Vệ Huân thấy lòng ngực mình nhói lên, lồng ngực như đang đánh trống reo hò, cuối cùng hắn cũng hiểu Vệ Lam ý nghĩa cậu "Em xây cho anh một ngôi nhà" là có ý gì. Thế giới của Vệ Lam có quá nhiều người, thằng bé không có cách nào đuổi những người đó đi, nhưng nó lại muốn cố gắng đáp lại thế giới của mình, nên cậu tốn hết sức lực, vắt óc nghĩ ra một cách công bằng nhất có thể, nó tạo ra một thế giới nhỏ cho mình, dùng suy nghĩ và ngôn ngữ của trẻ con cố gắng công bằng với mình nhất có thể. Vệ Huân thấy mình chịu hết nổi rồi, hắn giơ tay sờ sờ dầu Vệ Lam, nói với cậu, "Không cần thiết, thật mà, anh chỉ để ý lúc đó thôi, giờ anh không ngại nữa rồi, nên em không cần, em không cần làm vậy cho anh đâu." Nhưng mà Vệ Lam cảm thấy cách của mình quá hay, "Làm vậy không tốt sao?" Cậu hỏi Vệ Huân, "Em thấy tốt lắm mà. Em không có cách nào giống anh, em không thể làm thế giới của mình chỉ có một mình anh, nhưng em có thể chỉ có một anh trai, vậy anh cũng là độc nhất vô nhị với em." Vệ Lam cảm thấy phân phối như vậy rất hợp lý, "Ông ngoại và mẹ là người nhà, hai người ở một căn nhà; Linh Linh Tiểu Béo và các bạn khác là bạn bè, các cậu ấy ở cùng một căn nhà; anh ở cách vách ông ngoại và mẹ em, anh ở một mình; những người em quen khác ở một chỗ khác, quá là ổn." Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói thêm, "Phân cho anh một căn nhà lớn, lớn như của ông ngoại và mẹ em vậy đó." Vệ Huân bị ý tưởng non nớt của cậu chọc cười, đột nhiên tâm tình của hắn nhẹ nhàng hẳn, sau khi trò chuyện với Vệ Lam, những áp lực và tâm tình phức tạp vô cớ trong lòng đều tan biến không thấy đâu. Hắn nhìn Vệ Lam, nhẹ nhàng ôm ôm cậu. Vệ Lam cảm thấy chắc là Vệ Huân đã vui vẻ rồi, bởi vì hắn cười, Vệ Lam cũng rất vui vẻ, bởi vì cậu thấy thiệt là thông minh nên mới nghĩ ra được cách này. Tâm tình cậu siêu tốt, cũng chịu nhớ là chuyện hôm đó, giọng điệu oán giận nói với Vệ Huân, "Nếu hôm đó anh gọi em một tiếng thì em biết anh đến rồi, vậy anh cũng không cần chờ em lâu, em sẽ nhanh chóng nói chuyện xong với bọn họ rồi về với anh, hoặc là rủ anh ngồi chúng, cùng tám chuyện với tụi em." "Thôi bỏ đi," Vệ Huân nói, "Anh không thích tám chuyện với người lạ." Vệ Lam nghe vậy, nghĩ đến hôm đó Vệ Huân đặc biệt đến tiệm bánh ngọt chờ cậu, cuối cùng lại trở về một mình, cậu nghĩ, chắc là khi đó Vệ Huân cũng rất không vui nhỉ. "Thật xin lỗi." Cậu nói. Vệ Huân không ngờ cậu sẽ nói vậy, vội vàng nói, "Em không cần xin lỗi, chủ yếu chuyện này là vấn đề của anh, không liên quan đến em lắm đâu, em không cần xin lỗi." "Nhưng hôm đó anh cũng có vui đâu," Vệ Lam nhìn hắn, "Bởi vì em mà anh không vui." "Vậy thì em cũng không cần xin lỗi," Vệ Huân dịu dàng nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, "Ở chỗ anh, em không cần xin lỗi, vĩnh viễn." Vệ Lam nghe hắn nói như vậy, đột nhiên hơi ấm ức, không phải ấm ức vì mình, cũng không phải ấm ức vì Vệ Huân, mà là vì bọn họ chỉ vì vấn đề có thể giải quyết một cách đơn giản như thế mà phải xa nhau lâu như vậy, ấm ức vì hai người đều không vui. "Đáng lẽ anh nên nói với em," Vệ Lam nói, "Anh nói với em thì hôm đó em sẽ nói như vậy với anh, anh cũng sẽ không đuổi em đi, em cũng sẽ không bơ anh." Vệ Lam nghĩ thế này lại bắt đầu khổ sở, "Thiếu chút nữa em đã bỏ lỡ sinh nhật của anh." Cậu nhỏ giọng nói. Vệ Huân ôm cậu, dỗ dành, "Là anh sai, đáng lẽ anh phải nói với em, anh không nên gạt em." Vệ Lam lên án hắn, "Đúng vậy, hồi nãy anh còn không định nói với em." "Tiểu Lam, em phải biết, anh lớn vậy rồi còn chưa từng nói ra suy nghĩ của mình với ai đâu, anh không quen cũng không muốn nói, anh và em không giống nhau, đó giờ anh đều không phải người thành thật." Vệ Lam nghe hắn nói như vậy, lại càng không nỡ trách hắn, cậu kéo cánh tay Vệ Huân, mềm mại nói: "Không sao, chỉ cần anh thành thật với em là được rồi." Đột nhiên Vệ Lam nghĩ ra cái gì đó, cậu nói với Vệ Huân, "Anh chờ một chút." Sau đó chạy ra khỏi nhà bếp, chạy lên lầu hai, vào thư phòng của Vệ Huân. Vệ Lam tìm được một tờ giấy trắng trong ngăn kéo, lấy viết ra viết một cái "ba điều quy ước" mới cho Vệ Huân. Cậu viết xong thì cầm giấy bút chạy xuống, kéo Vệ Huân ra khỏi nhà bếp, tới sô pha. "Anh xem." Cậu đưa giấy cho Vệ Huân. Vệ Huân thấy trên đó viết: 《Vệ Huân Vệ Lam ba điều quy ước》 Thứ nhất, không được giấu giếm lẫn nhau, chuyện có liên quan đến người kia nhất định phải nói ra. Thứ hai, ai gây sự trước thì phải chịu trách nhiệm dỗ dành người kia. Thứ ba, không cho nói lời không hay với người kia. Ngay trước mặt hắn, Vệ Lam kéo giấy qua, viết tên của mình vào, sau đó đưa viết cho Vệ Huân, Vệ Huân không còn cách nào, đành phải ký tên mình vào. Vệ Lam nhìn hai cái tên của bọn họ, đột nhiên mỉm cười, cậu chỉ vào tên của hai người, nói, "Giống nhau quá nè." Vệ Huân nhìn lại, đúng là hơi giống, vốn dĩ hai người đều họ Vệ, sau đó Vệ Lam vẫn luyện chữ theo mình, bây giờ viết chữ đã rất giống chữ mình. Vệ Lam nhỏ giọng nói, "Vu Duệ mới không lo em có luyện chữ hay không đâu, sẽ không viết chữ mẫu cho em, em cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh ấy luyện chữ." Vệ Huân thấy cậu sửa miệng thật nhanh, mới nãy còn anh Vu Duệ, bây giờ chỉ còn Vu Duệ, hắn không nói gì, cúi đầu cười cười. Vệ Lam thấy hắn cười, dựa vào vai hắn ngọt ngào nói, "Em chỉ nghe lời anh." Vệ Huân nhìn cậu, "Biết rồi." "Vậy nên, anh muốn cái gì thì anh nói với em nè, cái anh muốn em đều có thể cho anh, nếu em làm không tốt thì em cũng có thể sửa, không phải em vẫn luôn rất nghe lời anh sao." Vệ Huân xoa xoa tóc cậu, "Được." Vệ Lam giải quyết xong vấn đề vẫn luôn vắt ngang trong lòng cậu, đáp án của vấn đề này nằm ngoài dự đoán của cậu nhưng lại làm cậu cảm thấy rất vui, nên cậu dính Vệ Huân cả một buổi chiều, căn bản là quên mất tối qua mình đã nói với Vệ Hy hôm nay cậu về. Thậm chí cậu còn muốn gọi điện cho bác sĩ gia đình nhà Vệ Huân tới một chuyến, khám tay cho hắn, thay thuốc cho hắn, nhưng lại bị Vệ Huân ngăn cản. Nhỏ đến lớn Vệ Huân bị thương không ít, vết thương này đối với hắn mà nói chỉ như chuyện thường ngày, tự hắn mở băng gạt kiểm tra miệng vết thương rồi tự mình bôi thuốc băng bó lại, Vệ Lam thì ngồi xổm bên cạnh xem, cau mày đau dùm gắn, Vệ Huân nhìn bộ dáng đau lòng của cậu, hỏi, "Em từng bị thương như vậy bao giờ chưa?" Vệ Lam lắc đầu. Vệ Huân đoán cũng phải, hắn nói, "Không sao mà, không đau." Vệ Lam mới không tin đâu, phồng má nhìn hắn, sau đó sáp lại thổi nhẹ hai cái, Vệ Huân bị hành động của cậu chọc cười, Vệ Lam thổi xong lại thấy mình hơi ngốc, lại nghe hắn cười, thẹn quá thành giận "Hừ" một tiếng, xoay đầu qua chỗ khác. Buổi tối, hai người hâm lại đồ ăn bữa trưa. Vệ Huân không thích rửa chén, hồi trưa là vì dời sức chú ý mới không thể không rửa, giờ thì không cần, cũng lười rửa nữa. Hắn và Vệ Lam mang chén đĩa bỏ vào bồn nước thì không quan tâm nữa, chờ ngày mai thím Vương đến rửa. Tới giờ, Vệ Huân mới thấy sự tồn tại của thím Vương là rất quan trọng. Hắn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình với Vệ Lam, xem đến gần giờ tối, Vệ Hy gọi điện hỏi Vệ Lam, "Tối nay con không về nhà sao?" Lúc này Vệ Lam mới nhớ ra tối qua cậu nói với Vệ Hy hôm nay về nhà. Vệ Lam lên lầu thay đồ ngủ ra, Vệ Huân cũng thay quần áo đưa cậu về nhà. Trời tối rồi, nhưng đèn đường vẫn còn rất sáng, Vệ Huân đóng cửa, đi trên đường với Vệ Lam, đột nhiên hỏi cậu, "Muốn cõng không?" Vệ Lam sửng sốt, nhớ lại tối qua, cũng ra ngoài, cũng ở trên đường, Vệ Huân cũng hỏi cậu vấn đề này. Cậu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân cũng nhìn cậu, Vệ Lam còn hơi lo lắng cho tay của hắn, nên nói: "Tay trái của anh đừng dùng sức qua, em ôm anh là được." "Được." Vệ Huân ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Vệ Lam bước qua, Vệ Huân đứng lên, bế cậu đi. Vệ Lam vòng tay ôm cổ hắn, hôn hôn má hắn, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh." Khoảng cách từ nhà Vệ Huân đến nhà Vệ Lam cũng không xa, cho dù Vệ Huân cố tình đi thật chậm, cũng không tốn bao lâu để đến nhà cậu. Hắn thả Vệ Lam xuống, ý bảo cậu, "Vào nhà đi." Vệ Lam mới làm hoà với Vệ Huân, quấn quýt hắn cả một ngày, giờ đột nhiên phải xa nhau, còn hơi không nỡ, "Nếu anh là anh hai em thật thì tốt rồi, chúng ta đã có thể ở cùng một nhà, lúc nào cũng có thể ở bên nhau." Vệ Huân cười, "Vậy tiếc quá nhỉ, em chỉ có thể ước thôi." Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Hay là tối nay anh ở nhà em đi, anh chưa từng ở lại nhà em bao giờ." Vệ Huân nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Anh nghĩ mẹ em sẽ không quá bằng lòng đâu." Vệ Lam gục đầu vào lớn hắn, Vệ Huân vỗ vỗ đầu cậu, "Vào đi, ngủ sớm một chút, mai anh đón em đi học." Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn. Vệ Huân xoa xoa tóc cậu, "Ngoan." Lúc này Vệ Lam mới đứng yên, vẫy vẫy tay với hắn, "Mai gặp." "Ừm." Vệ Lam xoay người mở cửa, lại vẫy vẫy tay với hắn rồi mới vào nhà. Vệ Huân vẫn nhìn cậu đến khi vào vào nhà rồi mới về nhà. Vệ Lam vào đến nhà, chỉ thấy Vệ Hy ôm cánh tay ngồi trên sô pha nhìn cậu, khẽ mỉm cười, Vệ Lam lập tức ngoan ngoãn bước qua, lấy lòng nói: "Mẹ yêu ơi." "Sao? Vui đến quên trời quên đất?" Vệ Hy nhìn cậu, "Hôm qua là ai nói với mẹ đi một chút rồi về, giờ mới về tới mà là một chút sao? Hình như đây là một đi không trở lại mới phải nhỉ?" Vệ Lam ôm cánh tay cô nói, "Hai đứa con làm hoà rồi." "Ỏ, hai đứa con có cãi nhau nữa à." Vệ Lam bĩu môi, "Mẹ biết rồi còn hỏi, hôm qua mẹ thấy rồi mà." "Vậy sao cãi nhau?" Vệ Lam lắc đầu, "Không nói với mẹ được." "Còn bí mật nữa hả." Vệ Hy liếc cậu. Vệ Lam cười nói, "Dù sao bây giờ tụi con đã làm hoà rồi, con cũng không giận anh ấy nữa, nên mẹ đừng nói chuyện tụi con cãi nhau với ông ngoại nha." Vệ Hy bất đắc dĩ thở dài, "Cục cưng của mẹ không chỉ trưởng thành, có bí mật riêng, còn hướng về người khác nữa chứ." "Con cũng hướng về mẹ mà." Vệ Lam lập tức nói. "Phải không?" Vệ Hy hỏi cậu. Vệ Lam gật đầu. Vệ Hy cười một cái, "Tạm thôi." Vệ Lam nói chuyện với Vệ Hy một hồi, trước lúc đi ngủ mới nhớ ra, hỏi Vệ Hy, "Mẹ ới ời, mẹ thấy Vệ Huân sẽ thích kiểu đồng hồ thế nào hả?" "Con muốn tặng đồng hồ cho nó à?" Vệ Hy hỏi. Vệ Lam gật đầu, "Có thể vừa che sẹo á, cái vết vậy nè." Cậu chỉ vết thương Vệ Huân tự rạch mình. Vệ Hy cảm thấy không cần thiết, "Con nghĩ nhiều rồi, Vệ Huân làm gì để ý mấy cái đó." "Nhưng mà con để ý." Vệ Lam nói. Vệ Hy bất đắc dĩ, thở dài, "Mai mẹ đi xem rồi mua, tối cho con." Vệ Lam vội vàng nói, "Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất." Vệ Hy cười cười, "Mau đi ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa." "À, đúng rồi mẹ, mai con ngồi xe của anh, mẹ khỏi cho chú tài xế đến đón con." "Được." Vệ Hy kéo dài giọng nói, "Con đúng là, có việc thì Chung Vô Diệm, không có việc thì Hạ Nghênh Xuân, cùng Vệ Huân cáu kỉnh khiến cho tài xế tiếp ngươi, hòa hảo, liền lại không cần tài xế, tấm tắc." ý nghĩa: có việc thì mới tìm tới mình, không có việc thì vứt bỏ mình một nơi "Chú tài xế làm việc vất vả như vậy, để chú ấy nghĩ ngơi chút đi," Vệ Lam nguỵ biện, còn không quên nhắc nhở Vệ Hy, "Nhớ mua đồng hồ cho con nha." "Nhớ rồi, mau đi ngủ đi." Lúc này Vệ Lam mới nói ngủ ngon, tắm xong trùm chăn trên giường. Cậu nhìn trần nhà giống như bầu trời đêm của mình, trong lòng lặng lẽ quyết định bù đắp cho Vệ Huân một cái sinh nhật, mua bánh kem cho hắn, rồi tặng quà sinh nhật, hai bọn họ lặng lẽ mừng sinh nhật, Vệ Lam nghĩ đến đây, thấy rất không tệ, cười hi hi, nhắm mắt lại.