Ba người nương theo bóng đêm lặng lẽ núp ở chân tường, trên người Tiêu Dư An đang bị thương, còn phát sốt, trong lúc chạy trốn lại không được dây dưa, thật không khỏi khiến người ta cảm khái dục vọng cầu sinh lớn hơn hết thảy.
Đại khái nguyên nhân là do binh sĩ Nam Yến quốc vừa mới chiếm được hoàng thành không lâu cho nên tẩm cung của Tiêu Dư An có rất ít binh sĩ, ba người chạy trốn vô cùng thuận lợi.
Dương Liễu An một đường đi theo phía sau người Tiêu Dư An, thần kinh căng chặt, nín thở quan sát tình huống xung quanh, mà người áo đen kia thì lặng yên không một tiếng động đi ở phía trước dò đường, dáng người mạnh mẽ, võ lực bất phàm.
Tiêu Dư An nhịn không được nhìn người này thêm hai lần.
Hắn thực sự đoán không ra đây là ai.
Tiêu Dư An vốn cho rằng người áo đen này là Hiểu Phong Nguyệt, nhưng mà nghĩ lại, Hiểu Phong Nguyệt vốn là một nhạc công văn nhã, cho dù muốn báo ân cũng không thể làm ra loại chuyện đi theo cho vướng tay vướng chân này.
Vậy người áo đen trước mắt này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là bằng hữu mà Dương Liễu An vừa mới quen biết? Vậy mà có thể cam tâm tình nguyện đi đến hoàng cung nguy cơ trùng trùng này cứu người, thực sự có thể nói là sinh tử chi giao.
Ba người thuận lợi chạy trốn ra khỏi hoàng cung, Dương Liễu An đè thấp thanh âm nói với Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, cửa thành hiện tại có trọng binh của Nam Yến quốc trấn giữ, trước tiên chúng ta đến ngoại ô tìm chỗ nghỉ chân, sáng mai cải trang thành dân chạy nạn chạy ra khỏi thành. Dịch trạm bên ngoài thành có xe ngựa ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần có thể ra khỏi thành, hết thảy đều không đáng lo.”
Chủ nghĩa hành động không hổ là chủ nghĩa hành động! Quá đáng tin cậy!
Tiêu Dư An gật gật đầu, đi theo Dương Liễu An cùng với người áo đen đi đến một miếu thờ đổ nát ở ngoại ô, phỏng chừng là do chiến tranh cho nên hương khói trong miếu bị gián đoạn, tất cả hòa thượng cũng đã đều rời đi, chỉ còn lại mấy viên gói nát cùng với mấy pho tượng tràn đầy tro bụi.
Dương Liễu An đi đến phía trước nhẹ nhàng gõ ba tiếng, không quá một lát, cửa miếu nương theo âm thanh ken két nặng nề mà từ từ mở ra một bên cửa, Hiểu Phong Nguyệt nhô nửa đầu ra, sau khi nhìn thấy ba người thì khẽ thở ra một hơi, sau đó vội vàng mở toàn bộ cửa, đón cả ba vào.
Tiêu Dư An vừa đi vào trong miếu, bất thình lình có một thân ảnh phóng tới chỗ hắn. Tiêu Dư An bị dọa đến lui lại một bước lại bị người kia túm lấy, gắt gao ôm chặt.
“Hức hức hức, hoàng thượng ca ca, người không làm sao hết! Quá tốt rồi, người không bị sao hết!” – Vĩnh Ninh công chúa ôm lấy eo Tiêu Dư An, thanh âm nghẹn ngào mừng rỡ, kích động không muốn buông tay. Hơi thở của Tiêu Dư An hòa hoãn lại, ôn hòa cười cười, đưa tay trấn an vỗ vỗ lưng Vĩnh Ninh công chúa: “Ta không sao, ta không sao, ngươi…”
Ôi đệt, sao ngươi lại ở chỗ này thế???!!!???
Bất ngờ phục hồi lại tinh thần, Tiêu Dư An nghẹn họng nhìn trân trối, phảng phất như bị một đạo sấm sét bổ trúng, ngoại trừ đứng ngốc tại chỗ thì không biết phải làm ra phản ứng gì.
Vì sao Vĩnh Ninh công chúa lại ở chỗ này!!
Tại sao ở chỗ này!!
Ở chỗ này!
Chỗ này!
A????
Chẳng lẽ lúc này nữ chính không nên ở trong cung điện, cùng nam chính vướng mắc dây dưa, tới tới lui lui, nói chuyện yêu đương, kéo kéo tay nhỏ, cuối cùng mặc sức mà tưởng tượng tương lai sau này sao?
Ở chỗ này làm khỉ gì!?
Đây chẳng phải là không hề xoắn xuýt, dứt khoát rõ ràng bỏ trốn luôn sao? Đoạn tình cảm ngược luyến tình thâm vừa mới được viết ra đã rất được hoan nghênh đâu???
Cả đôi các ngươi thực sự rất biết chơi đó!
“Hoàng thượng ca ca, người bị thương rất nặng.” – Vĩnh Ninh công chúa kéo kéo cánh tay Tiêu Dư An, nhìn vết thương trên cánh tay hắn, ngữ khí sốt ruột lại đau lòng.
“Đừng vội.” – Người áo đen trước đó vẫn luôn không lộ mặt ở bên cạnh kéo xuống miếng vải đen che mặt bước ra: “Ở đây có thuốc trị thương, thủ hạ của ta cũng có người tinh thông y thuật.”
Lần này Tiêu Dư An không thèm ngây ra nữa.
Hắn trực tiếp ngừng thở luôn.
Ôi đệt!!!
Vì sao nữ thứ hai Tiêu Bình Dương cũng ở chỗ này!!!
Cái này, cái này, cái này, cái này mẹ nó là cái loại kịch bản ma huyễn gì thế!!!
Phỏng chừng là cảm thấy tam quan của Tiêu Dư An còn chưa đủ nổ tung, Tiêu Bình Dương lại nói: “Ban đầu ta cũng không định sẽ làm rõ sớm như vậy, nhưng mà nghe Vĩnh Ninh nói, Bắc quốc quân thượng đã biết được chuyện của hai chúng ta, đã như vậy, vậy thì ta cũng dứt khoát nói rõ luôn. Ta cùng Vĩnh Ninh lưỡng tình tương duyệt, hi vọng quân thượng có thể yên tâm để Vĩnh Ninh và ta được ở bên nhau.”
Tiêu Dư An hỏi Tiêu Bình Dương: “Ngươi cùng ai lưỡng tình tương duyệt?”
Tiêu Bình Dương sững sờ nhưng vẫn trả lời: “Vĩnh Ninh.”
Tiêu Dư An quay đầu lại hỏi Vĩnh Ninh công chúa: “Ninh Nhi, ngươi cùng nàng lưỡng tình tương duyệt?”
“Đúng vậy, hoàng thượng ca ca không phải đã sớm biết rồi sao? Còn để cho ta cùng nàng ở bên nhau.” – Vĩnh Ninh công chúa vui vẻ ra mặt.
Tiêu Dư An quay đầu hỏi Dương Liễu An: “Lưỡng tình tương duyệt là có ý gì?”
Vẻ mặt Dương thị vệ đờ ra, vò đầu: “Hoàng thượng… không phải ý nghĩa chính là cả hai người yêu thương lẫn nhau sao?”
Lợi hại, không bị bệnh, max điểm giải thích.
Dĩ nhiên là không có vấn đề, vậy…
Vậy! chính! Là! Do! Mình! Xuyên! Vào! Một! Quyển! Sách! Giả! Rồi!!!
Cái! Này! Chính! Là! Đồng! Nhân! Văn! Phải! Không! Kịch bản nguyên tác xoay ba trăm sáu mươi độ bay lên trời rồi nổ tung luôn rồi đúng không?!
Nữ chính cùng với nữ thứ hai lại ở bên nhau? Vậy nam chính thì sao!! Nam chính hắn không cần mặt mũi nữa sao!!!
Ta là ai! Đây là đâu! Cái kịch bản này sao lại mặn quá thế này!!!