Nếu hỏi Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chỗ tốt lớn nhất sau khi công khai là gì, đó tuyệt đối là không cần cố tình xa cách tị hiềm nữa, cho dù ở bất kì trường hợp công khai gì, hai người đều có thể ở bên nhau. Giang Mặc Thần rất hài lòng với điểm này, mỗi lần hai người tham dự hoạt động đều không e dè đứng bên cạnh Yến Thanh Trì, còn phải thường xuyên nói thầm với y.
Bản thân nhân khí của hai người đã cao, bây giờ lại là cặp người yêu đồng tính đầu tiên cũng là duy nhất công khai lãnh chứng kết hôn trong giới, nên dù là khi nào, trường hợp nào, cũng đều là trọng điểm chú ý của giới truyền thông, có truyền thông còn trực tiếp hỏi Giang Mặc Thần về tính toán tương lai, có định nhờ người mang thai hộ không? Kết quả đã bị Võ Nguyên cản lại hết, tỏ vẻ vấn đề riêng tư không thể trả lời.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đã từng lén thảo luận vấn đề con cái, thái độ của Yến Thanh Trì là thuận theo tự nhiên, nếu có người chụp được, hoặc là trong lúc vô tình bọn họ làm lộ sự tồn tại của hai đứa nhỏ, vậy thì cứ để cho mọi người biết. Nếu vẫn không có ai phát hiện, vậy cũng không cần chủ động nhắc tới.
"Thuận theo tự nhiên là được, nếu mãi che giấu thì chúng ta không thể làm rất nhiều chuyện cùng bọn nhỏ, vậy thì hơi oan ức cho hai cục cưng. Huống hồ, em nghĩ kĩ rồi, cho dù cho hai đứa nhỏ ra ngoài ánh sáng hình như cũng không có việc gì lớn. Nghiên Nghiên còn chưa đi học đâu, nếu đi học chắc chắn cũng giống Kỳ Kỳ —— Kỳ Kỳ đi học đều là xe đón xe đưa, ngày thường không phải ở nhà thì ở trường học. Trường học của nó không giàu cũng quý, con của minh tinh cũng không ít, sẽ không có ảnh hưởng gì, trong nhà càng không bị ảnh hưởng. Còn đánh giá trên mạng, bọn họ đều còn nhỏ, chỉ cần chúng ta không chủ động cho hai đứa nó xem, vậy thì hai đứa nó cũng không biết."
Đó giờ mấy vấn đề liên quan đến con Giang Mặc Thần đều quen nghe lời y, nên không có phản bác, gật gật đầu, xem như đồng ý.
"Thật ra công khai còn có một chỗ tốt."
"Cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
"Em có thể ghi lại quá trình trưởng thành mỗi năm của hai cục cưng lên Weibo một cách thoải mái chứ sao." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Tuy rằng không có gì khác với tự mình lén ghi lại, nhưng nhiều lúc nhìn thấy minh tinh khác ghi lại quá trình trưởng thành của bảo bảo lên Weibo, khoe ảnh nói hôm nay đi đâu với con, ta cũng có chút hâm mộ. Các bạn nhỏ khác có, thì con em cũng phải có."
"Vậy các bạn nhỏ khác không có thì sao?" Giang Mặc Thần hỏi y.
"Thì con em cũng phải có." Yến Thanh Trì nói: "Bảo bảo của em, nhất định phải là bảo bảo hạnh phúc nhất trên đời này."
Giang Mặc Thần nhịn không được cười, "Sao chuyện khác không thấy em đua đòi như vậy, thì ra là đặt hết vào chuyện nuôi con."
"Anh không hiểu." Yến Thanh Trì nói, "Khi em còn nhỏ đã suy nghĩ, sau này em lớn em nhất định phải làm một người ba tốt, đối xử thật tốt với con em, để chúng nó trở thành đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này, bây giờ đúng là em lớn rồi, cũng có năng lực này, đương nhiên em phải thực hiện hứa hẹn của mình."
Giang Mặc Thần nghe y nói, lại nghĩ tới Yến Thanh Trì đã từng nói, khi còn nhỏ y lớn lên ở cô nhi viện, mãi cho đến năm tám tuổi, mới được cha nuôi của mình đón đi. Đây chắc là nguyện vọng khi y còn nhỏ mong muốn mình được như vậy.
Giang Mặc Thần ôm lấy y, để y dựa vào lòng mình, nhẹ giọng nói, "Em đã là một người ba tốt rồi, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đúng là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này —— có thể trở thành con em, cũng đủ để hạnh phúc rồi."
Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy còn anh? Làm con em rất hạnh phúc, vậy làm người yêu của em không hạnh phúc sao?"
Giang Mặc Thần cúi đầu hôn y, "Đương nhiên anh cũng rất hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn bọn nhỏ nữa kìa, bởi vì em chỉ có thể ở cùng bọn nhỏ cho đến khi hai đứa nó lớn lên, thành gia lập nghiệp, nhưng mà em có thể sống cùng anh cả đời."
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Sao anh còn so sánh mình với con, tâm đua đòi của anh không thể nhẹ hơn em được đâu."
"Anh có từng nói tâm đua đòi của anh rất nhẹ sao?" Giang Mặc Thần hỏi y.
"Anh không có sao?"
"Chắc chắn không có, anh tự mình hiểu lấy như vậy, sao làm loại chuyện tự vả mặt mình được chứ."
Yến Thanh Trì nghe được hai chữ "vả mặt", lập tức hoạt bát lên, "Nói như anh chưa từng làm chuyện vả mặt vậy."
"Anh có sao? Không có đâu, có thể anh mất trí nhớ rồi."
"Cần em giúp anh hồi ức một chút không? Lúc hai chúng ta mới quen......"
"Anh nhất kiến chung tình với em."
Yến Thanh Trì cười ha ha, "Nhất kiến chung tình? Sao anh dám nói ra vậy."
Giang Mặc Thần ôm y cười nói, "Quá khứ thì để cho nó qua đi, nếu được sống lại một lần, chắc chắn anh sẽ nhất kiến chung tình với em." Hắn nói tới đây, hơi tò mò, "Nhưng mà, trước kia em trông thế nào? Khác với bây giờ rất nhiều sao?"
"Đúng là hơi nhiều." Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ diện mạo trước kia của mình, "Trước kia em là loại hình anh tuấn đẹp trai."
"Em vẽ một chút anh nhìn xem."
Yến Thanh Trì xốc chăn xuống giường, đi tới bàn làm việc trong phòng ngủ, Giang Mặc Thần đi theo y qua, chỉ thấy y tìm tìm trong ngăn tủ, lấy ra một túi văn kiện.
Yến Thanh Trì mở túi văn kiện ra, lấy giấy vẽ bên trong ra.
"Đây là?" Giang Mặc Thần hỏi.
Yến Thanh Trì giơ giấy vẽ trước mặt hắn, hỏi, "Quen không?"
Giang Mặc Thần tranh bên trên, hình ảnh trong quá khứ hiện lên, hắn cười nói, "Quen."
Tranh Yến Thanh Trì cầm trên tay còn không phải là tranh trước kia bọn họ vẽ, có bức vẽ sớm nhất là lúc Yến Thanh Trì vừa tới nhà, cùng vẽ với Kỳ Kỳ, còn có tranh sau đó hắn và Kỳ Kỳ đi thăm ban Yến Thanh Trì, ba người bọn họ cùng vẽ.
Giang Mặc Thần nhìn mấy bức tranh này, phảng phất như về lại lúc bọn họ mới yêu, ánh mắt không tự giác ôn nhu, hỏi, "Mấy bức tranh này không phải nói để lại cho Kỳ Kỳ sao, sao bây giờ lại ở chỗ em?"
"Kỳ Kỳ vẽ quá nhiều, em hỏi nó có thể tặng mấy bức tranh này lại cho em không, nó đồng ý, nên em cầm về tự mình cất chứa." Yến Thanh Trì nhìn bức tranh trong tay, "Dù sao đây cũng là hồi ức rất quan trọng của em."
Giang Mặc Thần mỉm cười ôm lấy y, nghiêng đầu hôn hôn.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, mở túi văn kiện ra, lại lấy ra mấy bức tranh —— trên tranh có bốn người, một người đàn ông lớn tuổi anh tuấn nho nhã, một người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng đoan trang, một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi hoạt bát sáng sủa, còn có một thanh niên ôn nhu anh tuấn.
Giang Mặc Thần chỉ vào thanh niên cười ngâm ngâm trên bức tranh hỏi, "Đây là ngươi?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Tranh này em vẽ lúc mới vừa xuyên qua, lúc ấy em rất nhớ người nhà của em, cũng rất sợ mình sẽ quên bọn họ, nên đã vẽ vài bức tranh, lúc nhớ bọn họ thì lấy ra nhìn một cái."
"Nếu cha mẹ em trai em biết em sống ở nơi này không tồi, cũng có người nhà bạn bè, còn có người yêu và con cái, nhất định bọn họ cũng sẽ vui vẻ thay em."
Yến Thanh Trì "Ừm" một tiếng, "Em cũng nghĩ vậy."
Giang Mặc Thần nhìn bức tranh trên bàn, nhìn Yến Thanh Trì hắn không quá quen thuộc, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt trên bức tranh, ôn nhu nói: "Anh cảm thấy vẫn là bộ dáng vốn có của em đẹp hơn."
"Đẹp trai hơn đúng không, gương mặt bây giờ, đẹp thì đẹp, nhưng quá nhu."
"Cũng được, em thế nào cũng đẹp."
Yến Thanh Trì "Xí" một tiếng, "Chỉ anh nói được."
Giang Mặc Thần ôm y, mỉm cười nói, "Bởi vì ở trong mắt anh, chỉ cần là em, thì đều rất đẹp."
Yến Thanh Trì nhìn hắn một cái, vui vẻ trong mắt rất rõ ràng. Y cầm bức tranh, bỏ vào túi văn kiện của mình, khóa trong ngăn tủ, tựa như khi còn nhỏ, y khóa đồ trân quý của mình trong một cái hộp nhỏ.
"Được rồi, ngủ đi." Yến Thanh Trì nói.
Giang Mặc Thần gật đầu, "Hy vọng em có một giấc mơ đẹp."
"Hy vọng em có thể mơ thấy người nhà của em."
"Sẽ." Giang Mặc Thần nói.
Tối hôm đó, quả nhiên Yến Thanh Trì mơ thấy cha mẹ và em trai của mình, y mơ thấy mình mang theo Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên về nhà, cha mẹ y rất kinh hỉ, một bên ôm Nghiên Nghiên, một bên lôi kéo Kỳ Kỳ, hỏi y mấy năm nay sống có tốt không, nghe y kể lại chuyện mấy năm nay ở thế giới này.
Em trai y cũng đã trưởng thành, thành thục hơn trước kia rất nhiều, nhìn thấy y về nhà lập tức như trở về khi còn nhỏ, ấm ấm ức ức làm nũng với mình, còn thường trừng mắt với Giang Mặc Thần, giống như cảm thấy hắn chính là đầu sỏ gây tội mạnh mẽ phá hư một nhà bọn họ đoàn viên.
Ngày hôm sau Yến Thanh Trì thức dậy lại ngồi cười hồi lâu, Giang Mặc Thần hỏi y, "Em cười cái gì?"
"Em mơ thấy người nhà của em."
"Vậy đúng là nên vui vẻ." Giang Mặc Thần nói.
"Nhưng mà em trai em không thích anh, luôn lén trừng anh."
"A?" Giang Mặc Thần nhớ lại thiếu niên đêm qua nhìn thấy trong bức tranh, "Vì sao không thích anh? Anh bắt nạt nó trong giấc mơ của em sao?"
"Đương nhiên không có, nhưng mà nó nghe nói em tới thế giới này kết hôn với anh, nên mới không thích anh, có thể cảm thấy là anh bắt cóc em đi."
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này vậy mà không cách nào phản bác, tuy rằng Yến Thanh Trì đi vào thế giới này không phải vì hắn, nhưng hắn đúng là người được lợi nhiều nhất sau khi Yến Thanh Trì đi vào thế giới này, nên hắn chỉ có thể ôm Yến Thanh Trì tỏ vẻ, "Vậy không còn cách nào, chỉ có thể để em trai em ấm ức tiếp tục không thích anh."
Yến Thanh Trì cười, "Nếu hai người có thể gặp mặt thật thì tốt rồi, em trai em rất đáng yêu, anh thấy sẽ biết."
"Thân ái," Giang Mặc Thần nhìn y, "Anh cảm thấy dựa theo miêu tả của em với em trai em, nếu bọn anh gặp nhau thật, có thể là giống như trong giấc mộng của em thật đấy, dù sao, không có một thằng em cuồng anh trai nào lại nhìn người yêu của anh trai thuận mắt."
Giang Mặc Thần hỏi y, "Nếu anh và em trai em cùng rơi nước, em sẽ cứu ai?"
"Em không cứu ai hết." Yến Thanh Trì đẩy hắn một cái, "Anh có ngốc không vậy, anh có thể bơi một vòng cứu nó lên, sau đó nói với nó từ hôm nay trở đi anh chính là ân nhân cứu mạng của em, kêu nó ngoan ngoãn nghe anh."
Giang Mặc Thần không nghĩ tới còn có thể như vậy, nhịn không được phải kinh ngạc cảm thán: "Em đúng là đứa bé lanh lợi, vậy mà còn nghĩ ra được đáp án thế này."
Yến Thanh Trì rất đắc ý, "Đó là tư duy của anh quá bị hạn chế, anh có tin không, nếu anh phản ứng chậm một chút, em trai em sẽ bơi một vòng cứu anh lên, sau đó cười lạnh nói, "anh chỉ có chút bản lĩnh này, ngay cả bơi lội cũng không biết?""
Giang Mặc Thần: "...... Em xác định đây là em trai đáng yêu trong miệng em? Không phải đáng sợ?"
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Anh phải biết trong mắt một anh trai cuồng em trai, em trai của hắn đều là đáng yêu nhất, đương nhiên, em trai hắn cũng sẽ bày ra một mặt đáng yêu nhất trước mặt hắn, còn trước mặt những người khác thì không giống thế."
Giang Mặc Thần thở dài thật sâu, "Không hiểu sao anh lại cảm thấy may mắn."
Yến Thanh Trì cười khẽ, nghĩ đến cảnh tượng Giang Mặc Thần và em trai mình gặp nhau, thật là, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất thú vị.
"Anh và em trai em thì nhìn không ra, chờ về sau này Kỳ Kỳ lớn, có thể nhìn trạng thái giữa Nghiên Nghiên và người yêu của Kỳ Kỳ là cái gì."
"Em nghĩ sớm quá rồi, Nghiên Nghiên mới hai tuổi rưỡi."
"Cuộc sống mà, còn không phải phải có nhiều chờ mong chút sao, như vậy mới đặc sắc chứ."