Người ta đều nói, con người đến thời điểm sắp chết thì sẽ nhìn thấy những hồi ức khi còn sống tua qua tựa như đèn kéo quân vậy.
Yến Hà Thanh không biết trạng thái hiện tại của mình có phải là như vậy không, hắn trông thấy mình thưở nhỏ cùng với các hoàng huynh cùng nhau đến thư viện đọc sách, hài đồng bảy tám tuổi lắc lư cái đầu, âm thanh đọc sách văng vẳng, đọc chính là quốc gia đại sự, chuyện trong thiên hạ. Hắn ngẩng đầu lên một cái, lại trông thấy đầu các hoàng huynh đều rơi xuống, đầu thân tách rời, mai táng dưới đất vàng.
Hắn hoảng loạn đứng dậy lùi lại, như muốn chạy trốn khỏi tràng cảnh này, trong lúc kinh hoàng thì đụng phải một người, chính là mẫu hậu của hắn.
Mẫu hậu Yến Hà Thanh đứng sau lưng hắn, dịu dàng nói: “Hà Thanh, ngươi phải sống sót, ngươi phải sống sót.”
Bà không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ “phải sống sót”, thanh âm càng lúc càng bén nhọn, đến cuối cùng âm điệu phảng phất như muốn rạch phá màng nhĩ, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn. Bà duỗi cánh tay ngọc tới, gắt gao bóp lấy cổ Yến Hà Thanh, trong miệng vẫn còn lặp đi lặp lại câu phải sống sót kia.
Yến Hà Thanh không giãy dụa. Ngay tại lúc hắn cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà bị tươi sống bóp chết, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi. Yến Hà Thanh che lại yết hầu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy bên trên cổng thành, phụ hoàng của mình đang hô to thượng thiên trên cao, vì sao lại hủy Nam Yến quốc của ta, vì sao lại làm tổn thương đến con dân Nam Yến quốc ta? Mối thù nhà hận nước, khắc vào trong lòng, tận sâu trong xương cốt, nghìn đời vạn kiếp không thể quên!!!
Sau khi hô xong, phụ hoàng hắn dùng bội kiếm, một kiếm xuyên qua yết hầu chính mình.
Yến Hà Thanh cảm thấy toàn thân mình phát lạnh, run rẩy, hắn muốn đứng dậy, đột nhiên lại bị người đạp cho một cước, lăn xuống vũng bùn. Nước bùn tanh hôi bẩn thỉu dần dần chôn vùi hắn, hắn trông thấy tiên đế Bắc quốc liếc nhìn hắn: “Hửm? Còn một tên còn sống, được rồi, áp giải tên này đến Bắc quốc làm tù binh đi.”
Lại sau đó nữa, Yến Hà Thanh tỉnh lại.
Ý thức dần dần trở lại trong thân thể, Yến Hà Thanh không khỏi nghĩ thầm: Thì ra mình chết không thành.
Yến Hà Thanh chậm rãi mở mắt, muốn phân biệt xem bản thân mình đang ở chỗ nào, thế nhưng chẳng biết vì sao, trước mắt hắn tất cả đều là một mảnh tối tăm mờ mịt, bất luận hắn làm cách nào, chớp mắt, xoa mắt, cũng không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.
Mình đây là… bị mù sao?
Ý nghĩ này bỗng dưng dâng lên trong lòng Yến Hà Thanh, khiến hắn phát lạnh, sợi hãi bối rối chống người dậy, bốn phía sờ soạng, lại có vẻ mờ mịt bất lực, hoảng sợ bất an.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm có người đẩy cửa bước vào, tiếp sau đó là một giọng nữ vang lên: “A… ngươi, khụ, công tử, ngươi đã tỉnh?”
Yến Hà Thanh căn bản không có lòng dạ đâu để trả lời, tay trái đang che mắt của hắn lại càng không ngừng dụi mắt, tựa như muốn đem tầng sương mù chắn trước mắt kia dụi hết đi, thế nhưng lại chỉ có thể khiến hai mắt bị dụi đến đỏ bừng.
Tiếng bước chân bên tai tới gần, nữ tử kia đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của Yến Hà Thanh, ngăn lại động tác của hắn, nói: “Đừng dụi nữa, ngươi không mù, vài ngày nữa là có thể khôi phục.”
Yến Hà Thanh ngẩng đầu, híp mắt, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình dáng: “Ngươi làm sao biết được?”
“Ngươi tin ra, ta… công tử, tiểu nữ tử có học qua một chút y thuật, cho nên công tử trong lòng cứ thả lỏng, tin tiểu nữ tử một lần.”
Yến Hà Thanh cúi đầu, đem cánh tay từ trong tay nữ tử rút về, lại hỏi: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”
“Nơi này là một căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong núi, bình thường để cho người hái thuốc cùng với thợ săn đặt chân nghỉ lại, ta… tiểu nữ họ Lâm, tên là Tham Linh.”
Yến Hà Thanh càng không ngừng chớp mắt mấy cái, có vẻ như không thể thích ứng được loại trạng thái nửa mù này, hắn qua đầu nhìn về phía hình dáng mơ hồ kia, lại không có cách nào điều chỉnh được tiêu điểm: “Ngươi vì sao lại cứu ta?”
Không hiểu vì sao hô hấp của người kia hơi chậm lại, trầm mặc một lúc, ngay khi Yến Hà Thanh cho rằng nàng không có ý định trả lời, đột nhiên lại nghe được một thanh âm rất nhẹ: “Không vì sao cả.”
Yến Hà Thanh không hiểu cho lắm, gật đầu nói cám ơn: “Cám ơn, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Ngữ khí của Yến Hà Thanh bình thản, không chút nào gợn sóng, ngay cả cảm xúc cảm kích cũng rất nhạt, hắn dường như không muốn biết thêm chuyện gì nữa, quay đầu không tiếp tục nói. Người kia đợi một hồi, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi nhà gỗ.