Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

chương 32: 32: chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa con gái về nhà mẹ đẻ.

Nhà họ Giang nằm ở thôn cuối huyện thành, đường đi có hơi xa, Lê Tiêu dứt khoát thuê một chiếc xe máy, chiếc xe ba bánh ngày thường hắn và Chu Kiến dùng hôm nay đã bị Chu Kiến lấy đi, hôn sự của hắn và Uông Nhạn sắp tới rồi, mấy ngày nay thật sự rất bận rộn, cần phải có xe để đi lại.

Hai người đến nhà họ Giang, cũng không mang theo thứ tốt gì, chỉ mang theo một cân thịt và một túi quýt rồi không có gì nữa.

Lê Tiêu còn dự định mang theo đường đỏ và long nhãn nhưng bị Giang Nhu ngăn lại, không phải cô keo kiệt, mà là trong lòng Giang Nhu rất rõ tính tình của mấy người nhà họ Giang, hiện tại chị hai Giang đã bỏ trốn, bọn họ mang nhiều thứ tốt đến đó sẽ dễ bị cha mẹ Giang ăn vạ.

Mẹ của chủ thân thể này, Chương Yến, khó đối phó hơn Lâm Mỹ Như nhiều, không phải kiểu người xấu xa mặt ngoài như Lâm Mỹ Như, bà ta là loại người tâm tư thật sự thâm sâu, ích kỉ lại đáng sợ.

Bởi vì muốn ngồi xe máy, Giang Nhu cố ý mặc nhiều hơn một chút, cũng bọc bé con đến kín mít, cục cưng có lẽ là biết sắp được đi ra ngoài cho nên lúc được mặc quần áo biểu hiện rất ngoan, nằm một chỗ để cô tùy ý đùa nghịch, không giống như ngày thường, mỗi lần thay tã hay mặc quần áo, bé con đều sẽ khó chịu vặn vẹo mấy lần.

Lúc Giang Nhu ôm con gái ra cửa, Lê Tiêu đã ngồi trên xe máy chờ sẵn, hắn đội một chiếc mũ dệt kim màu đen, còn dùng khăn quàng cổ màu xanh da trời che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài.

Người nọ vốn đang ngơ ngác rũ mắt, thấy mẹ con cô ra tới liền hướng mắt nhìn sang, ánh mắt đen thâm thúy.

Ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người quả cầu béo tròn trong lồng ngực cô, trong mắt dần hiện lên ý cười: "Sao lại mặc nhiều như vậy?"

Có hơi nhiều, bé con mặc hai chiếc áo bông, một chiếc mỏng và một chiếc dày, thế cho nên cánh tay nhỏ cũng nâng lên không nổi.

Giang Nhu cố hết sức ôm cô bé rồi khóa cửa lại, sau đó ngồi xuống yên sau xe máy.

Sau khi ngồi xuống thì cởi bỏ chiếc áo khoác lớn rồi đắp lên cho bé con.

Bé con không hiểu gì hết, còn cho rằng mẹ đang chơi với mình, cười khúc khích để lộ ra nướu răng hồng hào.

Giang Nhu cũng cười, cúi đầu hôn lên đầu cô bé một cái, sau đó giúp bé con chỉnh lại mũ.

Lê Tiêu nghe thấy tiếng cười, khóe miệng cũng bất giác cong lên, quay đầu nhìn ra phía sau nhắc nhở: "Ngồi cho vững đấy."

Sau đó đạp lên cần đánh lửa, âm thanh ầm ầm vang lên, hắn vặn tay ga khởi động xe.

Đây là lần chạy xe máy chậm nhất mà Lê Tiêu từng có, vừa ổn định vừa bằng phẳng.

Vốn dĩ đường đi chỉ tốn có bốn mươi phút lại bị hắn chạy hết một tiếng rưỡi, chờ tới khi đến được nhà họ Giang thì cũng đã là mười một giờ trưa.

Cả nhà chị cả Giang đã đến trước, dường như bầu không khí trong nhà có chút không tốt, anh rể cả ngồi trong phòng khách không nói lời nào, hai đứa nhỏ đứng bên cạnh anh ấy.

Hai vợ chồng họ Giang trưng ra cùng một biểu cảm, chỉ có chị cả Giang luống cuống tay chân nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Giang Nhu đến mới có vẻ nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên đón tiếp.

Lê Tiêu đậu xe ở trong sân, em trai họ Giang từ đầu đến giờ vẫn luôn trốn ở trong phòng không xuất hiện, sau khi nghe thấy tiếng xe máy thì không nhịn được chạy ra xem.

Nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không dám tiến lên phía trước.

Chương Yến thấy hai vợ chồng Giang Nhu tới, sắc mặt khá hơn một chút, cảm thấy tuy rằng đứa con gái này không nghe lời, nhưng cũng không hoàn toàn quên mất nhà mẹ đẻ, ăn Tết còn biết trở về nhà một chuyến.

Nhìn thấy vẻ mặt trông mong của con trai, bà ta lập tức bày ra dáng vẻ mẹ vợ: "Để cho Tiểu Quý chạy thử đi, nó chưa được chạy xe máy bao giờ đâu."

Còn hiếm thấy có dịp nhiệt tình chiêu đãi hai người, cười nói: "Mau vào đây ngồi đi, bên ngoài lạnh."

Em trai Giang vừa nghe đã ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, trên mặt lộ rõ vẻ chờ mong.

Lê Tiêu ôm bé con từ trong lòng Giang Nhu, lạnh lùng thẳng thừng ném xuống một câu: "Chạy thử cũng được, tôi thuê hết năm tệ, đưa tôi hai tệ là được."

"..."

Nụ cười trên mặt Chương Yến cứng lại, vốn dĩ muốn nhân cơ hội lên mặt với con rể cả, một người ngày thường trung thực, dễ ức hiếp, lần này lại mở miệng muốn mượn tiền bọn họ, còn nói hỗ trợ cho nhà bọn họ lâu như vậy, nếu không cho mượn, sau này sẽ không lui tới nữa, còn nói dù sao bọn họ cũng còn hai người con rể khác, thiếu hắn cũng chả sao.

Làm cho Chương Yến tức giận không nhẹ, lúc này nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu tới, ngay lập tức cảm thấy phải cho hai vợ chồng đứa con lớn nhìn xem, bà ta quả thật không thiếu một đứa con rể.

Đứa thứ hai thì không nói, cho dù bất mãn với chuyện cưới gả của Giang Nhu, nhưng Lê Tiêu là người huyện thành, nghe nói hiện tại còn kiếm được tiền, nói ra cũng rất có mặt mũi, không hề kém cạnh đứa con gái thứ hai trước kia.

Con rể cả có cái gì? Chỉ là một nông dân nghèo nàn, làm sao còn có mặt mũi tới nhà bọn họ mượn tiền?

Lúc này nghe Lê Tiêu nói vậy, Chương Yến lập tức không diễn nổi nữa, oán giận nói với Giang Nhu: "Chạy thử một chút thôi lại đòi nhiều tiền như vậy? Đó là em trai cô."

Không hài lòng Lê Tiêu quá keo kiệt.

Giang Nhu không cần suy nghĩ đã che chở: "Mẹ cũng không nhìn xem thằng bé béo như thế nào đi, lãng phí tiền của."

"...".

.

Truyện Chữ Hay