“M -qT oT oT 〇T 耳 〇T I “
“…J “J g Sj!”
Bỗng nhiên có vài tiếng gọi đem Tiêu Dư An còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ kéo về, hắn mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”
Vĩnh Ninh công chúa thở dài, đưa tới một khối vải lụa sạch sẽ màu trắng: “Ca ca, ngươi đừng cầm đoạn ngọc trâm gãy đó nữa, đã cầm cả một đường rồi, coi chừng đâm vào tay, dùng miếng vải này bọc lại đi.”
Tiêu Dư An ngơ ngác nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa tựa hồ như đang nỗ lực lý giải xem ý nàng là gì, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ờ… Ừ, được.”
Vĩnh Ninh công chúa bất đắc dĩ, thay hắn gói kỹ cây trâm bạch ngọc đã bị gãy kia, lại lần nữa thả vào trong tay Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An tùy ý để gói nhỏ bằng lụa trắng kia ở trong lòng bàn tay, không nắm tay lại, bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy, mắt thấy bao nhỏ sắp rơi xuống đất, ánh mắt Tiêu Dư An chợt lóe, nắm chặt năm ngón tay lại, một mực đem nó bảo hộ trong lòng bàn tay mình. Cuối cùng, Tiêu Dư An thở dài một hơi, đem gói nhỏ bằng vải trắng bao lấy ngọc trâm thu vào trong ngực, đặt cùng một chỗ với di vật của Hồng Tụ và Triệu công công.
Kiên quyết dứt khoát nói bỏ xuống, buông ra, cho qua, diễn một màn kịch vui buồn, lại không ngờ tới cuối cùng kết quả vẫn thành ra thế này.
Mấy chục ngày sau, tại một tòa thành trấn ngoài biên cảnh Bắc quốc nghênh đón ba chiến xe ngựa đi tới.
Hiểu Phong Nguyệt đẩy màn đi vào chiếc xe ngựa mà Tiêu Dư An cùng hai vị công chúa cùng ngồi: “Ba vị tiểu chủ, đã đến thành trấn, chúng ta vào nghỉ ngơi trước một chút.”
Cảnh còn người mất, tự nhiên xưng hô cũng phải thay đổi.
Tiêu Dư An cùng Tiêu Bình Dương nhẹ gật đầu, Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười: “Được, cám ơn Phong Nguyệt ca ca.”
Lúc đầu mọi người còn cho rằng vị công chúa chưa từng xuất cung sẽ không cách nào thích ứng được đoạn thời gian lang bạt kỳ hồ này, ai ngờ Vĩnh Ninh lại không hề tỏ ra kiêu căng. Mặc dù đã từng được người hô thiên tuế, nhưng căn bản không hề có chút nào coi thường Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt, hiền hòa gọi bọn họ hai ca ca. Thời điểm lần đầu tiên gọi Dương Liễu An là Liễu An ca ca, còn suýt nữa đem người đã từng làm thị vệ này dọa quỳ.
Mọi người tìm một quán rượu, chuẩn bị nhét đầy bao tử, nghỉ ngơi một hồi rồi lại xuất phát.
Tiểu nhị nhìn thấy đoàn người này đều là người tuổi trẻ bất phàm, nhịn không được tò mò, lúc đến châm trà nước thì tới nghe ngóng: “Các vị khách quan muốn đi chỗ nào vậy?”
Trên đường đi, Vĩnh Ninh công chúa đã nghe Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt nói về thôn trang sơn thanh thủy tú kia thành quen, bị người hỏi như vậy, nhanh nhảu đáp: “Đi đến nơi giao giới giữa bốn nước, Đào Nguyên thôn.”
Tay gắp thức ăn của Tiêu Bình Dương dừng lại, bờ môi kẽ mím sau đó thần sắc lại tự nhiên tiếp tục ăn cơm.
“Ai ôi ôi, vậy chẳng phải là sẽ phải đi qua chiến trường phía trước kia sao?” – tựa như muốn gợi lên sự tò mò của người khác, tiểu nhị nháy mắt ra hiệu nói: “Khách quan hẳn là cũng biết, trước đó không lâu Bắc quốc cùng Nam Yến quốc đánh nhau, chính là ngay tại thành trấn phía trước. Chiến trường này vừa mới ổn định lại không lâu, có nhiều oan hồn lắm đó.”
Tiêu Dư An hứng thú hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Ta cũng chỉ là nghe người khác nói, nghe nói ở đó có người điên, mỗi ngày đều đi lật thi thể, cũng không biết là đang tìm cái gì!” – Tiểu nhị đè thấp âm thanh, hưng phấn nói. Nào biết vừa mới nói xong thì đã bị trưởng quỹ nhéo lỗ tai bắt đi làm việc.
Mọi người đều coi như là chuyện lạ, tất cả đều không để trong lòng.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Bình Dương đột nhiên kéo tay Vĩnh Ninh công chúa nói muốn cùng nàng đi dạo trấn nhỏ này, Vĩnh Ninh công chúa vui vẻ đáp ứng.
Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt đi chuồng ngựa cho ngựa ăn, chỉ còn lại Tiêu Dư An cùng mấy tiểu tỷ tỷ thị vệ Tây Thục quốc ngồi lại uống trà. Kết quả, còn chưa uống được nửa chén, Vĩnh Ninh công chúa đột nhiên trở về đem Tiêu Dư An kéo ra ngoài. Tiêu Bình Dương cũng lẳng lặng đứng bên ngoài quán rượu nhìn hai người bọn họ.
Vĩnh Ninh công chúa kéo lấy ống tay áo của Tiêu Dư An, do do dự dự nói: “Ca ca, ta muốn đi Tây Thục quốc…”
Đầu tiên Tiêu Dư An ngây ra, sau đó lập tức phản ứng lại.
Nơi này là biên cảnh Bắc quốc, Tiêu Bình Dương phải đi về hướng tây, mà Vĩnh Ninh công chúa dĩ nhiên là muốn đi cùng nàng, mặc dù nữ chính và nữ thứ hai ở cùng với nhau khiến cho một kẻ là nguyên tác đảng như Tiêu Dư An cảm thấy quá mức chấn động, nhưng mà suốt quãng đường đi chung này, cho dù cảm thấy kỳ dị thế nào thì cũng đã sớm tiếp nhận rồi.
Tiêu Dư An đưa tay vò rối mái tóc của Vĩnh Ninh công chúa, ôn hòa cười: “Phải tự chăm sóc mình thật tốt, ngươi ở Tây Thục quốc một mình, nếu như bị người bắt nạt…”
“Bị người bắt nạt?” – Tiêu Bình Dương nhướn lông mày: “Muốn chết, chẳng phải nhảy giếng treo cổ tự tử uống thuốc độc càng thoải mái hơn à?”
Tiêu Dư An: “…”
Sinh thời có thể nghe được thiết diện nương tử Tiêu Bình Dương nói ra những lời này, cũng coi như là giải quyết được một tâm nguyện khi năm đó còn làm độc giả!
Vĩnh Ninh công chúa hé miệng vụng trộm cười cười, lòng tràn đầy ngọt ngào.
Tiêu Dư An ho nhẹ hai tiếng, ý đồ khiến Vĩnh Ninh công chúa lần nữa cột lại mái tóc đã bị mình vò rối: “Dù sao Ninh Nhi đã từng là công chúa Bắc quốc, nàng đi Tây Thục quốc, chính là ăn nhờ ở đậu…”
“Ăn nhờ ở đậu?” – Tiêu Bình Dương khoanh hai tay lại: “Khi đó, Vĩnh Ninh chính là phu nhân của tướng quân Tây Thục quốc ta, chỉ cần nàng vui thì chủ nội chủ ngoại gì tùy ý, là ai tới ăn nhờ ở đậu chứ?”
Tiêu Dư An: “…”
Mấy em gái các ngươi đều đi tán gái kiểu đó sao!? Phục, chịu phục, phải viết hai chữ chịu phục trong ngoặc kép luôn!
Tốt xấu gì cũng đã từng đọc qua trích dẫn của bá đạo tổng tài, Tiêu Dư An ở trong lòng lật qua lật lại tìm mấy trăm cái trích dẫn kia nhưng lại phát hiện chẳng có câu nào có thể đáp trả lại được! Không hề có một câu nào!
Bị người ta tú ân ái đến mù mắt, Tiêu Dư An yên lặng ngậm miệng.
Vĩnh Ninh công chúa còn tưởng rằng hắn đang nghĩ tới những chuyện trước kia, bây giờ lại còn phải biệt li, vội vàng kéo lấy ống tay áo hắn nói: “Ca ca, hay là ngươi cùng chúng ta đến Tây Thục quốc được không?”
Tiêu Dư An cười cười: “Không cần, ta còn đang muốn sống những ngày tháng ẩn cư đây.”
Vĩnh Ninh công chúa bởi vì nghĩ đến sắp phải biệt ly, khóe mắt hồng lên, cực kỳ không muốn gật đầu.
Tiêu Bình Dương nói: “Quân thượng, ngươi đến Tây Thục quốc ta đi, ta làm mai vương huynh của ta cho ngươi, đất phong ở hoàng thành, quyền cao chức trọng, tính tình hiền hòa.”
Này này, dừng, dừng ngay!! Ngươi vì không muốn Vĩnh Ninh công chúa đau lòng, ngay cả ca ca của mình cũng bán mà không hề do dự thế hả?
Tiêu Dư An nhếch nhếch miệng, trêu ghẹo: “Không cần, tâm ta có chỗ về, về… Cái thái độ đó của các ngươi là gì hả!!! ta nói là về cuộc sống điền viên! Điền viên! Đi đến thôn trang xa xôi ấm áp tìm hiểu một chút! Học hỏi một chút phương pháp trồng đậu Nam Sơn!”
Nói là ly biệt, nhưng lúc chia tay lại vô cùng náo nhiệt, mọi người đều sợ mình vừa hạ khóe miệng xuống, đối phương sẽ thương tâm, cho nên ai nấy đều tươi cười, nói câu ngày sau nhất định trùng phùng.
Editor: Hôm qua mải coi đá bóng xong rồi Việt Nam còn vô địch, thế là đi bão đi bùng ra đường tái hòa nhập cộng đồng chung vui với mọi người nên ko có chương mới. Nay mới có chương mới. Ha ha.