Edit: Sơn Tra
Mấy ngày sau, đột nhiên có hôm Lê Tiêu trở về nói chị hai cô bỏ trốn rồi.
Nơi Lê Tiêu mỗi ngày đến lấy hàng là một trại nuôi heo trong thị trấn bên cạnh, người đàn ông mà chị hai của nguyên thân gả cho mở một siêu thị trong thị trấn, thị trấn không lớn, chỉ có hai con phố, xảy ra chuyện gì cũng rất nhanh đã được truyền đi.
Huống chi danh tiếng tên đàn ông của Giang Đình trong thị trấn vốn không tốt, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thường thích tiến lên chọc ghẹo.
Khi xảy ra sự việc ồn ào lần này, người trong thị trấn đều đang xem trò hay.
Lê Tiêu cũng không biết rõ tình huống cụ thể, nghe người ta nói hình như là Giang Đình bị nhà mẹ đẻ khuyên bảo trở về, chồng cô ấy cũng cho rằng cô ấy sẽ giống như trước đây nên không để trong lòng, yên phận ở nhà được mấy ngày lại bắt đầu giở thói chạy ra ngoài tìm phụ nữ.
Sau đó Giang Đình lợi dụng lúc người ở nhà chồng không chú ý, lén lấy cưa cắt ngăn tủ mà chồng cô ấy giấu tiền, vơ vét hết tiền rồi bỏ trốn.
Đến nỗi chạy trốn đi đâu cũng không ai biết, vì trước đó cô ấy không để lộ ra dù là nửa phần.
Chờ đến lúc nhà chồng phát hiện không thấy cô ấy đâu thì đã là buổi tối ngày hôm sau, người đã biến mất suốt một ngày một đêm.
Một ngày một đêm, nếu nói người ngồi xe lửa bỏ trốn, cho dù có là ai cũng không biết đi đến chỗ nào rồi.
Cho dù có báo án tra được cô ấy mua vé đi đến đâu ở ga xe lửa, nhưng lỡ như giữa đường đã xuống xe thì sao?
"Nghe nói nhà chồng chị ấy đều điên lên rồi, cũng không biết chị hai em ôm theo bao nhiêu tiền, có điều xem ra số tiền không nhỏ đâu."
Lúc Lê Tiêu nói tới đây, cảm thấy cũng khá thú vị, trong lòng suy đoán ngày đó hắn đến nhà ba mẹ vợ ăn cơm, chị hai cô hẳn là đã có ý nghĩ muốn bỏ trốn.
Cũng khó lúc ăn cơm mịt mờ hỏi hắn cách mua vé xe lửa bên ngoài, lúc ấy tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy kì lạ, có điều vẫn là trả lời, còn nói tiền và mấy thứ đồ có giá trị tách ra để trên người, trên xe lửa có rất nhiều ăn trộm, cố gắng hóa trang cho mình tồi tàn nhất có thể.
Thầm nghĩ hẳn là chị hai cô đã nghe lọt tai.
Giang Nhu cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc, ngay sau đó nhíu mày: "Mẹ em bọn họ..."
Cũng không biết nên hỏi như thế nào, cảm thấy cho dù ba mẹ nguyên thân có tức giận, chỉ sợ là càng tức giận hơn chuyện về sau không có con rể hiếu kính bọn họ.
Quả nhiên, liền thấy Lê Tiêu cong cong khóe miệng: "Yên tâm đi, ba mẹ em không chịu thiệt được đâu."
Không chỉ có không có hại, còn trả đũa trước, nói nhất định là đối phương đã làm gì với con gái bọn họ, mới cố ý lấy cớ nói người bỏ trốn rồi, còn nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Không thể không nói, ba mẹ Giang Nhu đúng là lợi hại, cứ như vậy, cho dù nhà chồng Giang Đình có muốn tìm nhà mẹ đẻ của con dâu đòi lại lễ hỏi cũng không được, dù sao hiện tại là tôi nói tôi có lý, bà nói bà có lý, ầm ĩ tới lui, nhà họ Giang có hại hay không thì không rõ, nhưng đối phương dường như không chiếm được dù là một chút lợi ích.
Giang Nhu nghe xong vẻ mặt trở nên xấu hổ, cảm thán thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy hạng người vô lại giống người nhà họ Giang.
Không cần phải nói, chắc chắn là chủ ý của mẹ nguyên thân.
Chị hai Giang cũng xử lý không tốt chuyện này, người ta là bỏ trốn, không phải ly hôn, cho dù có tìm được trở về cũng chỉ là chuyện trong nhà.
Lần này Giang Nhu không kêu Lê Tiêu đi xem, không muốn dẫn lửa lên người.
Chỉ là, bọn họ không đi, nhưng lại bị người ta tìm đến cửa.
Chị cả của Giang Nhu vốn dĩ tên là Giang Lan Đệ, lúc trước ba mẹ Giang lấy tên này là vì muốn mang thêm mấy đứa em trai đến, nào biết phía sau liên tục đều là hai đứa con gái.
Cuối cùng bị hàng xóm xung quanh trêu chọc, nói nhà bọn họ đặt cái tên không được tốt cho con gái lớn, nên mấy đứa em trai đều bị chặn hết ngoài cửa không cho tiến vào.
Người ta chỉ là nói giỡn, nào biết hai vợ chồng nhà họ Giang lại tin là thật, từ đó về sau đổi tên con gái lớn thành Giang Lan.
Con gái thứ hai kêu Giang Đình, cũng là hy vọng đình chỉ việc sinh con gái.
Chị cả Giang đến đây cùng anh rể cả, hai vợ chồng không khác biệt lắm với dáng vẻ trong đầu Giang Nhu, bởi vì năm này tháng nọ lao động làm việc vất vả, bề ngoài của hai người đều có hơi già.
Chị cả Giang trông rất gầy, khuôn mặt hốc hác, làn da thô ráp ngăm đen, nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng.
Anh rể cả bên cạnh cũng như vậy, tuy cao hơn một mét bảy nhưng lưng có hơi khom nên nhìn còn không cao bằng chị cả.
Ở trong trí nhớ của Giang Nhu, chị cả Giang là người mệnh khổ, từ nhỏ đã bị Chương Yến bắt làm việc, khi còn nhỏ ở nhà nấu cơm giặt đồ, lớn cấy mạ đánh lúa, dãi nắng dầm mưa, không có lấy một ngày nghỉ ngơi.
Chờ đến khi gả cho người ta cũng thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ dọn dẹp, quét tước, đến ngày mùa thậm chí còn làm việc của cả hai nhà.
Mỗi lần Chương Yến nhìn thấy đứa con gái này đều khen, thế cho nên chị cả chưa từng có lấy nửa câu oán hận, còn càng có thêm động lực làm việc.
Chỉ là không biết, ở sau lưng ấy, Chương Yến từng nói trước mặt con gái thứ ba: Chị cả của con chính là đứa có mệnh con la, cả đời chỉ biết làm việc, không có chút tiền đồ nào.
Còn bảo "Giang Nhu" cố gắng học tập, sau này gả cho người tốt, mới có thể diện như chị hai cô.
Cho nên trong lòng "Giang Nhu" đã từng rất xem thường người chị cả này.
Đúng lúc Giang Nhu đang nấu cơm trưa, thấy bọn họ đến bèn mời bọn họ ở lại ăn cơm.
Ngay từ đầu chị cả Giang còn nói không cần, nói hai đứa nhỏ còn ở nhà, Giang Nhu nhìn thân thể gầy gò của cô ấy, cười nói: "Đây có là gì đâu? Trong nhà còn có sủi cảo đã gói sẵn, lát nữa mang một ít trở về nấu cho bọn trẻ ăn.
Hơn nữa, ăn một bữa cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian, hiếm khi hai người mới tới đây mà."
Chị cả Giang khá thân với đứa em gái "Giang Nhu" này, khi còn nhỏ, thân thể "Giang Nhu" không tốt, đều là do một tay chị cả chăm sóc.
Chẳng qua sau này do Chương Yến thấy con gái thứ ba càng lớn càng đẹp, lại còn học giỏi, thường xuyên ở trước mặt "Giang Nhu" châm ngòi ly gián, giành lấy "Giang Nhu", để cô ấy một lòng với bà ta.
Có điều chị cả Giang cũng không biết mấy chuyện này, ở trong lòng cô ấy, em gái thứ ba vẫn luôn là cô em gái nhỏ ngoan ngoãn ngày nào.
Nghĩ đến đã lâu không gặp, liền ngượng ngùng nói: "Vậy cũng được, cùng ăn một bữa cơm đi, đã lâu cũng chưa gặp em."
Nói xong lại nghĩ tới cái gì: "Em bé đâu? Để chị đi xem đứa nhỏ, lúc trước gửi mẹ đưa cho em năm mươi trứng gà, đã ăn hết chưa? Từ nhỏ thân thể em đã không tốt, sinh con xong phải tẩm bổ cẩn thận, nếu không đủ cứ đến nói với chị."
Anh rể cả bên cạnh nghe được lời này, nhìn cô một cái, khóe môi giật giật, chỉ là cuối cùng cũng không nói cái gì.
Giang Nhu nghe xong trầm mặc, nhớ tới lúc trước Chương Yến có mang đến một rổ trứng gà, không thu được lợi ích liền nói là mang đi bán, hẳn là đã sớm đổi lấy tiền xài.
Lại thấy tia bất đắc dĩ trong mắt anh rể, Giang Nhu cũng không biết nói cái gì, đối với cô đã hào phóng như vậy, đối với Chương Yến và em trai như thế nào chắn hẳn cũng không cần phải nói.
Nhưng điều kiện trong nhà chị cả cũng không được tốt, còn phải nuôi hai đứa con nhỏ.
Giang Nhu hoàn toàn không lý giải được hành vi ra sức giúp đỡ nhà mẹ đẻ, bạc đãi gia đình nhỏ của mình này, không nhịn được khuyên nhủ: "Chị để lại ăn đi, trứng gà là thứ tốt, bồi bổ cho hai đứa nhỏ nhiều một chút."
Anh rể cả nghe xong, ngẩng đầu ngoài ý muốn nhìn Giang Nhu.
Nhưng thật ra chị cả Giang nghe xong lại không chút để ý: "Bọn chúng không thích ăn mấy thứ này."
"..."
Giang Nhu xuống phòng bếp bưng thức ăn, bữa cơm trưa thường ngày sẽ làm ba món một canh, chừa lại một nửa cho Lê Tiêu về ăn, Lê Tiêu ở ngoài kiếm tiền vất vả, Giang Nhu ở nhà muốn bồi bổ cho hắn nhiều chút.
Trưa hôm nay cô làm mộc nhĩ ớt cay xào thịt, giá đỗ xào, gân bò hầm và canh rau xanh đậu phụ.
Gân bò là do Giang Nhu mua ở sạp bán thịt bò, trước kia Lê Tiêu chưa từng ăn, Giang Nhu nấu một lần hắn liền thích, lúc đi chợ cô nhìn thấy có bán, sẽ mua một ít về làm cho hắn ăn.
Giang Nhu lấy hai cái chén ra tới, lấy một chén rau cùng một chén đồ ăn đặt ở bên cạnh, đây là để lại cho Lê Tiêu.
Sau khi bưng đồ ăn ra, Giang Nhu cười giải thích với hai người: "Lát nữa Lê Tiêu sẽ trở về ăn cơm, em để một ít đồ ăn lại cho anh ấy, có thể sẽ hơi thiếu."
Chị cả Giang đang chơi đùa với An An, anh rể cả ngồi uống nước, hai người nhìn mấy món ăn được bưng lên thì có chút kinh ngạc, chị cả Giang còn vội vã nói: "Bao nhiêu đây mà còn thiếu? Em mau dọn trở vào đi, chúng ta tùy tiện ăn chút là được rồi."
Giang Nhu không nghe, giận dỗi liếc mắt một cái, cười nói: "Hiếm khi chị mới tới đây một chuyến, nói mấy lời khách sáo này làm gì, cũng không nhiều đồ ăn mà."
Nói xong lại xuống phòng bếp mang giá đỗ xào và canh lên, chị cả Giang ngồi không yên, đặt đứa nhỏ vào trong nôi, đứng dậy xuống phòng bếp hỗ trợ, Giang Nhu nói với cô ấy: "Không còn món nào nữa, chị dọn cơm đi."
Chị cả Giang liền xới ba chén cơm.
Lúc ăn cơm, chị cả Giang nói về chuyện hôm nay, nói việc chị hai cô bỏ trốn, hiện tại ba mẹ rất lo lắng, mấy ngày nay cả nhà đều đang tìm người, hỏi cô có nhìn thấy chị hai hay không.
Nói xong thì thở dài, mặt ủ mày ê nói: "Em hai cũng thật là, đã bao nhiêu tuổi còn làm ba mẹ phải nhọc lòng.
Tuy rằng em rể hai phong lưu, nhưng đối xử với nó cũng không tệ, lúc trước còn mua cho nó một chiếc vòng tay bằng vàng, em nói xem, sao nó lại không biết quý trọng như vậy chứ?"
Giang Nhu ăn một ít cơm, còn đẩy đồ ăn đến trước mặt anh rể cả: "Anh rể anh nhiều một chút, tay nghề của em cũng không tồi đâu."
Sau đó lại gắp một đũa lớn mộc nhĩ xào thịt cho chị cả: "Chị cả cũng nếm thử đi, hương vị thế nào?"
Đột nhiên bị cắt ngang, chị cả Giang dừng lại, sau đó không nhịn được cúi đầu ăn, hương vị quả thật rất ngon, cô ấy vui vẻ cười: "Còn ngon hơn chị làm."
Giang Nhu cũng cười nói: "Đó là bởi vì chị rất ít khi mua thịt ăn, nếu chị làm cũng sẽ rất ngon."
Chị cả Giang nhanh chóng lắc đầu: "Trong nhà rất nghèo, nào có tiền mua thịt ăn."
"Chỉ cần chị ít quan tâm đến chuyện nhà mẹ đẻ, tự nhiên sẽ có tiền mua thịt."
Động tác cầm đũa của chị cả Giang dừng lại, anh rể bên cạnh cô ấy cũng kinh ngạc ngẩng đầu đưa mắt nhìn Giang Nhu.
Nụ cười trên mặt Giang Nhu phai nhạt dần, nhìn về phía chị cả, không nhịn được nói: "Chị cả, nhớ đến lúc nhỏ chị chăm sóc cho em, em thật tình khuyên chị một câu, sau này chị bớt nhúng tay vào chuyện ở nhà mẹ đẻ đi.
Tự chị về nhà soi gương đi, chị cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn còn lớn tuổi hơn cả mẹ.
Chị nghĩ đến hai đứa nhỏ đi, so sánh với em trai mình, ai sống tốt hơn?"
"Mẹ chúng ta không nghèo như chị nghĩ đâu, chị hai bỏ trốn thì bỏ trốn, đó là lựa chọn của chị ấy, em vô cùng ủng hộ hành vi đó của chị ấy, không bỏ trốn thì làm sao bây giờ, tiếp tục để ba mẹ và em trai hút máu giống như chị hay sao?"
Chị cả Giang nghe xong nhíu mày: "Em ba, sao em có thể nói về ba mẹ chúng ta như vậy chứ? Trước kia bọn họ rất yêu thương em đấy."
Giang Nhu thấy nói cô ấy không được, liền nói với anh rể ngồi đối diện: "Anh rể cả, việc này về sau hai người cũng đừng quan tâm, ba mẹ chúng ta không phải người tốt, nhìn hai người như vậy em thật sự rất đau lòng.
Tuy rằng ba mẹ có ơn dưỡng dục với chị em, nhưng mấy năm nay đã sớm trả hết, không nợ bọn họ cái gì, sau này anh đừng nghe chị ấy nữa, con mình thì mình thương, anh còn phải nuôi hai đứa nhỏ, đừng để bọn nhỏ phải thiệt thòi."
"Lúc trước em vì cái gì mà tìm tới Lê Tiêu, đó là bởi vì em không muốn bị bọn họ khống chế cả đời, nếu em thật sự gả cho gã mặt rỗ đó, có lẽ sẽ không khác gì chị hai, làm sao có cuộc sống tốt như bây giờ? Chị hai em là người thông minh, trên người lại có tiền, chị ấy ở bên ngoài sẽ không quá tệ.
Nhưng còn hai người, mấy năm nay vừa lo cho chuyện ở nhà mẹ đẻ, vừa lo cho chuyện nhà họ Lưu các người, bản thân không kiếm được cái gì, thật sự là không đáng."
"Thật ra cuộc sống của bọn họ còn tốt hơn hai người nghĩ nhiều, sau này cứ lo kiếm tiền cho hai đứa nhỏ đi học, học hành mới là quan trọng nhất."
Anh rể cả đối diện nghe xong những lời này thì rơi vào trầm mặc.
Vừa rồi hắn đã chú ý đến, đứa bé kia của Giang Nhu lớn lên trắng trẻo, tròn trịa, hắn nghĩ đến con trai lớn của mình lúc mới sinh cũng khá được, sau này không biết thế nào, càng lớn càng gầy, càng lớn càng đen, đứa nhỏ bảy tám tuổi lại nhìn như năm sáu tuổi.
Còn có con gái nhỏ, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng được ăn thứ gì tốt, trứng gà trong nhà đều bị mẹ con bé lấy cho cậu em vợ ăn, hai đứa bé từ nhỏ đã hiểu chuyện, mỗi lần ăn trứng gà đều nói không thích ăn, muốn để lại cho hai vợ chồng bọn họ ăn, nói bọn họ ra ngoài làm việc vất vả.
Nhưng vợ hắn chỉ nghe lời mẹ vợ.
Thanh âm của anh rể cả có chút nức nở: "Em ba..."
Chị cả Giang bên cạnh khó hiểu nhìn hai
Cô ấy cũng không nói cái gì.
Lúc tiễn người đi, Giang Nhu lấy ruột heo kho còn dư trong nhà, sủi cảo, đồ ăn vặt cho hai vợ chồng mang về, đều là để anh rể cả cầm: "Anh rể cả, anh cũng đừng trách chị em, cũng chỉ vì chị ấy không được đi học, nên mới bị mẹ em khi dễ nửa đời."
Anh rể cả cầm đống đồ nặng trĩu trên tay, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Biết tuy rằng trong miệng Giang Nhu là ghét bỏ Giang Lan, nhưng tâm lý lại là quan tâm, bằng không cũng sẽ không nói những lời này.
Mặc kệ là nhà họ Giang hay là nhà họ Lưu, hắn có thể cảm nhận được thật ra bọn họ đều khinh thường hai vợ chồng hắn, chỉ có đến mùa vụ mỗi năm mới cho bọn họ sắc mặt tốt, nhưng không có mấy phần thật lòng, cũng chưa từng có người nói với bọn họ phải suy xét cho chính mình, bảo bọn họ nỗ lực kiếm tiền nuôi con cái ăn học.
Nhưng em ba của vợ nói lời này, là thật tình muốn tốt cho bọn họ.
Người đàn ông ngày thường gánh hai trăm cân cũng không đỏ mặt, ngay giây phút này lại nhịn không được thấy hốc mắt ươn ướt, giọng nói có chút run rẩy: "Em ba, vừa rồi anh đã suy nghĩ, cảm thấy em nói đúng, trở về anh sẽ cố gắng cho hai đứa nhỏ đi học, chỉ cần chúng nó có khả năng học, cho dù anh có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi bọn chúng ăn học."
Ngày tháng như vậy hắn đã sớm chịu đủ rồi.
Vẫn là đi học tốt hơn, chính vì vợ chồng bọn họ không được ăn học đàng hoàng, cho nên mới có thể bị người ta khi dễ.
Em hai được đi học, cho nên dám một mình chạy ra bên ngoài, Giang Nhu được đi học, cho nên không đợi mẹ vợ tính kế mình đã trốn đi ra ngoài.
Đời này của bọn họ cứ như vậy, nhưng hai đứa con họ lại còn nhỏ, nếu sau này được đi học sẽ không kém cỏi như bọn họ.
Chị cả đứng một bên nghe hai người nói chuyện, có mấy lần muốn chen vào nói nhưng đều không được, há miệng thở dốc, nào biết Giang Nhu căn bản không thèm nhìn cô ấy.
Cuối cùng hết cách nói một tiếng: "Đi thôi."
Trên đường trở về, Giang Lan có rất nhiều lần muốn nói chuyện với chồng mình, nhưng người nọ giống như không nghe thấy, nói cái gì cũng không trả lời, còn bước đi nhanh hơn.
Về đến nhà, hai đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ mang đồ ăn về, hai khuôn mặt nhỏ đều lộ ra vẻ bất ngờ, đứa nhỏ hơn nhìn thấy có thịt thì trông mong nhìn theo, nhưng chỉ dám nuốt nước bọt, cũng không dám duỗi tay ra, còn nhút nhát ngoan ngoãn nói: "Để cho cậu nhỏ ăn, con không đói bụng."
Đứa bé trai bên cạnh chỉ cúi đầu.
Người đàn ông trung niên nọ lại lần nữa đỏ mắt.
Ngay cả chị cả Giang nghe xong lời này, cũng nhịn không được mà sửng sốt.
- -
Hôm nay Lê Tiêu trở về có hơi trễ, hơn bốn giờ chiều bán xong, nhưng nói là lúc về nhìn thấy một ông già nằm bên vệ đường, hắn và Chu Kiến mới quay lại đưa người vào bệnh viện.
Mắt thấy trời ngày càng tối, hắn và Chu Kiến mới thu dọn đồ đạc trở về, ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Giang Nhu vội chạy về trong phòng, lấy cơm cháy mình làm lúc chiều cho bọn họ ăn.
Lê Tiêu thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, Giang Nhu đều sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn vặt ở nhà, hôm nay đồ ăn vặt đều đã đưa cho chị cả, cho nên mới làm chút cơm cháy, không nghĩ tới lúc này sẽ dùng đến.
"Cầm trên đường ăn, trở về sớm một chút."
Lê Tiêu cũng không khách sáo với cô, trực tiếp mở ra cầm một miếng lên ăn, còn đưa cho Chu Kiến một miếng: "Đi đây, ở nhà cẩn thận một chút."
"Ừ."
Chu Kiến cũng vẫy tay với Giang Nhu: "Tạm biệt chị dâu."
"Tạm biệt."
Hai người trực tiếp lái xe rời đi.
Buổi tối Giang Nhu cố ý nấu cơm trễ hơn, có điều chờ cô ăn xong Lê Tiêu cũng chưa trở về.
Chờ mãi đến hơn chín giờ, bên ngoài mới truyền đến động tĩnh.
Giang Nhu mới vừa cho bé con uống sữa, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng động, đứng dậy khoác quần áo xuống giường, sợ làm bé con thức giấc nên không dám bật đèn.
Ra khỏi phòng, người đàn ông vừa bước qua ngưỡng cửa, bước chân khập khiễng, còn đưa tay lên nhìn.
Đột nhiên nhìn thấy Giang Nhu ra tới, còn kinh ngạc hỏi một câu: "Sao em còn chưa ngủ?"
Giang Nhu cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhíu mày bật đèn trong nhà chính lên, sau đó nhìn thấy cả người hắn ướt đẫm, thân dưới còn dính không ít bùn đất đỏ.
"Anh bị làm sao vậy?"
Người nọ dường như cũng không để ở trong lòng: "Không có việc gì, không cẩn thận té ngã một cái."
Hắn tiếp tục đi lên phía trước, sợ Giang Nhu tiếp tục hỏi, hắn nói sang chuyện khác: "Có gì ăn không?"
Giang Nhu tức giận nhìn hắn một cái, có ngày nào mà cô không để đồ ăn lại cho hắn chứ? Đề tài này chuyển cũng quá cứng nhắc.
Có điều vẫn xuống bếp lấy đồ ăn còn ấm trong nồi ra tới, sau đó lại trở về phòng tìm cho hắn quần áo sạch sẽ, hôm nay may mắn là có nắng, có thể tắm nước nóng.
Nghĩ đến tư thế đi đường lúc nãy của hắn, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi chân của anh bị sao vậy?"
Người đàn ông bớt thời gian ngẩng đầu trả lời một câu: "Chỉ là lúc nãy không nhìn rõ đường nên lúc xuống xe bị trẹo một cái."
Giang Nhu hoài nghi nhìn hắn một cái, không nói thêm cái gì, chỉ là trở lại phòng bếp bưng một chậu nước lạnh về phòng.
Lê Tiêu ăn cơm xong, đem số ruột heo mang về đi làm sạch rồi kho, bận rộn đến hơn nửa đêm mới có thời gian tắm rửa một lần.
Trở lại phòng Giang Nhu còn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách ở trên giường, bé con sau khi ngủ say thì không nhúc nhích, cho nên có bật đèn cũng không thành vấn đề.
Hắn đi đến trước cái bàn, cầm lấy kem dưỡng ẩm bên trên, mở ra xoa một ít lên lòng bàn tay, sau đó nhanh tay xoa lên mặt mấy cái.
Giang Nhu nói hắn mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài, không thoa cái này sẽ nhanh già.
Tuy rằng hắn không để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng khi nghe Giang Nhu nói sau này đưa An An vào đại học, người ta sẽ hiểu lầm bọn họ là bố mang theo hai đứa con gái, hắn liền có chút khó có thể chấp nhận được.
Mặc dù hắn cảm thấy Giang Nhu nghĩ có hơi xa.
Giang Nhu kêu hắn vắt khăn lông ngâm trong chậu nước lạnh đắp lên chân: "Trong nhà không có thuốc bôi vết bầm, anh đắp tạm trước đi, ngày mai em đến tiệm thuốc xem thử."
Lê Tiêu làm theo, sau đó chịu đựng đau đớn đi đến mép giường ngồi xuống, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng kỳ thật là có chút đau.
Lúc nãy khi trở về, hắn cho rằng Giang Nhu đã ngủ, cho nên mới dám đi khập khiễng, lúc này sợ cô lo lắng, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Nghe được lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp
Tuy rằng mệt muốn chết, nhưng mỗi ngày trở về đều có thể nhìn thấy cô và bé con, hắn cảm thấy hết thảy vất vả đều đáng giá.
Trước đó bị người ta tông xe ngã xuống hố, hắn lúc ấy đã rất sợ hãi, nghĩ nếu mình xảy ra chuyện, Giang Nhu và bé con phải làm sao bây giờ?
Hắn không muốn vợ con mình cuối cùng lại trở thành của người khác, giống như Chu Kiến nhặt được món hời, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút đã chịu không nổi.
Hắn liếc nhìn bé con dang rộng tay chân nằm ngủ trên giường, mỉm cười, sau đó lấy khăn lông trong tay bao quanh mắt cá chân bị thương.
Khăn lông lạnh buốt bao trùm phía trên mắt cá chân, cái lạnh khiến cho hắn muốn đông cứng, có điều cũng giảm bớt một ít cảm giác đau đớn.
Hắn đắp một lúc, nói với Giang Nhu đang nằm phía trong nhìn mình: "Ngủ đi."
Ném chiếc khăn không còn lạnh vào trong chậu ở đằng xa, tắt đèn nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lê Tiêu đã thức dậy, bé con nằm bên cạnh còn đang ngủ, cho nên hắn đứng dậy đi rửa mặt trước rồi trở về cho uống sữa.
Nào biết chân vừa mới dẫm lên đất đã đau đến nhẹ "a" một tiếng.
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng vẫn bị Giang Nhu ngủ ở bên trong nghe thấy, cô dụi đôi mắt mở ra nhìn hắn, giọng nói buồn ngủ có chút khàn khàn hỏi: "Có phải đau chân hay không? Hôm nay đừng đi làm, nghỉ ngơi một ngày."
"Không có việc gì, không đau, là chân giẫm lên trên mặt đất quá lạnh."
Giang Nhu không tin, lập tức đứng dậy: "Anh đưa chân lên cho em nhìn xem."
Lê Tiêu đang mặc quần áo, không nghe cô nói, chỉ là nói: "Gần đây anh kiếm được nhiều tiền, sang năm anh sẽ đến phương Nam lập nghiệp, số tiền này để cho em và con ở nhà dùng."
Giang Nhu nghe xong sửng sốt, sau đó đi tới kéo hắn: "Nhưng cũng không cần liều mạng như vậy."
Lê Tiêu mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn cô một cái: "Nhiêu đây thì có cái gì? Trước kia anh đánh nhau với người khác còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều, thật sự là không có việc gì đâu."
Nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, bước đi cũng không khác gì ngày thường.
Hắn đi đến cửa phòng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nở một nụ cười lưu manh, cà lơ phất phơ nói: "Anh đã nói là không có việc gì đúng chứ?"
Giang Nhu nhíu nhíu mày.
Lúc Lê Tiêu trở về vào buổi trưa, Giang Nhu rõ ràng có cảm giác tư thế đi đường của hắn không giống ngày thường, không màn hắn ngăn cản, trực tiếp ấn người xuống ghế, vén ống quần bên phải của hắn lên, sau đó nhìn thấy chỗ mắt cá chân của hắn đã sưng tấy lên thành gò.
Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây là không có việc gì của anh nói?"
Lê Tiêu ngượng ngùng: "Kỳ thật không đau..."
Đối diện với con ngươi nghiêm túc của Giang Nhu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hắn "chậc" một tiếng, bất đắc dĩ xoa đầu, có ý đồ cò kè mặc cả: "Vậy chỉ làm hai ngày nữa thôi, mấy ngày nay công việc làm ăn rất tốt, em không thấy mấy ngày nay anh đều trở về sớm sao? Thật ra anh cũng không làm gì, chỉ là hỗ trợ bán đồ ăn, không cần đi đường."
Giang Nhu im lặng một lúc mới mở miệng: "Nếu không thế này đi, anh ở nhà chăm sóc con, em cùng Chu Kiến đến thành phố..."
Nào biết Giang Nhu mới vừa mở miệng đã bị Lê Tiêu nhíu mày cắt ngang: "Không được."
Bên ngoài lạnh muốn chết người, lúc bận rộn còn không có thời gian ăn cơm, Giang Nhu làm sao mà chịu được?
Ngay sau đó thở dài: "Bỏ đi, anh sẽ nói với Chu Kiến một tiếng, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi."
Giang Nhu bắt gặp ánh mắt lạnh lẽ bất đắc dĩ, trong lòng không hiểu sao có chút ngọt.
Chỉ là trên mặt không biểu hiện ra, chỉ mím môi, cố ý xụ mặt nói: "Trước hết phải xem tình hình đã, nếu nghiêm trọng lại nói sau."
Lê Tiêu thật sự là sợ cô, nếu đã quyết định nghỉ ngơi, chỉ đành phải ngoan ngoãn đi nằm nghỉ ngơi.
Giang Nhu còn muốn đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Lê Tiêu thật sự không muốn đi, ở trong lòng hắn, chỉ cần không phải sắp chết thì không cần thiết đến bệnh viện.
Giang Nhu không nói được hắn, đúng lúc buổi chiều tuyết rơi dày nên đành buông tha hắn, có điều trên đường mua rượu thuốc trở về, thuận tiện đến nhà Chu Kiến nói một tiếng chuyện mấy ngày nay phải Lê Tiêu nghỉ ngơi.
Mấy hôm trước Chu Kiến cũng bị thương, nghe thấy Lê Tiêu muốn nghỉ ngơi, hắn còn chưa nói gì Uông Nhạn đã giúp hắn đồng ý: "Anh đã nghỉ ngơi rồi, anh cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt."
Được rồi.
Nếu đã như vậy, Chu Kiến dứt khoát cũng tạm thời nghỉ hai ngày.
Buổi chiều, Giang Nhu giúp Lê Tiêu lau rượu thuốc, để hắn ngủ một giấc ngon lành.
Trước kia trong đồn cảnh sát thường xuyên có người bị thương trong quá trình truy bắt tội phạm, chỉ cần vết thương không quá nghiêm trọng thì đều là dùng rượu thuốc lau qua.
Có lẽ trong khoảng thời gian này thật sự đã quá mệt mỏi, Lê Tiêu ngủ rất sâu, từ một giờ chiều đến hơn năm giờ chiều, nếu không phải Giang Nhu đánh thức hắn, có khả năng hắn còn chưa tỉnh.
Bé con nằm bên cạnh hắn nghịch ngợm đôi tay nhỏ, nhìn thấy Giang Nhu đến thì hưng phấn đá đá chân nhỏ.
Giang Nhu ngồi xuống mép giường, đầu tiên là nghiêng người chọc bé con, thấy Lê Tiêu vẫn luôn không có động tĩnh, sau đó ngồi thẳng người, duỗi tay sờ lên trán hắn, lo lắng có phải hắn bị sốt rồi hay không.
Cô lại tự sờ mình, cảm giác như là có chút nóng, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng gọi: "Lê Tiêu, đừng ngủ nữa, ngủ tiếp buổi tối ngủ không được."
Đẩy hai cái, người nọ mới nhíu nhíu mày, sau đó mê mang mở to mắt.
Tuy rằng đôi mắt mở, nhưng hẳn là tinh thần còn chưa tỉnh táo, hai mắt không có tiêu cự nhìn lên đỉnh đầu, Giang Nhu không xác định lại giơ tay sờ trán hắn, nhẹ giọng nói: "Chắc là không nóng đâu."
Người đàn ông cảm nhận được xúc cảm trên trán, cười khẽ một tiếng.
Hắn nâng tay lên cầm lấy bàn tay nhỏ trên trán, hơi rũ mắt nhìn về phía Giang Nhu.
Trong con ngươi đen nhánh hiện lên mấy tia sáng: "Tay em là nhiệt kế sao, làm như vậy là có thể đo được?"
Bởi vì ngủ lâu, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp.
Giang Nhu nghe hắn nói đùa, cũng nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông dường như mang theo chút độ ấm, nhìn đến mức cô có cảm giác hai bên gò má mình nóng lên.
Hơi căng thẳng mím môi, nhanh chóng rút tay về, cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, hung dữ nói một câu: "Đúng là biết cách ngủ, thật là dọa chết người ta."
Đứng lên xoay người đi.
Lê Tiêu nhìn theo bóng lưng cô, có chút tiếc nuối thu hồi tay, nằm trong chốc lát, sau đó thở dài, không tình nguyện từ trên giường bò dậy, ôm lấy bé con đang tự chơi một mình bên cạnh, thay tã xong thì cùng nhau đi ra ngoài.
- -
Hôm nay Lê Tiêu ở nhà, Giang Nhu làm cơm sớm hơn một chút, chờ hắn thức dậy là có thể ăn.
Trong phòng bếp, Giang Nhu lấy than nóng trong bếp lò bỏ vào trong chậu đất nung, thứ này là đồ vật dùng để sưởi ấm vào mùa đông, chỉ cần hai xẻng nhỏ than đang cháy, bên trên cho thêm ít tro, sau đó bỏ chậu than vào một thùng gỗ cao bằng nửa người.
Thùng gỗ này có thể là hình tròn, cũng có thể là hình chữ nhật, lại đậy chậu thang bằng một tấm ván gỗ rỗng là có thể trực tiếp để chân bên trên sưởi ấm.
Từ sau khi bắt đầu vào mùa đông, Giang Nhu chính là dựa vào thứ này giúp bé con hong khô tã, thậm chí cô còn khom lưng bên trên để hong khô tóc sau khi gội đầu, lần trước còn suýt chút nữa là cháy cả tóc.
Giang Nhu để than nóng vào xong, đứng dậy bưng chậu than về phòng.
Cũng không biết Lê Tiêu xuất phát từ tâm lý gì, thấy cô đi ra ngoài, cũng ôm đứa nhỏ đi theo phía sau.
Cô đi chỗ nào, hắn liền đi chỗ nấy.
Giang Nhu không thể hiểu được, thu gom giày trong sân xong, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Anh đi theo em làm gì? Mau dọn thức ăn lên ăn cơm đi.".