Gần đây Yến Thanh Trì không có nhận phim, ở nhà vẽ tranh thuận tiện trông hai đứa nhỏ, nếu Giang Mặc Thần bận quá, y còn làm việc giúp Giang Mặc Thần. Lúc Vệ Lam đến, Yến Thanh Trì đang chuẩn bị gói chút sủi cảo để ăn chiều, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên chơi cùng Tuyết Cầu ở ngoài sân.
Vệ Lam ấn chuông cửa, Kỳ Kỳ mới ngó qua, Nghiên Nghiên đã chạy ra rồi, ngửa đầu nhìn Vệ Lam đang đứng ở trước cửa.
Vệ Lam thấy bé con, giơ bánh ngọt trong tay lên lắc lắc, cười nói, "Mở cửa."
Nghiên Nghiên giơ tay muốn mở cửa, nhưng với không tới, đành phải quay đầu lại hô to với Kỳ Kỳ, "Anh hai, anh lớn tới, mở mở cửa."
Kỳ Kỳ vội vàng chạy qua, nhìn Nghiên Nghiên nhón chân cũng không với tới khoá cửa, giơ tay so so chiều cao với bé con, khẽ cười nói, "Em trai, em cần cao hơn nữa đó."
Nghiên Nghiên xoay người đo chiều cao của mình với Kỳ Kỳ, hỏi bé, "Khi nào em mới được, được cao giống anh?"
"Đợi mấy năm nữa đi." Kỳ Kỳ sờ sờ đầu bé con.
Vệ Lam nhìn hai đứa nhỏ đứng đó nói chuyện xa xôi, hoàn toàn quên mất chuyện mở cửa, nhịn không được nhắc nhở, "Nè nè nè, hai bạn nhỏ, có phải các em quên cái gì rồi không?"
Lúc này Kỳ Kỳ mới nhớ ra, chạy lên mở cửa cho cậu vào, hỏi cậu, "Anh ơi, sao anh lại đến đây?"
Vệ Lam đưa bánh ngọt mua cho hai đứa cho Kỳ Kỳ, nói, "Tìm ba em có chút việc, tiện thể mua bánh cho hai đứa ăn."
Từ lúc Nghiên Nghiên sinh ra, lần đầu tiên đến thăm Nghiên Nghiên, cậu tặng hai đứa mỗi đứa một cái khoá trường mệnh, sau này mỗi lần đến đều sẽ mua đồ ăn hoặc đồ chơi cho hai cục cưng, bởi vậy Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đều rất thích cậu, rất chào đón cậu đến chơi thường xuyên.
"Ba ba ở trong nhà đó." Kỳ Kỳ nói.
Nghiên Nghiên gật đầu, "Ở trong nhà đó."
"Anh biết rồi, hai đứa chơi tiếp đi, anh đi tìm ba hai em."
Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn cậu, "Nhưng mà em muốn ăn bánh trước." Nó nói, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trong lòng Kỳ Kỳ, vẻ mặt tò mò.
Vệ Lam nhéo nhéo mặt bé con, cười nói, "Bé mèo ham ăn."
Ba người cùng vào nhà, mới vừa vào cửa Nghiên Nghiên đã la lớn vào trong, "Ba ba, anh tới."
"Anh nào của con, Nghiên Nghiên?" Yến Thanh Trì đang ở trong bếp chuẩn bị nhân sủi cảo, nghe nó nói thì thuận miệng hỏi lại.
Nghiên Nghiên hô, "Không phải, là anh lớn."
"Là anh Vệ Lam." Kỳ Kỳ bổ sung.
Cái này làm Yến Thanh Trì hơi bất ngờ, y đặt nhân sủi cảo qua một bên, rửa sạch tay đi ra ngoài, thấy Vệ Lam đã được hai cục cưng mời mọc ngồi xuống sô pha, Kỳ Kỳ đặt cái túi trên tay xuống bàn.
Nghiên Nghiên hai mắt trông mong nhìn cậu, hỏi: "Ăn được không anh?"
"Tất nhiên rồi." Vệ Lam lấy mấy cái hộp trong túi ra, bánh tart trứng, bánh kem và bánh quy, tuỳ bọn nhỏ lựa chọn.
Nghiên Nghiên thích bánh kem có gấu nhỏ, nên giơ tay mở hộp bánh kem, Vệ Lam đưa nĩa qua, Nghiên Nghiên vui vẻ nói, "Cảm ơn anh."
Kỳ Kỳ cũng chọn bánh kem, hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Vệ Lam ngoan ngoãn ăn, Kỳ Kỳ hỏi cậu, "Anh không ăn sao?"
Vệ Lam chọc bé, "Em đút anh miếng đi."
Kỳ Kỳ rất hào phóng xắn một miếng to đút cậu, Vệ Lam ăn hết một lần, Nghiên Nghiên thấy vậy, giơ nĩa của mình hô, "Em cũng đút anh ~ anh ơi, a ~"
Yến Thanh Trì nhịn không được bật cười, đi qua chặn đường cướp bóc bánh kem Nghiên Nghiên chuẩn bị đút cho Vệ Lam, vừa lòng nói, "Không tệ."
Nghiên Nghiên sửng sốt, giọng đầy mùi sữa nói, "Miếng này là cho anh mà."
"Anh gì mà anh, con phải gọi là chú, cứ nghe cậu ta nói bậy bạ đi."
Vệ Lam không thể tin nỗi, "Cậu ăn bánh kem của tôi còn nói tôi nói bậy, Yến Thanh Trì cậu sờ trên ngực trái coi trái tim cậu còn ở đó không!"
"Còn, đập bịch bịch bịch nè."
Vệ Lam câm nín, khinh bỉ nhìn y.
Nghiên Nghiên nhân lúc hai người còn đang nói chuyện, lại xắn một miếng bánh kem, giơ tay về hướng Vệ Lam, "Anh ơi, nè."
Kết quả Yến Thanh Trì cúi đầu, cướp tiếp.
Nghiên Nghiên quay đầu nhìn ba ba mình, giọng non nớt nhấn mạnh: "Miếng này là cho anh mà."
"Thì con xắn miếng khác cho anh không phải được rồi sao."
"Vậy lần này không cho ba ba ăn."
"Được." Yến Thanh Trì đồng ý.
Nhưng mà Nghiên Nghiên rất nghi ngờ, Nghiên Nghiên nhìn y, nghĩ nghĩ, cầm bánh kem của mình, vòng một vòng qua bàn, chạy tới ngồi kế bên Vệ Lam, bé con thấy vậy đủ an toàn rồi, rất vui vẻ làm tiếp chuyện mình chưa làm xong, mới vừa giơ tay ra, Yến Thanh Trì chỉ phía sau nó nói, "Nghiên Nghiên, con nhìn cái gì kìa?"
Nghiên Nghiên quay đầu, Yến Thanh Trì rướn người về trước, ăn hết miếng bánh kem trên nĩa.
Vệ Lam nhìn Yến Thanh Trì, vừa buồn cười vừa thấy trẩu, "Cậu làm một hồi Nghiên Nghiên giận bây giờ."
Không có đâu." Yến Thanh Trì nói, "Nghiên Nghiên không dễ giận vậy đâu."
Nghiên Nghiên vừa quay đầu lại nhìn thấy nĩa mình không còn gì hết, kinh ngạc sửng sờ một hồi, ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì, thở phì phì trề môi.
Kỳ Kỳ thấy bé con trề môi, giơ tay chọc cái miệng đang trề của nó, khuyên nhủ: "Đừng tức giận."
Nghiên Nghiên hừ một tiếng, buông nĩa xuống, trực tiếp cầm lấy phần bánh kem dư lại, đưa tới bên miệng Vệ Lam, còn rất đề phòng nhìn Yến Thanh Trì, "Không cho ba ba ăn vụng."
"Rõ ràng là ba ba ăn quang minh chính đại."
"Vậy không cho ba ba ăn quang minh chính đại." Nghiên Nghiên sửa lời nói.
Yến Thanh Trì chống cằm nhìn nó, "Con đúng là bé con không có trái tim, còn không cho ba ba ăn nữa chứ."
Nghiên Nghiên chỉ vào bánh kem nói: "Phải đút anh ăn." Nó nói xong, lại nghĩ nghĩ, rất hào phóng nói, "Lát nữa rồi cho ba ba ăn."
Kỳ Kỳ nghe vậy, xắn một miếng bánh đưa tới trước mặt Yến Thanh Trì, "Ba ba có thể ăn của con trước."
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Được."
Nghiên Nghiên thấy Yến Thanh Trì ăn bánh kem của Kỳ Kỳ rồi, nâng bánh kem của mình đến trước mặt Vệ Lam, "Nè, anh."
Vệ Lam cắn một miếng, nhéo nhéo mặt nó, "Sao em đáng yêu vậy hả."
Nghiên Nghiên gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Em đáng yêu ~"
Vệ Lam bị nó chọc cười, hôn hôn cái mặt nhỏ vài cái, "Đúng vậy, em đáng yêu."
Hắn thân xong, còn không quên quay đầu hôn hôn Kỳ Kỳ bên cạnh, "Em cũng đáng yêu."
Kỳ Kỳ cười cười, nói, "Anh cũng đáng yêu."
"Chúng ta đều đáng yêu." Vệ Lam nói, "Ba ba em không đáng yêu."
"Ba ba đáng yêu." Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đồng thanh réo lên.
Yến Thanh Trì cười ha ha, "Giờ thì cậu biết ai là người đáng yêu nhất rồi chứ," y chỉ chỉ mình, "Là tôi."
Vệ Lam khinh thường nhìn y một cái, "Cậu đúng là không biết xấu hổ."
"Tôi có gì mà phải xấu hổ, nhưng mà cậu đó, sao hôm nay lại đến đây."
Vệ Lam nghe vậy, hiếm khi không biết nên mở miệng thế nào.
Nghiên Nghiên đút Vệ Lam ăn xong rồi, thỏa mãn, lại chạy tới bên chỗ Yến Thanh Trì muốn đút y ăn, Yến Thanh Trì cố ý chọc nó, "Giờ cho ba ăn rồi hả?"
Nghiên Nghiên gật đầu, "Bây giờ đến phiên ba ba."
Yến Thanh Trì cắn một miếng, Nghiên Nghiên rất vui vẻ ăn hết phần bánh kem còn lại.
"Ăn xong rồi." Bé con vẫy vẫy tay.
Yến Thanh Trì thấy trên tay nó dính chút bơ, rút mấy tờ khăn giấy lau tay cho nó, Nghiên Nghiên còn muốn ăn bánh kem nữa, vì thế lại cầm một cái, ngoan ngoãn ngồi ăn bên cạnh Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ đổi chỗ ngồi, nói với Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, con mang Nghiên Nghiên vào phòng ăn ăn được không?"
"Vì sao dạ?" Kỳ Kỳ hỏi y.
"Ba ba và anh Vệ Lam có chuyện muốn nói."
Kỳ Kỳ đã hiểu, có vài lúc người lớn nói chuyện mà bạn nhỏ không thể nghe được. Vì thế bé gật gật đầu, nói với Nghiên Nghiên, "Chúng ta vào trong ăn đi."
"Vì sao dạ?" Nghiên Nghiên hỏi bé.
"Ba ba muốn nói chuyện với anh lớn." Kỳ Kỳ nói.
"Em cũng muốn nói chuyện với ba ba với anh lớn." Nghiên Nghiên chớp chớp mắt.
Kỳ Kỳ nói, "Em vào trong nói chuyện với anh, cũng là nói chuyện với anh lớn."
Bé đứng lên, cầm bánh kem nhỏ của mình, lại cẩn thận cầm của Nghiên Nghiên, "Đi thôi, vào trong nói chuyện với anh."
Nhất thời Nghiên Nghiên không theo kịp, nghe lời gật gật đầu, vào phòng ăn với bé.
Vệ Lam nhìn, nhịn không được nói, "Kỳ Kỳ thông minh quá vậy."
"Tất nhiên rồi, con trai tôi mà."
"Sao cậu tự luyến vậy hả, cái gì cũng nói về mình."
"Chẳng lẽ tôi nói không phải sao," Yến Thanh Trì hỏi lại cậu, "Sai chỗ nào? Không phải con trai tôi sao?"
Vệ Lam câm nín, cậu cảm thấy Yến Thanh Trì giỏi nhất chính là, vĩnh viễn dùng giọng điệu đó là lý thường để nói chuyện, giống như đạo lý toàn thế giới này đều cùng họ với cậu ta vậy.
Yến Thanh Trì nói tới Vệ Lam nói còn gì để nói nữa, tâm tình rất tốt hỏi, "Nói đi, con tôi tôi cũng giúp cậu dời đi rồi, cậu nói cậu đến tìm tôi làm gì được rồi đó."
"Tôi không thể chỉ đơn thuần đến chơi với cậu thôi sao?"
"Nhìn không ra cậu tình thâm nghĩa trọng với tôi như vậy nha, lòng trẫm rất an ủi." Yến Thanh Trì ra vẻ vui mừng vỗ vỗ ngực, "Giờ cậu thấy rồi đó, về đi."
Vệ Lam: "...... Kỹ thuật diễn của cậu lố vậy sao nhận thưởng được thế? Thị đế và ảnh đế của cậu bơm nước vào đúng không?"
"Cậu biết cái này gọi là gì không? Ăn không được nho thì nói nho chua." Yến Thanh Trì bình tĩnh nhìn cậu, cầm một cái bánh tart trứng, cắn một miếng, "Để tôi đoán xem, cậu đến tìm tôi có phải vì anh cậu lại đi xem mắt nữa không."
"Anh cậu mới đi xem mắt đó."
"Không phải sao? Vậy thì sao?"
Vệ Lam nhìn y, nghĩ nghĩ, vẫn không mở miệng, cúi đầu bắt đầu ăn bánh kem.
"Sao cậu bày đặt ngại ngùng sợ sệt thế, sao, cậu muốn đi xem mắt hay gì."
"Cậu mới muốn đi xem mắt đó, không liên quan đến chuyện xem mắt."
"Vậy thì chuyện gì?"
Vệ Lam hơi biệt nữu, cậu nhìn Yến Thanh Trì, chậm rì rì nói, "Yến Thanh Trì, nếu, nếu có người, người đó nhân lúc uống say hôn cậu, còn gọi tên cậu, vậy...... Có phải người đó thích cậu không hả?"
Yến Thanh Trì lên tinh thần, "Ai hôn cậu?! Đm, gan vậy, cô gái nào mạnh mẽ vậy! Tôi có quen không?"
"Không phải con gái."
"Con trai?!!" Cái này Yến Thanh Trì hơi hoảng, "Mẹ tôi ơi, gan thằng này lớn đấy, to gan lớn mật đó, nó không sợ anh cậu chém thành trăm mảnh sao?"
Yến Thanh Trì gần như đã tưởng tượng được biểu tình của Vệ Huân khi nghe chuyện này, thằng em nuôi nhiều năm đã bị heo ủi đi mất, đầu xuân, thích hợp để hầm canh xương sườn.
Y đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, "Không phải to gan lớn mật thường đâu, hôn tôi xong rồi tỉnh rượu lại nói với tôi uống say, không nhớ gì hết, hôn xong rồi quên, thả thính xong rồi chạy, quả thật không biết xấu hổ!"
"Cặn bã!" Yến Thanh Trì cùng chung kẻ địch nói, "Quá cặn bã! Không phải người mà!"
"Đúng vậy!" Vệ Lam tức sáng giờ, giờ nhắc lại vẫn tức, "Không biết anh ấy say thật hay say giả thì thôi đi, còn quên nữa?? Anh ấy là người dễ quên vậy sao? Lừa con nít hả, tức chết tôi rồi!"
"Từ từ," Yến Thanh Trì giơ tay xin tạm dừng, nhìn chằm chằm Vệ Lam, "Tôi thấy thái độ của cậu, hình như không phản cảm với chuyện này mấy?"
Vệ Lam sửng sốt, "Hả?"
"Người ta hôn cậu, cậu tức không phải vì người ta hôn cậu, mà là người đó hôn cậu xong rồi quên mất," Yến Thanh Trì nhìn cậu, thử nói: "Có phải, cậu thích người đó không hả?"
Vệ Lam bị hỏi đến cứng họng không trả lời được, có phải cậu thích Vệ Huân không? Tất nhiên là cậu thích Vệ Huân rồi, sao cậu không thích Vệ Huân được. Nhưng mà......
Yến Thanh Trì nhìn cậu lại bắt đầu xấu hổ nữa, bất lực xoa xoa giữa mày, "Tôi hỏi cậu nè, lúc người đó hôn cậu, cậu có bài xích không? Có thấy ghê tởm không? Có muốn hành hung đầu chó người đó không?"
"Tất nhiên là không." Vệ Lam trả lời, sao cậu bài xích Vệ Huân, thấy Vệ Huân ghê tởm được, tuy rằng đúng là sáng nay cậu rất muốn hành hung đầu chó của Vệ Huân, nhưng cũng không phải vì Vệ Huân hôn mình, mà là vì cái đồ rác rưởi này! Dám quên hết chuyện tối qua!
Vệ Lam nghĩ đến đây, lại tức cái mình, vô thức nghiến răng.
..........