Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh
Cuối cùng Mạc Nhiên vẫn đồng ý với Dương Sóc sẽ xem kịch bản trước rồi mới quyết định.
Dương Sóc cũng rất thoải mái, trực tiếp lấy kịch bản đại sư Vân Hạc đưa cho ông photo ra một bản nữa rồi đóng dấu, gửi cho Mạc Nhiên.
Tên kịch bản là 《Đại Yến Đế Cơ》, là một kịch bản cổ trang.
Sau khi nhận được kịch bản, Mạc Nhiên dành thời gian đọc qua toàn bộ kịch bản một lần, thử tìm xem bên trong này đại sư Vân Hạc có để lại manh mối gì không.
Đây là một cốt truyện, xảy ra ở thời Đại Yến Vương quyền lực, nữ chính là công chúa được sủng ái nhất triều Đại Yến, Vân Hòa đế cơ do hoàng hậu sinh ra.
Vân Hòa là danh hiệu của công chúa, hoàng thất họ Mạc, nên tên nàng được đặt là Mạc Nhiễm.
Đọc đến đây Mạc Nhiên hơi sửng sốt, lại lật đến phần sau của kịch bản, quả nhiên nhìn thấy một tướng quân tên là Tần Sâm.
Mạc Nhiễm, Nhiễm và Nhiên có phát âm giống nhau, Sâm lại cực kỳ giống Thâm. Tại sao cách đặt tên nam nữ chính lại trùng hợp như vậy?
Còn có Vân Hòa.... Ngoài tên nhân vật đồng âm với bọn cô, rốt cuộc đại sư Vân Hạc còn muốn nói lên cái gì?
Tiếp tục đọc, Mạc Nhiên dần dần nắm bắt được nội dung kịch bản.
Mạc Nhiễm là con gái duy nhất mà hoàng hậu sinh ra, có thân phận tôn quý nhất Đại Yến, từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, lại là công chúa được hoàng đế yêu thích nhất.
Tiểu công chúa còn có một thanh mai trúc mã, đó là tiểu công tử Tần Sâm của phủ tướng công. Từ nhỏ Tần Sâm đã theo cha học tập võ nghệ, sớm xin vào cung làm thị vệ cho Mạc Nhiễm, để theo bên cạnh bảo vệ cho nàng.
Hai người lưỡng tình tương duyệt, Hoàng Hậu cũng cố ý tác hợp cho hai người, chưa từng có ngăn cản, lần đầu tiên Tần Sâm rời xa Mạc Nhiễm, đi đến biên cương miền Bắc nơi xảy ra chiến tranh loạn lạc, Tần Sâm theo cha mình ra chiến trường rèn luyện bản thân.
lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.
Sau khi chiến sự được dẹp yên, Tần Sâm chiến thắng trở về, dựa vào chiến công hiển hách được phong chức đại tướng quân, Tần Sâm xin được ban thưởng, hy vọng có thể được kết hôn với công chúa Mạc Nhiễm.
Không biết có phải hoàng đế không nỡ gả đứa con gái mà mình sủng ái nhất đi quá sớm hay không. Cuối cùng cũng đồng ý định ra hôn ước giữa hai người, nhưng khi nào thực hiện hôn ước thì chưa biết.
Nhưng chỉ cần định ra hôn ước, Tần Sâm đã vô cùng thỏa mãn, ngoài những khi phải ra trận, thì lúc nào cũng ở cùng với Mạc Nhiễm như hình với bóng.
Tình hình Đại Yến lúc này giống như tên của nó, trời yên biển lặng.
Vào mùa vụ thu hoạch, hoàng đế tổ chức một cuộc đi săn, hoàng đế dẫn đầu săn được một con bạch hạc toàn thân trắng tuyết. Bạch hạc vi tường, tất nhiên là dấu hiệu tốt, lúc này hoàng đế rất cao hứng muốn cho người bắt về thưởng thức. Mạc Nhiễm thấy bạch hạc rất đáng thương, nên đã xin hoàng đế cho mình.
Ban đầu trong kịch bản đã nói rằng hoàng đế rõ ràng không vui về việc này, nhưng ngại với con gái nhỏ mà mình sủng ái, nên không tình nguyện đồng ý.
Mạc Nhiễm nhận lấy bạch hạc bị thương, cùng Tần Sâm chữa bệnh cho nó. Nhưng lúc Mạc Nhiễm muốn thả nó về với thiên nhiên, bạch hạc lại không muốn đi, ở lại bên cạnh Mạc Nhiễm giống như sủng vật.
Động vật có linh, câu chuyện công chúa lương thiện đã được mọi người ca tụng truyền nhau trong dân gian. Hơn nữa Mạc Nhiễm luôn thích làm việc thiện , thường xuyên cùng với Tần Sâm đi khắp mọi nơi làm không ít chuyện tốt. Trong lúc nhất thời thanh danh của Vân Hòa đế cơ còn tốt hơn vài phần so với hoàng đế đương triều.
Chỉ là chưa đợi đến ngày thành hôn, chiến tranh phương bắc lại nổi dậy, Tần Sâm làm chủ tướng phải tự mình ra trận, hai người phải quyến luyến biệt ly. Vốn tưởng rằng chiến tranh sẽ kết thúc rất nhanh giống như lần trước, nhưng không nghĩ rằng trận chiến lần này giằng co đến tận hai năm sau.
Trong thời gian này hoàng hậu sinh bệnh mà chết, Mạc Nhiễm rất thương tâm, mỗi ngày chỉ làm bạn với bạch hạc, ở trong cung nhìn về phương Bắc mà lòng chất chứa ngàn vạn u sầu.
Chiến tranh rất nhanh có bước chuyển biến.
Ai ngờ lần chiến tranh này không chỉ giữa Đại Yến và Nhất tộc. Lúc trước Man tộc bị Đại Yến đánh bại đã liên hợp với các tộc ở thảo nguyên, ý định cùng chia cắt lãnh thổ Đại Yến. Cho nên bây giờ Tần Sâm đang kiềm chế phương Bắc chỉ là một phần của đội quân địch, trên thực tế phần lớn binh mã của Man tộc đã lén đánh vào phía tây, từ phía tây của Đại Yến đánh vào trong.
Nửa tháng ngắn ngủi, binh lính Man tộc ở phía tây vô cùng lớn mạnh đã công phá hết bốn thành trì, đại quân rất nhanh đã đánh áp vào kinh thành, quân bốn mặt.
Mà linh lực chủ yếu của Đại Yến lúc này đều tập trung ở phương Bắc, chưa nói đến việc không kịp đưa quân trở về chi viện, mà ngay cả khi Tần Sâm điều quân trở về, ở phương Bắc sẽ có lỗ hổng, đủ để cho đội quân Man tộc ở phía Bắc thừa dịp sơ hở này mà đánh vào.
Khi đó chính là hai mặt đều có địch bao vây.
Lúc này ở kinh thành người dân đều cảm thấy bất an, mà ở triều đình, cuối cùng hoàng đế cũng hạ quyết định cắt đất cầu hòa.
Hoàng đế phái người ra đàm phán với thủ lĩnh đội quân Man tộc, đối phương nói có thể giải hòa, nhưng Đại Yến phải giao ra hai thành An, Lâm phía nam, bốn thành trì lúc trước Man tộc, điều cuối cùng, là phải gả Vân Hòa công chúa cho Man Vương.
Đây đúng là công phu sư tử ngoạm. Tin tức được truyền tới hoàng cung, quả nhiên đã làm chấn kinh toàn bộ triều đình. Chưa nói đến hai điều trên, cái điều kiện cuối cùng này, công chúa Vân Hòa chính là con gái được hoàng đế sủng ái nhất, hơn nữa đã có hôn ước với tướng quân Tần Sâm giờ phút này đang ở phương Bắc bảo vệ đất nước. Một nữ không thể có hai chồng, chuyện này như thế nào cũng không hợp lệ.
Nhưng làm mọi người khiếp sợ chính là, đại thần trong triều chia thành hai phái chủ chiến và chủ hòa tranh luận với nhau không ngừng nghỉ. Hành động của hoàng đế còn dứt khoát hơn bọn họ, chưa đến hai ngày đã đồng ý tất cả điều kiện mà Man tộc đưa ra.
Cắt đất, bán con gái, một điều cũng không thiếu.
Nghe được phụ hoàng muốn nàng hòa thân với Man tộc, việc đầu tiên Mạc Nhiễm làm chính là đi gặp hoàng đế, chỉ tiếc là đây không phải người đàn ông từ trước đến nay luôn sủng ái nàng, ánh mắt của hoàng đế bây giờ còn lãnh đạm hơn bất cứ ai.
"Ngươi là công chúa hoàng thất, từ nhỏ đã hưởng thụ hết tất cả những gì hoàng thất cho ngươi, bây giờ đất nước gặp nạn, chỉ cần ngươi đi hòa thân thì có thể bảo vệ bình an cho dân chúng một thành, có gì mà không thể?"
Đối với đứa con gái này, hoàng đế chỉ có kiêng kị và chán ghét.
Cái gọi là sủng ái, cũng chỉ do hắn giả vờ nhiều năm qua, hắn kiêng kị gia tộc nhà mẹ đứng sau lưng hoàng hậu, kiêng kị thanh danh của đứa con gái này còn tốt hơn hắn ta, kiêng kị khi Tần Sâm cưới nàng, phủ tướng quân cũng sẽ trở thành thế lực chống lưng cho Mạc Nhiễm, sẽ tạo thành uy hiếp với Mạc gia của hắn.
Thật vất vả chờ đến khi hoàng hậu chết, hoàng đế cũng không còn cố kỵ điều gì. Huống chi bây giờ Man tộc mang binh đánh vào thành, gia tộc nhà mẹ của hoàng hậu thân mình còn lo chưa xong, Tần Sâm cũng đang ở phương Bắc không thể chạy về đây. Vậy thì đứa con gái này, đương nhiên hoàng đế sẽ lợi dụng hết giá trị cuối cùng của nàng, đổi lấy bình an vô sự trong chốc lát.
Đại khái là đè nén đã lâu, hoàng đế nhìn vẻ mặt không thể tin tưởng của Mạc Nhiễm, dưới tâm lý muốn trả thù mà cho nàng một kích.
"Đời này trẫm ghét nhất là ngươi và mẫu hậu của ngươi. Nếu ngươi lương thiện như vậy, thì hãy hy sinh chính mình mà cứu lấy dân chúng một thành đi, chắc là ngươi cũng sẵn lòng."
Hài lòng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mạc Nhiễm, hoàng đế gọi thị vệ tới: "Đưa công chúa về cung trông chừng cho tốt, trước khi hòa thân không được xảy ra bất kì sai lầm gì, nếu khi đó không thấy bóng dáng của công chúa, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"
"Vâng!"
Mạc Nhiễm cứ như vậy bị giam lỏng lên, nàng khóc suốt một đêm, lại không thể không tin tưởng lời nói của phụ hoàng mà nàng kính yêu mười mấy năm.
Ngày hòa thân càng đến gần, nhưng Mạc Nhiễm vẫn không thấy Tần Sâm trở về.
Rốt cuộc vào ngày muốn đưa Mạc Nhiễm ra khỏi thành, hoàng đế cứ tưởng chỉ cần tặng người qua đấy thì sẽ được hòa bình. Nhưng không ngờ Man tộc lật lọng, thừa dịp triều đình cho rằng đã đồng ý giải hòa nên không hề chuẩn bị gì, đã mang binh lính đánh vào trong thành, dân chúng trong thành chạy tán loạn khắp nơi, cũng có không ít người bị giết hại tàn nhẫn.
Hoàng đế sợ tới mức hoảng loạn, trong cung cũng loạn thành một nồi cháo, chờ đến khi mọi người tìm hoàng đế ra mặt làm chủ, thì phát hiện người đã chạy trốn bằng mật đạo ở tẩm cung của mình, không biết đã chạy đi nơi nào.
Lúc hỗn loạn này Mạc Nhiễm cũng lấy lại được tự do, nhưng nàng không chạy trốn vào mật đạo.
Tuy biết việc nàng làm có thể sẽ cực kỳ nhỏ bé, thậm chí cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn lấy ra uy nghiêm của công chúa, thừa dịp binh lính Man tộc chưa đánh đến hoàng cung, đã mở cửa cung, để một bộ phận dân chúng còn sức lực đi vào chạy trốn theo nhiều đường mật đạo.
Chỉ còn nàng lưu lại cuối cùng.
Nàng hiểu được lời của phụ hoàng nói, đã là công chú của hoàng thất, được hưởng hàng ngàn phúc lợi từ dân chúng, thì phải gánh vác được trách nhiệm của công chúa, cố gắng hết sức bảo vệ dân chúng bình an.
Chỉ cần có thể cứu nhiều hơn một người, cũng coi như nàng không phụ cái danh hiệu đế cơ này.
Đến khí phần lớn mọi người đều chạy trốn vào mật đạo, nàng liền để cho người khẩn cấp che giấu cửa mật đạo, một mình mình ở lại trên cung thành che chắn.
Bên cạnh còn có thị vệ sẵn lòng ở lại bảo vệ nàng khuyên nàng mau chạy đi, nhưng Mạc Nhiễm lại cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Bây giờ nước đã mất, cho dù có chạy trốn, thì nàng một thân con gái còn có thể chạy trốn đến đâu?
Huống chi hôm nay còn có nhiều người sẵn lòng hy sinh vì bảo vệ nàng, kết quả chỉ còn lại một com đường chết, nàng cũng sẽ cùng bọn họ đối mặt.
Cùng nhau tiến lùi, cùng nhau sống chết.
Mà nàng còn sống, nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của Man tộc, làm cho bọn chúng không thể nhanh chóng tìm ra mật đạo trong cung, việc này sẽ giúp cho mọi người có được một ít thời gian để chạy trốn.
Như vậy, cũng rất đáng.
Lúc Man tộc tấn công vào, Mạc Nhiễm một thân áo cưới đỏ tươi, đứng trên cung thành nhìn về phương xa, giống như đang nhớ về một người nào đó.
Sau khi Man tộc vọt vào cướp đoạt được vô số vàng bạc châu báu, phát hiện Mạc Nhiễm còn ở đây, lại càng thêm vui mừng, lập tức muốn bắt lấy tiểu mĩ nhân để khinh bạc một phen.
Tất nhiên Mạc Nhiễm không muốn rơi vào tay Man tộc để chịu nhục, lúc binh lính Man tộc xông đến nàng cố hết sức nhảy xuống tường thành.
Một thân áo cưới đỏ như máu, cũng không nhận ra đâu là máu đã làm Tần Sâm kinh hãi.
Sau khi Tần Sâm nhận được tin Man tộc tấn công vào phía tây lập tức vung roi thúc ngựa dẫn dắt một đội cả binh lính trở về, trong lòng đều suy nghĩ đến người kia, không nghĩ đến khi trở lại, đập vào mắt hắn là một màn làm cho tâm thần tê liệt.
"Nhiễm Nhiễm!"
//
Editor có lời muốn nói: mấy hôm nay Hy bận nên sẽ không thể đăng được chương/ngày như trước, đợi mấy hôm nữa rảnh Hy sẽ bù lại cho các nàng nha^^!