Vu Linh trộm nhìn Vệ Huân một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám nói chuyện nữa, an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Không tới một lát Tưởng Thịnh và Lý Tử Hiên đã mang cơm lại, "Lâu rồi không ăn cơm ở nhà ăn bên này, không biết còn giống vị trước đây chúng ta ăn không nữa?"
Vệ Lam nhìn nhìn thì phát hiện bốn người bọn họ đều chỉ bún, "Các anh ăn bún hết hả?"
"Chắc em chưa biết đâu," Người từng trải Tưởng Thịnh bắt đầu bép xép, "Món ngon nhất trong nhà ăn này là bún cay, lúc anh còn học cấp hai thì một tuần năm ngày có ba ngày là ăn bún rồi. Nè, cho em nếm thử." Tưởng Thịnh gắp một đũa ý bảo cậu đưa mâm qua.
Nhưng hắn vừa dứt lời, đã thấy Vệ Huân im lặng không chút cảm xúc nhìn hắn.
Tưởng Thịnh lập tức thu tay về, "Hay là em nếm của anh em đi he."
Vệ Lam cảm thấy đùa hắn thật vui, cười cười, quay đầu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân gắp một đũa bún muốn đặt vào mâm của cậu, Vệ Lam thấy phiền phức, trực tiếp chọc đũa vào tô hắn ăn. Cậu ăn xong còn rất tự giác múc một muỗng canh uống, còn bình luận, "Đúng là ngon nha."
"Đúng không, không lừa em đâu." Tưởng Thịnh rất đắc ý.
"Em trai Vệ Lam," Sau khi Tưởng Thịnh nói xong, Lâm Tư Trạch không chút hoang mang mở miệng, "Sau này nếu có người gây sự với em nữa, em cứ gọi điện cho bọn anh, hoặc là cứ báo tên Vệ Huân trước đi, vậy có thể bớt không ít phiền phức đâu."
Vệ Lam thấy không cần thiết, "Cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy đó, thôi bỏ đi, em có thể tự giải quyết."
Lâm Tư Trạch còn muốn khuyên cậu nhưng thấy Vệ Huân liếc hắn một cái thì không nói nữa.
Đối với Vệ Huân, Vệ Lam có muốn hay không cũng không sao hết, cậu vui vẻ là được, không cần phải nói tới nói lui việc nhỏ này, dù sao đến cuối cùng thì hắn cũng không để Vệ Lam chịu thiệt thòi.
Mọi người cùng ăn cơm xong, đoàn người Vệ Huân đưa Vệ Lam về phòng học rồi mới về trường.
Các bạn trong lớp thấy đám người Vệ Huân đi rồi, mới vây lại hỏi Vệ Lam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại đánh nhau với các anh khoá trên, có chuyện gì không, đám người vừa rồi là ai nữa?
Tâm tình Vệ Lam rất tốt trả lời từng câu hỏi của bọn họ, ngay lúc này Vu Linh cũng đang nhận điện thoại của anh hai mình, hỏi cô có phải giữa trưa thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện không, nói mình đến trường cô ngay.
Vu Linh nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là vô học, cô bé cảm thấy không cần thiết, rất tri kỷ nói, "Không cần đâu anh hai, em không sao hết. Đúng rồi, chiều nay em và Tiểu Lam chờ anh ở tiệm bánh ngọt trước trường, anh tới mời chúng em ăn bán kem nha."
"Được." Vu Duệ ôn hoà nói.
Thẳng đến buổi chiều Vệ Lam được Vu Linh nhắc nhở, cậu mới nhớ mình còn chưa nói với Vệ Huân tan học không cùng về với hắn được. Cậu vội vàng gọi điện cho Vệ Huân, nói chiều nay mình có việc, không về nhà với hắn được.
Vệ Huân cho rằng nhà cậu có chuyện nên cũng không hỏi nhiều, "Ừ" một tiếng coi như đồng ý.
Chờ đến khi tan học, Vệ Lam và Vu Linh hai người cùng đến tiệm bánh ngọt ở cổng trường, bọn họ kêu hai cái bánh kem, đồ uống và các loại đồ ăn vặt khác, bưng mâm lên lầu hai, chuẩn bị vừa tám chuyện vừa chờ Vu Duệ tới.
Sau khi Vệ Huân bọn họ tan học, Vân Liễn đến tiệm bánh ngọt ở cổng trường mua bánh tart trứng mà Vân Anh thích ăn nhất, nên kêu tài xế ngừng xe, xuống xe vào tiệm mua một hộp bánh tart trứng, lúc chuẩn bị đi lại thấy Vệ Lam bước xuống từ lầu hai.
Vì chuyện ăn lẩu lần trước, Vệ Lam mềm lòng không để Vân Anh xin lỗi, còn yên lặng chuyển giấy tới trước mặt Vân Anh, nên trong lòng vẫn có chút biết ơn Vệ Lam, cũng có chút ấn tượng tốt, bởi vậy kêu cậu một tiếng, cười nói, "Em cũng ở đây hả, em muốn ăn gì, anh mời em ăn."
Hiển nhiên Vệ Lam còn nhớ rõ hắn, cậu không có ấn tượng tốt với Vân Anh, nhưng cũng không có ấn tượng không tốt gì với Vân Liễn, nên lắc lắc đầu, trả lời hắn: "Không cần đâu, hôm nay có người khác mời em rồi."
"Ai thế?" Vân Liễn hỏi cậu, "Anh em hả?"
"Không phải, là một anh khác."
"Một anh khác? Em còn mấy người anh nữa hả?"
"Là anh của bạn em, hôm nay em giúp cậu ấy nên cậu ấy kêu anh hai mời em ăn."
Vân Liễn hiểu rõ, "Vậy để hôm nào anh mời em."
"Được thôi." Vệ Lam rất cho hắn mặt mũi.
Vân Liễn cảm thấy cậu thật đáng yêu, vẫy vẫy tay với cậu, "Vậy anh đi trước, bye bye."
"Bye bye." Vệ Lam nói.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Vân Liễn lên xe, đã thấy Tưởng Thịnh và Lâm Tư Trạch đang tám ngất trời trong nhóm chat, hắn đặt bánh tart trứng qua một bên, gửi tin nhắn vào nhóm, "Tôi vừa thấy em trai Vệ Lam ở tiệm bánh ngọt."
Lâm Tư Trạch hơi kinh ngạc, "Vệ Huân cậu không đi cùng em trai Vệ Lam hả? Không phải nhà hai người gần nhau sao?"
Hiếm khi Vệ Huân trả lời một câu, "Hôm nay nó có việc."
Tưởng Thịnh hỏi, "Chuyện gì đó?"
Vân Liễn nói: "Hình như là đang đợi anh trai của bạn, nói là cái anh trai kia muốn mời bọn nó ăn gì đó."
Tưởng Thịnh "Ồ" một tiếng.
Vệ Huân ngẩng đầu nói với tài xế, "Quay xe lại."
Tài xế hơi nghi ngờ, Vệ Huân tiếp tục nói, "Quay lại tiệm bánh ngọt trước trường."
Cái này tài xế hiểu, quay đầu xe chạy về tiệm bánh ngọt.
Vệ Huân cất điện thoại vào, nghĩ thầm chờ Vệ Lam ăn xong thì hắn đón Vệ Lam cùng về nhà. Lúc ấy, thật sự hắn chỉ nghĩ đến việc đón Vệ Lam cùng về nhà.