Edit: Không Thích Ăn Hành
????
Cừu Lệ không ngờ rằng mình có thể tỉnh lại.
Lúc anh tỉnh dậy đã là tháng , trái tim lại một lần nhảy lên.
Nhưng khi đó khắp cả người anh đều bị thương, xương bả vỡ vụn, trái tim bị đâm một dao, nhưng kỳ tích vẫn xuất hiện khiến trái tim của anh được sống trở lại.
Nhưng khi đó anh vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói có khả năng anh sẽ trở thành người thực vật.
Dì Trần không biết đã lén lau nước mắt bao nhiêu lần.
Chỉ có Nặc Nặc bình tĩnh hơn tất cả, cô cũng không cần người khác giúp, tự tay lau người, sửa sang lại tóc tai cho Cừu Lệ.
Cô là một cô gái rất kiên quyết, lúc không thích Cừu Lệ thì sẽ nhất định rời đi.
Sau đó xuyên sách lần thứ hai, cô thừa nhận mình thích anh, nếu đã quyết định lại thì sẽ không bỏ mặc anh.
Cô không biết mình đổi được bao nhiêu vận khí.
Nhưng Cừu Lệ còn sống.
Chẳng sợ anh vẫn mãi không tỉnh, cô cũng sẽ thực hẹn lời hứa ở bên anh cả đời, mãi cho đến khi anh chết đi.
Thẩm Túy thường dựa vào tường rồi trêu đùa: "Nếu anh ta mà chết thật thì cô gái xinh đẹp như em không cảm thấy mệt à?"
Nặc Nặc trừng mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt oánh nhuận, một chút cũng không khiến người khác cảm thấy hung dữ.
Thẩm Túy xùy một tiếng: "Anh ta thích em tới nỗi phát điên như vậy cũng không phải không có lý do."
Nếu là người mà Nặc Nặc đã nhận định thì cô sẽ dốc toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với người đó.
Mặc kệ anh bần cùng hay phú quý, đê tiện hay cao quý, cô cũng không rời bỏ.
Đây là cô gái mà ai cũng muốn có được.
Thẩm Túy nhìn vài ngày thì thấy chẳng có gì thú vị nữa.
Ngày qua ngày Nặc Nặc nắn chân cho Cừu Lệ để cơ bắp của anh không bị héo rút.
Nhưng trước sau anh lại chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
Rốt cuộc cũng là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), sao có thể lấy phúc lợi bình thường để đổi lấy khí vận được.
Cổ phiếu của Cừu thị ngày càng giảm, phía tình địch đều muốn nhào vào cắn xe.
Nhất thời trong nội bộ Cừu thị xuất hiện rất nhiều phản đồ, đúng là thời buổi rối loạn, tất cả đều chăm chăm vào gia sản của Cừu Lệ.
Nặc Nặc không hiểu mấy chuyện này nên cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể nhìn Cừu thị loạn lên.
Cô nhẹ thở dài: "Anh mà không tỉnh thì sắp thành người nghèo rồi đó!" Như vậy còn giống bá đạo tổng tài ở chỗ nào nữa chứ?
Ngay sau đó cô lại cười rộ lên: "Nghèo cũng không sao, ít ra không kiêu căng khiến người ta ghét."
Nhưng tháng vội vàng qua đi, giữa tháng Cừu Lệ mở mắt.
Nặc Nặc mới vừa lau khô ngón tay cho anh.
Anh mở to mắt nhìn cô, cây lá ngoài cửa sổ xanh um, dàn hoa leo rậm rạp tươi tốt, toàn bộ mùa hè đều rực rỡ tươi sáng.
Cô cúi mặt nên không để ý tới anh đã tỉnh, nhẹ nhàng thả tay anh về chỗ cũ, chuẩn bị đi đổi khăn.
Trong chớp mắt Cừu Lệ cảm thấy mình đã lạc vào một giấc mơ không thể ngờ tới.
Rốt cuộc thứ anh theo đuổi hai đời, khát cầu bấy lâu nay cũng chỉ là một chút ấm áp của hiện tại cùng với sự nhu tình nhợt nhạt của cô.
Anh cho rằng bản thân mình mang theo linh hồn bị tàn phá rồi chết đi, còn cô ở thế giới khác cũng đã quên mất anh là ai.
Nhưng tới khi tỉnh lại, cô vẫn còn ở bên cạnh anh, cũng là lần đầu tiên cô không có ý định rời đi.
Nặc Nặc lấy khăn quay lại thì nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh của anh.
Anh tỉnh lại khiến cô hơi xấu hổ, gương mặt ửng đỏ: "Anh nhìn gì vậy?"
Anh không cười cũng chẳng nói gì, chỉ cố chấp nhìn cô.
Nặc Nặc ngồi xuống bên cạnh anh, anh đã ngủ quá lâu nên giọng nói chưa thể bình thường lại được, chỉ có thể cố hết sức nâng tay lên.
Nặc Nặc nắm lấy tay anh.
Giọng nói trầm thấp của anh giờ này như mảnh thủy tinh vỡ vụn, sau một lúc lâu cô mới chắp vá những từ mà anh nói thành một câu hoàn chỉnh.
"Khi nào em đi?"
Cô giật mình, ngay sau đó cong mắt: "Không đi nữa, em nghĩ em sẽ ở bên anh cả đời." Cô cảm nhận được bàn tay anh đang nhẹ nhàng run rẩy.
Nặc Nặc ghé vào bên người anh, đối diện với đôi mắt không thể tin nổi ấy, trong lúc nhất thời cũng có chút thẹn thùng.
Cô mím môi, lúm đồng tiền nhỏ lúc ẩn lúc hiện: "Vậy anh phải đối xử tốt với em đấy nhé, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn."
Giọng nói của Cừu Lệ nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới run rẩy đáp lại: "Được!"
Nếu em đã ở lại thì cả đời này anh cũng sẽ không buông tay.
-
Ý định chia cắt Cừu thị của đám người kia đã tiến hành được một nửa, còn chưa nhận được tin thắng lợi thì đã nghe được tin dữ - con mẹ nó Cừu Lệ tỉnh rồi!!!
Như vậy mà cũng tỉnh lại được, nghe nói tái tim bị dao đâm, quả đúng là kì tích.
Trong nhất thời chó cùng rứt giậu, chuẩn bị đường lui, đầu trận tuyến cũng rối loạn.
Những người không có ý định "làm phản" thì thiếu chút ngửa mặt lên trời cười to.
Khi đó Cừu Lệ đang đọc tư liệu trong tay, hai mắt nheo lại.
Tiết Tán biết tính cách của anh, những kẻ phản bội này anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.
Anh chỉ biết khiến người đó trả giá gấp mười gấp trăm lần.
Tiết Tán cẩn thận hỏi: "Thế nào ạ?"
Cừu Lệ cúi đầu nhìn Nặc Nặc đang ghé đầu lên đùi mình ngủ ngon lành, nhẹ nhàng cong môi.
Tiết Tán thấy anh phất tay một cái, ý là "bỏ đi".
Cừu Lệ chỉ định sa thải những người này rồi thanh tẩy lại Cừu thị một lần chứ không có ý định truy cứu chuyện này.
Thật ra không phải do anh mềm lòng, mà anh chỉ muốn tích thêm chút đức để có thể ở bên cạnh Nặc Nặc nhiều thêm được mấy năm.
Nhưng tiền vẫn phải kiếm.
Anh muốn nuôi cô, vào lúc chân chính muốn yêu thương một người phụ nữ thì sẽ cảm thấy mặc kệ có bao nhiêu tiền, có núi vàng núi bạc cũng không đủ để nuôi cô.
Thứ gọi là "khí vận" Thẩm Túy đã nói cho anh nghe từ trước.
Cừu Lệ lại không thèm để ý, lúc trước Cừu thị là do một tay anh dẫn dắt, là dựa vào bản lĩnh thật sự chứ không phải dựa vào khí vận, chỉ cần có anh ở đây thì Cừu thị vĩnh viễn không sụp đổ.
Anh nhẹ nhàng sờ những sợi tóc đang xõa trên đùi mình, nhịn không được mà cong môi cười.
Say khi Cừu thị thực hiện cuộc thanh lọc quy mô lớn thì đã là đầu tháng .
Cừu Lệ có thể hoạt động đơn giản, giai đoạn căng thẳng của tập đoàn cũng đã qua, nghênh đón cục diện hoàn toàn mới, cuối cùng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi Nặc Nặc đi học, khó có khi cô làm nũng, cô nói với Cừu Lệ: "Em thi đại học lần."
Anh nhịn không được cười.
"Anh biết thi đại học khó thế nào không? Suốt ngày làm bài tập, thi thử rồi tự học."
Cừu Lệ nhẹ nhàng vuốt má cô: "Là anh không tốt."
Những lời định nói lại bị cô nuốt lại vào trong, từ khi biết cô quyết định ở lại, hết thảy những thứ làm cô không vui thì anh cũng sẽ tự nhận đó là lỗi của anh.
Không chỉ có thi đại học lần, mà còn học lần năm nhất.
Nặc Nặc chớp mắt nhìn cô: "Không phải anh không tốt." Cô nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh rất tốt!"
Lúc cô rời đi, nghĩ đến anh chỉ có thể nhìn bóng dáng của mình, cô nhẹ nhàng chui vào trong lòng anh, mùi hương của anh sạch sẽ dễ ngửi, cô đỏ mặt: "Cừu Lệ, em đi nhé? Em sẽ nhớ anh lắm."
Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Nặc Nặc vội buông tay: "Em chạm vào miệng vết thương của anh sao?"
Anh cười: "Không phải, mà là quá ngọt!"
Thiếu nữ nhịn không được cũng cười: "Anh giữ chút liêm sỉ được không?"
"Có liêm sỉ thì không theo đuổi được em."
Mỗi tháng .
hoa ngô đồng đều rụng đầy sân trường.
Cây bạch quả phiếm ánh vàng nhợt nhạt, bóng cây hất xuống mặt đất cũng loang lổ, Nặc Nặc vẫy tay với anh rồi dịu dàng nói: "Cừu Lệ, em không ngại để mọi người biết mình có bạn trai, cũng không sợ mọi người biết bạn trai của em chính là anh." Ý cười trên gương mặt cô nhẹ nhàng như gió xuân: "Anh rất tốt, từ trước tới nay em chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi cả."
Cho nên không cần vĩnh viễn đứng trong bóng tối để nhìn hình bóng của cô.
Cừu Lệ vẫn luôn muốn cho cô thể nghiệm ở trường như bao thiếu nữ bình thường khác, kết bạn ở trường, sẽ không bị ai xa lánh, cũng không vì thanh danh của chủ tịch Cừu thị ảnh hưởng tới sinh hoạt của cô.
Cừu Lệ vẫn luôn cảm thấy mình không phải thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời mà các thiếu nữ ở độ tuổi như cô thích.
Thời gian cho anh năng lực nhưng đồng thời cũng kéo xa khoảng cách của cả hai.
Anh thật sự sợ cô sẽ ghét anh quá già, sợ cô không thích ánh mắt của người khác khi nhìn cô.
Nhưng giờ phút này trong lòng anh chỉ có ấm áp.
hóa ra được cô yêu, được cô để ý lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Anh nhìn bóng dáng cô rời đi, sự chua xót trong quá khứ hình như cũng đã biến mất.
Cừu Lệ chạm vào nơi ngực trái, đã lâu lắm rồi nơi này không còn bị đau nữa.
-
Nặc Nặc vẫn chọn ngành học như ở thế giới tực, tiếp tục học phát thanh.
Ngành này đa số các sinh viên đều có vẻ ngoài cực kì xuất sắc, Nặc Nặc cũng vẫn là người nổi bật nhất.
Vốn dĩ tính tình cô đã tốt, không riêng gì những nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng thích cô.
rất nhanh cô đã trở thành tân sinh viên mà toàn trường đều biết.
Cô phải thực hiền kì quân sự trong vòng nửa tháng.
Tuy thân thể của Nặc Nặc mẫn cảm yếu ớt nhưng cô có thể chịu khổ khá tốt, ánh mặt trời tháng gay gắt, các học sinh ướt sũng như được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi thấm đầy đồng phục quân sự.
Vất vả lắm huấn luyện viên mới cho nghỉ ngơi, mọi người đều không màng hình tượng mà ngồi xuống sân thể dục rồi thở hổn hển.
La Oánh Oánh - bạn cùng phòng của Nặc Nặc che mặt lại: "Nóng chết mất, huấn luyện xong chắc mình thành cục than mất."
Nặc Nặc nhịn không được cười, cũng dùng tay phe phẩy gió.
Huấn luyện viên rảnh rỗi cũng không trở lại văn phòng, đột nhiên có một nam sinh từ hàng chạy đến trước mặt Nặc Nặc: "Tống Nặc Nặc, mình thích cậu, mình có thể làm bạn trai cậu không?"
Những lời này nói quá lớn, nam sinh kia cũng tự nhiên hào phóng, một thân quân trang còn ra dáng hành lễ.
Mấy bạn học hóng hớt cũng ồ lên.
Ngay cả huấn luyện viên cũng cười: "Thằng nhóc này."
Nặc Nặc ngẩng đầu, gương mặt dưới vành mũ trắng nõn mềm mại, cô cười cười lắc đầu: "Cảm ơn cậu, cậu ưu tú lắm.
Nhưng tôi có bạn trai rồi."
Cô cứ như vậy thoải mái nói ra, trong chớp mắt mọi người cũng an tĩnh lại.
Chờ nam sinh kia mất mát rời đi, La Oánh Oánh hỏi cô: "Cậu nói thật à? Bạn trai cậu là ai thế?"
Nặc Nặc thành thật tra lời: "Thật, anh ấy tên Cừu Lệ."
La Oánh Oánh đang uống nước cũng suýt chút nữa bị sặc: "Cậu đùa vậy không vui đâu."
"Mình không có đùa."
"Thôi đi, đó chính là Cừu Lệ, chủ tịch Cừu thị, anh ta bao nhiêu tuổi còn cậu bao nhiêu tuổi? Truyện ngôn tình về người đàn ông thành công và cô vợ nhỏ à? Nặc Nặc cậu cũng đọc nhiều truyện ngôn tình quá rồi đó."
Nặc Nặc không ngờ rằng mình nói thật lại chẳng ai tin.
Nhưng mà ngày hôm sau, "người đàn ông thành công" đã đến thăm "cô vợ nhỏ".
Anh là cổ đông lớn nhất của đại học S nên có thể quang minh chính đại lái xe vào.
Từng hàng sinh viên đang xếp hàng ngay ngắn đều đồng loạt quay qua nhìn.
Đội ngũ chỉnh tề trong nháy mắt rối hết cả lên.
Tuy rằng lần này anh tự lái xe vào trường, vết thương mới khỏi, nhưng mà chiếc siêu xe kia lại rất thu hút sự chú ý của những sinh viên ở đây.
Cừu Lệ xuống xe, nheo nheo mắt, sau đó đi đến trước mặt huấn luyện viên.
Người đàn ông mặc tây trang giày da, thần sức đứng đắn xa cách gật đầu với huấn luyện viên, giải thích: "Tôi là đại cổ đông của trường, tới thăm sinh viên."
Huấn luyện viên kích động, đm là Cừu Lệ! Là Cừu tổng đó.
Huấn luyện viên cố kìm lại cảm xúc kích động mà hành lễ theo nghi thức quân đội với anh.
Các nữ sinh cũng kích động không kém.
Hoá ra vị đại cổ đông bí ẩn chính là Cừu Lệ, là nhà giàu số một Cừu Lệ.
Các cô không ngờ rằng Cừu tổng lại là một người đàn ông trưởng thành hấp dẫn như vậy nên lập tức đứng thẳng lưng.
Nặc Nặc đứng ở hàng thứ , đứng rất thẳng.
Mấy hàng khác cũng nhốn nháo, cho rằng tốt xấu gì anh cũng sẽ tuần tra một vòng, ai ngờ anh không có làm gì hết, cứ như vậy đứng ở đó.
Rất nhanh người đàn ông cũng đổ mồ hôi.
Huấn luyện viên ho khan: "Các em nghỉ ngơi đi."
Sinh viên hai mặt nhìn nhau, Cừu Lệ nghiêm túc lạnh nhạt đứng một bên, bọn họ lại luống cuống tay chân, ngay cả mệt mỏi cũng không cảm giác được.
Anh lại cười vươn tay về phía đám người.
Mọi người đều nhìn theo.
Khí đó gió tháng khẽ thổi qua, bầu trời trong vắt không một gợn mây, ngay cả cơn gió nóng bức cũng trở nên dịu dàng.
Một thiếu nữ mỉm cười đi tới.
Anh nắm lấy tay cô, dưới ánh mắt của mọi người cứ như vậy thản nhiên ngồi xổm xuống, để tay cô chống lên vai mình rồi nhẹ nhàng xoa nắn cẳng chân đã đau nhức cho cô.
Rất nhiều năm sau cũng chưa có ai quên được một màn này.
Tôi vì em cúi đầu xưng thần, vì em mà kiêu căng cũng trở thành dịu ngoan, ở trước mặt em chẳng cần tôn nghiêm hay mặt mũi.
Đặt em trên đầu quả tim chính là tình yêu tốt đẹp nhất mà tôi có thể dành cho em!
End chính văn - còn ngoại truyện!
words
//.