Chỗ thần kỳ của Tiêu Bình Dương, không phải ở chỗ nàng có thể khiến nam chính không thu hậu cung nữa, dù sao thì nếu không tiếp tục thu hậu cung, với số em gái Yến Hà Thanh cua tới cũng đủ để hắn tinh tẫn nhân vong rồi.
Chỗ thần kỳ nhất của Tiêu Bình Dương chính là, trong nguyên tác, không hề có cảnh giường chiếu của nàng và Yến Hà Thanh!!
Không hề có!!
Một câu, một chữ, một cái dấu chấm, cũng đều không có!!!
Ở phần sau của quyển tiểu thuyết này, gần như mỗi một em gái đều sẽ có ba chương lăn giường cùng với Yến Hà Thanh, chỉ duy nhất Tiêu Bình Dương là không có!
Đây cũng chính là điểm mà độc giả không thể nào lý giải được.
Trong số hậu cung của Yến Hà Thanh, ngoại trừ Tiêu Bình Dương ra, thì cũng chỉ có Vĩnh Ninh công chúa là từng có loại đãi ngộ này. Nhưng mà đây là do Vĩnh Ninh công chúa vốn dĩ còn chưa cùng Yến Hà Thanh cọ ra tình cảm nồng cháy gì đã bị tác giả giết chết rồi. Còn Tiêu Bình Dương, thân là hoàng hậu, tại sao lại không hề có cảnh giường chiếu nào?
Mà phần đất diễn bên trong nguyên tác của Tiêu Bình Dương cũng rất khác thường.
Mặc dù nàng là công chúa Tây Thục quốc, nhưng ngoài ra còn có một thân phận khác, đó chính là Tây Thục quốc Trấn quốc tướng quân, đúng vậy, nàng chính là một vị nữ tướng quân trẻ tuổi uy chấn bát phương!
(Chỗ này trong raw ghi là “công chúa Nam Thục quốc”, cơ mà rõ ràng chế này là người Tây Thục, thế nên tui sửa lại thành Tây Thục nhé, chắc tác giả gõ nhầm thôi.)
Tại thời điểm Yến Hà Thanh tiến đánh Bắc quốc, người Tây Thục quốc phái tới trợ giúp, chính là Tiêu Bình Dương.
Đó cũng chính là lần đầu tiên trong nguyên tác Tiêu Bình Dương và Yến Hà Thanh gặp mặt. Là một dòng nước trong, dĩ nhiên Tiêu Bình Dương không giống với những em gái khác, chương trước gặp nhau, chương sau đã bị đẩy ngã.
Cuối cùng, sau khi giúp Yến Hà Thanh công phá Bắc quốc xong, Tiêu Bình Dương lại quay về nước.
Ngay tại thời điểm tất cả độc giả đều nghĩ vị này chỉ là một em gái đẹp trai, không phải là một thành viên trong hậu cung, thì tác giả lại nâng cự linh chưởng của hắn lên, tát cho tất cả mọi người một bạt tai.
(cự linh: to lớn, để nguyên cho hay.)
Trong nguyên tác, Yến Hà Thanh lần lượt thu phục Nam Yến quốc, Bắc quốc, Đông Ngô quốc, ngay lúc mọi người nghĩ Yến Hà Thanh sẽ tiếp tục tiến đánh Tây Thục quốc thì hắn lại không hề có chút hành động nào.
Cũng ngay tại lúc mọi người cho rằng kết cục sẽ là một nước lớn và một nước nhỏ cùng tồn tại, Tiêu Bình Dương lên ngôi, trở thành hoàng thượng của Tây Thục quốc, ngay sau đó, Yến Hà Thanh phái binh đánh tới!
Lúc mọi người đang cho rằng hai người lên chiến trường gặp nhau, đánh một trận sinh tử, thì Yến Hà Thanh lại ở trên chiến trường, muốn Tiêu Bình Dương gả cho mình!!!
Tất cả mọi người cạn lời!!
Cái này, mẹ nó, là cái thể loại gì?
Càng khiến người ta cạn lời hơn còn nằm ở phía sau, Tiêu Bình Dương biết mình đánh không lại Yến Hà Thanh, không hi họng bách tính của Tây Thục quốc bị chiến tranh giày xéo, cho nên đồng ý với Yến Hà Thanh, đến bắc quốc, trở thành hoàng hậu. Sau đó, Tây Thục quốc này, dĩ nhiên là thuộc về Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh hắn cứ thế mà thống nhất thiên hạ!!!
Chỉ bằng cách cưới một lão bà!!!
Cưới một lão bà!!!
Người khác thì liều cha liều mẹ, Yến Hà Thanh hắn thì liều cưới lão bà!!! Lại còn khiến người ta không thể nào phản bác được!!!
Làm một độc giả, Tiêu Bình Dương đại khái chính là em gái mà Tiêu Dư An thích nhất trong hậu cung của Yến Hà Thanh.
Trước tiên không nói đến chuyện Tiêu Bình Dương cùng với hắn cùng tộc, cùng là họ Tiêu, chỉ nói đến tính cách của Tiêu Bình Dương, chỉ dùng hai chữ đẹp trai là không thể tả hết được.
Bên trong nguyên tác, tác giả chưa từng miêu tả nụ cười của nàng, tất cả đều là lạnh lùng, băng băng lãnh lãnh, mọi người đặt ngoại hiệu cho nàng là “Thiết diện nương tử”, còn Tiêu Dư An thì gọi nàng bằng biệt danh “Tiêu gậy băng”.
(Thiết diện nương tử: cô vợ mặt sắt:v để nguyên hán việt cho nó hay.)
Có rất nhiều độc giả dựa vào điểm không có cảnh lăn giường, phân tích nói rằng Tiêu Bình Dương căn bản không thích Yến Hà Thanh.
Nhưng mà cũng chính bởi vì loạn tính cách này của nàng, mới trấn nhiếp được hậu cung của Yến Hà Thanh. Hậu cung của Yến Hà Thanh khổng lồ như vậy, sao không thể không có một số người làm ác, nếu như không phải có Tiêu Bình Dương, vậy những người có tính tình ôn hòa nhu nhược kia khẳng định sẽ sớm bị hại chết.
Thân phận của Tiêu Bình Dương đặc thù như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trên chủ điện, Tiêu Dư An chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi thận của mình thất cả đều đang phát run.
Vì sao lại xuất hiện sớm như vậy!!!
Đây chẳng lẽ là định đoạt nam nhân với Vĩnh Ninh công chúa?!
Mà kể ra thì, trong hậu cung của Yến Hà Thanh, người duy nhất có thể sánh ngang với Vĩnh Ninh công chúa, cũng chỉ có Tiêu Bình Dương mà thôi!
Sau khi kết thúc màn chào hỏi, toàn bộ sứ thần Tây Thục quốc đều ngồi xuống, Tiêu Dư An cũng chưa từng rời mắt khỏi thân ảnh của Tiêu Bình Dương.
Yến Hà Thanh đứng ở phía sau Tiêu Dư An, đem toàn bộ hành động của hắn thu sạch vào trong mắt, ánh mắt hắn ảm đạm, thuận theo ánh mắt của Tiêu Dư An nhìn về phía Tiêu Bình Dương, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, yên lặng nắm chặt.
Tiêu Dư An mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau, thấy Yến Hà Thanh không nói một lời đang nhìn Tiêu Bình Dương, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tổn thọ mất thôi!!!
Tình huống này là thế nào, đại lão bà không tìm được, thế nên chuyển hướng sang công lược nhị lão bà sao?!
Vậy thì kịch bản sau này sẽ phải phát triển theo hướng nào đây!!!