Xe ngựa nhanh chóng đi mấy ngày, rút cuộc chỉ còn nửa ngày nữa là đến Đào Nguyên thôn, trên đường đi qua một thành trấn không lớn không nhỏ, Tiêu Dư An tìm một quán trà dừng lại nghỉ ngơi.
Người thuyết thư đang kể truyện, kinh đường mộc đập đến nỗi đinh tai nhức óc, khí thế mười phần.
Tiêu Dư An bóc vỏ mấy hạt đậu phộng cho vào miệng, lại vỗ tay khen hay mấy tiếng, lúc này mới coi như nghỉ đủ chuẩn bị tiếp tục lên đường. Ngựa được đưa đến chuồng ngựa phía sau quán trà cho ăn uống đầy đủ, đạp đạp móng ngẩng đầu hí vang. Tiêu Dư An phải phí hết toàn bộ sức lực mới lôi được nó từ trong chuồng ngựa ra ngoài, vừa suy nghĩ vừa chòng dây thừng trên xe ngựa lên.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vã cùng với tiếng ồn ào huyên náo, Tiêu Dư An nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy một nữ tử vội vàng chạy tới, nàng vừa chạy vừa quay đầu giống như đang bị thứ gì đó truy đuổi.
Tiêu Dư An vô thức nhường đường, lại thấy nữ tử kia trẹo chân một cái, ngửa mặt ngã xuống đất, có vẻ nàng rất đau, cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Tiêu Dư An vội vàng tiến đến giúp một tay muốn đỡ nàng dậy, thoáng cái sững sờ.
Nữ tử kia quần áo bẩn thỉu, toàn bộ đều dính tro bụi cùng bùn đất, cánh tay và gương mặt đều có vết thương hoặc vết cào. Được Tiêu Dư An đỡ, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, thấy là người qua đường lạ lẫm thì vô thức cầm lấy cánh tay Tiêu Dư An, giống như một người sắp chết tìm được thuốc cứu mạng, gắt gao không chịu buông tay.
Hai người lăng lăng đối mặt một giây, Tiêu Dư An vừa muốn mở miệng hỏi thăm, sau lưng nữ tử đã truyền đến tiếng hô tiếng mắng. Toàn thân nữ tử kia run rẩy, giãy dụa muốn đứng dậy, lại bởi vì đau ở chân mà mấy lần lảo đảo không đứng lên được, cuối cùng dứt khoát quỳ xuống trước mặt Tiêu Dư An, nắm lấy ống tay áo Tiêu Dư An không chịu buông ra: “Công tử, cầu cứu ta, van cầu người cứu ta.”
Tiêu Dư An bị dọa đến mức suýt chút nữa thốt ra câu, nữ nhân ngươi đây là đang đùa với lửa, cũng may tuấn mã đứng bên cạnh quất hắn một đuôi, khiến cái kịch bản của bá đạo tổng tài trong đầu hắn bị đá ra ngoài.
Tiêu Dư An đỡ nữ tử đang không ngừng dập đầu quỳ lạy đứng lên, dìu nàng ngồi xuống tấm ván gỗ phía trước xe ngựa, chỗ người đánh xe vẫn ngồi. Ngay lúc đó thì người đuổi theo phía sau cũng chạy tới, cầm đầu chính là một người béo thân thể cường tráng, còn mang theo cả một con dao phay lớn, cảnh giác nhìn Tiêu Dư An.
“Được rồi.” – Tiêu Dư An buông tay: “Cái loại kịch bản gì đây? Trắng trợn cướp đoạt dân nữ? Ân oán giang hồ? Thiếu nợ phải hiến thân?”
Tráng hán kia mắt cao hơn đầu trên dưới đánh giá Tiêu Dư An một phen, sau đó khẽ vươn tay: “Ba mươi lượng bạc, xin miễn trả giá, cầm xong liền đi, tuyệt đối không dây dưa, hành hiệp trượng nghĩa là chuyện tốt, hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Tiêu Dư An: “…”
Anh giai à, anh cũng là hồn xuyên tới phải không!!!
Tiêu Dư An móc ra ba mươi lượng đưa cho tráng hán kia, tráng hán ước lượng số bạc, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dư An ra chiều thưởng thức và cổ vũ, sau đó dẫn các tiểu đệ quay người rời đi.
Thế là quần chúng ăn dưa vây xem vừa mới tụ đến đã phải tản đi.
Tiêu Dư An quay người lại, nhìn thấy em gái kia đang giãy dụa muốn nhảy xuống xe ngựa quỳ lạy hắn: “Công tử, đại ân đại đức không thể báo đáp! Ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp công tử!”
“Được rồi được rồi, đừng quỳ nữa.” – Tiêu Dư An vội vàng đưa tay kéo nàng: “Ngươi tên là gì?”
Nữ tử kia vẫn kiên trì quỳ, nói: “Tiểu nữ họ Lâm, tên Tham Linh.”
Tiêu Dư An bịch một tiếng cũng quỳ xuống theo.
Ở trong một quyển văn ngựa giống, sao hắn lại có thể mù quáng mà đi cứu người thế chứ!!! Lại còn là cứu một em gái!!!
Nhất định là hơn một năm nay hắn sống quá an nhàn! Ngay cả việc sống những ngày an ổn phải nghĩ đến lúc gian nguy, mấy chữ này viết thế nào cũng đã quên mất!
Trời phạt! Tổn thọ mất thôi! Cứu mạng với!
Lâm Tham Linh bị vẻ mặt đột nhiên trở nên trắng bệch của Tiêu Dư An dọa cho nhảy dựng: “Ân, ân công?”
Tiêu Dư An gian nan khoát khoát tay: “Tuyệt đối đừng gọi ta như vậy!”
Lâm Tham Linh: “Vì, vì sao?”
Bởi vì ngươi chính là lão bà của Yến Hà Thanh á á á!!!
Chính là nữ thứ ba do các độc giả tập thể bỏ phiếu tuyển ra, ngoại trừ Vĩnh Ninh công chúa, ở trong quyển truyện này, là em gái diễn nhiều cảnh tình cảm với Yến Hà Thanh nhất đó đó đó!!!
Nhân vật Lâm Tham Linh trong nguyên tác, là một em gái có tính cách được khắc họa cực kỳ hoàn thiện, nàng cũng chính là người duy nhất có xuất thân bần hàn trong số những lão bà lớn nhỏ của Yến Hà Thanh.
Căn cứ theo những gì tác giả miêu tả, Lâm Tham Linh là người có tướng mạo bình thường nhất trong số hậu cung của Yến Hà Thanh.
Nhưng mà cho dù bình thường tới mức nào thì khuôn mặt cũng vẫn xinh đẹp thanh tú, chỉ là không thể so được với những công chúa có dáng vẻ kinh diễm tuyệt mỹ mà thôi.
Tuổi của Lâm Tham Linh lớn hơn Yến Hà Thanh, tính tình bình dị gần gũi, cực kỳ dịu dàng, nấu nướng giặt giũ mọi thứ đều giỏi, so với những công chúa, tiểu thư khuê các điêu ngoa trong hậu cung của Yến Hà Thanh thì chính là mang hào quang thuộc tính nhân thê cực kỳ rực rỡ. Có điều, loại tính cách này cũng có liên quan đến thân thế thê thảm của nàng.
Thuở nhỏ gia cảnh của Lâm Tham Linh đã nghèo khó, đã sớm hiểu chuyện, từ nhỏ giúp đỡ cha mẹ làm nông, đáng tiếc vào năm nàng mười lăm tuổi, phụ thân ngoài ý muốn bỏ mình, mẫu thân tái giá gả cho người khác, chuyện hôn sự vốn đã bàn xong cuối cùng cũng vì chuyện này mà không thể không bội ước.
Kế phụ Lâm Tham Linh là một người thích cờ bạc, hành vi xấu xa đầy rẫy, sau khi mẫu thân nàng chết bệnh, kế phụ bèn đem Lâm Tham Linh bán vào thanh lâu để lấy tiền đánh bạc.
Mới vừa rồi Lâm Tham Linh chính là từ trong thanh lâu trốn ra.
Trong nguyên tác, Lâm Tham Linh chạy trốn liên tục sáu lần, cuối cùng suýt chút nữa thì bị đánh gãy chân mới có thể trốn khỏi thanh lâu. Nàng cực kỳ may mắn chạy trốn đến thôn Đào Nguyên, lại được những người dân giản dị trong thôn Đào Nguyên cứu, lúc này mới có thể kết thúc một đoạn nhân sinh thê lương.
Sau đó một ngày lên núi, cứ vậy mà gặp được Yến Hà Thanh đánh trận bị thương ngã xuống khe núi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Dư An lại biết đến Đào Nguyên thôn. Trong nguyên tác, tác giả đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để miểu tả cái thôn trang an nhàn nơi giao giới giữa bốn nước nhưng lại chưa bao giờ dính phải khói lửa chiến tranh này, vì thế Tiêu Dư An có muốn không nhớ kỹ cũng không được.
Nhưng mà bây giờ!! Hắn lại cứu Lâm Tham Linh! Cứu!!
Yến Hà Thanh! Đại lão bà đã cùng với nhị lão bà của ngươi bỏ trốn! Tam lão bà của ngươi lại không thể kích hoạt được kịch bản!
Sao ngươi lại thảm như vậy chứ!!!
Lâm Tham Linh quan sát biểu lộ của Tiêu Dư An, cắn mạnh môi dưới: “Công tử hối hận vì đã cứu ta sao?”
Ta không có hối hận vì đã cứu ngươi!
Ta căn bản là cảm thấy chính mình đã chặt đứt tiền đồ của ngươi! Ngươi có biết là sau này ngươi sẽ được ở trong hoàng cung, có người hầu hạ, vô ưu vô lự, mặc chính là lăng la tơ lụa, ăn chính là sơn hào hải vị không?
Hai tay Lâm Tham Linh đan vào với nhau, gắt gao nắm lại cùng một chỗ, bộ dáng rõ ràng là nghèo túng nhưng trong đáy mắt vị cô nương này tất cả đều không có kiêu ngạo, không hề tự ti. Nàng đứng ở kia, bình tĩnh nói: “Nếu như công tử hối hận cũng không sao, đưa ta trở về, lấy lại ba mươi lượng bạc là được. Bèo nước gặp nhau cứ coi như là chuyện đã qua đi, Lâm Tham Linh ở đây cũng cám ơn công tử.”
Tiêu Dư An yên lặng nhìn nàng, hồi lâu, vỗ xe ngựa, ôn nhu cười nói: “Đi thôi, lên xe ngựa, dù sao cũng là đến Đào Nguyên thôn, chỉ là sớm hơn mấy ngày mà thôi.”