MC lấy ra năm tấm card, trên tấm card là các ngôi nhà khác nhau, Yến Thanh Trì cúi đầu hỏi Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, "Thích nhà nào?"
Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba thích nhà nào?"
Yến Thanh Trì rất thành thật trả lời bé, "Ba ba thích ngôi nhà thứ ba, hình như ngôi nhà đó là tốt nhất."
"Vậy Kỳ Kỳ cũng thích nhà thứ ba."
"Nghiên Nghiên cũng thích nhà thứ ba." Nghiên Nghiên ôm chân y.
Giang Mặc Thần giải quyết dứt khoát, "Rồi, vậy bốn chúng ta phải nỗ lực thắng biệt thự cao cấp kia."
"Ba ba cố lên." Nghiên Nghiên làm tư thế cố lên.
Giang Mặc Thần xoa xoa đầu nó, "Nghiên Nghiên cũng cố lên."
MC nhanh chóng nói quy tắc thi đấu: Trong thời gian quy định, ba mẹ của năm gia đình lần lượt chơi trò chơi tôi tả bạn đoán thành ngữ, dựa theo số lượng thành ngữ đoán được, từ nhiều đến ít, theo thứ tự lựa chọn nhà ở tập này.
Mấy bảo bảo thay phiên nhau đến chỗ MC rút thăm, Nghiên Nghiên cầm tờ giấy trong tay, vẫy vẫy với Kỳ Kỳ, "."
Bác Phong thật kinh ngạc, "Nghiên Nghiên biết chữ rồi?"
"Nhận biết được vài số và đơn giản chữ Hán, Kỳ Kỳ dạy nó." Yến Thanh Trì giải thích với hắn.
Bác Phong gật đầu, "Vậy cũng rất lợi hại, lúc Nghiên Nghiên lớn như vậy còn chưa biết gì đâu."
Bác Nghiên nghe vậy nhảy dựng lên muốn che miệng hắn, "Ba ba, ba đừng nói nữa."
"Cậu xem, còn thẹn thùng."
Bác Nghiên tức giận kéo tay hắn qua hung hăng nhét tờ giấy trong tay mình vào tay hắn, "Ba số , ba và mẹ lên sân khấu đầu tiên kìa."
"A? Con xem vận may của con kìa, sao lại bắt được số , ba......" Bác Phong nhìn tờ giấy viết , cảm nhận được một loại cảm giác vô lực sâu sắc, hắn và Phó Mẫn Chi chơi tôi tả bạn đoán? Còn là nhóm đầu tiên, xong đời rồi, đã định là hạng bét.
Hắn nhìn Phó Mẫn Chi, Phó Mẫn Chi cũng không nghĩ tới sẽ là nhóm đầu tiên, sau khi MC gõ chiêng, hai người căng da đầu bắt đầu tôi tả bạn đoán.
Bác Nghiên nhìn hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt, làm sao cũng không đoán đúng, tuyệt vọng che kín đôi mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn, lại cảm thấy trò chơi này cũng được, không khó như tưởng tượng.
"Thời điểm khảo nghiệm chúng ta tới rồi, Giang tiên sinh." Yến Thanh Trì liếc Giang Mặc Thần một cái.
Giang Mặc Thần rất tự tin, "Yên tâm, chắc chắn chúng ta mạnh hơn Bác tổng nhiều."
"Vậy yêu cầu này của anh đúng là không cao." Yến Thanh Trì nhìn Phó Mẫn Chi không ngừng khoa tay múa chân và Bác Phong vẻ mặt mộng bức đứng đối diện cô trong sân, "Thảm."
"Đoán chắc là đội hạng bét."
"Anh phải cố lên đó, chúng ta phải được hạng nhất, chọn cái biệt thự cao cấp kia." Yến Thanh Trì nhắc nhở hắn.
Giang Mặc Thần thủ lễ với y, "Tuân mệnh, phu nhân."
Rất nhanh, đã hết giờ, Phó Mẫn Chi và Bác Phong kết thúc trò chơi, Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì lên sân khấu.
"Em tả anh đoán." Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần nói.
"Rồi." Giang Mặc Thần đứng đối diện y.
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đứng cách hai người không xa, Nghiên Nghiên dựa vào Kỳ Kỳ, hô, "Ba ba cố lên, ba ba cố lên."
Yến Thanh Trì mỉm cười nhìn hai bé, chờ MC gõ chiêng.
Từ thứ nhất là đông nam tây bắc.
Từ này đơn giản, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, y giơ bốn ngón tay cho Giang Mặc Thần: "Bốn chữ, chỉ phương hướng, xem bản đồ sẽ dùng đến nó."
"Đông nam tây bắc." Giang Mặc Thần nói.
"Đúng vậy, cái tiếp theo."
Từ thứ hai là hạc trong bầy gà.
Yến Thanh Trì nâng một chân lên, làm tư thế kim kê độc lập.
"Kim kê độc lập?"
"Từ thứ hai đúng rồi, anh đặt nó ở chữ thứ tư."
Giang Mặc Thần gật đầu, thầm nghĩ: Cái gì gà cái gì gà.
Yến Thanh Trì chỉ chỉ mình, "Em, cao như vậy."
Sau đó y lại ngồi xổm xuống, "Người khác, cao như vậy."
"Hạc trong bầy gà?"
"Đúng vậy, cái tiếp theo."
"Phắc, hai người họ nhanh thật." Bác Phong cảm thán.
Phó Mẫn Chi liếc hắn một cái, "Đang quay chương trình đó, đừng nói thô tục."
Bác Phong sửng sốt, mới nhận ra cô đang nói cái từ "Phắc" này, "Đó chỉ là trợ từ để cường điệu ngữ khí, tỏ vẻ kinh ngạc!"
Phó Mẫn Chi cảm thấy cách nói này của hắn quả thật vượt qua trình độ ngữ văn của hắn, "Vậy mà anh còn nói ra được bốn từ trợ từ ngữ khí đấy, làm khó anh rồi."
"Khinh thường tôi hả, thành tích lúc tôi đi học không phải cô không biết."
Phó Mẫn Chi nghe hắn nói xong, lại nhớ đoạn thời gian hai người học chung cấp ba. Thành tích của Bác Phong đúng là không tệ, hắn thông minh, đầu óc mau lẹ, nhưng không học tập đàng hoàng, cả ngày cà lơ phất phơ, đánh nhau thì tích cực hơn bất kì người nào, lúc ấy cô thân là uỷ viên học tập, lại ngồi cùng bàn với Bác Phong, mỗi ngày đều phải đuổi theo kêu hắn nộp bài tập. Nhưng nào nghĩ đến, cứ đuổi theo miết, hai người lại đổi ngược vị trí, không chỉ Bác Phong không cần cô đuổi theo kêu nộp bài tập mỗi ngày, còn bắt đầu tích cực chủ động hỏi cô bài này làm thế nào, bài kia làm sao, nếu sau khi tan học cô giảng bài quá lâu, trời tối sụp tối, Bác Phong sẽ chủ động đưa cô về nhà.
Bây giờ Phó Mẫn Chi nhớ tới, một lần lại một lần, tất cả đều là Bác Phong hạ bẫy với mình, nhưng cho dù là vậy, cô cũng thừa nhận khi đó Bác Phong rất dịu dàng với mình. Bọn họ cũng từng thích nhau, thời trẻ trâu, yêu đương dưới mí mắt của gia đình và thầy cô, tim đập thình thịch mỗi một lần dắt tay, hôn môi.
Nhưng mấy thứ đó, đều đã qua.
Phó Mẫn Chi thở dài, bất giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bác Phong đứng bên cạnh mình, Bác Phong đang nhìn Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, từ góc độ của Phó Mẫn Chi nhìn qua, sườn mặt rất anh tuấn. Phó Mẫn Chi chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đã tới từ thứ năm: Tử khí đông lai.
Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, "Bốn chữ, chữ thứ nhất là đỏ cam vàng lục lam chàm......"
"Tím?"
"Đúng vậy, chữ đầu tiên, anh chú ý nhìn em."
Hai tay y chống nạnh, "Động tác này của em dùng một từ hình dung, cái gì hô hô?"
Giang Mặc Thần nhìn y chống nạnh, cảm thấy hình như mình chưa từng nhìn thấy Yến Thanh Trì làm động tác này, còn hơi đáng yêu, "Ngây ngốc."
Yến Thanh Trì sợ ngây người, "Anh nói cái gì vậy?" Y nhìn Giang Mặc Thần, không thể tin được, "Đây là tâm linh tương thông mà mỗi ngày anh nói với em đó à? Quá plastic luôn á."
Giang Mặc Thần cười, "Chủ yếu là do em như vậy đáng yêu thật mà, ngây ngốc là đang khen em đó."
Yến Thanh Trì "Hừ" một tiếng, "Phải không? Em thấy anh bây giờ mới là ngây ngốc thật!"
Giang Mặc Thần đang chuẩn bị trả lời y, đột nhiên nhận ra, "Khí, thở phì phì đúng không?" Hắn nhanh chóng liên hệ tới chữ đầu tiên, "Tử khí đông lai?"
"Coi như anh không ngốc hồ hồ." Yến Thanh Trì thả tay đang chống nạnh xuống.
Giang Mặc Thần mỉm cười, "Vậy em cũng đừng tức giận hô hô."
Yến Thanh Trì "Hừ" một tiếng, "Câu tiếp theo."
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, thành công đoán mười lăm từ đúng trong thời gian quy định, đoạt được hạng nhất.
Yến Thanh Trì vỗ vỗ Kỳ Kỳ, "Đi tới chỗ chú MC chọn nhà con thích đi."
Kỳ Kỳ đi qua, chỉ chỉ nhà số , hỏi hắn, "Được không chú?"
"Đương nhiên là được rồi." MC nói.
Kỳ Kỳ vui vẻ nói, "Cảm ơn." Cầm tấm card nhà số về tới bên cạnh Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần, đưa tấm card cho Yến Thanh Trì.
Phó Mẫn Chi và Bác Phong cũng không giống như Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần đoán, trở thành gia đình hạng bét, tuy rằng bọn họ phối hợp không quá ăn ý, nhưng cũng may trình độ văn hóa cao, bắt được một hai thành ngữ có từ mấu chốt giống như đồ ăn, nên luôn đoán mò được một vài cái. Mà Quách Tử Anh phối hợp bình thường, trình độ văn hóa lại không cao nên thành đội hạng bét, cô nhìn Bác Nghiên đã chọn căn nhà coi như tốt, để căn nhà tệ nhất lại cho mình, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực.
Mà con gái Đỗ Lị Lị của cô thấy mình lại phải ở trong ngôi nhà tệ nhất, lập tức náo loạn tại chỗ, "Con không cần cái nhà kia, căn nhà kia gớm như vậy làm sao mà ở chứ."
Quách Tử Anh vội vàng dỗ cô bé, nhưng Đỗ Lị Lị không nghe, ngửa đầu hỏi cô, "Chúng ta không thể đổi với những người khác sao? Con là con gái sao có thể ở ngôi nhà như vậy chứ, cái loại nhà này phải để con trai ở."
Quách Tử Anh thấy cô bé không nghe mình nói, xin giúp đỡ nhìn về phía chồng mình Đỗ Hạo Bằng, Đỗ Hạo Bằng tượng trưng khuyên Đỗ Lị Lị hai câu, Đỗ Lị Lị dậm chân tỏ vẻ mình không muốn, rồi Đỗ Hạo Bằng không nói nữa. Hắn nhìn mấy gia đình ở đây, nhìn từ Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần đến Tào Tích Triết, Trần Niệm Lôi, cuối cùng lựa chọn Tào Tích Triết, đi về hướng hắn.
"Anh cũng thấy đó, con gái tôi không quá thích căn nhà số , nên chúng ta có thể đổi với nhau không, xem như giúp tôi một việc." Đỗ Hạo Bằng nhìn Tào Tích Triết, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không giống cầu xin người ta chút nào, ngược lại như quen tính từ trên cao nhìn xuống.
Tào Tích Triết không nghĩ tới mình vừa mới bắt đầu quay đã gặp một bài toán khó như vậy, đổi, bọn họ sẽ phải ở căn nhà tệ nhất; không đổi, đối phương đều đã tới trước mặt mình hỏi xin, từ chối thì không tốt lắm. Nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào, Trần Niệm Lôi đứng bên cạnh hắn phản ứng cực kì nhanh, nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hoàn cảnh tệ chút thì tệ chút đi, dù sao mình cũng chỉ ở ba ngày hai đêm, không cần thiết vì cái chuyện này mà xung đột với Đỗ Hạo Bằng.
Vì thế, cô dịu dàng mở miệng, "Được thôi, vậy Lị Lị không cần khổ sở nữa rồi."
"Cảm ơn." Đỗ Hạo Bằng bình tĩnh nói, phảng phất như làm theo phép.
Đỗ Lị Lị thấy mình không cần ở ngôi nhà tệ nhất, cuối cùng cũng không làm ầm ĩ, an tĩnh đứng yên bên cạnh Quách Tử Anh.
Quách Tử Anh nhắc nhở cô bé, "Con phải cảm ơn người ta."
Đỗ Lị Lị không động đậy, chỉ nói: "Ba ba đã nói rồi."
"Vậy con cũng nên nói lại lần nữa."
"Ba ba nói là được rồi." Đỗ Lị Lị nhìn Quách Tử Anh, "Mẹ có phiền không vậy."
Quách Tử Anh không còn cách nào, thở dài, không nói nữa.
Yến Thanh Trì an tĩnh nhìn, cúi đầu áp sát vào lỗ tai Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: "Nếu chú MC cho tất cả bạn nhỏ chơi với nhau, con nhớ kỹ đừng chơi với bạn ấy, hiểu không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, bé cảm thấy Đỗ Lị Lị hơi hung dữ, không quá thích cô bé.
Yến Thanh Trì nhắc nhở bé, "Nhưng con không thể nói cho người khác, là ba ba nói với con đâu đó."
"Dạ." Kỳ Kỳ đáp.
Yến Thanh Trì cười cười, nhéo mũi bé, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Lị Lị lần nữa. Y cũng có tư tâm của mình, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tới chương trình lần này chỉ mang tâm trạng tới chơi, nên lần bọn họ ra ngoài này, Yến Thanh Trì chỉ hy vọng bọn họ có thể chơi thật vui vẻ, nên phiền toái mắt thường có thể thấy được giống như Đỗ Lị Lị này, Yến Thanh Trì căn bản không hy vọng Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tiếp xúc với cô bé. Y nhìn Đỗ Lị Lị, chỉ hy vọng, nàng cô bé có thể chủ động cách Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên xa một chút.
Mọi người chọn nhà cho mình xong, cầm tấm card vẽ một góc nhà mình, tạm biệt MC, bắt đầu hành trình đi tìm nhà ở. Đây là lần đầu tiên Nghiên Nghiên đến nông thôn, nhìn cái gì cũng thấy rất lạ, vươn ngón tay của mình chỉ nơi này chỉ chỗ đó với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ rất phối hợp đáp lại bé con.
Yến Thanh Trì nhìn biển báo giao thông, sau khi rẽ vài lần, cuối cùng cũng tới nhà số của mình.