Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

chương 5: đến nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Độc Ẩm

"Bảo bối, thử cái này đi!"

"Cái con đang cầm cổ hủ quá, eo cũng không lộ!"

"Cái này đẹp, cái cổ cắt sâu này không tồi."

Sơ Nghiên bất lực đứng trước gương thử quần áo, cuối cùng cô cũng biết gu thẩm mỹ tệ hại của nguyên chủ là từ đâu mà đến.

Tần Oánh nữ sĩ kiên định cho rằng, trong tiệc sinh nhật Lâu Niệm sẽ có rất nhiều tiểu yêu tinh đến tranh tài khoe sắc, khiêu chiến vị hôn thê chính thức là cô, nếu cô không chuẩn bị kỹ thì chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành pháo hôi.

Sơ Nghiên tán đồng gật đầu.

Không hổ là mẹ của nguyên chủ, liếc một cái đã nhìn thấu thân phận của cô! Không là pháo hôi thì còn có thể là cái gì.

Cô nhớ mang máng trong sách nguyên chủ vì muốn phô trương trước các cô gái khác nên đúng là đã mặc một chiếc váy thiết kế táo bạo xuyên thấu hở ngực, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, vòng eo mê người, quả thật kinh diễm.

Nhưng nữ chính vừa bước ra, chiếc váy dạ hội cao cấp đính ngọc trai màu trắng như tuyết lập tức thu hút hết sự chú ý của mọi người, cô ta thậm chí còn không để lộ xương quai xanh, lạnh lùng như tiên nữ trên trời, trong nháy mắt đã khiến mọi người choáng ngợp.

Sơ Nghiên không có hứng thú với hàng hiệu, thẩm mỹ của nguyên chủ cũng không giống cô, cho nên cô chọn toàn những bộ thiết kế đơn giản an toàn.

Tần Oánh nữ sĩ cảm thấy kỳ quái, trước giờ con gái luôn thích những món đồ này, trong đó không thiếu những thiết kế xa hoa phiên bản giới hạn toàn cầu, bây giờ trông bộ dạng con bé lại chẳng có thích thú nào.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Sơ Nghiên, họ đã chọn chiếc váy dài màu đen đính kim cương, điểm độc đáo trong thiết kế của nó là trước ngực có hai dải ruy băng vắt chéo nhau thắt lại ở sau cổ, làm tôn lên cái cổ thiên nga mảnh mai cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Sau khi đuổi được Tần Oánh nữ sĩ đi, Sơ Nghiên cuối cùng cũng có thể cởi bộ đồ cao cấp giá trên trời kia ra, mặc vào một chiếc áo thun cotton ở nhà, ngồi xếp bằng ở trên giường.

Mặc dù nguyên chủ không có thói quen tiết kiệm nhưng tiền tiết kiệm của cô cũng đã đủ dư dả đối với Sơ Nghiên.

Đây chính là chỗ dựa tương lai của cô.

Vào vai một nữ phụ kết cục thê thảm, mục tiêu hàng đầu của cô đương nhiên là sống sót.

Trước khi nữ chính trọng sinh, cô phải cố hết sức nâng cao quyền hạn, sau đó tránh xa nam nữ chính ba thước.

Từ đó về sau, cô có thể chuyển đến một thành phố khác, làm một diễn viên bình thường, đi theo đoàn làm phim đến các nơi vừa đóng phim vừa ngắm nhìn thế giới này.

Nhiệm vụ trước mắt là hoàn thành thật tốt buổi diễn tốt nghiệp.

Tối hôm qua cô lại nghiên cứu kịch bản đến khuya, cho nên cả đêm toàn mơ về Tần Thành, Ôn Nhã và Lương Lạc Lạc.

Cô cắn bút suy nghĩ một lúc vẫn có chỗ nghĩ không thông, liền lấy điện thoại gửi WeChat cho Tiếu Văn Lễ: "Anh nói tiếp về đoạn giết Ôn Nhã được không?"

Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: "Qua đây chơi không?"

Sơ Nghiên gửi đi cái dấu chấm hỏi.

Tiếu Văn Lễ gửi tới tin nhắn ghi âm: "Bọn Phùng Dứu đang ở nhà tôi." Ngừng một chút, "Em gái cô cũng ở đây."

Sơ Nghiên nhướng mày, Tiếu Văn Lễ chụp bức ảnh cho cô xem.

Bọn họ đang ngồi trên tấm thảm ở phòng khách, Tống Tâm Thuần ngồi giữa Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh, nghiêng đầu mỉm cười, khung cảnh rất hòa hợp —— nhưng trong ảnh không có Lâu Niệm.

Trong mắt nguyên chủ chỉ có Lâu Niệm, khinh thường hòa hợp với tập thể, nhưng Tống Tâm Thuần lại luôn tích cực tiếp xúc với bạn bè của Lâu Niệm.

Có lẽ biểu hiện ngày hôm qua của cô khiến cô ta có cảm giác nguy cơ nên mới tìm đến bọn Tiếu Văn Lễ sớm như vậy.

Sơ Nghiên không muốn qua đó xem nữ chính diễn kịch, cúi đầu gõ chữ: "Ồ vậy mọi người chơi đi, tôi không qua đâu."

Tiếu Văn Lễ cũng đổi thành gõ chữ: "Cô ấy nói muốn gọi cô tới."

Trong lòng Sơ Nghiên nhảy dựng, mơ hồ nhớ tới một đoạn trong sách, hình như có liên quan đến chuyện hôm nay.

Tiếu Văn Lễ cúi đầu nhìn di động, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh một trái một phải hóng hớt: "Sao rồi sao rồi? Tới không?"

Tiếu Văn Lễ đang định nói thì chuông điện thoại vang lên, là Sơ Nghiên gọi đến.

Phùng Dứu: " Wow, đại tiểu thư gọi!"

Triệu Nhất Minh cũng rống: "Hai người quen thuộc đến mức này thiếu gia có biết không!"

Tống Tâm Thuần ở bên cạnh phối hợp cười cười, nhưng khóe miệng lại có chút cứng nhắc.

Tiếu Văn Lễ cho hai người mỗi người một quyền, cầm điện thoại đứng lên, đi vào phòng trong, đóng cửa lại rồi mới tiếp điện thoại: "Sao vậy? Bận à."

"Không bận, tôi lười đánh chữ nên mới gọi điện thoại," Sơ Nghiên cười cười, "Mọi người đang thảo luận về vở diễn sao?"

"Vốn dĩ muốn thảo luận, kết quả là bị Dữu tử biến thành buổi tụ họp."

Sơ Nghiên cười ra tiếng.

Lúc đọc truyện cô thậm chí còn không nhớ rõ hai cái tên Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh, nhưng khi ở trong thế giới mà họ thực sự tồn tại, cô lại thấy bọn họ thực sự rất thú vị.

"Lúc cô gửi WeChat đến, Tống Tâm Thuần ở bên cạnh nhìn thấy nên muốn gọi cô qua đây cùng nhau chơi."

Sơ Nghiên suy nghĩ một chút nhưng không có trả lời câu này: "Tối nay anh có đến không? Sinh nhật Lâu Niệm."

"Đương nhiên."

"Vậy tối gặp."

Tiếu Văn Lễ từ trong phòng đi ra, mấy đôi mắt đều nhất trí nhìn hắn chằm chằm, Triệu Nhất Minh hỏi: "Cô ấy nói sao?"

Tiếu Văn Lễ ngồi xuống sô pha, ngả người dựa vào lưng ghế, "Có việc không qua được."

Phùng Dứu thất vọng thở dài: "Tiếu lão sư, do cậu không đủ mị lực thôi, nếu Niệm ca ở đây, người ta đã sớm lấy vận tốc km/h chạy tới rồi."

Tiếu Văn Lễ cười không nói.

Đúng lúc này, Tống Tâm Thuần cúi đầu, giọng nói có chút ủy khuất: "Là tại tôi."

Phùng Dứu sửng sốt: "Cái gì?"

Tống Tâm Thuần ngước đôi mắt đỏ hoe lên, bộ dáng nhu nhược đáng thương: "Bởi vì tôi ở đây nên chị ấy mới không tới."

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh đều có chút gượng gạo, không biết sao cô ta lại khóc, chỉ có thể nói vài câu qua loa để giảm bớt không khí.

Tiếu Văn Lễ lại hơi híp mắt.

Từ đầu tới cuối, Sơ Nghiên không hề nhắc đến cô ta, ngược lại là Tống Tâm Thuần chủ động nói muốn mời Sơ Nghiên, giờ lại nói Sơ Nghiên không tới là vì cô ta, cố ý vạch trần mâu thuẫn giữa hai chị em.

Không biết vì sao, Tiếu Văn Lễ cảm thấy cô ta giống như......!Cố ý kiếm chuyện.

Sơ Nghiên cúp điện thoại, vẫn chưa nhớ ra được đoạn cốt truyện mơ hồ kia, cảm thấy hơi bất an.

Tống Tâm Thuần đem Tiếu Văn Lễ thành kỵ sĩ hẳn là không sớm như vậy, bây giờ cô ta lại chủ động tiếp xúc với Tiếu Văn Lễ thế này, cô cảm thấy......!chắc chắn không phải chuyện tốt.

Ngày hôm nay đã định trước là sẽ không thanh tịnh, chưa đến giờ, Tần Oánh nữ sĩ đã chuẩn bị xong, mặc dù ghét bỏ chiếc váy Chanel Sơ Nghiên đang mặc là kiểu dáng năm ngoái, nhưng vì để kịp giờ nên vẫn là đem người đóng gói nhét vào trong xe.

Theo lời của bà, tiệc tối chỉ là bữa tiệc xã giao ai cũng có thể đến, bữa trưa mới là để gắn kết giữa hai gia đình thông gia,không cần ăn mặc quá mức trang trọng.

Nguyên chủ luôn giữ hình tượng ôn nhu khiêm tốn tiểu thư khuê các khi ở Lâu gia, ba và ông nội Lâu Niệm cũng coi như hài lòng về cô, dù sao con dâu tương lai cũng rất ưa nhìn, hơn nữa cô lại là con vợ cả.

Nhưng mẹ Lâu Niệm rõ ràng không hài lòng lắm.

Sơ Nghiên không phải nguyên chủ, không có nghĩa vụ phải lấy lòng vị "mẹ chồng tương lai" này.

Hơn nữa tuy rằng trong truyện rất ít nhắc đến nhân vật này, nhưng Sơ Nghiên nhớ mang máng bà ta cũng không phải người tốt.

Quản gia đưa họ vào cửa lớn Lâu gia, Tần Oánh nữ sĩ chưa thấy người đã thấy tiếng, như tắm gió xuân mà đi vào trong chào hỏi, Sơ Nghiên đánh giá thiết kế bên trong của tòa biệt thự xa hoa phong cách Châu u này, vịn vào tủ giày cúi người tháo đôi giày cao gót nạm kim cương trên chân.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người màu đen kéo thật dài dưới ánh đèn ở huyền quan.

Sơ Nghiên sợ tới mức thiếu chút nhảy dựng, buột miệng thốt ra: "A di đà phật!"

Lâu Niệm: "......"

Sơ Nghiên lúc này mới nhìn rõ là hắn, lập tức xấu hổ ho một tiếng: "Gần đây tôi......!tin Phật."

"......!À." Lâu Niệm đứng đó, dáng người cao lớn, ngũ quan dưới đèn càng trở nên thâm thúy, vừa lãnh đạm vừa anh tuấn.

"Thay xong chưa?" Lâu Niệm hỏi.

"A, xong rồi," Sơ Nghiên có chút khó xử, nửa đầu đang nghĩ người đàn ông này thật đúng là thịnh thế mỹ nhan, nửa kia lại nghĩ ghi điểm, ghi điểm, quyền hạn, quyền hạn, cô khụ một tiếng, giơ tay bắn tim: "Chào buổi trưa, tim nè."

【 chỉ số +】

Lâu Niệm: "......"

Sơ Nghiên cũng ý thức được không có lý do gì tự nhiên thả thính thật sự quá xấu hổ, cô che mặt bước lên bậc thềm: "......!Đi thôi."

Ai ngờ bậc thềm nhà hắn lại cao hơn nhà cô một đoạn, một chân Sơ Nghiên vấp phải mép bậc, đột nhiên không kịp phòng ngừa té ngã xuống đất.

Trong truyện gốc không biết bao nhiêu lần nguyên chủ giả vờ ngã về phía Lâu Niệm, nhưng hắn đều làm như không thấy trực tiếp né đi, Sơ Nghiên khóc không ra nước mắt: Nhưng cô ngã thật đấy! Đau quá!

Để thể hiện rằng không phải vì muốn thu hút sự chú ý của hắn cô mới té ngã, Sơ Nghiên nhịn đau đứng dậy, cười khan: "Sàn nhà anh......rất trơn."

Trên mặt Lâu Niệm không có biểu tình gì, cánh tay đang hơi giơ về phía Sơ Nghiên lặng lẽ thu lại, xoay người dẫn đường.

"Hai đứa thì thầm chuyện gì mà lâu thế?" Tần Oánh nữ sĩ tươi cười nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập hai chữ xứng đôi.

"Tiểu Nghiên đến đây ngồi đi, lâu không gặp càng ngày càng xinh xắn rồi!" Ba Lâu thân thiết gọi cô.

Sơ Nghiên ngoan ngoãn cười cười, rất đúng mực mà chờ Lâu Niệm ngồi xuống sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vứa bước vào phòng khách cô đã cảm nhận được ánh mắt như tia X của Lâu phu nhân, đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, cuối cùng mới không mặn không nhạt nói: "Béo."

Tần Oánh nữ sĩ không vui: "Béo lên một chút thì vẫn gầy."

Ba Lâu nói: "Đúng vậy, con bé này gầy quá, hôm nay Tiểu Nghiên ở đây nhớ ăn nhiều một chút.".

truyện xuyên nhanh

Mấy người lớn xu nịnh qua lại, Lâu Niệm chỉ ngồi bất động ở đó, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

Trà nhà hắn còn đắt hơn vàng, mùi hương rất tinh khiết, Sơ Nghiên bắt chước uống mấy ngụm, âm thầm đánh giá.

Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng khóc mơ hồ, pho tượng đẹp trai cuối cùng cũng động đậy, hắn đặt chén sứ xuống rồi đứng lên: "Dậy rồi." Nói xong hắn khẽ gật đầu xin phép mọi người rồi đi vào phòng bếp.

Sơ Nghiên hiển nhiên bị hắn coi như không khí, nhưng cô rất bình tĩnh, nhấp một ngụm trà Mao Tiêm.

Tần Oánh nữ sĩ rõ ràng không vui, giọng điệu chua ngoa hỏi: "Ô, có chuyện gì vậy?"

Ba Lâu vẫn cười ha hả: "Tiểu Tinh nhà tôi lúc nào dậy cũng muốn ăn trứng hấp anh trai nấu, Lâu Niệm ngày nào cũng làm."

Sơ Nghiên bây giờ mới nhớ ra, Lâu Niệm nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là một người vô cùng trọng tình cảm, đặc biệt là đối với em trai bảo bối.

Mà Sơ gia cũng có một tên tiểu yêu, là bạn học với Lâu Tiểu Tinh, tuy từ lúc xuyên sách đến bây giờ cô chưa từng gặp cậu bé, nhưng Sơ Nghiên biết sở thích của em trai cô - Sơ Thần chính là đánh nhau với Lâu Tiểu Tinh......!

"Tiểu Nghiên nghe đám người già chúng ta nói chuyện cũng nhàm chán, không bằng con cũng đi qua xem, tiện thể dạy Lâu Niệm." Ba Lâu nói.

Tần Oánh cười vẫy tay: "Đi đi bảo bối."

Một lúc sau, cửa phòng bếp.

Sơ Nghiên tựa người ở cửa, nhìn Lâu Niệm vén tay áo sơ mi đến khuỷu tay, trên cổ tay vẫn còn đeo chiếc đồng hồ cơ đắt tiền, vẻ mặt chăm chú, thậm chí còn mặc chiếc tạp dề hình con gấu vô cùng ngay ngắn.

Sau đó hắn dùng giây để đập trứng, động tác đánh trứng tinh chuẩn giống như đang điều khiển bát trứng.

Chờ đến khi cho trứng vào nồi, Sơ Nghiên cuối cùng cũng xác định hắn không hề có dự định cho muối vào, nội tâm không khỏi cảm thông với bạn nhỏ Lâu Tiểu Tinh.

Anh cậu cho cậu ăn thứ gì thế này!!

"Cái đó," vì sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ em, Sơ Nghiên gian nan mở miệng, "Lâu Niệm."

"Ừ?" Lâu Niệm quay lại, vẻ mặt thờ ơ, hắn biết cô đã ở đó nhìn nửa ngày.

Sơ Nghiên hít sâu: "Anh đã từng nếm thử trứng hấp mà anh làm chưa?"

Lâu Niệm có chút nghi hoặc: "Chưa từng."

Sơ Nghiên thở dài, vén tay áo đi vào phòng bếp: "Vậy lúc nữa nếm thử đi."

"?"

"Sau đó tôi làm cho anh chén khác." Sơ Nghiên lấy một quả trứng gà, lưu loát đập trứng.

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!.

Truyện Chữ Hay