Hai người im lặng dọc đường đi về nhà Vệ Huân, Vệ Lam đứng trước cửa, chờ Vệ Huân mở cửa ra, Vệ Huân ngẩng đầu nhìn cửa sổ thư phòng ở lầu hai, nói với Vệ Lam, "Em biết không? Đứng ở cửa sổ thư phòng sẽ nhìn thấy chỗ này."
Vệ Lam không nói gì, cậu không biết.
Vệ Huân lấy chìa khóa ra bắt đầu mở cửa, vừa mở cửa vừa trần thuật, "Thật ra anh đã đứng trên lầu nhìn em rất nhiều lần, lần đầu tiên em đến nhà anh, lúc em ra về, anh đã đứng ở cửa sổ nhìn em lên xe mẹ em về nhà. Mấy ngày nay chúng ta không gặp mặt, anh nhìn em đi qua nhà anh mà chưa từng dừng lại."
Hắn mở cửa ra, quay đầu lại nhìn Vệ Lam, "Mỗi ngày anh đều nhìn em, lúc đó anh nghĩ, hôm nay em có dừng lại không? Hoặc là ngẩng đầu nhìn một lần? Hoặc là quay đầu lại nhìn một lần? Nhưng mà không có, Tiểu Lam, em tuyệt tình hơn anh nghĩ nhiều."
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, trong đêm tối, dưới ánh đèn đường sáng ngời, đôi cậu mắt rất quắc, "Tôi là vậy đó." Vệ Lam cứng cỏi nói, "Nếu anh đã kêu tôi đi, tôi còn phải lưu luyến không rời dừng chân trước cửa nhà anh chờ anh ra gặp tôi nữa à? Không thể nào, người thích tôi nhiều không đếm xuể, tôi mới không buồn rầu vì những người không thích tôi. Ai không thích tôi thì tôi không thích người đó, mọi người không quấy rầy nhau, coi như không quen biết đi."
Vệ Huân nhìn sự cố chấp trong mắt cậu, không nói gì, hắn cảm thấy Vệ Lam nói rất đúng, người như Vệ Lam đúng là không cần lãng phí sức lực trên những người không thích cậu.
Hắn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói, "Vào đi."
Hắn mang Vệ Lam đi qua sân, vào nhà, mở đèn ở huyền quan, rồi để cho Vệ Lam bước vào.
Thật ra Vệ Lam không muốn vào lắm, lời Vệ Huân nói hôm đó cậu vẫn còn nhớ rõ, hắn nói, sau này đừng đến nhà tao. Vệ Lam nhớ kĩ những lời này, nên lúc đi ngang qua nhà Vệ Huân cậu cũng không dừng lại, bởi vậy cậu không muốn đi vào.
Vệ Huân nhìn cậu đứng ở cửa, nhưng chậm chạp không chịu bước vào, đi tới bế cậu lên, khiêng vào nhà.
Vệ Lam hơi kinh ngạc, Vệ Huân nhìn cậu, dịu dàng nói, "Đừng nghĩ tới nữa, anh không nên nói những lời đó với em, là anh sai, em không tới tìm anh, em cũng không muốn vào nhà anh nữa, anh biết, là anh dẫn em vào, là anh muốn em vào, nên em đừng nghĩ đến mấy cái đó nữa được không?"
Vệ Lam sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, "Anh bỏ tôi xuống, tay anh kìa."
Vệ Huân ôm cậu bằng một tay, cho cậu nhìn băng gạc trên cổ tay trái của mình, "Không sao, đừng lo lắng."
Lúc này Vệ Lam mới yên tâm, nhưng vẫn kiên trì, "Anh bỏ tôi xuống."
Vệ Huân nghe theo thả cậu xuống, hắn nhìn Vệ Lam đứng yên trên sàn nhà, lúc nãy thằng bé vẫn còn lo lắng cho mình, chắc mình vẫn còn khả năng làm hoà với Vệ Lam.
Cả đêm nay Vệ Lam đều tránh tiếp xúc với hắn, đột nhiên bị hắn ôm như vậy, không hiểu sao lại không được tự nhiên, dời lực chú ý hỏi, "Anh muốn đưa tôi cái gì? Anh đưa nhanh để tôi đi."
"Ở trên lầu, em lên lầu lấy với anh đi."
Vệ Lam không muốn lên lầu với hắn, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi, cậu sợ ở cạnh Vệ Huân quá lâu, mình sẽ không có cách nào không quan tâm Vệ Huân.
Vệ Huân có ý định khuyên cậu, "Ở thư phòng lầu hai, em lên với anh đi, anh đưa nó cho em."
Vệ Lam vừa nghe thư phòng là càng không muốn đi, hôm đó, bọn họ đã cãi nhau ở thư phòng, Vệ Huân kéo tay cậu muốn kéo cậu ra ngoài, cậu không muốn nhớ lại chuyện ngày đó, nên cậu từ chối theo bản năng, "Tôi không lên, nếu anh không muốn lấy xuống cho tôi, vậy thì thôi, tôi về nhà."
Vệ Huân thấy giọng điệu kiên quyết của cậu, cũng không làm khó cậu nữa, nhẹ nhàng nói, "Vậy em ở đây chờ anh, anh lên lấy xuống cho em."
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Huân nhìn cậu một cái, xoay người lên lầu.
Vệ Lam lẻ loi đứng đó một mình, cậu ngẩng đầu nhìn nơi mình từng rất quen thuộc, nơi này cũng giống như lúc cậu đi, không có gì thay đổi, cũng không có gì khác, có thay đổi cũng chỉ là cậu thay đổi mà thôi.
Cậu đợi Vệ Huân một lát, mới thấy Vệ Huân ôm một cái thùng xuống lầu.
Vệ Lam hơi tò mò, cậu nhìn Vệ Huân, nhìn hắn từ từ đến gần, đến trước mặt cậu, ngừng lại.
Vệ Huân nhìn cậu, ngồi xổm xuống, Vệ Lam cúi đầu theo động tác của hắn, chỉ thấy Vệ Huân không nhanh không chậm đổ đồ trong thùng ra cho cậu xem. -- Là đồ chơi hồi đó cậu cho Vệ Huân.
Vệ Huân đổ xong lại nói, "Chờ anh một chút."
Rồi đứng lên lên lầu, không bao lâu, hắn lại ôm một cái thùng xuống, hắn vẫn ngồi xuống trước mặt Vệ Lam, nhẹ tay đổ đồ trong thùng ra, Vệ Lam nhìn, vẫn là đồ chơi hồi đó cậu cho hắn.
Vệ Huân cứ thế lặp lại ba lần, lần thứ tư mới không ôm thùng xuống nữa, hắn ôm con gấu kia, con gấu đó cũng là đồ chơi Vệ Lam từng cho hắn, đi thẳng đến trước mặt Vệ Lam, đặt con gấu bên cạnh đống đồ chơi.
Vệ Lam ngốc, cậu không biết Vệ Huân muốn làm gì, cậu không biết vì sao hắn lại mang hết tất cả đồ chơi cậu từng cho hắn xuống đây, muốn trả lại cho cậu sao? Bởi vì giữa bọn họ sẽ không có sau này, nên muốn trả hết tất cả từng là của cậu lại cho cậu sao sao? Lòng cậu rối loạn, ngẩn ngơ nhìn đống đồ chơi trên mặt đất.
Cậu nghe thấy Vệ Huân dịu dàng mở miệng, "Cái yoyo này em cho anh vào ngày đầu tiên em đến nhà anh, em nói cái yoyo này rất lợi hại, có thể làm ra rất nhiều kiểu đẹp, nhờ nó mà em thắng rất nhiều bạn học. Em lấy cái này để trao đổi tư cách vào nhà với anh." Vệ Huân cầm một cái yoyo màu đen nói.
Hắn buông yoyo xuống, cầm con nhện đồ chơi lên, "Con nhện này là em cho anh sau khi vào, em nói nhéo bụng nó nó sẽ phun tơ, em lấy con này đổi một bữa cơm chiều."
"Cái xe cứu hỏa này em cho anh lần thứ hai gặp mặt, em nói nó sẽ phun nước, em lấy nó đổi lấy tư cách vào nhà lần thứ hai."
"Chiếc máy bay này em cho anh lúc em muốn anh giảng bài cho em, em lấy nó đổi lấy tư cách anh giảng bài cho em."
Vệ Huân nói, Vệ Lam nghe, những hình ảnh đó lại hiện lên trước mắt cậu, phảng phất như thấy được mình mấy tháng trước, từng bước từng bước rã đông Vệ Huân. Cậu không hiểu lắm, "Anh nói cái này với tôi làm gì?" Cậu kiềm lại cảm xúc phức tạp trong lòng mình, hỏi Vệ Huân, "Bây giờ anh nói cũng có ích lợi gì nữa đâu?"
Vệ Huân ngẩng đầu nhìn cậu, hắn nói, "Tiểu Lam, em từng nói, trao đổi là lấy cái mình thích đổi với cái mình muốn, đây đều là những món đồ chơi em thích nên em muốn cho anh, dùng để đổi thứ em muốn. Bây giờ, anh cho em những món đồ này, -- đây đều là thứ anh thích, anh thích chúng nó vì chúng nó là do em tặng anh, anh cho em hết, anh lấy cái anh thích đổi lại cái anh muốn nhất, anh muốn em trở về bên cạnh anh lần nữa, được chứ?"
Vệ Lam nhìn hắn, không nói nên lời.
Cậu không biết nên nói cái gì, cậu cho rằng Vệ Huân muốn trả lại những thứ cậu cho hắn lại cho cậu, lúc nãy cậu còn rất khó chịu, nhưng Vệ Huân lại lấy nó ra trao đổi. Vệ Lam không ngờ hắn sẽ làm như vậy, cậu chỉ có thể ngây người nhìn Vệ Huân.
Đây là trò chơi giữa cậu và Vệ Huân, cậu chưa từng chơi trò này với người khác, chỉ chơi với Vệ Huân. Lúc ấy, cậu muốn vào nhà Vệ Huân, muốn được cái mình muốn nên cậu phải lấy đồ chơi mình thích cho Vệ Huân làm vật trao đổi. Cậu cảm thấy như vậy là đúng lý hợp tình, bởi vì cậu đã trả giá, dù cho đó có thể không phải thứ Vệ Huân muốn, nhưng cái cậu mang ra đều là thứ cậu thích, cậu lấy chân thành của mình cho Vệ Huân, nên cậu vào nhà Vệ Huân là đúng, hưởng thụ kết quả của mỗi một lần trao đổi là đúng.
Cậu trao đổi với Vệ Huân rất nhiều lần mà Vệ Huân không có từ chối, dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cậu đặt trên cầu thang thì hắn cũng không đem bỏ, mà là yên lặng nhận lấy. Bây giờ, cuối cùng Vệ Huân cũng đưa ra yêu cầu trao đổi đầu tiên, lòng Vệ Lam lập tức rối loạn, những cái kiên cường lý trí lung lay sắp đổ ngay thời khắc này, cậu nhìn đống đồ chơi trên mặt đất, nhìn Vệ Huân, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Đây là quy tắc do cậu đặt ra, đây là trò chơi cậu khởi xướng, cậu không nói lên lời từ chối nỗi, cậu không có cách nào từ chối Vệ Huân.
Cảm xúc của Vệ Lam đang trên bờ vực bùng nổ, từng hình ảnh trong quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt cậu, cậu nhìn đống đồ chơi trên mặt đất, đống đồ chơi này vốn dĩ nên ở trong phòng cậu nhưng bây giờ tất cả đều ở chỗ Vệ Huân. Cậu dùng rất nhiều thời gian, rất nhiều đồ chơi mới từng bước một từng bước một đến gần Vệ Huân được, cậu đã từng thích Vệ Huân như thế, sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, sẽ vô thức làm nũng với hắn, sẽ cho phép Vệ Huân nhúng tay vào chuyện của mình, không nỡ nói với hắn chuyện này cậu có thể giải quyết.
Cậu đã từng xem Vệ Huân là anh trai của mình thật, cậu sẽ giống như em trai sùng bái và yêu thương anh trai mình, nhưng Vệ Huân lại không trân trọng, Vệ Huân đuổi cậu ra ngoài.
Vệ Lam cảm thấy thật ấm ức, cậu không hiểu nếu thích mình thì sao lại nói những lời đó với cậu, sao lại muốn đuổi cậu đi. Từ nhỏ đến lớn, mọi người, tất cả những người bên cạnh cậu đều là bọn họ chủ động tiếp cận cậu, cậu không cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên một chỗ thì vẫn có người đến gần cậu, làm bạn với cậu, chỉ có Vệ Huân, chỉ có anh ta là do mình chủ động đến gần. Cậu tốn rất nhiều tâm tư để đến gần hắn, cho hắn nhiều thứ cậu thích như vậy, cậu đã sắp xem chỗ Vệ Huân là ngôi nhà thứ hai của cậu luôn rồi, mà Vệ Huân thì sao, Vệ Huân đuổi cậu ra ngoài, anh ta nói mày đừng đến tìm tao, anh ta nói, đừng đến nhà tao.
Nước mắt Vệ Lam lập tức chảy ra, ấm ức và bất mãn cậu cố gắng kiềm nén cuối cùng cũng phá vỡ lý trí, theo nước mắt tuôn trào ra ngoài. Sao cậu có thể không quan tâm thật, sao cậu có thể không so đo được, trong màn đêm tĩnh lặng cậu không ngừng tự hỏi chính mình tại sao, trên đường về nhà cậu sẽ ngơ ngác nhìn nhà Vệ Huân từ xa xa, thậm chí cậu còn không dám nhìn vào cổ tay bị Vệ Huân bóp, nên cậu mua bao cổ tay che lại. Một mình cậu yên lặng liếm láp miệng vết thương như thú con trong đêm tối, rồi trời sáng lên, cậu lại khôi phục sức sống chào đón một ngày mới.
Vệ Lam chưa bao giờ giống những đứa nhỏ cùng tuổi khác, cậu sống rất rạch ròi, với tinh thần lạc quan, cậu nguyên tắc sống của mình, cậu nghiêm túc sống từng ngày theo nguyên tắc của mình.
Vệ Huân thấy cậu không nói gì mà đột nhiên khóc lên, hoảng sợ, vươn tay lau nước mắt cho cậu, nhưng nước mắt Vệ Lam càng lau càng nhiều, uỷ khuất và khổ sở trong lòng cậu dâng trào. Hắn cảm thấy Vệ Huân thật đáng ghét, đảo lộn đúng sai, rõ ràng là anh ta đuổi mình đi mà còn dám chỉ trích cậu tuyệt tình, cậu cũng cảm thấy Vệ Huân gian trá xảo quyệt, rõ ràng anh ta đã bỏ mình, mà còn dám đưa điều kiện trao đổi với mình, mà còn là lấy quà mình tặng cho anh ta ra đổi.
Vệ Lam nghĩ một hồi lại càng xót xa hơn, sao cậu có thể phản bác lại quy tắc mình đặt ra, sao cậu có thể từ chối quà của cậu được, cậu không làm được gì hết nên cậu không có cách nào từ chối Vệ Huân. Nhưng mà cậu không muốn tha thứ cho Vệ Huân, cậu lớn vậy rồi mà chưa từng chịu bất kì ấm ức không rõ nguyên do nào cả, hôm đó cậu đã cố gắng níu kéo Vệ Huân, nhưng mà Vệ Huân vẫn kêu cậu đi, thậm chí không tiếc bóp tay cậu đau để cậu đi, cậu không muốn tha thứ cho Vệ Huân hôm đó, cậu ghét Vệ Huân hôm đó.