Editor: Độc Ẩm
Đối với việc gần đây Tống Tâm Thuần thường xuyên không ở nhà, Sơ Nghiên cũng không để ý lắm.
Xét cho cùng, tuyến tình cảm của nam nữ chính cần phải phát triển.
Dù sao đây cũng là thế giới trong tiểu thuyết, cốt truyện có thể có những thay đổi nhỏ, nhưng tóm lại vẫn có mạch chính của nó.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy Lâu Niệm xứng đáng có được một cô gái tốt hơn, nhưng một nhân vật pháo hôi như cô thì có thể thay đổi được gì chứ.
Nói ra Sơ Nghiên đã lâu không kiểm tra mức quyền hạn.
Nhân lúc rảnh rỗi mở hệ thống xem, quyền hạn đã đạt %, trong đó đa số là do những món ăn mà cô nấu cho Lâu Niệm mang lại.
Còn những tình tiết quan trọng liên quan đến nam chính như sân khấu tốt nghiệp, một khi hoàn thành, quyền hạn sẽ trực tiếp tăng thêm %.
Ngoài ra, hệ thống còn nâng cấp thêm một chức năng mới.
Sơ Nghiên mở hộp thư ra, chức năng đánh giá tự động tải xuống.
Đánh giá ở đây nghĩa là trước khi làm một hành động bày tỏ tình yêu với nam chính, có thể đánh giá hành động đó giá trị bao nhiêu điểm.
Ví dụ như nói một câu "em yêu anh" được bao nhiêu điểm, nấu cho Lâu Niệm một bữa cơm được bao nhiêu điểm.
Việc nữ chính trùng sinh vẫn không khác gì một quả bom hẹn giờ, kíp nổ ở trong tay đối phương, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể khiến cô oanh tạc không kịp trở tay.
Mặc kệ là có chức năng mới gì, càng sớm mở hết quyền hạn thì càng an toàn.
Sơ Nghiên ghi nhớ trong lòng, hai ngày sau nấu một nồi lê hấp đường phèn ngọt lành bổ dưỡng, đóng hộp cho Lâu Niệm xong thì cho bé con trong nhà ăn.
Ban đầu Sơ Thần thân cận với Tống Tâm Thuần.
Nguyên chủ nhìn cậu không vừa mắt, tuy không đến mức ngược đãi trẻ con, nhưng cũng tuyệt đối không hòa nhã.
Sơ Nghiên không hề kiêng dè việc cậu cướp đi tình thương của ba hay tranh giành tài sản gì cả, ngày nào cũng làm một ít đồ ngọt cho cậu ăn, hai người trở nên thân thiết với tốc độ ánh sáng.
"Ngon không?"
Bàn tay mũm mĩm cầm chén sứ, Sơ Thần chu môi uống hết một chén lớn, dùng mu bàn tay quẹt miệng: "Ngon ạ!"
Sơ Nghiên lấy cái dĩa nhỏ xiên một miếng lê đưa cho cậu, cười như mẹ hiền.
Sơ Thần nhai nhai rồi nuốt xuống, dương dương đắc ý nói: "Lâu Tiểu Tinh còn nói nhà cậu ta cũng có một chị nấu ăn ngon, hừ —— khoác lác! Nhất định là cậu ta ghen tị với em!"
"Lâu gia?" Sơ Nghiên nhướng mày, đút cho hắn một miếng nữa.
Hình như Lâu Niệm không có chị gái hay em gái gì cả, chẳng lẽ là họ hàng?
"Chị ơi," Sơ Thần ôm cánh tay cô, nũng nịu, "Tuần sau họp phụ huynh, Lâu Tiểu Tinh nói phụ huynh nhà cậu ta là đẹp nhất, chị, chị có thể......"
Đôi mắt đen sáng ngời chớp chớp, vừa chờ mong vừa sợ hãi, Sơ Nghiên nhìn mà sắp tan chảy: "Mẹ em đâu?"
Sơ Thần tựa cằm lên người cô, tủi thân nói: "Mẹ không quan tâm em."
"Ôi chao," Sơ Nghiên vội vàng nựng nựng mặt cậu, "Chị quan tâm, chị quan tâm."
Trẻ con đều thích có phụ huynh vừa trẻ vừa đẹp, như vậy có thể hãnh diện với các bạn cùng lớp.
Dù sao buổi họp phụ huynh cũng diễn ra sau buổi diễn tốt nghiệp, cô cũng không bận việc gì, đi thì đi.
Chỉ cần phụ huynh mà Lâu Tiểu Tinh mời không phải anh cậu ta, cô vẫn có tự tin về nhan sắc của mình.
—
Buổi diễn tốt nghiệp càng ngày càng gần, Sơ Nghiên một lòng tập trung vào vở diễn, lúc ăn cơm cũng cầm kịch bản.
Mặc dù trong nhà có sẵn một bạn diễn có thể luyện tập, nhưng cô và vị bạn diễn này cả tuần không chạm mặt nhau lần nào, nhìn nhau cũng không vừa mắt, đương nhiên là không luyện tập nổi.
Vì thế, thỉnh thoảng Sơ Nghiên sẽ gọi điện cho Tiếu Văn Lễ, nói về vở diễn, đọc thoại cho hắn nghe xem có chỗ nào không ổn không.
Lúc chuông điện thoại của Tiếu Văn lễ vang lên, phòng bao vừa vặn ngắt nhạc, tiếng chuông trở nên đặc biệt nổi bật trong vài giây yên lặng kia.
"Nào Tiếu lão sư, đến lượt anh rồi đấy!"
Tiếu Văn Lễ cúi đầu nhìn tên người gọi, cười xua xua tay, che điện thoại trả lời: "Alo?"
Lâu Niệm ngồi bên cạnh Tiếu Văn Lễ, cầm ly rượu thủy tinh chậm rãi uống, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn kỹ sẽ thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm kia thấp thoáng ẩn giấu một tia buồn bực.
Sơ Nghiên một tay cầm kịch bản, tay kia cầm điện thoại, hỏi: "Đang bận sao?"
Lâu Niệm hơi quay đầu lại, nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ điện thoại Tiếu Văn Lễ.
Nhưng ngay sau đó, tiếng nhạc trong phòng bao vang lên, âm thanh ồn ào nháy mắt át đi giọng nói của người bên kia điện thoại.
Tiếu Văn Lễ nhìn xung quanh một vòng, ai nấy đều đang vui vẻ theo ý của mình, cười cười: "Không bận, sao vậy?"
"Vẫn là chuyện vở diễn," Sơ Nghiên nằm trên giường, vùi đầu viết viết vẽ vẽ, "Chỉ còn mấy ngày nữa, có chút căng thẳng —— bên anh ồn quá, nếu đang chơi thì tôi không quấy rầy nữa."
Tiếu Văn Lễ che điện thoại đứng dậy: "Không sao —— cô là nữ phụ cô căng thẳng làm gì, nam chính còn đang ở đây uống rượu đây này."
Lâu Niệm khẽ nhíu mày, ngửa đầu uống cạn ngụm rượu cuối cùng, yết hầu chuyển động lên xuống.
Vốn là Tiếu Văn Lễ muốn vòng qua hắn đi ra ngoài, nhưng Lâu Niệm lại ngồi yên bất động, không hề có ý định nhường đường.
Tiếu Văn Lễ tinh anh thế nào chứ, hắn đảo mắt, quay ra nói với Sơ Nghiên: "Hay là cô đến đây đi? Vừa lúc đối diễn luôn."
Tư thế Lâu Niệm thả lỏng một chút.
Sơ Nghiên nghĩ thầm cũng đúng, dù sao các phân cảnh của cô đều liên quan đến Lâu Niệm, cô lăn xuống giường trang điểm: "Vậy tôi chuẩn bị một chút, lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, Tiếu Văn Lễ ngồi xuống, ném chai nước về phía Phùng Dứu đang hát như quỷ khóc sói gào: "Nhỏ tiếng thôi!"
"Hiếm khi mới được thả lỏng mà!"
Tiếu Văn Lễ cười mắng một câu, cầm lấy micro: "Lát nữ Sơ Nghiên sẽ đến."
Đại tiểu thư sắp đến?!
Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh lắp bắp kinh hãi, một trước một sau vội vàng chạy vào toilet kiểm tra khuôn mặt sưng lên như đầu heo sau khi uống rượu.
Cuối cùng phòng bao cũng yên tĩnh, Tiếu Văn Lễ dựa vào lưng ghế, mỉm cười hỏi người bên cạnh: "Sao vậy thiếu gia, có chuyện phiền lòng à?"
Lâu Niệm thở dài, giữa mày hằn ra một đường bực bội, dưới ánh đèn mờ ảo hiện ra một tia tàn ác: "Tống Tâm Thuần đó......"
"Nữ chính?" Tiếu Văn Lễ nghiền ngẫm, "Em gái Sơ Nghiên? Sao vậy?"
"Ở nhà tôi." Lâu Niệm xoa xoa ấn đường.
Tiếu Văn Lễ nhướng mày: "Bác gái có ý gì vậy?"
"Chính là ý mà anh đang nghĩ đấy."
Tiếu Văn Lễ: "Cậu......!Khi nào thì ra tay?"
Ánh mắt Lâu Niệm lạnh lùng, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
"Phải đợi bà ta để lộ dấu vết trước," Lâu Niệm dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Không lâu nữa đâu."
Tiếu Văn Lễ suy nghĩ một lúc, "Sơ Nghiên có biết chuyện này không? Chắc là không biết đúng không —— tốt nhất cậu nên nói với cô ấy một tiếng, dù sao cô ấy cũng thích cậu như vậy."
Lâu Niệm hơi giật mình, tuy gương mặt vẫn vô cảm, nhưng sắc mặt lại dịu đi trong giây lát.
"Ừ."
Sơ Nghiên không trang điểm tỉ mỉ, chỉ kẻ mày chuốt mi tô son, làn da vốn đã đẹp sẵn, cả người trông vừa thanh tú vừa có sức sống.
Tóc búi củ tỏi, áo sơ mi lụa kết hợp với chân váy denim, đeo túi LV nhỏ đi ra ngoài.
Một tiếng sau, đại mỹ nhân gương mặt xinh đẹp, khí chất tươi tắn đứng trước cửa phòng bao, đôi chân dưới váy thon gọn thẳng tắp, mỉm cười nhấc chiếc túi nilon không hề ăn nhập trong tay lên.
Mùi hương cay nồng bay vào phòng, nháy mắt kích thích vị giác của mọi người.
Sơ Nghiên cười cười: "Tôi chưa ăn tối.
Tôm hùm đất, ăn cùng không?"
Lâu Niệm không nói gì lặng lẽ dịch sang một bên, Sơ Nghiên đi qua ngồi xuống cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thích không?"
Lâu Niệm cầm bao tay dùng một lần mà cô đưa, thành thật nói: "Chưa ăn bao giờ."
Tiếu Văn Lễ ngồi đối diện, vừa đeo bao tay vừa cười với Sơ Nghiên: "Đói bụng thì cô mau ăn đi, bên ngoài còn hai tên đầu heo chưa quay lại đấy."
Sơ Nghiên vừa nghe, lập tức nhanh tay hơn.
Cô kiềm chế nước miếng, dạy Lâu Niệm cách vặn đuôi bóc vỏ tôm, bóc một con đưa cho hắn, sau đó mới an tâm ăn phần của mình.
Ba người không nói chuyện nữa, chăm chăm vào việc ăn tôm.
Đến khi vỏ tôm trên bàn chất thành một cái núi nhỏ, Tiếu Văn Lễ mới dừng lại hỏi một câu: "Sao hai tên đầu heo kia vẫn chưa quay lại nhỉ?"
Hai người đối diện đồng thời không để ý đến hắn, quai hàm nhai không ngừng, Tiếu Văn Lễ bất đắc dĩ gỡ bao tay ra đứng lên: "Hai người từ từ ăn đi, tôi đi xem——"
Vừa dứt lời thì cửa phòng bao mở ra, giữa không khí toàn mùi cay nồng Sơ Nghiên ngửi thấy một mùi hương nữ tính thoảng thoảng.
"Vừa rồi Tâm Thuần gửi WeChat tới, tôi hỏi cô ấy có muốn đến không," Phùng Dứu khịt khịt mũi, đột nhiên giận dữ: "Mấy người! Mấy người lén lút làm gì sau lưng tôi thế hả?!"
Sơ Nghiên tranh thủ liếc Tống Tâm Thuần một cái, không nói gì mà ăn nhanh hơn.
Tống Tâm Thuần nhìn vỏ tôm dầu mỡ trên bàn, lông mày xinh đẹp nhăn lại, nhẹ nhàng nói: "Quá dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe."
Phùng Dứu đang định nói câu "Để lại cho tôi miếng" thì bị mắc kẹt ở cổ họng.
Sơ Nghiên gật đầu: "Đúng đúng đúng."
Vô cùng không tốt cho sức khỏe, đừng có giành với tôi.
Triệu Nhất Minh cũng thu lại cái chân đang định chạy về phía tôm hùm, ngượng ngùng tiếp đón Tống Tâm Thuần: "Đến rồi thì đừng khách khí nữa, chơi thoải mái đi —— tôi nhớ cô là top giọng ca hồi năm nhất nhỉ? Hát một bài không?"
Câu này lập tức khiến Tống Tâm Thuần đang khó xử lấy lại tự tin, ánh mắt cô quét qua Lâu Niệm và Sơ Nghiên ngồi cạnh nhau, cười cười: "Chị em cũng là top đấy."
Triệu Nhất Minh cười gượng hai tiếng.
Hồi năm nhất, Sơ Nghiên đúng là có lọt vào top —— mua chuộc ban giám khảo để đứng đúng vị trí số , mục đích là hát tình ca tỏ tình với Lâu Niệm trước mặt toàn trường, kết quả Lâu Niệm không đến xem chung kết.
Sơ Nghiên cong khóe miệng, liếm dầu trên môi, qua loa nói: "Tôi hát lạc điệu."
Tống Tâm Thuần không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của mình như vậy, cười cười thông cảm rồi đi theo Phùng Dứu chọn bài hát.
Sơ Nghiên một bên cắn tôm, một bên gọi hệ thống: 【 Đánh giá việc hát cho Lâu Niệm nghe.
】
"Tích." Trước mắt lập tức hiện ra một khung thoại.
【 Hát cho nam chính nghe, chỉ số đánh giá: 】
Wow, nhiều thế!
Hát thì hát, cũng đâu mất miếng thịt nào.
Cô thẹn thùng hắng giọng hai cái, liếc mắt đưa tình nhìn Lâu Niệm: "Anh yêu ~ anh có muốn nghe không?"
Lâu Niệm ưu nhã bỏ vỏ tôm xuống, nghĩ một chút rồi hỏi: "Có thể nghe không?"
Sơ Nghiên: "......"
Lâu Niệm từ tốn bổ sung: "Lạc điệu."
Thẳng nam chết tiệt.
"Bạn học Phùng! Cho tôi bài Tát nhật lãng rực rỡ!" Sơ Nghiên tham gia đoàn hợp xướng từ nhỏ, từng giành giải quán quân ở trường, đập bàn đứng lên, "Tôi phải hát cho tình yêu của tôi nghe!"
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!.