Hai ngày sau, Giang Nhu ôm đứa nhỏ đi ra ngoài lấy ảnh chụp.
Mấy ngày nay Lê Tiêu cùng Chu Kiến đến thành phố bán món kho, không chỉ bán món kho, Chu Kiến còn bán thêm cá tươi sống, thổ sản vùng núi và rau dại, mỗi ngày khi ra ngoài chiếc xe ba bánh cũng chở không đủ.
Có điều kiếm nhiều tiền là được, gần đây Lê Tiêu thường xuyên mang đồ ăn từ chợ ở thành phố về, có mấy con cua lớn từ nơi khác chuyển đến, vừa vặn lúc này là thời điểm ăn cua đực, hấp chín xong tách ra bên trong tràn ngập gạch cua.
Chỉ là có hơi đắt, một con cũng mất mấy chục tệ, cho nên Lê Tiêu mua ba con, bản thân nếm thử cái mới, còn lại hai con đều cho Giang Nhu.
Giang Nhu còn cảm thấy rất ngượng ngùng nên chia cho hắn mấy cái chân.
Mỗi buổi sáng Lê Tiêu ra ngoài lúc bốn giờ rưỡi, bán đồ xong thì trở về, thường là một hai giờ chiều.
Hôm nay cũng như vậy, Giang Nhu đã chừa chút đồ ăn trong nồi, người nọ vừa trở về trước tiên là đi rửa tay rửa mặt, hắn múc nước dưới giếng lên, sau đó khom người xoa tay xoa mặt.
Lúc này thời tiết đã rất lạnh, Giang Nhu ở nhà cũng mặc áo bông, nhưng hắn lại không có cảm giác gì.
Tuy nhiên nước giếng vào mùa đông cũng không có lạnh lắm.
Vệ sinh xong xuôi, hắn lại đến phòng xem bé con đang ngủ trưa một chút rồi mới xuống phòng bếp lấy đồ ăn.
Hôm nay lúc từ trong phòng đi ra ngoài, hắn vô tình nhìn thấy trên bàn có thêm một phong thư.
Hỏi Giang Nhu đang ngồi ở trên giường đọc sách: "Đây là cái gì?"
Giang Nhu ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó thuận miệng nói: "Ảnh chụp đó, hôm nay tôi vừa lấy về."
Hắn nghe xong thì dừng bước, sau đó chuyển phương hướng trực tiếp ngồi xuống.
Phong thư không có đóng lại, hắn rút ảnh chụp từ bên trong ra xem, tấm đầu tiên là tấm An An đội kỳ đầu, hắn và Giang Nhu sóng vai ngồi cạnh nhau, trong lồng ngực hắn ôm con gái, Giang Nhu bên cạnh mỉm cười vui vẻ đến cong cong mi mắt.
An An dường như lại không ở trong trạng thái, bé con nghiêng đầu, đôi mắt mở to nhìn lên phía trên, nhìn thật ngốc.
Mà bản thân hắn, tuy rằng không cười khoa trương như Giang Nhu, nhưng trong mắt cũng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Hắn cũng không biết thì ra chính mình trong ảnh chụp lại là cái dạng này.
Trước kia hắn cũng từng chụp ảnh, lúc tốt nghiệp tiểu học cùng sơ trung cả lớp đứng chung một chỗ, hắn còn nhớ rõ, bản thân vĩnh viễn đều là đứng ở hàng cuối cùng.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn thành tích của hắn luôn không tồi, nhưng ở trong mắt thầy cô vẫn là một loại tồn tại khó ưa.
Lê Tiêu cầm từng tấm ảnh lên xem, xem đến tấm cuối cùng, máy ảnh đúng lúc chụp được cảnh An An đang ngáp, trông dáng vẻ bé con rất chán ngán.
Nhịn không được lại cười.
Giang Nhu thấy hắn vẫn luôn bất động, không nhịn được nhắc nhở: "Còn không đi ăn cơm? Đồ ăn đều lạnh cả rồi."
Lê Tiêu "ừ" một tiếng, lúc đi ra ngoài cũng thuận tiện cầm theo ảnh chụp.
Còn muốn xem lại.
Giang Nhu chú ý tới, yên lặng trợn mắt, cũng không biết mấy hôm trước là ai đã nói chụp ảnh không thú vị.
Cơm nước xong, Lê Tiêu ở nhà ngủ nửa giờ, sau đó lại đi ra ngoài.
Hắn là thật sự nghiêm túc với những việc mình làm, mỗi ngày nhập hàng đều là tự mình đến nhìn chằm chằm, sợ bị người ta lừa.
Loại tình huống này cũng không phải không có, sau khi đến trại nuôi heo hắn mới biết được, nếu gặp người có lòng xấu, ngay cả heo bệnh cũng dám bán.
Trước khi Lê Tiêu ra ngoài, Vương Đào có đến đây một chuyến.
Quanh co lòng vòng nói nói mấy câu, Lê Tiêu vội vã ra ngoài làm việc, thấy thế không kiên nhẫn hỏi: "Là đến trả tiền mua cá lần trước sao? Hai tệ."
"..."
Vương Đào nhớ tới lần trước mua cá ở chỗ Chu Kiến là Lê Tiêu giúp hắn trả tiền, hắn còn cho rằng cứ như vậy là qua.
Không dám lại nhiều lời, vội nói ra mục đích lần này đến: "Chu Cường nói chuyện hôm kết hôn thật sự xin lỗi, lúc ấy hắn cũng không biết, hỏi anh có rảnh hay không, anh em chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa."
Lê Tiêu nghe được lời này, sắc mặt lập tức xấu đi.
Vương Đào còn đang thuyết phục, cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Chúng ta đều là anh em tốt, không cần phải cứng rắn bất hòa như vậy, Chu Cường chúng ta còn không biết sao, chắc hẳn là có hiểu lầm chỗ nào rồi, bỏ đi, người lớn như chúng ta rộng lượng, không thèm so đo với hắn."
Nói xong dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Lão đại, hiện tại Chu Cường đến không được, nhà hắn bên kia sắp bị phá bỏ, có thể được rất nhiều tiền.
Hơn nữa qua một thời gian nữa hắn phải đi Giang Nam sơn trang làm đầu bếp, nghe nói một ngày có thể kiếm ba mươi tệ, thế thì một tháng chính là chín trăm tệ.
Hắn còn nói, chúng ta có quan hệ tốt với hắn, chờ hắn đứng vững ở đó sẽ đưa mấy anh em chúng ta cùng vào…"
Lê Tiêu nhìn Vương Đào càng nói càng hăng say, trong lòng đột nhiên cảm thấy chán ghét.
Vương Đào trong ấn tượng của hắn là một người tốt, thà để bản thân chịu đói cũng muốn cho mấy con mèo hoang bên đường ăn no, là người thành thật bị mấy người bọn họ lôi kéo đi chơi mỗi dịp nghỉ, cuối cùng sắp khai giảng mới phát hiện chỉ có bản thân không chép bài rồi vừa chép vừa khóc.
Chỉ là hiện tại, Vương Đào thành lương thiện, phác kia dường như đã biến mất, thậm chí một chút bóng dáng cũng không tìm thấy.
Lê Tiêu đột nhiên trầm giọng hỏi một câu: "Vương Đào, tại sao chú lại biến thành người như vậy?"
Vương Đào đang thao thao bất tuyệt, nghe xong lời này theo bản năng ngừng lại, mờ mịt nhìn về phía Lê Tiêu, như thể không rõ ý nghĩ trong lời nói của hắn: "Biến thành cái gì chứ? Em không có thay đổi mà."
Lê Tiêu trầm mặc trong chốc lát, không có trả lời vấn đề này mà là trực tiếp cự tuyệt: "Chú trở về nói với Chu Cường, gần đây anh không rảnh."
Lần này không chỉ là chuyện của một mình hắn, còn có Chu Kiến, Chu Kiến mang theo bạn gái mà đến, bọn họ lúc đó đã trộm lãnh chứng, Chu Kiến đưa cô ấy tới cũng là muốn ra mắt với mọi người, cho Uông Nhạn thể diện, nhưng cuối cùng Uông Nhạn bị liên lụy ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Đây là hướng lên mặt người ta mà dẫm.
Lúc ấy hắn đứng ở bên cạnh, xung quanh nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ như vậy, hắn còn mừng thầm trong lòng may mắn là Giang Nhu không tới, bằng không hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vương Đào thấy Lê Tiêu đột nhiên lạnh mặt, liền có chút sợ: "Vậy em trở về nói với Chu Cường."
Xám xịt bỏ chạy.
Bởi vì khúc nhạc đệm này, sắc mặt Lê Tiêu trước khi ra ngoài trở nên xấu đi, có điều vẫn nhớ dặn dò Giang Nhu đóng cửa lại.
Giang Nhu cũng nghe được chuyện vừa rồi, chưa nói cái gì, chỉ nhắc hắn lái xe cẩn thận một chút.
Sáng hôm sau, Chu Cường xách theo hai túi đồ lớn tới cửa.
Lê Tiêu không ở nhà, là Giang Nhu mở cửa.
Chu Cường thấy cô cũng không bất ngờ, có lẽ là do mới kết hôn nên cười đến tươi tắn rạng rỡ: "Chào chị dâu."
Giang Nhu nhìn thấy người đến là hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao chú lại đến đây? Anh chú không có ở nhà."
"Vậy sao?"
Trên mặt Chu Cường lộ ra tiếc nuối, chỉ là lại lập tức cười nói: "Không có việc gì, em nói với chị cũng giống nhau thôi."
"À thì, em cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chính là chuyện kết hôn mấy hôm trước, lúc ấy bận quá, nhiều người nên dễ dàng lẫn lộn, thân thích bên kia của Mai Tử không biết anh và Chu Kiến, cho nên mới cản hai người họ ở bên ngoài, chuyện này náo loạn như vậy nhưng hôm qua em mới biết."
"Em còn nói tối hôm đó sao lại không nhìn thấy anh, lúc ấy bận rộn đến hoa mắt nên cũng không nhớ để hỏi.
Thật đó, hôm qua nghe xong việc này quả thật làm em tức muốn điên, nhưng hôm qua em còn ở Giang Nam sơn trang không rảnh đến đây nên mới nhờ Vương Đào giúp đến đây đến mấy câu, cũng không biết hắn nói thế nào mà làm anh cự tuyệt, cho nên hôm nay mang theo lễ vật đến xin lỗi.
Anh là người rộng lượng, đừng vì loại chuyện này mà tức giận, không dáng đâu, thân thích bên kia của Mai Tử ngày thường cũng không lui tới, đều ở rất xa."
Nói xong còn làm ra vẻ đáng thương nói thêm: "Ngày đó nháo động phòng náo loạn cả đêm, chính là lấy được hai trăm tệ của em mới chịu bỏ qua, chị nói thân thích như vậy có đau đầu hay không chứ?"
Giang Nhu nghe xong thì sửng sốt, cảm khái thật không hổ là làm việc ở tiệm cơm, tài ăn nói thật là tốt.
Nhưng cô không ngốc, lời này nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, sai lầm đều là do thân thích ở xa của vợ hắn và Vương Đào ăn nói bậy bạ, dù sao từ đầu đến cuối cũng không có quan hệ gì với hắn.
Theo những gì cô nghe được, là thân thích của nhà gái làm trò trước mặt mọi người nói Lê Tiêu và Chu Kiến từng ngồi tù nên rất đen đủi, mới không cho bọn họ tiến vào tân phòng.
Nếu thật sự là thân thích không lui tới, làm sao lại dám làm càng như vậy?
Mà Chu Cường thật sự không biết sao, hay là biết mà vẫn làm ngơ?
Giang Nhu không biết trả lời như thế, chỉ cười trừ: "Chú nói với chị cũng không có ích gì, chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không chú chờ Lê Tiêu trở về rồi nói sau."
Chu Cường đồng ý: "Vậy cũng được, em để đồ ở đây trước, chờ anh trở về lại đến giải thích."
Nói xong thì muốn để đồ xuống
Giang Nhu đương nhiên không đồng ý, Lê Tiêu có chấp nhận lời xin lỗi hay không cô cũng không biết, vậy thì nhận lễ vật của hắn làn gì?
Vội xua tay: "Không không không, chú lấy về đi, lấy mấy thứ này của chú làm gì, chú về trước đi, Lê Tiêu khoảng hai giờ là về rồi, đến lúc đó chú lại tới nói một tiếng."
Chu Cường "ai da" một tiếng: "Vậy cũng thật không khéo, chút nữa em còn có việc, nếu không thế này đi, em để đồ lại đây, chị dâu chờ anh trở về thì giúp em nói mấy lời hay, qua mấy ngày nữa có thời gian em sẽ đến đây giải thích rõ ràng."
"..."
Vừa nghe lời này, Giang Nhu xem như hiểu rõ ý đồ của hắn lần này.
Hắn căn bản là không nghĩ tới phải đối mặt xin lỗi Lê Tiêu, hắn nói mấy lời này, chính là muốn để đồ ở lại, muốn cô giúp hắn nói mấy lời hay.
Cô là mẹ đứa nhỏ, là người bên gối của Lê Tiêu, lời nói đương nhiên sẽ có trọng lượng hơn so với Vương Đào, hơn nữa cũng đã nhận lễ vật, cho dù Lê Tiêu muốn tức giận, chỉ sợ cũng không thể tức giận.
Chờ thêm mấy ngày nữa hết giận, hắn lại đến đây xin lỗi sau, sự việc rất nhanh sẽ kết thúc.
Tính toán rất hay.
Nếu Giang Nhu là người có kiến thức hạn hẹp, nhìn thấy nhiều lễ vật như vậy chỉ sợ cũng thuận thế đáp ứng, nhưng Giang Nhu không phải, còn rất phản cảm hành vi của Chu Cường.
Gặp chuyện thì không có gì, nhưng không muốn đứng ra giải quyết, còn muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu người khác thì rất dễ gây mất lòng người.
Đầu tiên là tìm Vương Đào làm thuyết khách, Vương Đào nói không xong thì tới đây kéo cô xuống nước.
Chu Cường còn mở túi ra cho cô xem, bên trong là mấy loại thực phẩm dinh dưỡng, sữa đậu nành, bột ca cao sữa, bột mè đen… còn có kẹo sô cô la.
Ý cười trên mặt Giang Nhu phai nhạt dần, cô khách sáo nói với hắn: "Quá quý giá, mấy thứ này làm sao chị có thể nhận cho được? Chắc chú đã hiểu lầm Lê Tiêu chuyện gì rồi, mấy ngày nay anh ấy rất bận, không nghe nói anh ấy tức giận gì với chú, mau mang đồ về đi, chờ anh ấy trở về chị sẽ nói với anh ấy một tiếng, chú đừng suy nghĩ nhiều."
Chu Cường không nghĩ tới Giang Nhu lại có thái độ này, hắn đến nhà Vương Đào không mang theo thứ gì nhưng vợ Vương Đào đã cười đến híp cả mắt, Vương Đào còn chưa nói chuyện đã bị cô ta đuổi đi, bảo hắn tới nhà Lê Tiêu hỗ trợ giảng hòa.
Tuy rằng mấy anh em là cùng nhau lớn lên, nhưng không thể không nói, so với Vương Đào, trong cảm nhận của hắn, Lê Tiêu quan trọng hơn nhiều, hắn cũng biết, lần này là thật sự chọc cho Lê Tiêu tức giận.
Lấy hiểu biết của hắn về tính tình của Lê Tiêu, hắn thật sự lo lắng lần này đến bạn bè cũng không thể làm.
Nghĩ đến đây, hắn có chút khẩn cầu: "Chị dâu, tình huống lần này đặc biệt, chị giúp em nói với anh mấy lời hay đi, mấy ngày nay em thật sự bận, Giang Nam sơn trang thiếu người, em phải qua đó hỗ trợ, bằng không sẽ bị người ta lấy mất công việc, hiện tại em phải đi đây, lễ vật em để ở đây, qua mấy ngày lại đến cảm ơn chị dâu."
Nói xong thì khom lưng muốn để đồ xuống.
Động tác của Giang Nhu nhanh hơn hắn, cô ngăn cản hắn, nhíu mày nói: "Những thứ này chị thật sự không cần, Chu Cường, chú đem về đi, nếu không lát nữa chị tự mình ôm đứa nhỏ đem về giúp chú, cho dù Lê Tiêu có ở nhà, chị cũng sẽ không để anh ấy nhận đồ quý giá như vậy của chú, nói ra thì có vẻ không dễ nghe đúng không?"
Giang Nhu thật sự không muốn, hiện tại cô đang sinh sống cùng Lê Tiêu, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho hắn, lần này cô đều biết rõ nhân quả, rõ ràng là Chu Cường giả điếc khi dễ người khác, xin lỗi cũng không chân thành, hà tất phải vì hắn làm Lê Tiêu không thoải mái?
Cô nhớ rõ, trước kia có lần anh trai cãi nhau với ba mẹ, nói lên sơ trung bị người ta đẩy xuống cầu thang ngã gãy tay dẫn tới thi trượt, lúc ấy mẹ của bạn học bắt nạt anh mang theo con tới cửa xin lỗi, ba mẹ cô là người hiền lành, thấy thái độ của người ta không tệ nên liền bỏ qua.
Nhưng anh trai cô lại nhớ chuyện này rất lâu, mãi cho đến khi trưởng thành cũng chưa quên.
Giang Nhu cảm thấy mình không có tư cách thay Lê Tiêu tiếp nhận lời xin lỗi.
Chu Cường nghe cô nói muốn ôm theo đứa nhỏ đem trả đồ về thì biết là cô thật sự không muốn nhận, không phải đang khách sáo.
Trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, liếc nhìn Giang Nhu, cuối cùng thở dài xách theo đồ đi về.
Hôm nay Lê Tiêu trở về trễ hơn một chút, hắn đến bệnh viện thăm chú thím Vương, còn nói qua mấy ngày nữa chú Vương có thể trở về.
Giang Nhu đang đọc sách trong phòng, nghe hắn nói xong, liền kể cho hắn nghe chuyện lúc sáng Chu Cường đến đây.
Lê Tiêu nhíu mày: "Đồ đâu?"
Giang Nhu nói đúng sự thật: "Không lấy, tôi nói hắn lấy về đi, lễ vật quá quý."
Lê Tiêu vốn đang có chút không thoải mái, nghe được lời này thì bật cười, biết Chu Cường thông minh nhưng lại bị thông minh làm cho lầm tưởng, hắn cho rằng ai cũng giống Mai Tử và vợ của Vương Đào sao?
Từ trước đến nay Giang Nhu không thích chiếm lợi ích của người khác, đưa đồ càng quý cô sẽ càng không muốn.
Vừa lòng gật gật đầu: "Sau này anh sẽ ít lui tới với Chu Cường, không phải người cùng một con đường, nếu hắn lại đến đây đưa thứ gì cho em cũng đừng lấy, sau này anh sẽ mua cho em."
Giang Nhu cười: "Được đó."
Cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Lê Tiêu nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, trong lòng mềm nhũn.
Từ lúc sinh ra đến giờ, đồ vật thuộc về hắn không nhiều lắm, cho nên trước kia hắn rất quý trọng người đi theo bên cạnh mình, hiện tại hắn lại cảm thấy, nếu không thích hợp thì không cần tiếp tục ở cùng một chỗ.
Có lẽ bởi vì bên cạnh có thêm Giang Nhu và đứa nhỏ, hắn không phải rất sợ mất đi thứ gì.
——
Giữa tháng mười hai, Lê Tiêu đến thành phố bán món kho, khi trở về thuận tiện đưa chú thím Vương đi cùng, vết thương trên người chú Vương còn chưa hoàn toàn bình phục nên cần phải ngồi xe lăn.
Lúc đến cửa, Lê Tiêu cõng chú Vương đi ở phía trước, thím Vương đẩy xe lăn đi ở phía sau.
Đúng lúc là thời điểm tan làm buổi chiều, một vài hàng xóm xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, đều dừng lại hỏi tình huống.
Nơi này không lớn, xung quanh đều là hàng xóm cũ sinh sống, chuyện của nhà họ Vương sớm đã lan truyền khắp nơi.
Vốn tưởng rằng chú Vương xảy ra chuyện, thím Vương sẽ lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, lúc này nhìn thấy thím Vương một tháng không gặp, phát hiện người không ốm cũng không tiều tụy, trên mặt còn treo nụ cười.
Một thím tóc ngắn không nhịn được giữ chặt thím Vương hỏi: "Ái Hoa, chồng cô bị sao vậy? Tìm được tài xế gây tai nạn chưa?"
Thím Vương nghe xong lời này, tức giận nói: "Tìm như thế nào đây? Lê Tiêu giúp tôi đi báo án, một chút tin tức cũng không có, các người cũng không phải không biết, ngày đó trời tối, trên đường cũng chỉ có một dấu bánh xe, làm sao có thể nhìn ra cái gì? Tôi đã sớm bảo ông ấy đừng đi, nhưng ông ấy lại cố chấp đi, việc này muốn trách thì trách chính bản thân lão Vương, là tự ông ấy làm."
Càng nói càng tức giận, khoảng thời gian này thím Vương đều ở trong bệnh viện, cũng không có ai để nói chuyện nên nghẹn cả một bụng, lúc này nghe thấy mấy bà thím hàng xóm hỏi thăm, hận không thể lôi kéo người ta kể hết mọi chuyện, nói số mình có bao nhiêu khổ, lớn tuổi như vậy còn phải bôn ba vì mấy chuyện này, nói mình ở bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên, còn nói cũng may có Lê Tiêu, nếu không hai mắt của bà cũng mù.
"Các người thật sự không biết đứa nhỏ Lê Tiêu này tốt bao nhiêu đâu, tối hôm đó là nó tìm lão Vương nhà tôi về, bác sĩ nói lão Vương nhà tôi nếu chậm một bước sẽ không cứu nổi, các người nói có đáng sợ hay không? Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tiêu thường xuyên đến bệnh viện thăm chúng tôi, tôi còn gặp phải một kẻ lừa đảo, nếu không phải tôi nói chuyện đó cho Tiểu Tiêu, chỉ sợ tất cả tiền trên người cũng bị lừa hết…"
Nói tới đây thì thở dài thật sâu: "Trước kia tôi cảm thấy có con gái thi đậu đại học là lợi hại lắm, hiện tại nhìn đi, lợi hại cũng vô dụng, tôi gọi điện thoại cho trường học của nó, bọn họ nói người đang ở bên ngoài thi đấu không có ở đây, vẫn là Tiểu Tiêu đứa nhỏ này tốt, bà cụ giường bên cạnh còn hâm mộ tôi sinh được một đứa con trai hiếu thảo, quả thật còn hơn cả người thân."
Giọng thím Vương lớn, Giang Nhu ở phía sau phòng bếp nấu cơm cũng nghe thấy.
Buông nồi sạn ôm đứa nhỏ ra xem, liền thấy thím Vương đứng ở cửa bị một đám người vây quanh, bà dường như còn rất hưởng thụ bầu không khí được vạn người chú ý này, miệng liên tục nói chuyện, không hề thở gấp lấy một hơi.
Giang Nhu đi đến bên ngoài đám người.
Cửa sân bên cạnh rộng mở, Lê Tiêu thấy cửa đang bị chặn, do dự có nên đi ra hay không.
Giang Nhu nhìn hắn cười, người đàn ông giống như đã nhận ra ánh mắt của cô, đưa mắt nhìn lại đây, hắn cũng cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cũng may cuối cùng chú Vương ở trong phòng chịu không nổi, hướng ra phía ngoài hô to một tiếng: "Mã Ái Hoa, bà đủ rồi đó."
Thím Vương bên ngoài một chút cũng không sợ, còn nói với mấy người xung quanh: "Thấy rồi đó, tính tình còn xấu như vậy, cũng chỉ có tôi chịu được ông ấy."
Chào hỏi với mọi người xong, chưa đã thèm mà trở vào nhà, chưa đã thèm trở về phòng, không bao lâu, cách vách truyền đến tiếng gầm thét của thím Vương.
Lê Tiêu thì trực tiếp trèo tường trở về, trở vào trong sân còn sớm hơn Giang Nhu một bước, hắn cũng chưa đi đến phòng, thấy Giang Nhu trở về, tiếp nhận lấy An An trong tay cô: "Hôm nay có ngoan không đây?"
Giang Nhu không biết đáp lại như thế nào: "Con gái anh anh không biết sao? Ăn ngủ ngủ ăn."
Mới chỉ hai tháng đã béo như heo con.
Bây giờ còn nhìn ngó mấy dĩa đồ ăn, mấy ngày nay có chút ho khan, bác sĩ già trên đường nói không có vấn đề gì lớn, đứa nhỏ uống nhiều thuốc không tốt, pha chút nước sơn trà uống là được.
Tối hôm qua cô có xin hàng xóm chút lá sơn trà nấu cho bé con uống, Lê Tiêu đút, uống xong hôm sau quả thật khỏe hơn rất nhiều.
Có điều vì phòng ngừa còn chưa khỏi hẳn, hôm nay Giang Nhu lại đút một chút, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn biết nhìn đồ ăn, bé con uống được một ngụm thì không uống nữa, cái miệng nhỏ bé đóng chặt lại, chê hương vị không ngon.
Giang Nhu nói chuyện này cho hắn nghe, nào biết Lê Tiêu còn vui vẻ trêu chọc con gái trong tay: "Biết bắt nạt mẹ con rồi đúng không?"
Đừng nhìn Giang Nhu ngày thường yêu cầu nghiêm khắc, nhưng cô dễ nói chuyện, đứa nhỏ có chỗ nào không vừa ý, nếu tiếp tục kiên trì cô sẽ rất dễ thỏa hiệp, giống như bé con không thích mang vớ, mang rồi cũng thường xuyên đá rớt, Giang Nhu liền mềm lòng không để bé mang.
Nhưng Lê Tiêu thì không phải như vậy, hắn nhìn thì có vẻ là người tốt tính, mỗi ngày đều ôm con gái cười, nhưng một khi đã quyết tâm, cho dù đứa nhỏ có náo loạn cũng không được, tựa như mấy ngày nay, bé con đã không còn mút tay trước mặt hắn.
Đương nhiên, lúc hắn không có ở nhà vẫn cứ mút.
Ngày thường buổi sáng là hắn cho uống sữa, bé con cũng uống rất nhanh, một chút cũng không hề chậm chạp, không giống như khi Giang Nhu cho, phải nhẹ nhàng dỗ dành bé con mới chịu uống, có đôi khi còn phân tâm nhìn khắp nơi.
Tuy nhiên Giang Nhu phát hiện, đứa nhỏ này ngoan thì có ngoan, nhưng tâm tư nhỏ cũng không ít.
Hai người xuống phòng bếp nấu cơm, thím Vương mới từ bệnh viện trở về, chỉ sợ trong nhà rất bận rộn, Giang Nhu làm thêm hai món rồi bảo Lê Tiêu mang qua đó.
Lê Tiêu bèn ôm con gái đi cùng.
Giang Nhu ở nhà cho gạo vào nồi, lại thu dọn sơ phòng bếp, nào biết đợi nửa ngày cũng không thấy người trở về.
Nghe được bên ngoài có động tĩnh, tò mò đi ra ngoài xem, sau đó liền nhìn thấy Lê Tiêu và đứa nhỏ bị người ta vây quanh trước cửa, mấy thím hàng xóm còn cầm đồ ăn trên tay: "Trong nhà làm nhiều đồ ăn, mang một chút đến đây cho mấy đứa."
"Ai da, An An, có còn nhớ bà hay không? Hôm qua bà còn ôm con đấy."
"Ui, An An đưa tay muốn làm gì đây? Con còn chưa ăn được đâu, mèo nhỏ tham ăn."
…
Mấy thím nhìn qua Giang Nhu, khăng khăng bảo cô nhận lấy đồ ăn.
Giang Nhu cũng không khách sáo với họ, đành phải quay về nhà để chỗ thức ăn này vào trong chén dĩa nhà mình: "Cảm ơn thím."
Mấy thím xua xua tay, cười nói: "Tiểu Tiêu là đứa nhỏ ngoan, trước kia là bọn thím hiểu lầm nó quá sâu."
"Tiểu Tiêu đừng để ý, về sau bọn thím không nói con nữa."
"Đúng rồi, sau này nhớ mang con đi chơi nhiều hơn, Nữu Nữu nhà thím thích An An nhất đó."
Giang Nhu tiễn người đi xong, lúc trở vào cười đến đặc biệt vui vẻ.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đứng ở cửa nhìn thấy, nhịn không được hỏi: "Cười đến vui vẻ như vậy làm gì chứ?"
Giang Nhu cong cong khóe môi, tự nhiên nói: "Vui vẻ thay anh đó, có nhiều người thích anh như vậy, anh không vui sao?"
Lê Tiêu nhìn cô một cái, không nói cái gì, ôm bé con xoay người đi vào phòng bếp.
Để tay lên ngực tự hỏi, vui vẻ sao?
Hẳn là có một chút.
Buổi tối cơm nước xong, Lê Tiêu một lần nữa nấu một phần nước sơn trà đút cho bé con uống, Lê Tiêu một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm muỗng nhỏ đút nước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Bé con nép trong lồng ngực hắn, không lộn xộn cũng không phân tâm, đút một ngụm uống một ngụm, không cần nói có bao nhiêu ngoan.
Cho uống xong, Lê Tiêu đắc ý nhướng mày nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu tức giận trừng hắn một cái, ôm lấy đứa nhỏ, kêu hắn đi múc nước tắm cho bé con.
Lê Tiêu liền cầm chén trở về phòng bếp.
Nào biết hắn mới vừa đi, khóe miệng đứa nhỏ trong lồng ngực Giang Nhu đã tràn ra nước sơn trà màu vàng, Giang Nhu ngẩn người, đối diện với cặp mắt tròn xoe của bé con.
Phản ứng lại được cái gì, phụt cười ra tiếng, lập tức không chút do dự cáo trạng với Lê Tiêu trong phòng bếp: "Anh cũng không được, con gái anh phun hết số nước anh đút rồi."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Sợ hắn không tin, Giang Nhu còn nhanh bước ôm bé con đi tới phòng bếp cho hắn xem.
Lê Tiêu đang rửa chén nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó liền nhìn thấy trên khăn nước bọt quanh cổ của con gái cưng dính một vệt nước lớn màu vàng.
"..."
Đột nhiên hoài nghi đứa nhỏ này có phải giống Giang Nhu nói hay không, khi đầu thai không uống canh Mạnh bà?
Nhỏ như vậy đã thành tinh.
——
Sáng hôm sau, Giang Nhu ôm con đi thăm nhà bên cạnh.
Thím Vương đã hơn một tháng chưa gặp An An, lúc ở bệnh viện còn tưởng rằng mình làm không được, lúc này nhìn thấy, ai da mà ôm lấy, trong miệng một câu bé ngoan, hai câu cũng bé ngoan, thích không chịu được.
An An cũng không sợ người, bị bà ôm còn quay đầu tò mò nhìn xung quanh, giống như tự hỏi nơi này là đâu sao chưa từng tới đây.
Chú Vương nằm trên giường nhìn thấy bé con trắng trẻo, mập mạp trong lồng ngực thím Vương, trong lòng rất ghen tị, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, giống như em bé trong tranh Tết, vừa nhìn đã thấy có phúc khí.
"Đây là An An sao? Thật là xinh đẹp."
Ông còn chưa gặp qua An An, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn là do hai vợ chồng Lê Tiêu sinh.
Giang Nhu cười trả lời: "Đúng vậy, lớn lên tương đối giống Lê Tiêu, có điều tính tình thì không giống, con bé ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng dễ chăm sóc, giảm bớt cho con không ít gánh nặng."
Tuy rằng bé con còn nhỏ không biết nói, nhưng khi ở bên ngoài nói đến bé con Giang Nhu cũng sẽ chú ý đến cách dùng từ, sẽ không bởi vì khiêm tốn mà hạ thấp đứa nhỏ.
Ấn tượng của người ngoài đối với con cái phần lớn là đến từ ba mẹ, nói ba mẹ hạ thấp coi thường con cái, thì ấn tượng của người ngoài đối với đứa nhỏ này cũng sẽ không tốt.
Ví dụ điển hình nhất chính là Lê Tiêu, Lâm Mỹ Như sợ người mạnh chỉ bắt nạt kẻ yếu, lúc cha Lê Tiêu còn sống có xu hướng bạo lực gia đình, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, bà ta luôn nói chính mình rất thê thảm, nói Lê Tiêu và cha hắn không ra gì, dẫn đến ấn tượng của hàng xóm xung quanh đối với Lê Tiêu luôn rất kém.
Kỳ thật không riêng gì Lâm Mỹ Như, rất nhiều cha mẹ đều thích hạ thấp con cái mình trước mặt người ngoài, có người muốn nhận được nhiều lời khen của người khác, có người thì lấy việc đả kích con trẻ làm niềm vui… Nhưng mặc kệ nói như thế nào, gặp cha mẹ hạ thấp con trẻ về lâu về dái, sau khi trưởng thành hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút vấn đề về tâm lý.
Biểu hiện cụ thể chính là những người ý chí kém cỏi, biểu hiện tương đối tự ti, không dám biểu đạt quá nhiều về nhu cầu của chính mình, trong khi những người có ý chí mạnh mẽ thì lại quá mức lạnh nhạt, không có sự đồng cảm hoặc khả năng đồng cảm thấp.
Mà Lê Tiêu, hẳn là kiểu người phía sau.
Có điều có một số người không phải trời sinh đã lạnh nhạt, ít nhất Giang Nhu phát hiện, Lê Tiêu hiện tại đã thay đổi rất nhiều, bất đồng rất lớn với người mà cô biết trong tư liệu.
Giang Nhu nói chuyện với thím Vương một lát thì ôm đứa nhỏ trở về.
Vừa vào đến sân nhà mình, cô liền nhìn thấy Lâm Mỹ Như.
Đôi mắt Lâm Mỹ Như quét một vòng trên gương mặt trắng trẻo, mũm mĩm của An An trong lồng ngực Giang Nhu, nhếch khóe miệng, lộ ra một tia cười, chỉ là nhìn không ra bao nhiêu vui vẻ.
Bà ta rất nhanh đã chuyển tầm mắt về phía Giang Nhu: "Khi nào thì Lê Tiêu về?"
Giang Nhu nhìn bà ta một cái, ôm đứa nhỏ đi vào nhà, trước khi ra ngoài cô không khóa cửa sân, nhưng cửa nhà chính thì có khóa, dùng một bàn tay tìm chìa khóa mở cửa, đồng thời quay đầu nhìn Lâm Mỹ Như: "Sao mẹ lại đến đây?"
Lâm Mỹ Như trợn mắt: "Tôi không nói với cô, tôi tìm Lê Tiêu."
Giang Nhu: "Buổi tối anh ấy mới trở về, nếu không mẹ đi trước đi, chờ anh ấy trở về con nói anh ấy đến tìm mẹ?"
Vừa nghe muốn để Lê Tiêu đi tìm mình, Lâm Mỹ Như liền do dự, Lê Tiêu không ưa cha con họ Hà, nếu gặp mặt có khi sẽ ra tay đánh họ.
Nghĩ ngợi một lúc, vẫn là nói mục đích cho Giang Nhu: "Cô cho tôi chút tiền đi, lúc trước Lê Tiêu bị bắt vào đồn cảnh sát là dùng tiền của tôi chuộc ra ngoài, số tiền này có thể trả lại cho tôi được hay không? Hai người lúc này kiếm được nhiều tiền, tôi nghe nói hắn làm buôn bán ở thành phố, hẳn là cũng không thiếu chút tiền đó, cho tôi hai trăm là được."
"..."
Còn cho bà ta hai trăm là được, nói cứ như hai trăm tệ là số tiền nhỏ vậy.
Có điều Giang Nhu vẫn là hỏi: "Mẹ đòi tiền làm cái gì? Hà Văn Hoa đã xảy ra chuyện?"
Lâm Mỹ Như vừa nghe liền không vui: "Cô nói cái gì đấy? Lòng dạ sao lại ác độc như vậy?"
Chỉ là ngược lại vô cùng đắc ý nói: "Là đứa nhỏ A Hoa kia có tiền đồ, hắn được trường học chọn đến đế đô tham gia thi toán với các bạn học, cần phải trả chi phí ăn ở và đi lại.
Tôi thấy cô chính là không muốn thấy hắn tốt."
Giang Nhu nghe xong không hiểu ra sao: "Nếu là được chọn đi thi với các bạn, vậy hẳn là trường học sẽ chi tiền, làm sao còn muốn hắn nộp tiền?"
Cảm thấy việc này không đáng tin cậy.
Nào biết Lâm Mỹ Như trực tiếp khinh thường nhìn cô một cái: "Cô thì biết cái gì? Cô còn chưa tốt nghiệp cao trung."
"..." Nhưng Hà Văn Hóa cũng không phải học ngôi trường gì lợi hại.
Một thằng cha học lại ba bốn năm cao tam mới miễn cưỡng lên được cao nhị, hắn lại có thể đi đế đô tham gia thi đua sao?
Nghe kiểu gì cũng thấy mơ hồ.
Nhưng Lâm Mỹ Như tin tưởng không nghi ngờ: "Chỉ hỏi cô có còn tiền hay không?"
"Không còn."
Giang Nhu trực tiếp cự tuyệt: "Tiền đều ở trên người Lê Tiêu, anh ấy giấu ở đâu tôi cũng không biết."
Lâm Mỹ Như vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, chỉ là lại không có hoài nghi, tức giận mắng một câu: "Hai cha con đều là một dạng ma quỷ."
Sau đó lại trắng mắt liếc Giang Nhu một cái: "Vô dụng."
Quay người thở hổn hển rời khỏi.
Buổi chiều Lê Tiêu trở về, Giang Nhu nói việc này với hắn.
Lê Tiêu vừa ăn cơm vừa chơi đùa với con gái, nghe xong lời này, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ là nói: "Đừng quan tâm đến bà ta, nếu bà ta lại đến, em cứ nói không có."
Nói xong qua một lát, lại bổ sung một câu: "Mấy ngày nay anh lại kiếm thêm chút tiền, sang năm đến phương Nam xem thử."
Giang Nhu nhíu mày nhìn hắn: "Nhất định phải đi sao?"
Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của bọn họ cũng khá tốt, không lo ăn không lo mặc.
Lê Tiêu nhìn khuôn mặt bụ bẫm của con gái, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Trước kia hắn không có cảm giác gì với chuyện trở nên nổi bật, nhưng hiện tại hắn không suy nghĩ như vậy, hắn không muốn sau này An An lớn lên bởi vì nghèo mà bị người ta coi thường, cũng không muốn người khác cảm thấy Giang Nhu chọn sai người.
Hiện tại hắn đã có vợ con, hắn muốn cho hai người họ một cuộc sống tốt đẹp hơn.
——
Sau khi thím Vương trở về, trong sân của bà lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, tuy rằng An An còn nhỏ, nhưng cũng không biết giống ai, rất thích xem náo nhiệt.
Mỗi buổi sáng và buổi chiều Giang Nhu đều phải ôm bé con đi thăm nhà bên cạnh.
Đừng xem thường năng lực hóng hớt của mấy thím mấy dì, không quá mấy ngày, Giang Nhu liền nghe nói quan hệ của Vương Đào và Chu Cường đã trở nên tốt, Chu Cường còn đưa vợ của Vương Đào vào Giang Nam sơn trang.
Buổi tối Giang Nhu nói chuyện này cho Lê Tiêu nghe, kể từ lần trước rời khỏi đây, Chu Cường cũng chưa từng tới nữa, hai bên hiểu ý mà cắt đứt lui tới.
Nói xong sợ tâm tình hắn không tốt, còn cố ý an ủi một câu: "Cuộc đời giống như một đoạn hành trình, thường xuyên sẽ gặp được ngã rẽ, bởi vì lựa chọn không giống nhau, cho nên có một số người sẽ càng đi càng xa, không cần quá khổ sở, về sau sẽ còn gặp nhiều bạn bè tốt hơn."
Cô cảm thấy lời này của mình cực kỳ cảm động và có tính triết lý, vốn tưởng rằng Lê Tiêu nghe xong sẽ tràn đầy cảm xúc.
Nào biết người nọ nghe xong không nói nên lời ngẩng đầu, vẻ mặt như thể cô vừa nói chuyện ma quỷ gì đó: "Ông đây khổ sở cái rắm!"
Giang Nhu: "..."
Nháy mắt không muốn nói chuyện với hắn..