn từ trong phòng bếp ra tới, nhìn mắt nàng trong tay đồ vật, chưa nói cái gì, chỉ nói: "Em nghỉ ngơi chút đi, đồ ăn sắp xong rồi."
Giang Nhu gật đầu.
Trong bữa cơm tối, Giang Nhu mặc kệ An An có dẩu môi mà chuyển kênh phim hoạt hình thành kênh phát bản tin thời sự, muốn xem có tin tức về SARS hay không, nhưng hôm nay không có.
Có điều Giang Nhu vẫn có hơi không yên tâm, tuy rằng cô không có ấn tượng gì với SARS, nhưng ấn tượng với tình hình dịch bệnh thì lại rất sâu sắc, gây ra nỗi lo sợ toàn cầu, trường học của bọn họ theo hình thức quản lí khép kín thì còn đỡ, những trường đại học bình thường khác còn phải học trực tuyến.
Lê Tiêu thấy Giang Nhu lo lắng như vậy, trong lòng cũng có phần không yên tâm.
Khi đi làm vào ngày hôm sau, hắn tổ chức cho cả nhà xưởng sát trùng khử khuẩn, còn lắp thêm mấy bồn rửa trước cửa nhà ăn để cho công nhân rửa tay trước khi ăn cơm.
Một điều hay ho của nhà xưởng bọn họ chính là vị trí tương đối hẻo lánh và hoạt động khép kín, bên trong xưởng có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản của công nhân, ngoại trừ cuối tuần, bọn họ cơ bản đều không đi ra ngoài.
Lê Tiêu không phải đồ ngu, tuy hắn chưa hỏi lấy một lời, nhưng từ biểu hiện của Giang Nhu cũng có thể đoán được sắp có chuyện xảy ra, bèn lấy cớ sắp đến cuối năm để cho công nhân làm thêm cuối tuần, tiền lương làm thêm giờ tăng gấp đôi, dù công nhân không thể đi ra ngoài nhưng vẫn rất vui.
Chu Kiến cũng không rõ Lê Tiêu đang úp úp mở mở cái gì, nhưng vẫn làm theo lời hắn nói mà đeo khẩu trang khi đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải cuộc điện thoại của Giang Nhu tác dụng hay không, không bao lâu sau, trường học cùng các đơn vị nhận được thông báo cảm cúm cuối năm đang diễn biến nghiêm trọng, nhắc nhở mọi người chú ý phòng tránh.
Chỉ là hai mùa thu đông lại là thời điểm mà cảm cúm rất phổ biến, nhiều người không xem nhắc nhở này là chuyện gì, cho dù là khi Giang Nhu đã nghiêm túc đề cập với bạn học trong lớp cũng như Đổng Minh Minh thì mọi người cũng chỉ gật đầu đồng ý chứ không quá để tâm.
Mãi cho tới khi vào tháng giêng, khi địa phương bắt đầu đưa nhiều tin tức về SARS, mọi người mới dần dần chú ý.
Internet thời này còn chưa phát triển lắm, Giang Nhu phải xem tin tức mỗi ngày sáng chiều mới phát hiện mấy ngày nay tin tức về cảm cúm nhiều lên, bởi vì SARS và cảm cúm có phần giống nhau, đều sốt cao và ho khan, cho nên rất nhiều người không phân biệt được, cho dù có đau đầu hay mệt mỏi cũng chỉ xem như cảm lạnh thông thường.
Nhưng khi ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh, mọi người mới bắt đầu phát hiện điểm khác nhau.
Giang Nhu hiện đang thực tập ở bệnh viện, bởi vì cô sắp sửa thi lên thạc sĩ, bác sĩ Trung y hướng dẫn cho cô không sắp xếp cho cô quá nhiều việc, chỉ để cô theo phụ giúp một tay, cho nên Giang Nhu có thể tranh thủ thời gian rảnh để đọc sách.
Giờ ăn cơm, cô gặp Ninh Hâm ở căn tin thì mới biết mấy hôm nay bệnh viện tiếp nhận rất nhiều ca bệnh sốt cao hôn mê.
Khi Ninh Hâm học năm ba có hẹn hò với một anh chàng, người nọ là đàn anh của hai người bọn họ, học chuyên ngành hô hấp.
"Bạn trai mình nói hiện tại bệnh viện đã gần như hết phòng, quá kinh khủng, tối hôm qua còn có hai người chết, bệnh viện đã đưa tất cả những bệnh nhân và nhân viên y tế có tiếp xúc với người đó đi cách ly, anh ấy còn gọi điện thoại nhắc nhở mình cẩn thận một chút, nhắc mình gần đây đi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang và đem theo cồn sát khuẩn.
Cậu cũng phải cẩn thận đó, thật sự quá đáng sợ."
Giang Nhu nghe xong thì tái mặt.
Trên mặt Ninh Hâm cũng toàn là vẻ lo lắng, cô nàng không xác định bạn trai mình có xảy ra chuyện gì hay không.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Nhu phát hiện khoa Trung y hô hấp dưới lầu cũng có rất nhiều người tới, bình thường nơi này không có nhiều người như vậy.
Chỗ của Giang Nhu là khoa Trung y phụ sản, cô và bác sĩ hướng dẫn tương đối am hiểu điều dưỡng thân thể phụ nữ, bệnh phụ khoa và vô sinh.
Khoa của bọn họ ngược lại không có nhiều người đến như vậy, thậm chí còn ít bệnh nhân hơn thường ngày, không biết có phải là do gần đây bên ngoài có nhiều tin tức về SARS hay không, người ra ngoài cũng ít hơn.
Ngay cả Lê Tiêu ngay từ đầu vẫn cư xử như bình thường mấy ngày nay đều dặn dò trước khi Giang Nhu đi ra ngoài rằng cô ở bệnh viện phải cẩn thận một chút.
Ngay lúc Giang Nhu đang cảm thấy bất an, Đổng Minh Minh gọi điện thoại cho cô.
Bây giờ đang là cuối năm, cô ấy lại học năm cuối, Đổng Minh Minh gần như không đến trường, tất cả sinh viên chuyên ngành của bọn họ đều được nhà trường sắp xếp cho đi thực tập ở các công ty lớn, cô ấy thì có công ty riêng của mình, tuy rằng chỉ là công ty nhỏ lúc trước ba cô ấy tiện tay đưa, nhưng sau khi được cô ấy quản lý, hiện tại công ty đã bắt đầu sinh lợi nhuận.
Đổng Minh Minh rất có năng lực, hơn nữa cũng giỏi thiết lập quan hệ, mấy cổ đông lớn trong công ty ba cô ấy đều có quan hệ không tệ với Đổng Minh Minh, ba cô ấy bây giờ đã không thể nào kiểm soát được cô ấy, bởi vì cho dù ông ta có làm cái gì, Đổng Minh Minh đều có thể biết được thông qua những phương thức khác, thậm chí cô ấy còn mua quà sinh nhật cho đứa con trai riêng của ba cô ấy, quan hệ rất hòa hợp.
Cũng không biết là do chột dạ hay là do áy náy, ba cô ấy bây giờ rất tin tưởng cô ấy, còn cho cô ấy giữ chức tổng giám đốc ở tổng công ty.
Giang Nhu đang tranh thủ thời gian rảnh để đọc sách, lúc nhận được điện thoại, cô cũng không nghĩ nhiều: "Minh Minh?"
Trong điện thoại, Đổng Minh Minh im lặng một lúc, ngay lúc Giang Nhu còn đang nghi ngờ có phải là do điện thoại để trong túi bị cấn máy hay không, liền nghe thấy giọng nói có phần chán nản của Đổng Minh Minh: "Giang Nhu, ba mình bệnh rồi."
Giang Nhu cũng đã lâu chưa nghe từ "ba" này phát ra từ trong miệng Đổng Minh Minh, bình thường lúc nói chuyện phiếm, cô ấy đều thẳng thừng gọi cả tên lẫn họ của đối phương, trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng cô vẫn hỏi: "Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Có lẽ là rất nghiêm trọng, chính là bệnh cảm mà lúc trước cậu nhắc mình phải phòng ngừa."
Giang Nhu kinh ngạc dừng bút, không biết nên nói cái gì: "Chuyện này…"
Cô vội hỏi: "Cậu không làm sao chứ? Mình nói cho cậu biết, bệnh này lây lan rất nhanh, cậu tuyệt đối đừng tiếp xúc gần."
Đổng Minh Minh dừng một chút: "Mình không sao, là trợ lý của ba mình gọi điện thoại cho mẹ mình, nói ông ta đã hôn mê bất tỉnh, hiện đang được cấp cứu, cần mẹ mình đến bệnh viện một chuyến.
Mẹ mình lo lắng gọi điện cho mình, hỏi mình có biết hay không."
"Ông ta gạt mẹ mình là đi ra nước ngoài mở cuộc họp, kỳ thật mấy ngày nay đều ở nhà của cô vợ bé kia, cũng không biết bị lây nhiễm từ đâu nữa.
Mình không cho mẹ đi, mình vẫn nhớ kĩ những lời cậu nói trước đó."
Giang Nhu trầm tư một lúc, chỉ nói được mấy từ: "Cố gắng đừng đi, rất nguy hiểm."
Đổng Minh Minh đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Lúc trước không phải cậu đã nói tỉ lệ tử vong của bệnh này là rất cao hay sao? Đây có xem như quả báo không? Mình nhẫn nhịn vất vả như vậy, vốn còn cho rằng sẽ phải nhẫn nhịn thêm rất lâu, không nghĩ đến những ngày tháng khó khăn như vậy cuối cùng cũng kết thúc.
Mình đã nói với mẹ trong bệnh viện có người quen của mình, sẽ nhờ người ta kí hộ giấy xác nhận của gia đình, thật sự mình không hề muốn đi dù chỉ một chút, cũng không muốn chữa cho ông ta, ở trong lòng mình, ông ta còn không bằng đã chết."
Giang Nhu nghẹn lời.
Đổng Minh Minh thở dài: "Thôi bỏ đi, những lời này mình không dám nói với mẹ và bạn trai, cũng chỉ là nói với cậu một chút."
Giang Nhu khuyên nhủ: "Nếu cậu muốn đến bệnh viện, nhất định phải làm các biện pháp bảo vệ cho tốt, đừng chỉ đeo mỗi khẩu trang, phải mặc cả đồ bảo hộ nữa, căn bệnh này thật sự rất nghiêm trọng."
Đổng Minh Minh "Ừ" một tiếng.
Sau khi cúp máy, Giang Nhu vẫn rất lo lắng.
Buổi chiều về nhà, Giang Nhu tự mình lái xe trở về, Lê Tiêu đã đặc biệt mua cho cô một chiếc xe, hắn lo cô đi xe buýt bị người ta lây bệnh.
Bây giờ cô đang dành phần lớn thời gian ban ngày để thực tập trong bệnh viện, bệnh viện cách nhà hơi xa, đi xe đạp có phần không thuận tiện, tuy là ngồi xe buýt thì đến rất nhanh, nhưng với tình hình hiện tại, ngồi xe buýt rất nguy hiểm.
Trên đường, Giang Nhu trông thấy vô số tờ truyền đơn viết "Rửa tay và rèn luyện thân thể" hay "Hướng dẫn phòng ngừa bệnh cảm" được dán rất nhiều trên những bức tường bên cạnh những cây cột ven đường.
Sau khi về đến nhà, Giang Nhu không lập tức bước vào cửa, mà là cởi áo khoác trên người ra, sau đó lấy cồn sát khuẩn trong túi xách ra phun lên khắp người.
Trong nhà, Lê Tiêu và An An hẳn là nghe thấy động tĩnh nên đi ra mở cửa.
Nhìn thấy cô bình an trở về, Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
An An đứng sai lưng hắn ló đầu ra, còn xòe hai bàn tay béo cho mẹ xem: "Hôm nay con đã rửa tay sạch sẽ lắm ạ."
Giang Nhu cười khen một câu: "An An giỏi quá."
An An cười vui vẻ.
Hôm nay Lê Tiêu về nhà sớm, đồ ăn đã làm xong, vừa rồi hai bố con ngồi trên sô pha phòng khách chờ Giang Nhu về.
Lúc ăn cơm, Lê Tiêu đột nhiên nói: "Anh đã mua một biệt thự ở Ngân Sơn, định thứ bảy này dọn qua đó, em có thời gian không?"
Giang Nhu liếc nhìn hắn: "Anh mua khi nào?"
Lê Tiêu gắp cho cô một miếng sườn, nói: "Mới hôm nay, không phải lúc trước anh đã nói với em anh có mua một mảnh đất ở Ngân Sơn hay sao? Chính là mảnh đất của công ty anh rể Thường Dũng, anh dự định sau này xây công ty ở chỗ đó.
Hôm nay qua đó xem thì gặp được một người bạn trước kia, nghe nói ở Ngân Sơn có biệt thự đang rao bán nên ghé qua xem thử, giá cả khá hợp lý, cho nên anh liền vay tiền đi mua."
"Biệt thự ba tầng rất lớn, phía trước có vườn hoa, phía sau có bãi cỏ và bể bơi, cũng không cần chúng ta phải trang hoàng lại, bên trong đã trang hoàng và có sẵn đồ gia dụng, là do thương gia giàu có người Hồng Kông trước đó mua nhưng không ở, trong khoảng thời gian này có rất nhiều thương gia Hồng Kông bán tháo tài sản lấy tiền mặt."
Lê Tiêu hoài nghi chuyện đó có liên quan đến bệnh cảm gần đây.
Hắn vốn dĩ cũng không muốn mua, nhưng lúc lái xe trên đường nhìn thấy vẫn còn rất nhiều người chưa ý thức được nguy hiểm, nghĩ đến sự lo lắng và hoảng sợ của Giang Nhu gần đây, Lê Tiêu cũng bị lung lay theo.
Hắn có thể giải quyết vấn đề phát sinh trong chuyện làm ăn, nhưng loại thiên tai bệnh dịch như thế này, hắn chỉ cảm thấy bất lực, đặc biệt biệt là khi ngày nào cũng theo dõi tin tức cùng Giang Nhu, hơn nữa mỗi ngày Giang Nhu trở về đều sẽ nói với hắn một ít chuyện, làm cho hắn không thể không xem trọng.
"Hôm nay anh ra ngoài, thấy khu này rất đông người nên cảm thấy có hơi không an toàn, cho nên mới định tạm thời chuyển qua biệt thự ở."
Hắn không nói tối hôm qua trong khu nhà có người phát sốt suốt đêm đưa vào bệnh viện, bởi vì với tính tình đó của Giang Nhu, chỉ e cô sẽ mất ngủ cả đêm.
Giang Nhu gật đầu, cảm thấy dọn đến biệt thự ở quả thật an toàn hơn nhiều: "Vậy mua nhiều thức ăn một chút, Tết đến sẽ có càng nhiều người đi ra ngoài mua sắm, chúng ta hạn chế ra khỏi cửa."
Dường như nghĩ đến chuyện gì, cô hỏi: "Vậy còn nhà Chu Kiến thì sao?"
Lê Tiêu trả lời: "Chu Kiến cũng mua, cách chúng ta mấy căn.
Anh định dọn qua đó xong sẽ đón mẹ Đại Hữu qua luôn, thuận tiện cũng gọi Đại Hữu qua, gần đây chú ấy đang chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Anh đã đến đó xem rồi, biệt thự có tám phòng, đủ cho cả nhà chúng ta ở."
Giang Nhu lên tiếng tán thành: "Vậy tuần này cũng gọi Lê Hân về luôn đi."
Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thấy Giang Nhu như muốn nói gì, lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc ăn cơm của cô, cuối cùng không nói gì hết.
Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, hôm thứ bảy, giáo viên cố vấn thông báo mở cuộc họp, Lê Tiêu chỉ đành một mình chuyển nhà cùng con gái, thật ra cũng không nhiều đồ đạc lắm, mua thêm một ít xoong nồi, thau chậu, chén đũa và chăn mền là được rồi.
Về phần gạo, dầu muối, và thức ăn, Lê Tiêu đã kêu nhà xưởng nhập nhiều hơn một chút, hắn chỉ cần đem qua đó là được, trong biệt thự có hai chiếc tủ lạnh rất lớn, có thể trữ rất nhiều đồ.
Lê Tiêu đưa Giang Nhu đến trường xong liền lái xe đưa An An đến nhà mới.
Giang Nhu vẫn chưa biết nhà mới nằm ở chỗ nào, vốn còn định họp xong sẽ đến xem thử, không nghĩ đến cuộc họp lần này lại kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Hai lớp cùng nhau mở cuộc họp, giáo viên cố vấn đứng giữa phòng học đa phương tiện giới thiệu cụ thể cho bọn họ tình hình thực tế của bệnh cảm lần này, nói đây không phải cảm cúm bình thường, mà là một loại vi rút gây viêm phổi, khả năng lây lan rất nhanh, tỉ lệ chết cao, hiện tại bệnh viện trực thuộc đã có đến mấy trăm người bị lây nhiễm, mà đây chỉ là số ca đã phát hiện, số ca vẫn chưa phát hiện vẫn còn rất nhiều.
"Vừa rồi trường học nhận được thông báo, các bệnh viện lớn trong thành phố đã có mấy chục nhân viên y tế bị nhiễm bệnh.
Bệnh viện ngay lúc này đang thiếu thốn nguồn nhân lực, chuẩn bị tuyển tình nguyện viên từ trường học.
Tôi sẽ không ép buộc các bạn chuyện này, hi vọng mọi người có thể suy xét cẩn thận rồi cho tôi một đáp án."
Nói đến đây, giáo viên cố vấn nhìn lướt qua sắc mặt của mọi người trong lớp, sau đó mang sắc mặt nặng nề đi ra ngoài, cho bọn họ thời gian suy nghĩ.
Lớp học im phăng phắc.
Ai cũng biết l@m tình nguyện viên có nghĩa là gì, không giống với những thực tập sinh bình thường, bọn họ là sinh viên Y, l@m tình nguyện viên có khả năng rất cao phải tiếp xúc gần với bệnh nhân.
Không ai biết rõ tình hình dịch bệnh hơn bọn họ, ngày nào cũng nghe thấy tin tức lại có thêm người chết.
Bọn họ vẫn chưa tốt nghiệp, không nghĩ đến nhanh như vậy đã phải đứng trước lựa chọn sinh tử.
Trên thực tế, rất nhiều người trong số họ đã chọn học ngành này mà không tìm hiểu kĩ càng.
Giang Nhu thẫn thờ ngồi tại chỗ, cô nhớ đến lời dặn của Lê Tiêu lúc bọn họ sắp tách ra ở cổng trường, hắn dặn cô phải đeo khẩu trang và hạn chế nói chuyện với bạn học, dặn cô họp xong nhớ gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ đến đón cô ngay, còn có An An ngồi ghế sau vui vẻ vẫy tay với cô.
Cô không dám nghĩ, nếu như cô xảy ra chuyện, Lê Tiêu và An An phải làm sao bây giờ?
Nhưng sau một hồi im lặng, lớp học bắt đầu rục rịch, có người lấy giấy bút ra viết thư xin đi tình nguyện.
Có người không mang giấy bút nên đi mượn người khác.
Giang Nhu cũng mượn giấy bút, sau đó chậm rãi viết ra bốn chữ Thư xin đi tình nguyện.
Cuối cùng, lần lượt từng người lên bục giảng dùng mực ấn dấu vân tay phía dưới thư xin đi tình nguyện.
Hai lớp, hơn bảy mươi sinh viên, không một ai chịu ở lại phía sau.
Giáo viên cố vấn đỏ mắt tiếp nhận từng lá thư xin l@m tình nguyện: "Với cương vị là cố vấn của các em, cô cảm thấy rất tự hào về các em.
Đây là một cuộc chiến vô hình, cô hi vọng mỗi người các em đều có thể bình an trở về."
Sau khi cô cố vấn rời khỏi, lớp trưởng lại đi lên nói một số lời cổ vũ cùng những việc cần chú ý, cuối cùng nói với mọi người sáng mai tập hợp ở sân thể dục lúc chín giờ, đến lúc đó sẽ phân công nhiệm vụ.
Tan họp, Giang Nhu đi cuối cùng, bên cạnh là Ninh Hâm.
Hai mắt Ninh Hâm đỏ hoe, Giang Nhu đang định an ủi thì nghe cô ấy nói: "Giang Nhu, bạn trai mình xảy ra chuyện rồi.
Mình vừa nhận được tin nhắn của bạn anh ấy gửi, nói anh ấy có triệu chứng sốt."
Giang Nhu mở miệng nhưng không thể nói nên lời.
Ninh Hâm đưa tay lên lau nước mắt: "Mình không sao đâu, bây giờ mình không rảnh lo cho anh ấy, ngày mai mình cũng phải đi l@m tình nguyện, hi vọng mọi người đều bình an vô sự.
Cậu cũng phải chú ý an toàn đó."
Giang Nhu im lặng gật đầu.
Ra khỏi cổng trường, Giang Nhu nhìn thấy xe của Lê Tiêu đang dừng trước cổng.
Sau khi lên xe, An An vui vẻ đưa cho cô một bông hoa: "Mẹ ơi, tặng cho mẹ đó, đây là do con lấy ở nhà mới, mẹ có thấy đẹp không?"
Giang Nhu nhận lấy, cười nhẹ: "Cảm ơn An An, rất đẹp."
Lê Tiêu thấy tâm trạng cô không tốt, hắn quay đầu liếc nhìn cô, hỏi: "Có chuyện gì sao em?"
Giang Nhu không biết nên mở miệng thế nào, dừng một chút mới nói: "Vừa rồi cô cố vấn nói rất nhiều nhân viên y tế trong bệnh viện đã bị nhiễm bệnh, Ninh Hâm cũng nói bạn trai cậu ấy đã xảy ra chuyện, trong lòng em thấy hơi khó chịu."
Lê Tiêu nghe xong nhíu mày: "Nguy hiểm như vậy sao? Em đi xin phép với bác sĩ hướng dẫn của em đi, gần đây không nên đi thực tập."
Giang Nhu cúi đầu nhìn bông hoa giả xinh đẹp trong tay, cô khẽ "Ừ" một tiếng.
Lê Tiêu nghe thấy cô đồng ý, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Anh đã mua rất nhiều đồ ăn cho nhà mới, đủ cho chúng ta ăn trong một thời gian dài."
"Em cũng không cần lo lắng cho nhà xưởng, mỗi ngày anh đều cho người khử trùng, cũng không cho công nhân đi ra ngoài, hẳn là sẽ không lây bệnh đến chỗ chúng ta đâu, em có thể yên tâm ở nhà chuẩn bị thi cử."
Nói xong, hắn thở dài cảm thán: "May mà học Trung y."
Hắn cho rằng căn bệnh này không có quan hệ gì với Trung y hết, cũng may là Giang Nhu an toàn.
Chẳng qua niềm vui của hắn cũng không kéo dài được bao lâu.
Sau bữa cơm tối, Giang Nhu nói với hắn chuyện bản thân đã viết thư xin đi tình nguyện.
Sắc mặt Lê Tiêu thay đổi ngay tại chỗ.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhu thật sự đối mặt với Lê Tiêu đang nổi giận, người đàn ông nọ nhìn cô một cách khó tin, sau đó đập nát điều khiển từ xa trong tay: "Giang Nhu, em có nghĩ đến anh và An An hay không đây?"
An An sợ hãi ngồi trên giường.
Giang Nhu sợ con gái bị dọa, cô vội ôm bé cưng vào lòng.
Lê Tiêu thô lỗ kéo cô ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em có biết mình đang làm cái gì hay không hả? Em nhanh chóng rút lá thư xin đi tình nguyện kia lại đi, chỗ đó là chỗ để đi hay sao? Em có nghĩ đến hậu quả hay không, nếu em xảy ra chuyện gì, anh và An An biết làm sao đây? Con bé mới bao nhiêu lớn chứ?"
Đôi mắt Giang Nhu hơi đỏ lên.
Cô không biết nên phản bác như thế nào, cô có nghĩ đến chứ, nhưng nếu cô đã lựa chọn học ngành này, vậy cô cũng nên gánh vác trách nhiệm này.
"Anh không quan tâm em viết cái gì mà thư xin l@m tình nguyện, em cũng đừng mơ đi đâu hết.
Nếu muốn đi, vậy chúng ta ly hôn, đỡ mất công ông đây đến lúc đó còn phải đi nhặt xác cho em…"
Giang Nhu cắn môi nói: "Anh đừng như vậy mà, em là bác sĩ, nếu chúng em không đi thì ai đi?"
Đôi mắt Lê Tiêu đỏ bừng: "Em thì tính là bác sĩ cái gì? Đến bây giờ còn chưa thuộc lòng sách vở, học cũng chưa xong, em đi làm gì? Để rước thêm phiền phức chắc? Nhiều bác sĩ như vậy, thiếu một mình em hay sao? Em có nghĩ đến anh hay không, chúng ta vất vả lắm mới có thể ổn định được cuộc sống, nếu em xảy ra chuyện gì, anh và An An biết sống thế nào? Em muốn An An sau này phải trở thành đứa bé không có mẹ hay sao?"
Giang Nhu cúi đầu không nói lời nào.
An An không hiểu bọn họ đang cãi nhau cái gì, đây là lần đầu tiên em thấy bố tức giận đến như vậy, nghe nói đến mấy chữ không có mẹ, đôi mắt em bất giác đỏ hoe, em vươn tay nhỏ ôm lấy Giang Nhu, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Giang Nhu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con gái.
Lê Tiêu đi ra ngoài, mãi cho đến lúc ngủ cũng không thấy trở về.
Dỗ An An ngủ xong, Giang Nhu mở tủ quần áo ra xem, hôm nay một mình Lê Tiêu gom quần áo trong nhà đem qua đây, của hắn, của An An và của cô.
Cô nhìn khắp xung quanh, cuối cùng tìm thấy một chiếc túi trong góc, cô xếp mấy bộ quần áo của mình bỏ vào đó.
Thu xếp xong xuôi, Giang Nhu đi ra ngoài nhìn thử nhưng không thấy ai, do dự một lúc, Giang Nhu bò lên giường ôm lấy An An, cô không muốn ngủ.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của An An, cuối cùng bò dậy xuống giường lần lượt viết thư cho Lê Tiêu và An An.
Giang Nhu chính là như vậy, cô là người không dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ kiên trì đến cùng.
Bức thư cho An An là cổ vũ em sau này ngoan ngoãn đi học, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày đều phải vui vẻ, phải tự chăm sóc bản thân, mẹ yêu em rất nhiều.
Về phần Lê Tiêu, Giang Nhu quả thật không biết nên viết cái gì.
Ở trong lòng cô, hồi ức về Lê Tiêu đều là tốt, hắn đối xử với cô rất tốt, rõ ràng bản thân hắn là người rất cẩu thả, nhưng lại luôn chú ý mọi thứ của cô, trước kia cô không biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng cô vẫn cảm thấy Lê Tiêu rất yêu cô.
Giang Nhu cũng biết quyết định của bản thân rất tàn nhẫn, nhưng có một số việc luôn phải có người đi làm.
Trong bức thư này, cô nhớ lại hồi ức giữa bọn họ, viết rằng gặp được hắn trên đời này là điều may mắn nhất đối với cô, dặn dò hắn cuộc sống sau này không cần sợ hãi, vẫn còn có An An ở bên cạnh hắn, không có chuyện gì là không thể vượt qua, hắn phải yêu thương An An, cũng phải yêu lấy bản thân, rồi hắn sẽ gặp được một người yêu hắn hơn cô, cô cũng sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Viết thư xong, Giang Nhu bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó một lần nữa leo lên giường ôm An An.
Sáng hôm sau, Giang Nhu dậy rất sớm, cô xuống lầu làm một bữa sáng thịnh soạn, ăn xong liền vội vàng xách túi đi, trước khi đi còn gọi điện thoại cho Lê Tiêu, đầu bên kia nghe máy, chỉ là không nói chuyện.
Giang Nhu nhẹ giọng nói: "An An còn đang ngủ, em đi trước."
Giang Nhu không nghe thấy phía đối diện trả lời nên quyết định cúp máy.
Nhưng vừa mở cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy người đàn ông nọ, cũng không biết hắn đã đứng bên ngoài bao lâu, mặt đất xung quanh toàn là tàn thuốc.
Giang Nhu vốn đang không có cảm giác gì, đột nhiên nhìn thấy hắn, sống mũi lại chua xót.
Lê Tiêu lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Em xác định phải đi?"
Giang Nhu dừng một chút: "Gần đây chắc em sẽ ở lại chung cư bên kia."
Cô liếc nhìn hắn, thấy hắn không có phản ứng, cô do dự một lát rồi xách túi rời đi.
Lê Tiêu nhìn theo bóng dáng cô, tay cầm điếu thuốc run rẩy, đôi mắt lại lần nữa đỏ hoe.
Giang Nhu lái xe đi ra ngoài, đầu tiên là đem quần áo về chung cư, sau đó mới lái xe đến trường.
Trong sân trường có rất đông sinh viên, ngoài sinh viên Trung y như bọn họ ra thì còn có sinh viên Tây y.
Giang Nhu tìm được lớp của mình, lớp trưởng cùng mấy cán bộ lớp đang phát quần áo bảo hộ, ai cũng mang vẻ mặt rất bình tĩnh, không ai lên tiếng, nhưng cũng không ai lùi bước.
Sau khi mặc đồ bảo hộ, Giang Nhu và mọi người bắt đầu được phân công, thành phố có tổng cộng mười hai bệnh viện, Giang Nhu và Ninh Hâm ở khá gần mấy trạm nên được phân công đến bệnh viện Nhân dân số ba.
Lúc ngồi trên xe buýt, Ninh Hâm ngồi bên cạnh hỏi cô: "Cậu có sợ không?"
Giang Nhu suy nghĩ rồi nói: "Ngày hôm qua thì sợ, bây giờ lại không sợ."
Ninh Hâm gật đầu: "Mình cũng vậy, mình không dám nói thật với ba mẹ, chỉ dám nói với chị gái."
Nói xong, hai người cùng rơi vào trầm tư, không có tâm trạng nói chuyện.
Bệnh viện Nhân dân số ba cũng là bệnh viện hạng ba, thiết bị y tế tương đối đầy đủ, bác sĩ và y tá ở đây cũng không ít, thấy có người đến đây, bọn họ dường như thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến bệnh viện, Giang Nhu và Ninh Hâm cũng không có dừng lại, tuy rằng hai người bọn họ còn chưa thể chữa bệnh, nhưng có thể đi theo phụ giúp bác sĩ và y tá một tay ghi và tổng hợp các ca bệnh.
Ban đầu Giang Nhu còn có thể trở về, nhưng khi số ca bệnh tăng lên ngày càng nhiều, quần áo bảo hộ không đủ mặc, Giang Nhu thậm chí liên tục mấy ngày không về nhà, có khi còn nằm dài trên mặt đất nghỉ ngơi.
Giang Nhu cố hết sức dành thời gian gọi điện thoại cho Lê Tiêu mỗi ngày, lúc đầu Lê Tiêu chỉ để An An nói chuyện, sau đó cũng bắt đầu lạnh mặt hỏi thăm tình hình của cô, biết cô không có trực tiếp tiếp xúc với người bệnh, hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, dặn cô chú ý nghỉ ngơi, dặn cô đừng dại dột đi làm tiên phong.
Giang Nhu sợ hắn phiền lòng nên đành vui vẻ đồng ý, tránh để bọn họ quá lo lắng.
Lê Tiêu muốn đưa An An đến đây thăm cô, nhưng Giang Nhu không cho bọn họ đến.
Sau khi cúp máy, Lê Tiêu đỏ mắt nhìn bức thư trong tay, cuối cùng gọi điện thoại cho Chu Kiến, hỏi lượng hàng trữ trong kho là bao nhiêu.
Chu Kiến không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, nói: "Còn rất nhiều, khoảng thời gian trước chúng ta vẫn luôn tăng ca làm thêm giờ, ngoại trừ xe đang giao hàng, chúng ta vẫn còn mười mấy chiếc xe, em đang định xuất qua các tỉnh khác."
Lê Tiêu không đồng ý, mà là nói: "Sắp xếp mấy chiếc xe chở số hàng hóa còn lại phân phát đến các bệnh viện đi."
Chu Kiến khiếp sợ: "Anh?"
"Nghe anh."
Chu Kiến im lặng một lúc, cuối cùng nói đồng ý.
Trưa hôm đó, bệnh viện chỗ Giang Nhu nhận được hai xe tải lớn đồ ăn vặt do nhà xưởng của Lê Tiêu đưa tới.
Giang Nhu nhìn đồ ăn vặt được phát đến trong tay, còn chưa ăn đã nghe thấy mấy y tá bên cạnh vui vẻ cười nói: "Đồ ăn vặt này đắt lắm đấy, bình thường tôi toàn tiếc tiền mua."
"Ngon thật đó, bên trong cái bánh mì này còn có nhân."
Giang Nhu mím môi cười..