Edit: Tiểu Anh
Nặc Nặc không ngờ anh lại cố chấp đến vậy.
Cô đến thế giới này đã hơn hai tháng, Cừu Lệ luôn bảo vệ và đối xử tốt với cô.
Ngay cả khi không xảy ra những chuyện này, cô cũng không thể giết anh để quay về được.
Vậy nhưng cho dù cô không hề dùng lực, mũi dao vẫn đâm vào da thịt Cừu Lệ.
Anh tự mình tiến đến gần để hôn cô, mặc cho những đau đớn xác thịt, anh nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cô.
Tim Nặc Nặc hẫng một nhịp, nhìn thấy anh như vậy cô có cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Đôi mắt anh nhuốm một màu say mê, Nặc Nặc cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trên bờ môi anh, muốn tránh đi nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng.
Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, làn gió ban đêm cũng dịu dàng như đôi môi anh lúc này, mơn trớn gò mà cô.
Cô bắt gặp đôi mắt đen của anh, trong khoảnh khắc đó cô gấp đến phát khóc.
Nặc Nặc thực sự rơi nước mắt.
Vẻ điên cuồng trong mắt anh nhạt dần, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nặc Nặc nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, giọng nói của anh thêm vài phần dịu dàng trong màn đêm: "Sao lại khóc rồi? Tôi sẽ không ép em nữa."
Anh ôm cô, cười nói: "Là lỗi của tôi, biết em dễ mềm lòng mà ép buộc em.
Em không xuống tay được thì tôi sẽ tự mình làm."
Anh nói rồi buông cô ra, con dao găm rơi vào tay anh.
Cừu Lệ đứng dậy rồi tự mình giúp cô chỉnh lại chiếc váy màu trắng.
Anh cụp mắt xuống, chỉnh trang vô cùng cẩn thận.
Từng chút một, từ những nếp gấp ở eo, cho đến phần chân váy rủ xuống.
Trước kia anh như một vị đế vương cao ngạo, độc đoán và ích kỉ, nhưng khi gặp lại cô sau nhiều năm, anh ước mình chỉ là một thiếu niên bốc đồng, vô tư tùy hứng.
Giữ lấy cô, không để cô rời đi.
Cừu Lệ từ trước đến nay chưa bao giờ là một người rộng lượng.
Anh hy sinh nhiều như vậy, đổi lấy lại chỉ có bấy nhiêu.
Anh chưa bao giờ làm ăn thua lỗ như thế nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, trái tim anh cũng đau đớn âm ỉ.
Anh đã mong chờ từ rất lâu rồi, mong vào một buổi sáng khi ban mai ló rạng, cô bước xuống từ cầu thang với nụ cười tươi tắn trên môi.
Cũng mong chờ được nhìn thấy cô vào những ngày đông lạnh giá, cô bọc mình trong bộ quần áo thật dày như một chiếc bánh bao, gò má ửng hồng, bộ dạng sợ lạnh mà cũng thật đáng yêu.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại cô không hạnh phúc như những gì anh mong đợi.
Cô đã khóc.
Nếu đã vậy, thì cô nên về nhà đi thôi.
Nặc Nặc của anh dễ thương như vậy, dễ làm người ta đau lòng như vậy, chắc hẳn ở thế giới của cô cũng có rất nhiều người yêu thương cô.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau cùng ngước mắt lên mỉm cười: "Được rồi, em đừng khóc."
Mưa sao băng đã ngừng rơi.
Cừu Lệ đứng dậy, anh cao hơn cô rất nhiều, nhưng anh không dám ôm cô thêm nữa.
Một kẻ tàn nhẫn ích kỷ như anh, sợ rằng nếu chạm vào cô lần nữa sẽ thật sự không thể buông tha cho cô.
Nặc Nặc cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, một câu cũng không thể thốt lên được.
Giọng điệu của người đàn ông mang theo ý cười: "Đi xuống tìm Thẩm Túy đi, anh ta sẽ giúp em giảm bớt khó chịu trong quá trình trở về."
Nặc Nặc lắc đầu, cô nức nở: "Không, không muốn..."
Cừu Lệ lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, hãy sống thật vui vẻ." Anh cong môi, "Tôi chỉ...!chỉ là muốn gặp lại em thôi."
Chỉ là tôi không nỡ rời xa em.
Cừu Lệ đẩy cô ra ngoài cửa, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của cô mà đóng cửa lại.
Không cần đau khổ nữa đâu, Nặc Nặc.
Em chỉ cần mãi mãi sống ở nơi có ánh mặt trời ấm áp, mình tôi sống trong bùn lầy tăm tối thôi là đủ rồi.
Cừu Lệ há miệng muốn nói rằng hãy quên tôi đi.
Nhưng cuối cùng lại không lên tiếng bởi vì điều anh muốn nói với cô hơn cả là đừng bao giờ quên anh.
Cho dù tôi tàn nhẫn, thô bạo, thậm chí là đối xử tệ với em lúc ban đầu.
Cho dù tôi có bị hàng vạn người phỉ nhổ, chỉ trích thì xin em đừng quên mất tôi.
Rốt cuộc thì cũng không có câu nói nào được cất lên, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô đã khuất sau cánh cửa.
Anh cong môi nhặt con dao lên, đâm vào ngực mình.
Khoảnh khắc ấy, anh chợt nhớ lại vào mùa hè năm đó, anh cùng một đám thanh niên đua xe trở về, nhịp tim của ai cũng đập liên hồi vì phấn khích.
Chỉ có anh là không, trên vầng trán anh vương một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt lạnh lùng đẩy cửa biệt thự ra.
Anh nhìn thoáng qua một cô gái đang ôm một hộp quà màu đen đứng trong góc.
Anh châm một điếu thuốc rồi bước đến trước mặt cô.
Cô kinh hãi nhìn anh, như thể hận không thể đào một cái hộ để tự chui xuống, như thể hận không thể cho anh một bạt tai vì ánh mắt bất cần, cợt nhả của anh.
Mùa hè năm ấy hoa nở rộ khắp trốn.
Xung quanh cô vương vấn hương thơm ấm áp, ngọt ngào.
Anh nhìn vào đôi mắt đó, nhịp tim vốn bình lặng trong lồng ngực anh dần dần tăng tốc từng chút một.
Nặc Nặc không mở được cửa, lau nước mắt rồi vội vã xuống lầu tìm Thẩm Túy.
Thẩm Túy đang bị trói chặt, khi anh ta nhìn thấy Nặc Nặc, mắt anh ta sáng lên.
Anh ta hưng phấn hỏi: "Anh Cừu sẽ không giết tôi chứ?"
Nặc Nặc không có thời gian cùng anh ta luyên thuyên, gấp gáp nói với Tiết Tán: "Cừu Lệ đang ở khu vườn nhỏ trên tầng áp mái.
Anh ấy khóa chặt cửa nên tôi không thể vào được, tình hình đang vô cùng nguy hiểm."
Tiết Tán sửng sốt một lúc sau đó nhanh chóng đưa người lên.
Nặc Nặc nhìn Thẩm Túy, bắt đầu cởi trói cho anh ta.
Bảo vệ bên cạnh vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư!"
Nặc Nặc nói: "Cừu Lệ đã yêu cầu tôi thả anh ta ra.
Cho dù không phải vậy thì xảy ra bất kì hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Thẩm Túy cảm thấy cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này lại rất mạnh mẽ, dứt khoát trong những thời điểm mấu chốt, không hề dài dòng, dây dưa.
Ngay khi tay chân vừa được cởi trói, Nặc Nặc đã nắm lấy cánh tay của anh ta: "Thẩm Túy, Cừu Lệ nói rằng điều kiện để tôi trở về nhà là anh ấy phải chết.
Đây là sự thật sao?"
Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Túy trong phút chốc cứng đờ, một lúc sau anh ta mới gật đầu.
Trầm Túy là hậu duệ duy nhất của dòng họ huyền học ở thời điểm hiện tại, ở nơi này suy nghĩ lâu như vậy, đã nhìn thấu được rất nhiều điều.
Anh ta đã quá quen với việc bói toán, anh ta thu lại ý cười, giải thích với Nặc Nặc: "Số mệnh của anh ta không còn nữa."
Tướng mạo Cừu Lệ có thể nói là tướng vô cùng phú quý, đáng lý ra là số mệnh Thần chặn giết Thần, Phật chặn giết Phật.
Nhưng tất cả đã thay đổi.
Hiện giờ số mệnh của anh không hề tồn tại.
Không những thế ngay cả linh hồn của anh cũng sắp tan vỡ.
Anh không còn sống được bao lâu nữa.
Vốn mang số mệnh thiên chi kiêu tử, được ông trời ưu ái là vậy nhưng anh lại bán linh hồn và số mệnh của mình để đổi lấy Nặc Nặc từ thế giới khác chỉ vì muốn được gặp lại cô.
Anh ta nhìn Nặc Nặc, người đột nhiên trở nên trầm lặng, cũng cảm nhận được vài phần thổn thức.
Một người yêu cô đến mức dùng mọi thứ để đánh đổi, không có cảm xúc gì thì thật đúng là trái tim sắt đá.
Hơn nữa, nhìn thấy Cừu Lệ như thế này, thật sự anh đã tận tâm tận lực đối xử tốt với Nặc Nặc.
Thẩm Túy không tin vào tình yêu cho lắm, trước giờ anh ta luôn hoài nghi chuyện này.
Nhưng một người đàn ông sẵn sàng dùng vận mệnh của mình để trao đổi, có khả năng mất đi phú quý cùng tiền đồ ngập trời, mất đi sự cường thế, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cái chết, hơn nữa linh hồn sẽ bị tan vỡ.
Thẩm Túy cảm thấy tiếc thay cho Cừu Lệ.
Loại sự tình đau đớn mà Thẩm Túy đang nghĩ tới cũng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, từ trước đến nay kiểu cứng đầu mà nguyện hy sinh tất cả như vậy cũng chỉ có mình Cừu Lệ.
Thẩm Túy nhìn Nặc Nặc, cẩn thận hỏi: "Em nhớ tới điều gì sao?"
Cô không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ lần đầu tiên xuyên vào quyển truyện, nỗi sợ hãi bị siết cổ đến chết bởi Cửu Lệ, đến tất cả những nỗ lực để rời bỏ anh sau đó của cô.
Cũng có tiếng van xin tuyệt vọng của Cừu Lệ vào đêm trăng đó, hay ngay vừa nãy thôi, khi Cừu Lệ đang ở trên gác mái chỉnh lại váy cho cô.
Cô đều đã nhớ lại tất cả.
Đây là những ký ức chỉ thuộc về thế giới này, không cần nhiều sự tác động từ bên ngoài cũng sẽ có một ngày những ký ức đó chậm rãi quay trở lại.
Nặc Nặc không biết phải trả giá bao nhiêu để thay đổi mạng sống của mình ngược lại với bầu trời, nhưng cô biết nó sẽ rất khủng khiếp.
Nặc Nặc nghĩ lại, có một số việc cô cũng không hề quên.
Khoảnh khắc tấm tôn bay qua trong nháy mắt, Cừu Lệ đã ôm cô vào lòng.
Bên bờ biển những đóa hoa quỳnh đang khoe sắc, tiếng sóng vỗ bờ cùng tiếng tim đập thổn thức của cô.
Thật ra nếu không có cuộc gặp gỡ tồi tệ ban đầu, cô sẽ thực sự sẽ yêu anh.
Một trái tim chân thành và thanh khiết như vậy, ai mà lại không yêu thích chứ.
Nhóm vệ sĩ đã đi lên một lúc lâu, nhưng hiện tại vẫn chưa đi xuống.
Mỗi một phút giây trôi qua, Cừu Lệ ngày càng cận kề với cái chết.
Cô nhớ lại sự rung động của cô đối với anh và cả sự căm ghét của cô dành cho anh.
Toàn thân Nặc Nặc cứng đờ bất động.
Không khí như ngưng tụ lại trong giây lát.
Thẩm Tuý khô khốc nói: "Em xuyên qua hai lần nên có thể sẽ có chút khó chịu.
Nếu anh ta...!anh ta thật sự đã chết, em cố gắng chịu đựng một chút, rất nhanh có thể trở về nhà."
Nặc Nặc đột nhiên nhướng mắt hỏi anh: "Hai lần?" Cô nhíu mày, "Thật ra là ba lần, lần đầu tiên tôi chỉ sống không quá một giờ".
Thẩm Túy nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt như kiểu cô đang nói đùa với tôi sao, anh ta "ha" một tiếng: "Tốt xấu thế nào tôi vẫn là người am hiểu tường tận lĩnh vực này, vẫn có thể nhìn rõ được sự việc."
Anh ta đút vào túi, lấy ra một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ, cứa một đường nhỏ trên ngón tay Nặc Nặc.
Anh ta lật giở lá bùa, loay hoay hồi lâu.
Là bùa đột nhiên bùng cháy.
Trước mắt hiện lên một vùng sáng rực rỡ, lóa mắt.
Thẩm Túy nhướng mày ngạc nhiên, Nặc Nặc lặng lẽ nhìn anh.
Anh ta đột nhiên nói, "Khi em được kéo đến để thực hiện một nguyện vọng của nguyên chủ, cô ta cũng có một nguyện vọng khác mà cô ta đã tự mình thực hiện."
"Tống Nặc Nặc ở thế giới này có tổng cộng hai nguyện vọng.
Thứ nhất là người mà cô ta yêu sẽ không phải dẫm lên vết xe đổ khi trước mà bỏ mình."
"Thứ hai, người giúp cô ta thực hiện nguyện vọng thứ nhất không thể yêu Cừu Lệ.
Cô ta thực sự rất hận Cừu Lệ."
Nặc Nặc trong phút chốc cả người choáng vàng, ngây ngẩn.
Thẩm Túy tặc lưỡi: "Nguyện vọng này kỳ thật có hơi ác độc.
Có lẽ cô ta đã tạo cho cô một đoạn ký ức giả.
Khi đó em còn chưa xuyên đến đây, em đã nhìn thấy cái gì?"
Cô đã nhìn thấy điều gì ư?
Đêm mưa, tiếng giày da của người đàn ông vang lên.
Cô cố gắng bảo vệ Hàng Duệ...
Tất cả những thứ đó đều in sâu vào tâm hồn Nặc Nặc một tâm niệm rằng - Cừu Lệ sẽ giết cô, Hàng Duệ là một người tốt.
Cho nên ngay từ đầu khiến cô ghét bỏ và sợ hãi Cừu Lệ, thậm chí khiến cô từ bỏ việc về nhà để bảo vệ Hằng Duệ.
Đây đều là nguyện vọng của nguyên chủ.
Cừu Lệ...!chưa bao giờ có ý định giết cô.
Hóa ra trong cuộc gặp gỡ đầy oan trái này, người oan nhất lại chính là Cừu Lệ.
Nặc Nặc ngồi thẫn thờ trên mặt đất.
Lần đầu tiên có cảm giác bàng hoàng và tuyệt vọng, nếu đây là điều mà nguyên chủ đã dùng tất cả lợi ích của mình để đánh đổi, vậy còn Cừu Lệ thì sao, liệu có công bằng với anh không?
Cho đến tận bây giờ cô đều không muốn thực hiện nhiệm vụ gì cả, cô càng không cần những lợi ích của nguyên chủ.
Thẩm Túy nhìn thấy cô thất hồn lạc phách như vậy cũng có chút không đành lòng.
Suy cho cùng, đây không thể coi là lỗi của Nặc Nặc, mặc dù không thể phủ nhận những điều tồi tệ mà anh đã làm nhưng Cừu Lệ cũng có thể coi là một người tốt, ít nhất là đối với Nặc Nặc.
Thẩm Túy giải thích cho cô: "Dẫn hồn không bao giờ thành công ngay lần đầu tiên, cần phải chịu đựng nỗi đau như bị lăng trì, thất bại hết lần này đến lần khác, phá vỡ giới hạn của thời gian và không gian, anh ta phải để linh hồn của mình tiếp cận được với em mới có thể gặp lại em.
Vậy nên linh hồn của Cừu Lệ gần như sắp tan vỡ."
Thẩm Túy im lặng một lúc rồi nói: "Anh ta đã thất bại nhiều lần, vậy nhưng không hề bỏ cuộc."
Vậy mà anh một câu cũng không nói ra, chắc hẳn là anh rất đau.
Vai Nặc Nặc khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, cô hỏi, "Nếu anh ấy có thể đặt ra quy định anh ấy chết tôi sẽ trở về, Tống Nặc Nặc có thể thay đổi ký ức của tôi.
Vậy anh ấy còn có nguyện vọng gì nữa không?"
Thẩm Túy trầm mặc một hồi, thầm nghĩ trên đời này trong hàng vạn người cũng khó có ai có thể may mắn như Nặc Nặc.
Anh ta đốt lá bừa sau đó kéo Nặc Nặc lên rồi chạy lên gác mái.
"Tôi sẽ cho cô thấy."
Trên tầng gác mái, tiếng gió gào thét vang dội.
Cừu Lệ nhắm mắt, nằm im bất động.
Tiết Tán đang cố gắng bịt lấy miệng vết thương của anh để đợi bác sĩ đến.
Những mảnh tro của tấm bùa lóe sáng lập lèo sau cùng đáp xuống tay phải của Cừu Lệ.
Thẩm Túy sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó Nặc Nặc nghe anh ta nói: "Mong muốn của Cừu Lệ là cho dù em ở đây bao lâu, thế giới của em cũng sẽ chờ đợi em trở về.
Thời gian sẽ không thay đổi, năm tháng sẽ ngừng trôi, em sẽ được bình yên và khỏe mạnh đến hết đời." Chỉ cần Nặc Nặc quay trở lại, thời gian sẽ tiếp tục chạy kể từ khoảnh khắc cô rời đi.
Số mệnh thiên chi kiêu tử, vậy mà đã thay đổi như vậy.
Nặc Nặc bước tới, ngồi bệt xuống bên cạnh Cừu Lệ.
Cô dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, tay phải của anh đang gắt gao nắm chặt thứ gì đó, một sợi tua màu đen lộ ra bên ngoài.
Cô nhận ra nó.
Đó là sợi dây bình an do chính tay cô kết.
Món quà duy nhất mà cô tặng anh, cô nhớ rõ khi đó anh đã cười vui vẻ đến thế nào.
Nước mắt cô rơi xuống bàn tay anh, nhưng mà bây giờ không có ai lau nước mắt cho cô nữa.
Cừu Lệ đã dùng cả đời để yêu cô.
Thẩm Túy nói: "Anh ta sắp chết rồi, em mau về nhà đi, rất nhanh thôi cô sẽ quên hết tất cả mọi chuyện ở thế giới này."
Không nhớ thì sẽ không phải đau lòng.
words
//.