Một tướng sĩ nghi hoặc: “Không phải là trước nay hoàng thượng đều chưa từng hỏi tới chuyện trong quân doanh sao? Sao hôm nay lại đột nhiên tới?”
Một tên tướng sĩ mặt nhọn mắt nhỏ khác cười nhạo một tiếng, nói: “Đần quá, Tôn lão tướng quân bệnh nặng, hoàng thượng nhất định là bởi vì chuyện chọn ra vị trí đại tướng quân mà tới.”
“Cái vị trí đại tướng quân này nhất định là Lý tướng quân của chúng ta rồi!” – Có người nói.
Tên tướng sĩ mặt nhọn kia sờ sờ cằm: “Ta thấy không nhất định là vậy đâu, dù sao tên thân tín kia của Vũ Ninh vương gia… Khụ…”
Tự nhận ra mình nói nhầm, tướng sĩ mặt nhọn vội ho một tiếng, ngừng câu chuyện lại.
Mấy tướng sĩ đi ra khỏi quân trướng, đang muốn đi về chỗ tỷ võ, chợt thấy có một thị vệ đứng trước quân trướng.
Thị vệ mặc áo đen thêu ám văn, mày kiếm mắt sáng, trong mắt tựa như chứa cả bầu trời sao rực rỡ, khiến người khác không có cách nào xem nhẹ. Mấy tướng sĩ dù biết đó là người của hoàng thượng cũng nhịn không được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
Vừa nhìn một cái, tên tướng sĩ mặt nhọn kia đột nhiên dừng chân lại, nhìn chằm chằm Yến Hà Thanh, một lúc sau đột nhiên mở miệng mắng: “Mẹ nó, đây không phải là…”
Nói xong, tướng sĩ mặt nhọn tiến lên một bước nắm chặt lấy vạt áo của Yến Hà Thanh, trong miệng phát ra thanh âm quái dị: “Ồ ồ ồ, đây không phải là Yến Hà Thanh sao?”
Người bên ngoài đều sững sờ, liền vội vàng tiến lên cản: “Nhiếp Nhị, ngươi làm gì đó, đây chính là người của hoàng thượng.”
“Cái cứt ấy, người của hoàng thượng cái gì, hắn là người Nam Yến quốc.” – Nhiếp Nhị cười lạnh.
“Cái gì… Nam Yến quốc?” – Người bốn phía kinh ngạc.
Đột nhiên bị làm khó dễ, Yến Hà Thanh cũng sửng sốt một lát, khi nhìn rõ mặt của Nhiếp Nhị thì sắc mặt Yến Hà Thanh đột nhiên biến đổi.
“Ô? Yến hoàng tử còn nhớ ta sao?” – Nhiếp Nhị ngoài cười nhưng trong không cười: “Xem ra trên đường ta áp tải Yến hoàng tử tới Bắc quốc, vẫn còn lưu lại chút ấn tượng với Yến hoàng tử. Ối chà, trên đường đánh gãy một tay của ngươi, hiện tại xem ra, đúng là đã khỏi hẳn rồi nhỉ?”
Nói xong, Nhiếp Nhị lại đưa tay muốn đụng vào vai phải của Yến Hà Thanh, Yến Hà Thanh lãnh nghiêm mặt lại, đột nhiên lại bị Nhiếp Nhị đá cho một đá vào đầu gối, ngã xuống đất. Nhiếp Nhị giẫm lên Yến Hà Thanh đang ngã trên đất, ngoan lệ cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở trong lao rồi chứ, không ngờ tới ngươi vậy mà lại làm con chó cho hoàng thượng, lợi hại lợi hại.”
Kỳ thật, nếu nói phải đánh, Yến Hà Thanh không có khả năng đánh không lại Nhiếp Nhị, nhưng mà hắn không thể động thủ, đây là quân doanh Bắc quốc, nếu hắn động đến tướng sĩ Bắc quốc, nhất định sẽ khiến Tiêu dư An khó xử.
“Được rồi, Nhiếp Nhị, như thế là được rồi, đợi lát nữa hoàng thượng biết, ngươi hẳn phải ăn quả đắng đó.” – Có người tiến lên lôi kéo khuyên.
“Hoàng thượng? Chẳng lẽ hoàng thượng sẽ cảm thấy tù binh địch quốc còn quan trọng hơn những chiến sĩ đã vì hắn đẫm máu chinh chiến sao?” – Nhiếp Nhị khinh thường, nửa ngồi xuống, đem đầu Yến Hà Thanh ấn xuống đất, trong mắt lộ ra hung quang: “Yến Hà Thanh, cho dù ngươi muốn làm con chó của hoàng thượng, thì ngươi thực chất vẫn là đồ thấp hèn bại hoại của Nam Yến quốc, Bắc quốc không chào đón loại chó như ngươi, biết không?”
Giữa điện quang hỏa thạch, Yến Hà Thanh đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ Nhiếp Nhị, làm bộ muốn xoay, lại đột nhiên thu lực, hành động của hắn lưu loát cấp tốc, cơ hồ khiến tất cả tướng sĩ ở đây đều bị kinh hãi.
Nhiếp Nhị căn bản không kịp phản ứng, yết hầu đã rơi vào tay người khác, nhưng mà đau đớn như dự kiệu không ập tới, Yến Hà Thanh đã yên lặng thu tay về.
Nhiếp Nhị từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, đột nhiên cười to: “Không dám ra tay? Đúng rồi, ngươi không dám ra tay là phải, nơi này chính là Bắc quốc, ngươi thử đụng đến ta một chút xem, ngươi đánh ta xem? Yến Hà Thanh, ta nói cho ngươi biết, ngươi không dám động thủ, nhưng ta thì dám.”
Nói xong, Nhiếp Nhị giơ quả đấm lên hướng về phía gò má của Yến Hà Thanh mà vung tới, nhưng chỉ một giây sau, động tác của hắn đã bị người ngăn lại.
Tạ Thuần Quy vững vàng ngăn lại nắm đấm của Nhiếp Nhị, lông mày nhíu chặt: “Nhiếp Nhị đại ca, ngươi đang làm gì đó? Quân doanh có quy định, không được đánh nhau.”
Nhiếp Nhị thấy là Tạ Thuần Quy, cũng không giận, đáp: “Tạ tiểu nhi, cái này không thể gọi là đánh nhau.”
“Cái này không gọi là đánh nhau thì gọi là gì?” – Đột nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến, Lý Vô Định giận không kiềm được nhìn Nhiếp Nhị.
Nhiếp Nhị tự biết đuối lý, buông Yến Hà Thanh ra, bĩu môi đứng lên.
“Nhiếp Nhị! Ngươi muốn ăn quân côn có phải không?” – Lý Vô Định nhìn chằm chằm hắn, trợn mắt nghiến răng, trầm giọng chất vấn.
“Lý tướng quân bớt giận.” – Có người tiến lên cầu tình cho Nhiếp Nhị: “Người này là người Nam Yến quốc, mà ca ca của Nhiếp Nhị lại chết thảm trong tay của binh lính Nam Yến quốc, cho nên Nhiếp Nhị hắn… Lý tướng quân… chuyện này…”
“Được rồi, sau khi luận võ kết thúc, tự mình đi lãnh mười quân côn.” – Lý Vô Định nghiêm nghị nói xong, quay người đi trở về quân trướng.
Biết Lý Vô Định từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, đám người cũng không dám nói gì nữa, thưa dạ xong thì tự mình rời đi.
Nhiếp Nhị đối Yến Hà Thanh nhổ một bãi nước miếng, quay người khoác vai Tạ Thuần Quy: “Hừ, hả giận, mười quân côn này cũng không lỗ, đi, Tạ gia tiểu nhi, trước khi bắt đầu tranh tài, để ca ca dạy ngươi mấy chiêu.”
Có người cười hắn: “Dẹp đi, dựa vào ngươi ấy hả? Tạ Thuần Quy so với ngươi còn đánh được nhiều hơn.”
Nhiếp Nhị buông Tạ Thuần Quy ra, xô đẩy người kia: “Mau mau cút, nói nhảm ít thôi.”
Tạ Thuần Quy quay lại nhìn thân ảnh vẫn còn nằm trên đất của Yến Hà Thanh, thấy hắn cúi đầu nhìn không rõ biểu lộ, cũng không để ở trong lòng, cùng một đám người cười đùa rời đi.
Khi đám người đã đi khỏi, Yến Hà Thanh chậm rãi đứng dậy, hắn cầm chặt lấy chuôi kiếm bên hông, rõ ràng chuôi kiếm kia khiến lòng bàn tay hắn hằn đỏ lên, nhưng Yến Hà Thanh lại chẳng có chút cảm giác nào. Hắn đứng dậy, lưng thẳng tắp, chậm rãi chỉnh lý lại bản thân, vỗ vỗ bụi đất trên người, ngẩng đầu, đôi mắt hơi lạnh, tựa như không hề có cảm xúc. Yến Hà Thanh cứ như vậy mà nhìn quân doanh Bắc quốc, giống như nhìn một vật chết, bình tĩnh mà lạnh nhạt.