Ngày đầu quay trở lại trường cũng là ngày bắt đầu lớp học, học kì này có nhiều chương trình hơn, Giang Nhu đã sao chép lại thời khóa biểu của chương trình học, lo lắng đến khi thi cuối kì phải học nhồi nhét, còn dự định được giảng dạy đến đâu sẽ ghi nhớ đến đó.
Ngày hôm sau là tết Nguyên Tiêu, cán bộ lớp trích ra một ít quỹ lớp mua đồ ăn vặt phát cho mọi người trong lớp, lớp trưởng đứng trên bục giảng nói: "Loại đồ ăn vặt này rất đắt, cũng rất ngon, bởi vì hiếm khi mọi người mới có dịp cùng nhau đón Tết Nguyên Tiêu cho nên quyết định chiêu đãi một lần, cô cố vấn của chúng ta cũng góp tiền vào đó.
Được rồi, cả lớp hãy cho một tràng pháo tay cảm ơn sự quan tâm của cô dành cho chúng ta nào."
Bạn học trong lớp vui vẻ vỗ tay, cực kì náo nhiệt.
Cô cố vấn tươi cười vẫy tay đi ra ngoài.
Khi đồ ăn vặt được chia đến bàn Giang Nhu, cô chợt phát hiện vậy mà lại là Mười Hai Con Giáp, có một cái bánh mì, một gói các loại hạt, một gói thịt heo khô và một gói cổ vịt.
Mỗi người chỉ có bốn món này, không nhiều, nhưng chỉ cần nhìn bao bì thôi đã cảm thấy vui mắt.
Giang Nhu còn nghe hai bạn học nữ ngồi trên nói: "Mình đã nhìn thấy thứ này ở siêu thị, khá đắt nên không dám mua, có điều hình ảnh trên bao bì thật là đẹp mắt."
Một bạn học nữ khác xé gói thịt heo khô ra ăn: "Rất ngon, đắt cũng có lí do."
Giang Nhu rất vui khi nghe điều này.
Các bạn học đi vệ sinh sau khi tan học trở về còn nói, lớp bên cạnh không có mua đồ ăn, chỉ mua bưu thiếp có viết lời chúc, biết lớp bọn họ mua đồ ăn vặt thì hâm mộ không thôi.
Trở về, Giang Nhu kể chuyện này cho Lê Tiêu nghe, Lê Tiêu nhướng mày, trông có vẻ tâm tình không tồi.
Hắn đã mua được khu đất xây nhà xưởng, nằm ở vùng ngoại ô cách nơi này hơi xa, nhưng cách nhà mới tạm được, khoảng hơn nửa giờ đi xe, nghe nói mấy năm nữa bên kia sẽ phát triển, hắn cũng không biết có phải sự thật hay không nữa.
Dù sao hiện tại đất đai bên này cũng rất rẻ, Lê Tiêu bèn mua một mảnh lớn.
Để tiết kiệm tiền, nhà xưởng chủ yếu là xây dựng rộng rãi và thoáng mát, đẹp đẽ gì đó trước mắt không cần, chờ sau này có tiền, hắn lại học hỏi công ty bất động sản trước đây xây một tòa cao ốc.
Bởi vì chuyện đất đai, mấy ngày nay Lê Tiêu tương đối bận rộn, hắn và Chu Kiến cùng mấy người bạn là công nhân xây dựng đến tham quan những nhà xưởng khác, biết đại khái nên quy hoạch như thế nào.
Lúc trước đi làm ở công ty bất động sản rõ ràng có lợi, Lê Tiêu quen biết được không ít người, Tào Vượng cũng tìm được mấy công nhân đáng tin cậy trước kia, nhà xưởng cứ như vậy bắt đầu được xây dựng.
Tào Vượng phụ trách theo xây dựng nhà xưởng, Chu Kiến chịu trách nhiệm dẫn theo vài người đi ra ngoài tìm nguyên liệu, chuyện này rất quan trọng, cho dù là nguyên liệu nhỏ bé như ớt cay hay hoa tiêu, nơi sản sinh khác nhau thì hương vị cũng không giống nhau.
Lê Tiêu đã dặn dò Chu Kiến, đồ ăn vặt của bọn họ không thể chỉ có đóng gói đẹp, mà hương vị còn phải ngon.
Hắn đã nhờ vào quan hệ để mua máy móc, cũng không biết đến cuối cùng hắn đã nói gì với ông chủ Du, người nọ lại đầu tư thêm một trăm vạn cho hắn.
Thường Dũng cũng nghe nói gần đây hắn móc nối được với một ông chủ lớn, còn đích thân chạy đến đây hỏi hắn.
Lê Tiêu cũng không sợ bị gã hỏi, nói thẳng nguyên do trong đó, sau đó cười nói thêm: "Chuyện này hoàn toàn là do trùng hợp, Giang Nhu nói với em người này nhìn giống giáo sư đại học, em chỉ nghĩ giáo sư rất tốt, nói không chừng chính là giáo sư trường cô ấy, cho nên muốn kết giao chút quan hệ.
Vốn chỉ muốn đi lên nói tiếng cảm ơn, không nghĩ đến lại nói chuyện khá hợp ý, biết anh ta còn có một đứa con trai xấp xỉ tuổi với An An, càng nói càng nhiều, còn hẹn sau này cùng nhau ăn bữa cơm."
"Có điều em cũng chỉ xem đối phương đang khách sáo, không nghĩ tới khi em rời đi, một công nhân của nhà xưởng lại chạy đến nói có một vị họ Du đầu tư cho chúng ta, em mới biết thì ra anh ta lại lợi hại vậy."
Thường Dũng nghe xong, lộ ra vẻ hâm mộ: "Chú thật quá may mắn, họ Du, vậy hẳn là ông chủ Du.
Anh từng nghe anh rể nói, ánh mắt của người này cực tốt, tất cả những dự án cũng như sản phẩm mà anh ta đầu tư đều chưa từng thua lỗ, nếu anh ta đã lựa chọn đầu tư cho chú, vậy anh ta hẳn là đánh giá cao chú."
Lúc nói tới đây, trong lòng gã có chút chua xót, gã còn tưởng rằng Lê Tiêu rời khỏi mình còn phải chịu khổ một khoảng thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có khởi sắc.
Anh rể năm ngoái từng nhắc nhở gã phải giữ Lê Tiêu, người này rất có bản lĩnh, anh ấy rất xem trọng người thanh niên này.
Khoảng thời gian trước, sau khi biết Lê Tiêu rời đi, anh rể còn mắng cho gã một trận, nói tầm nhìn của gã hạn hẹp, lúc ấy trong lòng gã còn không phục, sau đó không bao lâu gã lại phát hiện công việc trở nên quá sức, trợ lý mới nhận không có lấy một nửa bản lĩnh của Lê Tiêu.
Lúc Lê Tiêu còn ở đó, hắn hầu như làm hơn một nửa công việc của gã, khi gặp phải tình huống đột xuất, hắn thậm chí trực tiếp xử lí giúp mình, chờ sau khi gã biết, mọi chuyện đều đã được giải quyết êm xuôi.
Thường ngày gã cũng chỉ cần đưa ra quyết định là được, công việc vừa đơn giản lại vừa suôn sẻ, giống như khi còn làm công nhân tạm thời trong nhà xưởng, chỉ cần từng bước sắp xếp sản phẩm là xong, không cần nhọc lòng chuyện khác.
Đâu giống như hiện tại, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nói với gã, đau đầu nhức óc chết đi được.
Lê Tiêu nghe mà buồn cười, bản thân có may mắn cũng đâu có bằng gã, người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trong giới không ai là không hâm mộ gã có một người chị gái tốt.
Nhà xưởng còn đang trong quá trình xây dựng, Lê Tiêu nói với Giang Nhu trang hoàng nhà mới trước, hỏi cô muốn nhà ở có dáng vẻ gì.
Nói đến việc này, Giang Nhu lập tức cảm thấy hứng thú, cũng không thèm đọc sách nữa, đi xuống giường lấy mấy hình ảnh mình đã sớm thiết kế cho nhà mới, sau đó đưa hình ảnh cho hắn xem, lại ngồi bên cạnh giải thích cho hắn nên làm như thế nào.
Sàn nhà lẫn tường đều là màu trắng, là cái loại màu trắng ấm, không có bất cứ hoa văn nào phức tạp, bố trí thêm nhiều tủ, tủ cũng là màu trắng...! Tất cả đều do cô tự mình vẽ, mọi chi tiết từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ nên thiết kế như thế nào đều có.
Lê Tiêu xem xong nhíu mày: "Sao toàn là màu trắng vậy? Vừa nhìn đã thấy nghèo."
"Nghèo chỗ nào? Tủ màu trắng nên chọn chất liệu tốt một chút, như vậy trông mới có cảm giác cao cấp, chờ sau khi mua đồ nội thất sẽ ổn ngay, không còn toàn là màu trắng nữa."
Nói xong nhịn không được mỉa mai: "Em đã biết anh nhất định thích cách trang trí của nhà Thường Dũng mà, phong cách cung điện châu Âu cũng không phải như vậy, màu sắc quá chói mắt, nhìn chẳng ra cái gì cả."
Lê Tiêu bật cười: "Được rồi."
Dù sao thì hắn cũng không cảm thấy kiểu trang trí này khá hơn chỗ nào.
Giang Nhu còn nhiệt tình vẽ giúp nhà Chu Kiến, hôm sau Lê Tiêu nói với Chu Kiến, Chu Kiến còn chưa xem đã gật đầu đồng ý, ở trong lòng hắn, Giang Nhu là một người cực kì đáng tin, không cần nghĩ cũng muốn làm giống nhà bọn họ.
Lê Tiêu cười cười không nói lời nào.
Trong lúc nhà mới đang được trang hoàng, chiều nào tan học Giang Nhu cũng đi đường vòng tới nhìn xem, thường xuyên gặp được Đổng Minh Minh, nhiều lần qua lại nên cũng thân thiết với cô ấy.
Đổng Minh Minh còn hỏi cô sao không thấy bé con đâu.
Giang Nhu cười nói: "An An đang ở chỗ bố con bé, lúc này mình phải đi học, ban ngày đều là do bố con bé trông nom, gần đây nhà mới đang trong quá trình trang hoàng, mình sợ trang hoàng khó coi, tan học bèn tiện đường đến đây xem."
Đổng Minh Minh nghe xong cười nói: "Khi còn nhỏ mình cũng đi theo ba nhiều hơn, ba đối xử với mình rất tốt, ngày nào cũng dẫn mình đi mua đồ ăn ngon."
Lúc nói đến ba mình, khuôn mặt cô ấy tràn ngập hạnh phúc, không có một chút thất vọng hay phẫn nộ.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, trong lòng cảm thấy hơi kì lạ.
Nghĩ ngợi, không nhịn được mà bổ sung: "Vợ chồng mình cũng đã bàn chỉ sinh một đứa con, sợ sinh nhiều phải chia bớt đi tình thương dành cho con bé."
Đổng Minh Minh lấy làm lạ sao Giang Nhu lại đột nhiên nói một câu như vậy, có điều vẫn nói: "Sinh một con rất tốt, nhà mình cũng chỉ có một mình mình, ba mẹ vô cùng yêu thương mình, ba thấy mình học Trung y còn lo lắng tương lai không có ai kế thừa gia sản, gần đây còn luôn muốn mình đi xem mắt, mình đang phiền muốn chết đây."
Chỉ là lúc nói đến việc này, trên mặt cũng không có quá nhiều bài xích hay tức giận.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ có chút bất đắc dĩ của Đổng Minh Minh thì trầm mặc một lúc.
Cô vẫn luôn cho rằng tình huống nhà họ giống với nhà Thường Dũng, cô ấy và mẹ biết ba cô ấy ở bên ngoài làm xằng làm bậy, chỉ là mắt nhắm mắt mở đối với hành vi đó, dù sao cũng là người một nhà, sao có thể một chút phát hiện cũng không có?
Nhưng hiện tại xem ra, cô ấy và mẹ dường như không hề hay biết.
Trong lòng Giang Nhu có chút khó chịu, do dự một lúc, cô ngập ngừng nói: "Mình cảm giác được cậu rất hạnh phúc, tình cảm của ba mẹ cậu nhất định là rất tốt phải không? Không giống như mình, tình cảm của vợ chồng mình cũng rất tốt, chỉ là hay cãi nhau.
Ai da, tính tình của hai đứa mình đều không tốt."
Đổng Minh Minh nghe xong, vỗ vai cô an ủi: "Thời trẻ bọn họ cũng rất hay ầm ĩ, nhưng mẹ mình lại là kiểu đại tiểu thư nũng nịu, dỗ dành một lát là ổn.
Bây giờ dù bà ấy đã bốn mươi tuổi, nhưng mà vẫn cứ giống như cô gái nhỏ."
Nói xong lắc đầu, vẻ mặt như thể mẹ mình cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Cô ấy còn nói thẳng: "Mình nghe nói chồng cậu bán hàng rong ở làng đại học, trình độ học vấn không cao, có thể đôi khi quan điểm không hợp, cãi nhau cũng không có gì."
Giang Nhu cũng không biết cô ấy nghe ai nói Lê Tiêu bán hàng rong, trong lòng không vui, nhịn không được mà giải thích: "Hồi còn đi học thành tích của anh ấy rất tốt, anh ấy rất thông minh, không đi học tiếp là vì nhà quá nghèo.
Hiện tại anh ấy đang trong quá trình gây dựng sự nghiệp, anh ấy đối xử với mình rất tốt, chỉ là đôi khi thói quen sinh hoạt không giống nhau, bọn mình cũng là chậm rãi mà hòa hợp."
Đổng Minh Minh gật đầu: "Vậy là tốt rồi, ba mẹ mình luôn hòa hợp, tính tình của ba mình cực kì tốt, sau này mình cũng muốn tìm một người yêu thương vợ giống như ba mình."
"..."
Giang Nhu không biết trả lời như thế nào, thậm chí còn băn khoăn có nên nhắc nhở cô ấy một tiếng hay không.
Loại chuyện này làm người ta rất khó xử, nếu nhắc nhở thì sau này có khả năng ngay cả bạn bè cũng không làm được, nhưng không nhắc nhở, Giang Nhu không vượt qua được vướng mắt trong lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến câu nói của cô ấy lúc nãy -- gần đây ba cô ấy luôn muốn cô ấy đi xem mắt.
Không phải Giang Nhu nghĩ xấu cho người khác, mà là do cô từng nghe qua nhiều vụ án ác độc, chồng dựa vào vợ là con nhà giàu mà phất lên, cấu kết với người làm tạo dựng vụ án hỏa hoạn ngoài ý muốn đốt chết vợ con, chiếm đoạt tài sản.
Có người còn mua cho vợ mình gói bảo hiểm kếch xù, sau đó đưa người ra nước ngoài du lịch leo núi...
Ba của Đổng Minh Minh rốt cuộc là vì bồi dưỡng con rể, hay là muốn con gái nhường chỗ cho con trai của kẻ thứ ba, thật đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ.
- -
Giang Nhu về nhà nói việc này cho Lê Tiêu nghe, cô không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lê Tiêu trực tiếp hỏi: "Em có định nói cho cô ấy biết không?"
Giang Nhu do dự sau đó gật đầu: "Đặt mình vào vị trí của cô ấy, nếu bản thân em gặp phải loại chuyện này, em thà đau khổ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không muốn bị người ta lừa dối, cả đời cũng chẳng hay biết gì."
Lê Tiêu nhìn cô, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vậy nói đi, muốn nói thì nhân lúc còn sớm mà nói, ai biết được có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không.
Nếu không dám nói trước mặt thì viết tờ giấy kẹp vào sách của cô ấy, hoặc là âm thầm nhét vào trong quần áo."
Giang Nhu gật đầu, cảm thấy đây quả thật là một biện pháp.
Ngay sau đó nhịn không được mà nhíu mày: "Anh nói xem ba cô ấy nghĩ thế nào chứ? Đổng Minh Minh và mẹ cô ấy đều rất tốt, trong tim lẫn trong mắt chỉ có mình ông ta."
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả nhún vai: "Ai biết được, anh cũng đâu phải ba cô ấy, mỗi người đều không giống nhau, không cần so sánh anh với ông ta."
Nói xong cầm tay nhỏ của con gái cưng lên hôn một cái, cảm thấy hết sức đáng yêu.
Bé con đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn uống sữa, bị quấy rầy thì nâng chân nhỏ lên đạp lên mặt hắn.
Xương của con nít mềm, có thể trực tiếp giơ chân lên đỉnh đầu mình.
Lê Tiêu cũng không tức giận, còn cúi đầu thấp xuống cho bé con tùy ý đạp.
Cục cưng cong cong đôi mắt, dường như cảm thấy rất thú vị.
Mẹ bé con nhìn cũng cười.
Giang Nhu sợ chữ viết của mình bị nhận ra nên nhờ Lê Tiêu viết giúp cô, viết ba cô ấy có một đứa con trai ở bên ngoài, năm nay đã được sáu tuổi.
Còn khuyên cô ấy không cần xúc động, chuyện cũng đã xảy ra, tốt nhất là nên bình tĩnh xử lí, sau khi bình tĩnh lại mới suy nghĩ nên làm gì.
Sáng hôm sau, khi tiết học cuối cùng kết thúc, Giang Nhu cũng giống như bao người di chuyển lên lầu ba chiếm trước chỗ ngồi cho tiết học buổi chiều, Đổng Minh Minh đi phía trước cô, Giang Nhu bèn đặt cuốn sách sau ghế của cô ấy.
Sau khi đi ra ngoài, cô vào nhà vệ sinh trước, lại quay trở về kẹp tờ giấy vào, lúc này mới đi căn tin ăn cơm.
Trở về phòng học lúc một giờ rưỡi chiều.
Đổng Minh Minh trở về trễ hơn một chút, một chút là khoảng hai mươi phút, lúc trở về cô ấy đưa cho Giang Nhu một thanh chocolate, Giang Nhu nhận lấy trong tâm tình phức tạp: "Cảm ơn cậu."
Đổng Minh Minh xua tay, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Khi tiếng chuông vào học vang lên, cô ấy một tay xoa đầu, một tay nhàm chán mở sách ra xem, nhìn thấy trong sách có kẹp một tờ giấy thì nhíu mày cầm lên xem, thân thể ngay lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt sau đó cũng trở nên trắng bệch.
Bàn tay cầm tờ giấy run rẩy, Đổng Minh Minh đột nhiên đứng lên, động tác quá lớn khiến cho cả lớp chú ý.
Ngay lúc giáo viên bước lên bục giảng, cô giáo nhíu mày nhìn cô ấy: "Em sao vậy, bạn học?"
Giang Nhu lo lắng nhìn theo.
Đổng Minh Minh không nói cái gì mà chạy thẳng ra ngoài.
Cô giáo vươn tay theo bóng lưng cô ấy: "Ai da, sao lại thế này?"
Giang Nhu nhanh chóng đứng lên: "Thưa cô, hình như cậu ấy không khỏe, để em đi xem thử."
Cô giáo rất hiểu lí lẽ, liếc nhìn Giang Nhu một cái, gật đầu: "Đi đi."
Giang Nhu đi ra ngoài không tìm được người, hết mấy tiết buổi chiều cũng không thấy Đổng Minh Minh trở về, những ngày tiếp theo cũng không nhìn thấy người đâu.
Thứ sáu, tiết cuối cùng có một bài kiểm tra, giáo viên tự mình ra đề, tất cả đều là nội dung đã được học, Giang Nhu làm rất suôn sẻ.
Giữa giờ kiểm tra, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Mãi cho đến khi kết thúc mà mưa vẫn còn nặng hạt, Giang Nhu thu dọn đồ đạc xong thì đi xuống hành lang dưới lầu chờ, bạn học có đem dù đều đã đi hết, chỉ còn những bạn học không có đem dù là còn đứng ở hành lang chờ.
Giang Nhu nhìn mưa to bên ngoài, nhớ đến lúc sáng Lê Tiêu có nhắc cô hôm nay nhớ đem theo dù, nhưng đến khi cô đi ra ngoài thì lại quên mất.
Đợi một lúc mà mưa cũng không có dấu hiệu tạnh, có mấy bạn học chờ không nổi nữa đã cởi áo khoác che trên đầu chạy ra màn mưa, thấy người xung quanh ngày càng ít đi, Giang Nhu cũng suy nghĩ có nên làm như vậy hay không.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói thiếu đòn: "Giang Nhu, tôi nghe nói chồng cô chỉ là một tên bán hàng rong ngoài vỉa hè có đúng không?"
Giang Nhu sửng sốt, nhìn ra hướng phát ra thanh âm, một nam một nữ đang đi xuống từ cầu thang bên cạnh, đều là người mà cô biết, nam là Hứa Hiếu Văn, lúc trước bởi vì chuyện bắt mạch mà hai người có xảy ra mâu thuẫn, từ lúc đó hai người cũng không giao tiếp, mà nữ sinh còn lại là Vương Hiểu, bạn cùng phòng của Ninh Hâm.
Hứa Hiếu Văn ôm vai Vương Hiểu cười ác ý với Giang Nhu.
Mấy hôm trước Giang Nhu có nghe nói Vương Hiểu và Hứa Hiếu Văn ở bên nhau, lúc ấy cô cũng không để ý, người khác thế nào không liên quan đến mình, chỉ âm thầm cảm thấy ánh mắt của cô gái này không tốt.
Giang Nhu nhìn về phía cậu ta ôm Vương Hiểu, trong lớp không ai biết người bán hàng ở làng đại học là chồng cô, chỉ trừ cái lần gặp phải mấy người Ninh Hâm ở cửa hàng quà lưu niệm, lúc đó cô đã thừa nhận đó là chồng và con mình.
Sau đó đám Ninh Hâm lại chạy tới hỏi cô vì sao Lê Tiêu không mở một cửa tiệm? Nhưng đều là âm thầm, không có nói với người khác.
Vương Hiểu mất tự nhiên quay đầu đi.
Giang Nhu hỏi vặn lại: "Có vấn đề gì sao? Bán hàng rong ngoài vỉa hè thì làm sao nào? Ăn hết gạo nhà cậu?"
Hứa Hiếu Văn cười nửa miệng nhún vai: "Không có gì, chỉ là cảm thấy đáng tiếc, cô nói xem một sinh viên như cô, vẻ bề ngoài cũng không kém, suy nghĩ thế nào lại đi lấy một kẻ bán hàng rong ngoài vỉa hè, tôi thật là cảm thấy mất mặt thay cho cô."
Giang Nhu nghe xong lời này sắc mặt rất khó coi, lập tức mắng trở về: "Hứa Hiếu Văn, cậu cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Quan tâm người khác như vậy? Tôi lấy ai liên quan cái mẹ gì đến cậu? Tôi chỉ thích chồng tôi thôi đấy, chồng tôi vừa thông minh vừa chăm chỉ, có trách nhiệm với gia đình, đẹp trai lại có bản lĩnh, ở trong mắt tôi, cậu còn thua cả một sợi tóc của anh ấy."
Nói xong mà chưa hết giận, cô bổ sung: "Cậu thì có tư cách gì mà cười nhạo anh ấy? Vẻ ngoài không đẹp bằng anh ấy, vóc dáng cũng không cao bằng anh ấy, bản lĩnh cũng kém anh ấy, cậu mà cũng xứng ư?"
Hứa Hiếu Văn bị mắng đến sắc mặt dần dần tối sầm lại, cánh tay ôm vai Vương Hiểu cũng bất giác dùng sức, Vương Hiểu đau đến mức nhíu mày.
Cũng đúng lúc này, Giang Nhu đột nhiên nghe thấy một thanh âm bi ba bi bô kêu: "Mẹ ơi --"
Giang Nhu lập tức quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy cách đó không xa trong màn mưa là một bóng dáng quen thuộc, một tay người đàn ông cầm dù màu đen, một tay ôm con nhỏ.
Cũng không biết hắn đã đứng bao lâu, thấy cô xoay người, lập tức sải bước đi đến chỗ cô.
Bé con trong lồng hắn phấn khích, vặn vẹo thân thể muốn cô ôm.
Giang Nhu cũng không rảnh lo cái gì nữa, cô đưa tay che khuất đầu, vọt vào trong màn mưa.
Lê Tiêu vội tiến lên che dù cho cô: "Không phải anh tới rồi sao? Ướt hết rồi này."
Cục cưng nhoài cả người xuống, muốn mẹ ôm.
Giang Nhu bèn duỗi tay ôm bé con, sau khi cô ôm được con gái, Lê Tiêu mới lấy chiếc cặp trên vai cô xuống.
Bé con chui vào lồng Giang Nhu, thân thiết dán lên mặt cô, nói bằng giọng sữa không rõ ràng: "Nhớ mẹ lắm."
Tim Giang Nhu muốn tan chảy, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ của cục cưng.
Bé con cười hạnh phúc.
Giang Nhu thấy Lê Tiêu không nhúc nhích, nhắc nhở một câu: "Đi thôi."
Lê Tiêu dịu dàng nhìn cô, khẽ "ừ" một tiếng, nghiêng dù về phía cô.
Hắn xoay người cùng cô rời đi, chẳng qua sau khi đi được hai bước, lại quay đầu lạnh lùng nhìn Hứa Hiếu Văn trên hành lang phía sau.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Hứa Hiếu Văn nhíu mày nhìn bóng dáng một nhà ba người, lúc nãy, khi cười nhạo chồng của Giang Nhu, cậu ta quả thật không nghĩ đến đối phương lại có dáng dấp như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của những bạn học đợi mưa tạnh xung quanh, Hứa Hiếu Văn cảm thấy xấu hổ không thôi, tức giận quay đầu chất vấn nữ sinh bên cạnh: "Đây là bán hàng rong ngoài vỉa hè mà cô nói?"
Mắng một câu: "Mẹ kiếp, mặt mũi đều bị cô làm mất hết."
Vứt bỏ người lại, cậu ta cầm dù bỏ đi.
Vương Hiểu cắn môi, xấu hổ đứng tại chỗ.
Mấy người bạn cùng phòng cầm dù im lặng đi ngang qua cô ta, lúc đã đi xa mới nhịn không được mà nói: "Cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào, sao lại ở bên cạnh cái tên bệnh tâm thần như Hứa Hiếu Văn kia chứ?"
"Mọi người không phát hiện sao? Sau khi Vương Hiểu bắt chước ăn mặc như Giang Nhu, Hứa Hiếu Văn mới theo đuổi cô ta."
"Có ý gì? Ý cậu là nói Hứa Hiếu Văn thích Giang Nhu? Không phải lần nào cậu ta cũng đều nhằm vào Giang Nhu hay sao?"
"Ai biết được? Có lẽ là do không biết tốt xấu."
Ninh Hâm nghe không nổi nữa: "Giang Nhu đã kết hôn, sinh con rồi, nói như vậy không tốt cho cậu ấy."
"Cũng đúng, chồng Giang Nhu đẹp trai như vậy, con gái cũng đáng yêu.
Nếu đổi lại là mình, cho dù có là bán hàng rong ngoài vỉa hè thì mình cũng thích."
"Ha ha ha."
Thứ bảy, Lê Tiêu cũng rất bận, mới sáng sớm đã đi ra ngoài.
Buổi sáng, lúc Giang Nhu đang chơi với An An, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, bé con lém lỉnh dùng tay phải kề bên tai, bắt chước dáng vẻ nghe điện thoại thường ngày của bố, nghiêng đầu, bi ba bi bô nói: "Alo?"
Giang Nhu bật cười, bế con đi về phòng, điện thoại đặt ở bàn sách trong phòng.
Đây là khoảng thời gian trước Lê Tiêu trang bị, thật ra cô cảm thấy không cần thiết, nhưng Lê Tiêu nói trường học gần nhà, có chuyện gì có thể trở về nhà gọi cho hắn.
Giang Nhu tưởng là Lê Tiêu gọi, bèn mở loa ngoài cùng nghe với An An: "Alo?"
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó truyền đến giọng nói yếu ớt của Đổng Minh Minh: "Giang Nhu, là mình, hình như mình bị sốt rồi, cậu có thể giúp mình mua ít thuốc đến đây được hay không?"
"Minh Minh?"
Giang Nhu vội hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Trong điện thoại, Đổng Minh Minh dường như sốt đến mụ mị: "Mình ở đâu? Để mình nhớ lại đã, hình như là ở ngay bên trên nhà mới của cậu, đúng rồi, chính là nơi này, lầu ."
Lúc nói chuyện, hô hấp của cô ấy nặng nề thấy rõ.
Giang Nhu vội vàng nói: "Mình lập tức đến ngay."
"Ừ."
Nghe giọng điệu, hình như người bên kia buồn ngủ rồi.
Giang Nhu gấp gáp cầm tiền rồi ôm An An đi ra ngoài.
Không chờ xe buýt, mà là bắt minibus.
Khi tới nơi, cô ghé mua thuốc hạ sốt ở một tiệm thuốc gần chung cư.
Giang Nhu ôm con lên lầu , trên lầu chỉ có một nhà.
Cô đứng gõ cửa, mất một lúc lâu mới có người ra mở cửa, khuôn mặt Đổng Minh Minh đỏ bừng, cả người đứng không vững phải dựa vào bên cạnh cửa.
Giang Nhu đưa tay sờ trán cô ấy, phát hiện nhiệt độ rất cao: "Sao lại lại nóng đến như vậy, phải đi bệnh viện thôi."
Đổng Minh Minh kháng cự lắc đầu: "Mình không đi bệnh viện, không đi."
Lúc nói đến đây, cả người cô ấy đã muốn đổ gục xuống.
Giang Nhu nhanh tay đỡ lấy người, sau đó ôm An An đi vào.
Cô đặt con gái xuống, lại xoay người đỡ Đổng Minh Minh đắp chăn nằm xuống sofa.
Đổng Minh Minh cứ lẩm bẩm mãi: "Không đi bệnh viện, mình không đi bệnh viện, bệnh viện có người quen của ba mình, mình không muốn để cho ông ta biết."
Giang Nhu vội dỗ dành: "Không đi thì không đi, cậu nằm nghỉ ngơi đi, mình đi rót nước cho cậu uống thuốc."
Sau đó quay đầu dặn dò An An: "Không được chạy lung tung đó, đứng ở chỗ này chờ mẹ."
Rồi cầm ly đi xuống phòng bếp.
An An vịn đuôi sofa, nghiêng đầu tò mò nhìn Đổng Minh Minh đang nằm, nghe mẹ dặn dò còn ngoan ngoãn lên tiếng: "Không chạy."
Sau khi Giang Nhu đi xuống phòng bếp, bé con lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Đổng Minh Minh, bắt chước hành động sờ trán cô ấy lúc nãy của Giang Nhu, chờ khi Giang Nhu quay lại, cục cưng còn bi ba bi bô nói: "Tiêm thuốc."
Còn nhớ trước đó Lê Tiêu đã nói với con gái, bị bệnh thì phải tiêm thuốc.
Giang Nhu xoa đầu bé con, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Đổng Minh Minh, gọi cô ấy dậy uống thuốc.
Đổng Minh Minh mơ mơ màng màng mở mắt, nhận ra là Giang Nhu thì chống người dậy, ngoan ngoãn mở miệng ra uống nước, sau đó uống thuốc hạ sốt.
Sau khi cô ấy nằm xuống, Giang Nhu lại lấy ra bình rượu cồn, thấm ướt khăn lấy ra từ trong túi rồi lau trán và cổ tay cho cô ấy.
Đổng Minh Minh nằm ngửa trên sô pha, khăn lạnh làm cho đầu óc cô ấy thanh tỉnh hơn, đôi mắt dần dần ửng đỏ, nức nở nghẹn ngào nói: "Cậu có biết không? Tối hôm qua là kỉ niệm hai mươi năm ngày cưới của ba mẹ mình, ông ta nói ông ta bận, mình không tin, lén lút gọi điện thoại cho người đàn bà kia, sau đó thì nghe thấy trong điện thoại có một đứa bé trai gọi ông ta là ba, ông ta còn cười đáp lại."
"Mình không ngại mưa gió tìm đến nhà người đàn bà đó, đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy, ông ta ôm hôn người đàn bà đó, hức hức hức..."
"Sao ông ta có thể đối xử với mẹ mình như vậy?"
Giang Nhu không biết nên nói cái gì: "Minh Minh?"
Đổng Minh Minh nghiến răng nghiến lợi: "Mình hận lắm! Đứa nhỏ kia cũng đã sáu tuổi rồi, vậy mà bây giờ mình mới biết.
Đồ lừa đảo này, mình tuyệt đối không để yên cho ông ta!"
"Ông ta muốn con trai, mẹ mình cũng đâu phải không thể sinh.
Trước kia mẹ mình nói muốn có thêm một đứa con, là chính ông ta nói không cần, còn lấy mình ra làm cái cớ."
"Ông ta có ý gì? Có phải ông ta chỉ muốn người đàn bà đó sinh con trai cho ông ta hay không? Có phải ông ta lo lắng sau khi mẹ mình sinh em trai, sẽ tranh giành tài sản với đứa nhỏ kia? Sao ông ấy có thể khốn nạn như vậy chứ?"
Giang Nhu một lần nữa đặt khăn ướt lên trán cô ấy.
Đổng Minh Minh ngẩng đầu nhìn cô: "Giang Nhu, cảm ơn cậu, tờ giấy kia là cậu kẹp vào đúng không?"
Đoán được Giang Nhu hẳn là đã sớm biết, bằng không mấy ngày trước cũng sẽ không ở trong thang máy nói mấy câu thăm dò đó.
Giang Nhu không có phủ nhận, thẳng thừng gật đầu: "Chồng mình nói với mình, mình vẫn luôn cho rằng cậu đã biết, nhưng ngày đó nói chuyện phiếm lại phát hiện cậu hình như không hề hay biết, cho nên mới..."
Đổng Minh Minh khàn giọng nói: "Thật sự cảm ơn cậu, nếu mình biết trễ hơn một chút, chỉ sợ mình đã nghe lời ba mà lấy chồng, đến lúc đó mình và mẹ cái gì cũng sẽ không có."
"Cậu không trách mình xen vào chuyện của người khác là tốt rồi."
Đổng Minh Minh lắc đầu: "Không, mình rất cảm kích cậu, thật sự đó, từ nhỏ đến lớn mình không có lấy một người bạn tốt, từ nay về sau cậu chính là người bạn duy nhất của mình."
Cô ấy không ngu ngốc, những người theo đuổi cô ấy thường ngày đều là vì thấy nhà cô ấy có tiền, muốn từ trên người cô ấy hưởng lợi ích.
Chỉ có Giang Nhu là không phải, nếu cô muốn lợi ích, chỉ cần nói thẳng, không cần phải lén lút viết giấy như thế này.
Chữ trên tờ giấy cũng không phải của Giang Nhu, nhưng cô ấy lập tức đoán được là cô.
Giang Nhu lo lắng hỏi: "Tiếp theo cậu định làm gì bây giờ?"
Đổng Minh Minh im lặng rồi nói: "Chuyển ngành, mình muốn học Quản lý tài chính, sau đó gia nhập công ty."
"Chỉ là đáng thương cho mẹ mình, mình tạm thời không định nói chuyện này với bà ấy."
Giang Nhu cầm tay cô ấy: "Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc cho khỏe."
Nói nhiều như vậy, Đổng Minh Minh quả thật mệt mỏi, có Giang Nhu ở đây, cô ấy cũng an tâm nhắm mắt lại.
Giang Nhu đứng dậy đi vào phòng lấy chăn đắp cho cô ấy.
Nhà của Đổng Minh Minh rất lớn, hẳn là mua hai gian rồi trực tiếp đả thông, bài trí vô cùng lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy xa hoa.
Giang Nhu ôm An An đi xuống phòng ăn, phòng ăn cũng rất lớn, bên cạnh còn có kệ sách, Giang Nhu cầm mấy cuốn sách có nhiều tranh minh họa lên cho An An xem.
Đợi trong chốc lát, Giang Nhu lại đi xem Đổng Minh Minh, thấy cô ấy đã hạ sốt một chút cô cũng yên tâm.
Giữa trưa, nàng nấu một nồi cháo, trong tủ lạnh còn một ít thức ăn, cô nấu hai món.
Bản thân và An An ăn, không gọi Đổng Minh Minh.
Đổng Minh Minh ngủ đến mãi hơn ba giờ chiều mới tỉnh, Giang Nhu đút cô ấy ăn một chén cháo, sau đó lại uống thuốc hạ sốt.
Chờ làm xong mấy việc này, Giang Nhu mới ôm An An rời đi: "Ngày mai mình lại đến thăm cậu."
Đổng Minh Minh dựa vào sofa, cảm động nói: "Cảm ơn cậu, Giang Nhu."
Giang Nhu mỉm cười lắc đầu, còn kêu An An nói tạm biệt.
An An vẫy tay: "Tạm biệt."
Đổng Minh Minh nhìn bé con nhịn không được mà mỉm cười.
Giang Nhu ngồi xe buýt về, cho nên khi về đến nhà đã có hơi trễ, Lê Tiêu cũng vừa vặn về đến nhà, hai người gặp mặt ở cổng, Lê Tiêu nói thẳng: "Buổi tối đừng nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn."
Sau đó lại hỏi: "Em đi đâu vậy? Sao đến bây giờ mới trở về?"
Buổi trưa hắn có trở về nhà một chuyến, cũng không có nhìn thấy người.
Giang Nhu bèn nói với hắn chuyện của Đổng Minh Minh: "Em thấy cô ấy bệnh hơi nặng nên có chút không yên tâm, chờ cô ấy tỉnh dậy hạ sốt rồi mới đi."
Lê Tiêu gật đầu: "Cô ấy làm như vậy là đúng rồi, bạn em là một người thông minh.
Yên tâm đi, cô ấy lớn hơn đứa em trai kia nhiều tuổi như vậy, chờ thằng bé kia lớn lên, công ty đã sớm nằm trong tay cô ấy."
Giang Nhu nghe xong tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Lê Tiêu vào nhà thay quần áo, thay quần áo xong hắn thấy quần áo của Giang Nhu vẫn không thay đổi, nhịn không được mà hỏi: "Sao em không thay quần áo."
Giang Nhu đang chuyển đài xem tivi, nghe xong cúi đầu nhìn: "Không cần đâu, em cảm thấy khá tốt mà."
Bên ngoài là áo khoác màu đen, bên dưới là quần jean.
Còn không phải chỉ đi ra ngoài ăn bữa cơm thôi sao, làm gì long trọng như vậy? Cô cho rằng chỉ là đi ăn quán ven đường.
Nào biết lần này Lê Tiêu rất kiên trì: "Em đi thay một bộ quần áo đẹp đi, không phải năm trước mua váy sao? Sao lại không mặc?"
Giang Nhu lấy làm lạ liếc nhìn hắn, cho rằng hắn muốn giữ sĩ diện, tức giận trừng hắn: "Phiền phức."
Nhưng vẫn là đi thay một chiếc váy lông cừu màu đen mua năm ngoái, bên trên là áo len dệt kim rời màu be.
Lúc này Lê Tiêu mới hài lòng, sau đó lái xe đưa cô đến một nhà hàng Tây ăn cơm.
Tòa nhà mấy chục tầng, bọn họ ngồi bên cạnh cửa sổ, cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Lê Tiêu quen thuộc gọi salad, cá hồi xông khói, bò bít tết, đậu hũ phô mai, tôm muối tiêu, gan ngỗng và táo caramel.
Gọi không ít, lúc đồ ăn được phục vụ, Lê Tiêu oán giận nói: "Người nước ngoài thật là keo kiệt, vừa đắt vừa ít."
Giang Nhu nghe xong buồn cười, hỏi: "Sao lại muốn đi ăn cơm Tây?"
Lê Tiêu khui chai rượu vang đỏ, thản nhiên nói: "Mấy hôm trước đến đây ăn, thấy hương vị không tồi nên muốn đưa em đến đây nếm thử."
Giang Nhu nghe xong có chút cảm động, cắt một miếng táo đút cho An An.
Cục cưng ăn thấy ngon, lại dùng tay béo chỉ vào món bò bít tết, tỏ vẻ bản thân muốn ăn thịt.
Giang Nhu cắt thịt cho bé con, Lê Tiêu nhìn qua, nói: "Đưa con cho anh đi, em tự mình ăn."
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thấy ấm áp, cũng không khách sáo, đứa con gái cho hắn, cô tự mình ngồi ăn.
Lê Tiêu chăm sóc con gái rất cẩn thận, sợ cục cưng bị nghẹn, hắn cắt thịt thành từng miếng nhỏ xíu, ước chừng chỉ cỡ nửa móng tay cái.
Bé con nhìn mà nôn nóng, không khỏi nói: "Bố...!ngốc lắm."
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Nhưng có vẫn còn hơn không, cho dù là bé con còn nhỏ cũng hiểu chuyện này, lúc được đút ăn vẫn há miệng ra.
Ăn xong còn há miệng cho hắn xem, tỏ vẻ bản thân ăn xong rồi, lại muốn ăn thêm thịt.
Có lẽ là do ngày thường được Lê Tiêu đút ăn thành thói quen, bé con ăn khá tốt, sẽ không nghẹn lại.
Lê Tiêu không đồng ý, đút bé cưng ăn một miếng hoa quả nhỏ: "Nhai kĩ một chút, nhai kĩ rồi mới nuốt."
Cục cưng cũng ngoan ngoãn ăn, không làm nũng giống như khi ở trước mặt Giang Nhu.
Ở trước mặt hắn, bố đút cái gì, bé ăn cái đó.
Trên hoa quả có nước sốt salad và phô mai, nước sốt dính bên miệng bé con, Lê Tiêu tùy ý cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau miệng cho con gái, lau xong còn lau luôn cả khuôn mặt nhỏ, sau nó nắm nhẹ cái mũi nhỏ của bé con: "Hừ."
Hai ngày nay cục cưng có hơi cảm mạo, không nghiêm trọng lắm, đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn còn sổ mũi.
Nghe được lời này, bé con nuốt thức ăn trong miệng, sau đó cúi đầu thuần thục xì mũi.
"..."
Giang Nhu nhìn mà không biết nói gì hơn, hai bố con này phối hợp thật đúng là ăn ý.
Ăn xong cơm Tây, một nhà ba người đi dạo phố, lúc đi ngang một quán đồ nướng, lại ngồi xuống gọi một bàn lớn đồ ăn.
Lê Tiêu một tay ôm con gái, một tay cầm xiên đồ nướng lên ăn: "Vẫn là cái này ăn ngon hơn."
Nói xong lại gọi một chai bia.
Giang Nhu chống cằm nhìn hắn cười nói: "Không phải lúc nãy anh nói buổi trưa mình ăn nhiều lắm sao?"
Nói hắn ăn không vô, còn đưa nửa miếng bít tết An An ăn còn dư cho cô.
Lê Tiêu nghe xong chỉ cười không nói lời nào.
An An ngồi trên đùi trái của hắn, nhìn thấy bố ăn cũng duỗi tay muốn lấy, Lê Tiêu dời chân ra: "Đừng ăn nữa, bụng cũng to như vậy rồi.
Chưa từng thấy đứa bé nào ăn được như con đó.".