Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh
Lúc nhìn thấy Tần Thâm, Hồ tổng đang say rượu cũng lập tức tỉnh hơn nửa, vừa rồi làm những hành động như vậy chắc chắn là đầu hắn bị nước vào.
Hắn vừa mới làm cái gì......
Không chỉ có mắng mẹ của Tần tổng, thậm chí còn động thủ!
Đến nỗi giờ phút này nhìn thấy Mạc Nhiên được Tần Thâm che chở, Hồ tổng cũng không dám nghĩ tiếp về quan hệ của hai người này. Có thể làm người chưa bao giờ gần nữ sắc như Tần Thâm bảo vệ người phụ nữ ở phía sau, chỉ sợ quan hệ này không thể hình dung bằng một câu thân mật.
Mà giờ phút này quyền hợp tác của hắn nằm ở trong tay Tần Thâm, nếu lần này hợp tác không thành, hắn có thể tổn thất lên tới trăm triệu. Hơn nữa Tần Thâm có năng lực làm cho hắn biến mất trong biển người Đế Đô chỉ trong chớp mắt.
Càng nghĩ sâu, Hồ tổng càng run rẩy hơn, trong lòng càng ảo não vì rượu mà phạm phải sai lầm lớn.
Giờ phút này mới hối hận thì cũng không có thuốc hối hận để uống, Hồ tổng nơm nớp lo sợ với ý đồ vớt vát sai lầm: "Tần tổng..... vừa nãy tôi nhất thời hồ đồ, đã đụng chạm đến quý phu nhân, thật sự đáng chết."
Lạnh lẽo trong mắt Tần Thâm còn chưa giảm: "Hình như vừa rồi tôi nghe được một từ 'quy tắc ngầm'...."
Không đợi anh nói xong Hồ tổng đã vội vã nói dối: "Tần tổng, anh xem.... Hôm nay mọi người cùng nhau liên hoan, cho nên chỉ đùa giỡn mà thôi."
Đến loại chuyện hoang đường này mà cũng có thể nói ra, đã cho thấy Hồ tổng không dám lấy những cái cớ khác, chỉ là cơn tức giận này Tần Thâm không thể dễ dàng tiêu tan như vậy
Tần Thâm lập tức gọi người quản lí của khách sạn đến, ở dưới ánh mắt minh ngạc của mọi người, người dám ra lệnh thế này thì chỉ có thể là ông chủ ở đây.
"Nếu lần sau những người hành vi có gây rối, làm trở ngại các khách hàng khác ở đây, trực tiếp kéo vào sổ đen, cấm hắn dùng dịch vụ của Cẩm Duyên.
Quản lý cung kính đồng ý: "Vâng, tổng giám đốc."
Lúc này mọi người mới kinh ngạc, khách sạn xa hoa nổi tiếng cả nước là sản nghiệp trên danh nghĩa Tần thị.
Nếu bị Cẩm Duyên kéo vào danh sách đen, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng sau này khó tránh khỏi không bị đám người vòng thượng lưu cười nhạo, cũng không thiếu người coi thường.
Tất nhiên không dừng lại ở đó, Tần Thâm dựa vào ưu thế về dáng người từ trên cao liếc mắt nhìn Hồ tổng, cũng không lãng phí ánh mắt ở trên người ông ta.
Nhẹ nhàng để lại một câu: "Dừng hợp tác." Tần Thâm kéo Mạc Nhiên đi đến gần mẹ mình.
Chung Hân Ý biết nhất định con trai đã giải quyết tốt, cũng không quan tâm mọi chuyện phát triển tiếp thế nào, rất thân thiết cầm tay Mạc Nhiên, thật lòng mời: "Nhiên Nhiên đến đây ăn cơm tối sao? Đúng lúc hôm nay là sinh nhật dì, vậy đi ăn tối với dì luôn được không?"
Dưới tình huống này tất nhiên Mạc Nhiên sẽ không từ chối, vừa nãy tôn kính mà gọi bà là "Chung phu nhân" lần này cũng sửa lại: "Vậy cháu cảm ơn dì đã mời."
Sau đó Mạc Nhiên nhìn về phía đạo diễn bên kia với ánh mắt xin lỗi rồi đi theo Chung Hân Ý và Tần Thâm vào phòng ăn của hai người lúc trước, để lại một đám người đứng ở đấy đi không được mà ở lại cũng không xong.
Vẫn là đạo diễn đứng dậy hoà giải: "Hồ tổng, ngài xem ngày mai mọi người trong đoàn phim còn phải đóng phim, không làm phiền ngài nữa."
Bị một câu "Dừng hợp tác" làm cho tuyệt vọng, Hồ tổng nào còn có tâm tình để ý đến những người này, không có ý tốt mà trực tiếp phất tay đuổi người: "Đi mau! Đi mau!"
Đám người đạo diễn cũng lười cùng hắn so đo, nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này. Không đợi Hồ tổng ngây người bao lâu, quản lí vẫn luôn đứng ở cửa đi đến trước mặt Hồ tổng bày ra vẻ mặt giả cười tiêu chuẩn: "Hồ tổng, vừa nãy ngài cũng đã nghe, mời đi cho."
Hồ tổng chật vật mà hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi, chỉ tiếc bàn ăn kia đã thanh toán tiền, lại không người thưởng thức mỹ thực.
Sau một hồi xem trò cười, cảm xúc sâu sắc nhất phải kể đến đám người đạo diễn.
"Thật không ngờ đến." Đạo diễn Lưu cảm khái một câu, về phần không ngờ đến cái gì, tất nhiên là một màn vừa nãy bị đảo ngược.
Trước đó, đạo diễn cũng không nghĩ đến Mạc Nhiên chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ lại có hậu trường lớn mạnh như vậy. Có thể thân thiết với mẹ của Tần tổng, hơn nữa còn được Tần tổng bảo vệ. Nói không chừng Mạc Nhiên là đại tiểu thư của nhà nào đấy đến đoàn phim cũng chỉ để chơi thử mà thôi.
Nếu thời gian sớm hơn lúc này một ít, những lời ông ta vừa nói thật ra cũng không sai.
Nhưng khi đó ông ta cũng không gặp được Mạc Nhiên ở đoàn phim.
Nhưng đạo diễn cũng biết sau này chắc cô cũng không đến đoàn phim nữa, nghĩ vậy ông không khỏi thở dài một hơi. Cũng may phần diễn của cô ấy cũng quay xong toàn bộ, nếu không lại xảy ra chuyện phiền toái kia lần nữa.
Phụ họa với ông là Khúc Tử Nghệ đã im miệng lặng yên giảm bớt cảm giác tồn tại của mình từ khi Tần Thâm xuất hiện: "Đúng thật là không nghĩ tới."
Cô cũng không ngờ chỉ ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp được tổng giám đốc nhà mình. Qua tối nay, Khúc Tử Nghệ cô dù không đủ thông minh đi chăng nữa cũng có thể liên tưởng đến một chuyện khác.
Cô có thể đoạt được vai Lâm Lang từ trong tay Triệu Tinh Nghiên chắc chắn không phải do vận khí tốt. Rõ ràng là do Triệu Tinh Nghiên làm cho Mạc Nhiên bị thương, chọc cho tổng giám đốc nhà cô bất mãn, vì thế ra mặt tức giận vì hồng nhan, sử dụng chút thủ đoạn làm cho Triệu Tinh Nghiên từ bỏ vai diễn. Cuối cùng cô có vận cứt chó nhặt được tiện nghi lớn.
Thật là không thể tưởng tượng mà!
Lúc này trong lòng Khúc Tử Nghệ không khỏi cảm thấy may mắn vì quan hệ của mình với Mạc Nhiên không tệ, cũng không có bất kì địch ý khinh thường nào, cũng coi như đây là một đoạn thiện duyên.
Lúc này trong phòng bao của Tần Thâm và Chung Hân Ý, Mạc Nhiên cũng dần khôi phục lại tinh thần từ trò cười vừa nãy, ngay sau đó cô chân thành cảm ơn: "Hôm nay rất cảm ơn dì và Tần tổng, cháu còn làm hại dì vô duyên vô cớ bị mắng, thật xin lỗi."
Chung Hân Ý cực kì thích Mạc Nhiên, hiểu được phải biết cảm ơn, tính tình lại không kiêu ngạo nịnh nọt, kéo tay cô trấn an: "Chuyện này có gì phải xin lỗi chứ, con gái mà gặp loại chuyện này nhất định rất sợ hãi."
"Đúng rồi, dưới tình huống lúc nãy chắc là cháu cũng chưa ăn cơm, bây giờ mà về nhà chắc ba mẹ cháu cũng ăn xong rồi, nên ở đây ăn cơm với dì đi, Thâm Thâm, con gọi phục vụ đi, gọi cho Nhiên Nhiên thêm chút đồ ăn.
Tần Thâm tự nhiên nghe theo, lập tức đứng dậy đi ra ngoài phòng bao gọi phục vụ.
Mạc Nhiên thấy vậy vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Không cần đâu, cháu cũng không quá đói, nên không làm phiền dì với Tần tiên sinh dùng cơm."
Nhưng Mạc Nhiên không nghĩ đến, vốn là Chung Hân ý muốn cô với con trai bà ở chung lâu hơn một chút.
Vừa rồi bà nhìn thấy con trai lại đi bảo vệ một cô gái ở sau lưng, hai mắt Chung Hân Ý liền tỏa sáng. Tuy con trai vì bà mới chủ động ra mặt, nhưng so sánh với trước kia nó không bao giờ đến gần con gái nhà người ta, tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Hơn nữa còn là Mạc Nhiên, Chung Hân Ý lại nổi lên một ý niệm.
"Aii, không phiền không phiền. Không phải hôm trước dì còn muốn mời mẹ con cháu ăn cơm sao? Tuy hôm nay mẹ cháu không ở đây, nhưng mời cháu cũng giống nhau."
Bà nhiệt tình như vậy làm cho Mạc Nhiên không dám từ chối, cô đành phải ngồi xuống, cứng ngắc nhìn phục vụ đi đến đưa cho cô một menu chọn món.
Khi Mạc Nhiên đang chọn món, đột nhiên Chung Hân Ý đứng dậy nói: "Mẹ đi toilet, Nhiên Nhiên cháu cứ gọi đồ ăn trước đi, không cần chờ dì."
Không để cho Mạc Nhiên kịp nói gì, Chung Hân Ý đã đi ra khỏi phòng.
Trong lúc nhất thời, phòng bao chỉ còn lại Tần Thâm và Mạc Nhiên hai người hai mặt nhìn nhau.
Phá lệ, Mạc Nhiên dẫn đầu đã mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng, giọng điệu như nói với người quen thuộc.
"Dì đi trước như vậy không có việc gì sao?"
Mạc Nhiên liếc mắt qua cái ghế bà vừa ngồi đã không thấy túi sách đâu. Nếu đi vệ sinh thì cần gì mang theo túi sách, cho nên nghĩ đến đây cũng biết bà chỉ lấy cớ thôi.
Làm như vậy thì mục đích.... không cần nói cô cũng nhận ra được.
Tần Thâm âm thầm thở dài một hơi, rất hiếm khi không bày ra dáng vẻ lạnh lùng, giống như đang trả lời người quen: "Để tôi gọi điện tài xế trong nhà đi đón bà ấy."
Quả nhiên khi Tần Thâm gọi điện thoại xong, điện thoại của anh liền có thêm một cái tin nhắn, người gửi là mẹ anh.
【Thâm Thâm, đột nhiên mẹ nhớ tới trong nhà còn có chút chuyện nên đi về trước, lát nữa mẹ bảo tài xế tới đón mẹ, con chờ Nhiên Nhiên ăn xong sau đó nhớ đưa con bé về nhà đấy. Đây là nhiệm vụ mẹ giao cho con, không được từ chối.】
Tần Thâm bất đắc dĩ mà nhắn lại "Vâng", sau đó nói với Mạc Nhiên: "Bà ấy đi về trước rồi, còn bảo tôi tí nữa đưa cô về nhà."
"A." Nói ra tiếng này, Mạc Nhiên cũng không nói nữa, nhất thời phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, vẫn là Mạc Nhiên mở miệng trước: "Nói đi, anh đến đây lúc nào."
Nếu lúc này, Mạc Nhiên còn không nhìn ra người đàn ông trước mặt này là Tần Thâm của đời trước, thì cô không nên tên là Mạc Nhiên nữa.
Đã biết chuyện này, Mạc Nhiên lại liên hệ anh với một số chuyện gần đây, còn gì không rõ nữa sao.
Rõ ràng người đàn ông này đã đến đây từ sớm, vẫn luôn ở trong bóng tối giúp đỡ cô rất nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt lại làm như không quen biết cô.
Nhớ lại lúc trước người đàn ông này giả vờ để giấu diếm cô, trong lòng Mạc Nhiên hiếm khi sinh ra chút buồn bực.
Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, ánh mắt Tần Thâm đã phá tan ngụy trang của anh, thì làm sao Mạc Nhiên có thể phát hiện ra chuyện này sớm như vậy.
Tần Thâm cũng biết không thể lừa được cô nên thành thật trả lời: "Là lần máy bay xảy ra vấn đề kia, anh cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Vấn đề thứ hai nhanh chóng đến ngay sau đó: "Vậy anh cần gì phải trốn tránh tôi lâu như vậy?"
Đầu tiên Tần Thâm liếc nhìn sắc mặt của cô xong mới cẩn thận ăn ngay nói thật: "Sợ em không muốn nhìn thấy anh, nếu lúc trước không phải tại anh, em sẽ không....." (Hy: Ôi dội ôi, định sẵn kiếp thê nô rồi hỏ anh)
"Chuyện kia không liên quan đến anh!" Mạc Nhiên đánh gãy lời tự trách của anh.
Còn một vấn đề cuối cùng, Mạc Nhiên nhìn dáng vẻ của người đàn ông này, lòng cũng mềm mại đi không ít, hỏi: "Anh đến đây rồi, vậy thì Tần thị phải làm sao bây giờ?"
Tần thị to lớn giống như một chiếc bánh kem mê người, nhưng chỉ có mình Tần Thâm là người thừa kế của Tần gia, bây giờ Tần Thâm ở đây, xí nghiệp khổng lồ kia không có người quản lí.
Tần Thâm không trả lời, Mạc Nhiên lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, anh cũng không có cách nào.
Hai người không thể giải thích tại sao tự nhiên mình lại xuất hiện ở thế giới trong sách, trở thành người cùng tên cùng họ với bọn họ. Đây nhất định là một sự kiện vớ vẩn nhất mà bọn họ từng gặp, nhưng trước mắt bọn họ không có cách nào để trở về.
Đại khái là không đành lòng khi thấy người đàn ông cô đơn lẻ loi ngồi ở kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thâm mà vươn tay phải về phía anh.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi là Mạc Nhiên, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Ngay sau đó Tần Thâm liền nắm chặt tay cô, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trường đại học vậy.
"Tôi là Tần Thâm, xin chỉ giáo nhiều hơn."
//
Editor có lời muốn nói: Aaaa chúng ta đã đi được hơn % quãng đường rồi đó các tiểu khả ái ヽ(≧ω≦)ノ