Edit: Sơn Tra
Lê Tiêu gội đầu xong thì cả khuôn mặt đều bị nóng đỏ, Giang Nhu chu đáo tìm quần áo cho hắn, còn chuẩn bị cả nước tắm.
Người đàn ông xoa đầu tóc ẩm ướt, sau khi thấy một màn như vậy thì bình tĩnh đi vào phòng, sờ thử nước trong chậu, mặt không đổi sắc đi vào phòng bếp xách thêm cho mình nửa thùng nước lạnh.
Giang Nhu còn tranh công cười với hắn: "Tôi đã điều chỉnh nhiệt độ nước cho anh, vừa vặn tốt rồi."
"..."
Người đàn ông trầm mặc nhìn cô một lúc, yên lặng xách thùng đi.
Giang Nhu cảm thấy kỳ quái, có điều cũng không nghĩ nhiều, ngồi ở bếp lì tiếp tục đun nước, nghĩ thầm chờ hắn tắm xong chính mình cũng tắm rửa, như vậy hẳn là hắn sẽ giặt luôn cả quần áo của cô.
Hì hì, cô đúng là một đứa bé lanh lợi mà.
Mà Giang Nhu đoán trước không tồi, chờ Lê Tiêu tắm rửa xong ra tới, Giang Nhu bảo hắn đem đổ nước tắm trong chậu, nói cũng muốn tắm rửa.
Giang Nhu tắm rửa ra tới, bên ngoài đã không còn mưa, người kia đã gom luôn quần áo của cô đem ra giếng trong sân giặt.
Buổi tối là Giang Nhu làm cơm, cô kho hai con cá trích, chưng cà tím, lại nấu thêm canh đậu hũ thịt nạc.
Trong ba món ăn, thế nhưng không nghĩ tới Lê Tiêu thích ăn nhất là cà tím chưng, làm cà tím chưng rất đơn giản, cắt cà tím thành lát rồi dán lên thành nồi cơm đang nấu, lại thêm gia vị vào một cái chén nhỏ, không cần nhiều gia vị lắm, bên trong thêm dầu mè, mỡ heo, ớt khô cùng muối, chờ cơm chín thì cho cà tím vào trong chén gia vị, cà tím mềm ẩm ngấm đầy gia vị, ăn với cơm rất ngon.
Có lẽ là do buổi chiều hai người đã hợp tác, Giang Nhu cảm thấy quan hệ giữa hai người cũng gần hơn một chút, không hề cảm thấy câu nệ như cũ.
Lúc ăn cơm xong người kia vẫn như cũ không nói lời nào, trong phòng vô cùng an tĩnh.
Giang Nhu là một người thích náo nhiệt, có chút chịu không nổi, nghĩ nghĩ, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng, chỉ là cô cũng không có gì để nói, suy nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu: "Mẹ đã mấy ngày không tới đây, lúc anh không ở đây mỗi ngày bà ấy đều đến đây đưa đồ ăn."
Lê Tiêu đang cúi đầu ăn cơm, nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Giang Nhu không biết hắn ta có ý gì, chớp chớp mắt.
Người kia bình tĩnh nhìn cô, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhắc nhở: "Nghỉ hè."
Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Động tác gắp đồ ăn của Giang Nhu chợt dừng lại, hồi lâu mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của hắn.
Nghỉ hè, cũng đồng nghĩa với con trai của cha kế Lê Tiêu trở về.
Về mẹ của Lê Tiêu, trong tư liệu có nhắc tới không ít, sau khi ba của hắn chết thì bà ta có đi thêm hai bước nữa.
Mấy năm trước bà vẫn là một công nhân trong xưởng giày, sau khi bị một gã đàn ông trong thôn dụ dỗ, không chỉ giao công việc cho con gái của đối phương, mà còn đến nhà người ta làm trâu làm ngựa, nào biết không được bao lâu thì đối phương lộ nguyên hình, động một chút là đánh mắng, cuối cùng bị Lê Tiêu mười ba tuổi dẫn người đến tẩn cho một trận, mới ngoan ngoãn để hắn đưa mẹ trở về.
Sau khi về đến huyện thành, mẹ của Lê Tiêu tìm một công việc bán đồ ăn, về sau gặp được người đàn ông thứ ba, cũng chính là cha kế hiện tại của hắn, thân thể đối phương không tốt, còn có đứa con trai đang đi học, cũng giỏi dỗ dành người ta, làm cho mẹ của Lê Tiêu trở thành người kiếm tiền nuôi gia đình, chăm sóc con trai người ta như con đẻ của chính mình.
Đời trước, khi Giang Nhu ăn cơm riêng với mấy vị hình cảnh già trong đội, còn nghe một trong số những người từng đi đến quê quán của Lê Tiêu nói, tên cha kế kia của Lê Tiêu cùng con trai hắn cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, ông ấy hoài nghi năm đó Lê Tiêu bỏ học chính là do hai cha con này giở trò quỷ, dù sao cũng cảm có kinh nghiệm mười mấy năm hình cảnh, có nói dối hay không, có chột dạ hay không, ông ấy hỏi mấy câu là đã có thể nhìn ra.
Xét cho cùng thì khi đó thật sự rất nghèo, trong nhà chỉ có mẹ ruột của Lê Tiêu kiếm tiền, Lê Tiêu và con trai cha kế hắn đều đồng thời học cao trung, khẳng định gánh nặng rất lớn, hắn bỏ học, người được lợi duy nhất chính là tên con trai cha kế này.
Chờ sau khi Lê Tiêu dọn ra ngoài, bọn họ sống ngày càng tốt hơn, hàng xóm nói họ thường xuyên ngửi thấy mùi thịt.
Đương nhiên không chỉ có như vậy, Giang Nhu thậm chí còn từ trong những tư liệu đó mà có một suy đoán đáng sợ, đó chính là sau khi "Giang Nhu" chạy trốn theo người ta, cũng là thời kì mấu chốt Lê Tiêu nam tiến để gây dựng sự nghiệp, ngay từ đầu hắn gửi con gái cho mẹ mình, sau lại đến năm cô bé được bốn tuổi thì dừng hẳn, Lê Tiêu thuê bảo mẫu, còn hung hăng đánh cho cha kế một trận, làm cho ông ta phải nằm liệt trên giường nửa năm, từ đây hai bên cũng không còn lui tới.
Mọi người đều suy đoán hẳn là ngược đãi trẻ em, nhưng Giang Nhu hoài nghi tên cha kế kia rất có thể đã dâm loạn con gái của hắn.
Bởi vì nửa năm sau, đột nhiên có một ngày cha kế của hắn bị một đám côn đồ vọt vào trong nhà đánh cho tàn phế chân, không còn có đứng dậy được nữa.
Về phần tên con trai cha kế kia, theo sau cũng mất hết công việc, mọi chuyện đều không suôn sẻ.
Đây cũng không giống thù hận bình thường.
Cái suy đoán này cô không có nói qua với bất cứ ai.
Thậm chí, bản thân cô cũng hi vọng mình đã đoán sai.
Từ trong trí nhớ của "Giang Nhu" về khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, có thể thấy được bà mẹ kia của Lê Tiêu là kiểu người ưa lấy lòng người khác, rõ ràng là tên đàn ông kia cùng thằng con trai của gã đều dựa vào một mình bà nuôi sống, nhưng bà ta lại không có nửa phần kiên cường, còn nỗ lực làm cho bọn họ vui vẻ.
Chỉ cần con riêng quay về nhà, con ruột sẽ phải tránh sang một bên.
Nếu hiện tại con riêng nghỉ hè về nhà, tự nhiên liền không cần nhớ tới Lê Tiêu.
Cũng giống như loại đàn ông ở bên ngoài tiêu xài hoang phí, mặc kệ người trong nhà ăn cỏ ăn cây.
Giang Nhu cảm thấy ngượng ngùng, người đàn ông đối diện đang rũ mắt ăn cơm, tựa hồ căn bản không thèm quan tâm.
Giang Nhu cũng không nói được nữa, đành phải yên lặng cúi đầu thành thật ăn cơm.
——
Buổi tối, hai người nằm ở trên giường.
Người đàn ông gác nửa cánh tay dưới đầu, nằm ngửa, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trải qua ngày hôm nay, Giang Nhu đã không làm thế nào sợ hắn nữa, dù sao hắn sẽ không đánh người, cũng sẽ không ăn cô, sợ cũng vô dụng.
Giang Nhu nằm nghiêng ở bên cạnh, cũng mặc kệ hắn, tự vuốt bụng chơi đùa cùng bé con, nhẹ giọng dỗ dành: "Lại đá thêm một cái."
Bé con bên trong cũng không biết có phải nghe hiểu hay không, thật đúng là lại đá thêm một cái.
Giang Nhu nhịn không được cười, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho nhóc tì tiếp tục đá.
Bé con lần này không đá, nhưng ở trong bụng hoạt bát trở mình, tay nhỏ còn chống lên bụng cô, có chút ngứa.
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn cô đang cười đến mi mắt cong cong, khó nhịn được mở miệng hỏi một câu: "Con trai đá cô?"
Giang Nhu ngẩng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt có chút quái dị: "Anh thích con trai sao?"
Người nọ nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói chuyện, nhưng biểu tình trên khuôn mặt gần như nói trắng ra với cô, đây không phải nói lời vô nghĩa sao?
Hắn đem tầm mắt rơi xuống trên bụng Giang Nhu, ánh mắt lạnh nhạt ngày thường cũng trở nên ôn nhu hơn.
"Khẳng định là con trai, hoạt bát như vậy."
Giang Nhu sờ sờ bụng, nhất thời không nói lời nào, nhưng trong lòng âm thầm khinh thường.
Cũng không biết là ai đời trước đã tết tóc cho con gái, còn mua rất nhiều váy nhỏ, lại vì báo thù cho con gái mà giết hết mấy chục người, qua mười mấy năm sống lẩn trốn cũng không nghĩ đến việc từ bỏ.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang Nhu cũng không phản bác, còn rất nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, là con trai."
"Tốt."
Người nọ mơ hồ lên tiếng, có vẻ hài lòng.
Hiếm khi còn nói thêm một câu: "Mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài kiếm tiền, hai tháng sau trở về."
Giang Nhu lại lần nữa giương mắt nhìn hắn, người kia đã xoay người tắt đèn, cả căn phòng đột nhiên chìm trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhìn bóng lưng đen như mực của người đàn ông, lời nói bên môi đành phải nuốt xuống.
——
Ngày hôm sau, Giang Nhu gặp được con trai của tên cha kế kia, Hà Văn Hoa.
Người tới vào buổi chiều, trên tay xách theo một ít rau dưa, đứng ở cửa sân cười ôn hòa.
Hắn ta so với Lê Tiêu còn lớn hơn mấy tuổi, học lại ba năm, năm nay là năm thứ tư.
Theo lời kể của hình cảnh từng đến quê nhà của Lê Tiêu, người này sau khi thi lại thì đậu đại học sư phạm, có điều vận may không được tốt lắm, bị một người phụ nữ mang thai tìm đến tận cửa, công việc và vợ sắp cưới đều mất hết, theo sau tìm công việc cũng không thuận lợi, cuối cùng trở lại quê nhà ở huyện thành làm tài xế taxi, miễn cưỡng hộ khẩu.
Hình cảnh đại ca kia còn nói, người này mở miệng không có câu nào là nói thật, dối trá vô cùng, anh ta còn cảm thán nói hoàn cảnh trưởng thành của một đứa trẻ là rất quan trọng.
Bởi vì án này của Lê Tiêu, anh ta mới coi trọng hơn việc giáo dục của hai đứa trẻ trong nhà, ngày thường bận công việc nhưng cũng không quên dành ít thời gian gọi điện thoại cho bọn chúng.
Giang Nhu nhìn nam sinh cao lớn, trắng trẻo trước mặt, ở thời đại mà ai cũng da vàng, lại suy dinh dưỡng, hắn ta có thể lớn lên trắng trẻo, khỏe mạnh như vậy, có thể thấy được cuộc sống thật sự rất thoải mái.
Khuôn mặt hắn mang theo nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, có điều lớn lên rất bình thường, mắt một mí nhỏ, mí mắt sụp xuống, mắt mở hơi to, miệng còn có chút lớn, đeo một cái kính gọng vàng, cắt một kiểu tóc thanh niên thoải mái, trên người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần dài màu đen, hiển nhiên lộ ra vài phần khí chất văn nhã của người đọc sách.
Hắn đưa mớ rau cột bằng rơm rạ cho Giang Nhu, nói: "Đây là rau hôm nay mẹ bán không xong, tôi đem một ít lại đây cho hai người, nghe nói A Tiêu gần đây lại đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, cô lựa lời mà nói với chú ấy, mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng có luôn không hiểu chuyện làm bà ấy nhọc lòng."
Giang Nhu nhìn người trước mặt, trong lòng nhịn không được vỗ tay.
Nếu không có nhắc nhở của đại ca hình cảnh trước kia, cô sẽ thật sự cảm thấy thằng cha này là người tốt.
Hà Văn Hoa nhìn thoáng qua trong sân, hỏi một câu: "A Tiêu đâu rồi?"
Giang Nhu: "Đi ra ngoài."
Trên mặt hắn ta hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Quên đi, tôi đây đi trước, bằng không chú ấy thấy tôi lại tức giận."
Còn thở dài, sau đó cười ôn hòa với Giang Nhu.
Không biết, còn tưởng rằng đây là một người anh tốt, luôn bao dung, yêu thương em trai.
Nhưng Giang Nhu dù sao cũng là người đến từ đời sau, xem qua không ít tiểu thuyết cùng phim truyền hình, ngẫm lại cũng cảm thấy thằng cha này có chút thú vị, có điểm giống nữ phụ trà xanh trong mấy tiểu thuyết trên mạng.
Cái gì gọi là rau bán không xong nên đem lại đây? Cái gì gọi là đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, mẹ lớn tuổi? Còn có nhìn thấy hắn lại tức giận?
Đi khắp nơi dẫm đạp lên Lê Tiêu, lại đi khắp nơi khoe khoang chính mình hiểu chuyện.
Như vậy có thể nói, cũng khó trách mẹ của Lê Tiêu bị bắt chẹt.
Giang Nhu nhìn người đi xa, cúi đầu lật mớ rau hắn ta mang tới, đều là bắp cải cùng rau dền dập nát, mới vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lê Tiêu từ một hướng khác trở về, trong tay hắn cũng xách theo đồ ăn, hai cân xương sườn cùng hai chỉ móng heo, còn có mấy thứ gia vị linh tinh.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn theo bóng lưng phía xa, sau đó quay mặt hỏi Giang Nhu: "Tên đó tới làm gì?"
Thanh âm lạnh lùng, có vẻ rất không thích.
Giang Nhu đưa mớ rau trong tay cho hắn xem, sau đó thuật lại tất cả những gì Hà Văn Hoa nói lúc nãy.
Xét cho cùng, cô cũng là người bước chân ra từ trường cảnh sát, trí nhớ được huấn luyện đặc biệt qua, hầu như một chữ cũng không bỏ sót.
Lê Tiêu sau khi nghe xong cười lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt có chút khinh thường, tựa hồ căn bản không đặt loại thủ đoạn nhỏ này ở trong mắt.
Hắn nhàn nhạt nhìn về phía Giang Nhu, cảnh cáo nói: "Về sau cách xa hắn ta một chút."
"Ồ."
Giang Nhu không thể không đồng ý.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu liền ở trong phòng thu dọn đồ đạc, quần áo mà Giang Nhu may cho đứa bé đã được cắt sẵn, hiện tại chỉ cần may lại là đủ.
Khi cô đang may vá, Lê Tiêu liền bỏ những đồ vật cần thiết vào một cái túi da rắn.
Giang Nhu nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: "Khi nào thì anh đi?"
"Ngày mốt."
Giang Nhu vừa nghe, do dự mím môi: "Hai ngày trước em trai tôi khẳng định đã trở về cáo trạng, tôi sợ mẹ tôi sẽ đến đây."
Người đàn ông dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn cô, Giang Nhu sợ hắn hiểu lầm cái gì, vội vuốt bụng giải thích nói: "Tôi chính là sợ dọa đến bé con."
Cũng không phải là luyến tiếc hắn.
Người nọ theo tay cô nhìn về phía bụng, vốn dĩ muốn cười lạnh, nhưng cuối cùng ánh mắt lại dịu đi, nói: "Nó sẽ không dám lại đây."
Sau đó xoay người tiếp tục thu dọn.
"Ồ."
Giang Nhu sờ sờ cái mũi, không nói thêm cái gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, người nọ liền đi ra ngoài, buổi chiều mới trở về, chạy một chiếc xe đạp cũ chứa đầy đồ vật, hắn thu gom tất cả đồ đạc để ở nhà chính, sau đó lại đi ra ngoài trả xe đạp.
Giang Nhu mở túi ra xem, phát hiện là gạo, bột mì, khoai tây, dầu, thịt và vải, v.v, cũng không biết hắn lấy đâu ra tiền mua nhiều đồ tới như vậy.
Lê Tiêu rất nhanh đã trở lại, cất đồ vào trong tủ bếp, sau khi xong việc còn nói với cô một câu: "Mẹ cô sẽ không tới đây, sáng mai tôi đi, có việc gì thì tìm thím Vương nhà bên cạnh."
Dừng một chút, lại nói: "Tới nơi sẽ gọi điện thoại cho cô, trước khi cô sinh con sẽ trở về, chính cô ở nhà nhớ cẩn thận một chút."
"Được."
Trong bữa cơm tối, Giang Nhu ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là nhịn không được nhắc nhở hắn: "Cái kia, anh ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, tôi nghe nói bên ngoài lừa đảo rất nhiều, nếu thấy có chỗ nào không đúng anh cứ chạy ngay."
Giang Nhu biết chính mình có chút không tử tế gì, biết rõ hắn đi chuyến này là tiến vào ổ cướp cũng không ngăn cản.
Vì thế, trong lòng có chút áy náy, sau khi cơm nước xong thì lấy một ít bột mì hắn đem về để nhào một ít mì sợi, còn dùng thịt, dầu hắn đem về cùng ớt cay trong nhà làm hai vại tương ớt.
Mẹ cô là người tỉnh X, bà giỏi nhất chính là làm mì sợi cùng tương ớt.
Trong khi Giang Nhu đang tất bật chuẩn bị, người nọ ngồi ở trước bếp lò ngắm lửa.
Ánh lửa sáng ngời chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ, tinh xảo của hắn, khiến cả người hắn nhìn qua đều trở nên ôn nhu mấy phần.
Trong phòng bếp vẫn an tĩnh như cũ thực an tĩnh, nhưng không hiểu sao lại nhiều thêm vài phần ấm áp..