"Đây là gì thế?" Anh chỉ mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền này giống hệt cái anh nhờ người ta khắc cho Quý Khinh Chu, điểm khác biệt là Thanh Hạnh của mặt dây chuyền này nằm trong một cái khung hình vuông.
Quý Khinh Chu chỉ vào mặt dây chuyền giải thích: "Đây là Thanh Hạnh, đây là bức tường, Thanh Hạnh được bức tường bao quanh, hồng hạnh sẽ vượt tường nhưng Thanh Hạnh thì không." Cậu nhìn Sở Thành, dịu dàng nói, "Em sẽ không rời khỏi bức tường."
[Câu này có nghĩa là em sẽ không rời xa anh đó nguyên đoạn trên ý của Chu Chu là "Em là Thanh Hạnh, Thanh Hạnh sẽ không vượt tường như hồng hạnh, cũng như A Hạnh sẽ không rời khỏi A Tường, em sẽ không rời xa anh." ???? tui chết rồi, tỏ tình gián tiếp trời đất ơi.]
Sở Thành nghe cậu nói chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, anh nhìn thẳng vào mắt Quý Khinh Chu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cảm giác ấm nóng trong lồng ngực càng thêm rõ ràng, đè chặt lên trái tim anh khiến anh không thở nổi.
Anh đưa tay ra ôm Quý Khinh Chu vào lòng, yên lặng không nói gì.
Quý Khinh Chu cũng ôm anh, "Sinh nhật vui vẻ."
"Ừ." Sở Thành đáp rồi nghiêng đầu qua hôn Quý Khinh Chu một cái, ôm cậu thật chặt.
Quý Khinh Chu để anh ôm một lúc, chợt nhớ đến cái gì, buông Sở Thành ra nhìn thẳng vào mắt anh, vui vẻ nói, "Em là người đầu tiên đó." Cậu nói, "Em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh."
Sở Thành biết cậu đang nói đến ngày sinh nhật chính xác của mình, cười nói, "Đúng, em là người đầu tiên."
Quý Khinh Chu cầm dây chuyền đeo lên cổ cho anh, ngắm nghía một lúc rồi nhìn lại dây chuyền trên cổ mình, hài lòng nói: "Ngủ nào."
Sở Thành tưởng cậu sẽ nói gì đó về sợi dây chuyền của hai người, không ngờ cậu nhìn xong thì đi ngủ luôn, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Quý Khinh Chu nằm xuống đắp chăn lên, Sở Thành cũng nằm xuống với cậu vươn tay ra tắt đèn, Quý Khinh Chu quay qua ôm lấy anh, dựa lên người anh nhắm mắt ngủ.
Sở Thành sờ miếng ngọc trên cổ, anh không ngờ Quý Khinh Chu sẽ tặng cho anh một món quà như vậy, cũng như không ngờ anh lại không ngăn Quý Khinh Chu đeo lên cho anh.
Sở Thành không có thói quen đeo trang sức, thậm chí rất ít khi đeo đồng hồ, anh thấy mấy thứ này rất phiền phức nên cũng không thích đeo.
Nhưng bây giờ anh lại nhận sợi dây chuyền của Quý Khinh Chu.
Đột nhiên Sở Thành muốn kết thúc giao ước giữa anh và Quý Khinh Chu, cũng sắp hết hạn rồi, sớm kết thúc coi như tặng cho em ấy một món quà, nhưng khi anh cảm nhận được nhiệt độ của Quý Khinh Chu, thì khó giải thích được có chút không nỡ.
Anh bất giác nghiêng đầu nhìn Quý Khinh Chu, không biết sau hai tháng nữa khi em rời khỏi tôi thì sẽ thế nào, em sẽ gặp phải dạng người gì đây, liệu có chuyện gì xảy ra với em không.
Em vừa đơn thuần vừa tốt tính, giới giải trí lại sâu như vậy, lỡ bị người ta lừa mất phải làm sao bây giờ?
"Quý Khinh Chu." Anh thấp giọng gọi cậu.
Quý Khinh Chu "Ơi" một tiếng đáp lại.
Sở Thành nhìn cậu, trong màn đêm một màu đen kịt, nhẹ nhàng mở miệng, "Em nhớ này, về sau dù gặp phải chuyện gì em đều có thể tới tìm tôi, cũng có thể dùng danh nghĩa của tôi đi bàn điều kiện với người khác."
Quý Khinh Chu đã có chút buồn ngủ, nghe không hiểu anh đang nói gì, "Ừ" một tiếng theo quan tính.
Cậu cố mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Sở Thành, làm nũng với anh, "Anh hát một bài đi."
"Em nghe cả buổi rồi vẫn chưa đủ à."
"Em muốn nghe anh hát." Quý Khinh Chu thủ thỉ, "Lúc nãy ở KTV anh đâu có hát bài nào, anh hát cho em nghe đi."
Lúc này Sở Thành mới nhận ra ban nãy trong KTV mình không có hát, anh nhìn người trong lòng, hỏi cậu, "Hát gì đây? Hát ru cho em ngủ à?"
"Cũng được, hát bài anh thích đi." Quý Khinh Chu không hề kén chọn.
Sở Thành nghĩ thử, anh không nhớ được bài hát ru nào, nhưng nhớ ra bài anh thường hay hát.
Quý Khinh Chu buồn ngủ lắm rồi sắp gục tới nơi, thế là giục Sở Thành, "Anh hát đi."
Sở Thành nghe giọng cậu bắt đầu khàn khàn là biết cậu sắp ngủ rồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, âm sắc của anh rất đẹp, khi hát nghe rất dịu dàng, mang theo vài phần trầm thấp cùng vài phần lưu luyến.
Quý Khinh Chu mơ màng nghe anh hát:.
Truyện hay luôn có tại -- TRUMtгuyen .оrg --
- --
Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn
Chẳng thể giấu đi vẻ đẹp này
Có người kề bên tựa như có được mùa xuân
Dù phải chết cũng không hối tiếc
- --
Cậu vô thức chui vào vòng tay Sở Thành, Sở Thành thuận thế ôm lấy cậu, vừa nhét cậu vào chăn vừa nhẹ nhàng hát:
- --
Sắc nước hương trời
Mặc đời khó khăn
Mặc đời ngắn ngủi
Em tình tôi nguyện, em đến vì tôi, tôi hướng về em
May mắn làm sao chúng ta thật xứng đôi biết bao
Ah, hãy để tôi chắp tay bái non sông, cưới em về trong niềm vui sướng
Người người cùng hát vang khúc ca lưu truyền từ thời thiên cổ
Em nhìn xem núi kia đang mỉm cười, làn nước nơi xa ấy thật mênh mông làm sao
Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn
- --
Quý Khinh Chu nghe đến câu "Từ đời này qua đời khác, đến khi sông cạn đá mòn", chậm rãi mất đi ý thức, dưới tác động của chất cồn cộng với cơn buồn ngủ, dần dần tiến vào mộng đẹp.
°
Hôm sau Quý Khinh Chu thức dậy rất trễ, cậu nhìn điện thoại không thể tin được đã giờ hơn, "Sao lại muộn như vậy."
"Em hỏi em ấy." Sở Thành xem cuộc vui, "Lần sau còn uống rượu nữa không?"
Quý Khinh Chu tỉnh hẳn, đồng thời cũng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua sau khi cậu uống rượu, thực sự cậu không thể tin nổi mình mới uống ly đã gục, lại càng không dám tin dáng vẻ khi say của mình là thế.
Quý Khinh Chu che mặt, "Tôi mất trí nhớ rồi."
Sở Thành bật cười, "Xem ra em còn nhớ tối qua mình đã làm gì nhỉ."
Quý Khinh Chu lắc đầu không chịu nhận, "Không có, tôi không nhớ gì hết."
"Thế để tôi giúp em nhớ lại nhé?"
Quý Khinh Chu câm nín nhìn anh, "Chúng ta nhảy qua đoạn này đi."
"Lần sau còn uống nữa không?"
"Không uống nữa." Quý Khinh Chu buồn phiền hết sức, "Kỳ lạ, rõ ràng tửu lượng của mẹ tôi uống tốt lắm mà, sao đến tôi thì uống tệ quá vậy."
"Mấy cái như tửu lượng tâm linh lắm, có thể thấy em không được di truyền chút tửu lượng nào từ mẹ em."
Quý Khinh Chu thở dài, "Cũng may tôi chưa uống rượu trước mặt người khác bao giờ, không thì xấu hổ chết đi được."
Trái lại lời này của cậu đã nhắc nhở Sở Thành, "Bởi vậy em phải nhớ, trừ khi có mặt tôi ở đấy còn không thì một giọt rượu em cũng không được uống, cho dù Dư An Nghi, Liên Cảnh Hành đều uống thì em cũng không được uống, biết chưa?"
"Tôi biết rồi." Chuyện này không cần anh phải dặn, nội việc nhớ lại những gì mình làm khi say thôi đã đủ để khiến Quý Khinh Chu thấy hãi rồi, cũng may là Sở Thành nếu mà là người khác...!Quý Khinh Chu từ chối nghĩ về trường hợp này.
Sở Thành thấy cậu tỉnh rồi, lúc này mới rời giường thay quần áo.
Hôm nay anh phải về nhà tổ chức sinh nhật, nhưng vì nghĩ đến Quý Khinh Chu uống say nên mãi chưa về, muốn đợi cậu dậy rồi mới đi, giờ cậu thức rồi anh cũng nên về nhà.
"Rời giường thôi, tôi ăn với em bữa cơm rồi về nhà."
Quý Khinh Chu nghe vậy mới nhớ ra, hôm nay Sở Thành phải về nhà tổ chức sinh nhật.
"Anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh." Cậu vừa thay đồ vừa hỏi Sở Thành.
Sở Thành thấy cậu mới tỉnh rượu không muốn cậu phải mất công, trả lời đại, "Thôi em không cần làm đâu, gọi thức ăn ngoài đi."
"Nào có chuyện tổ chức sinh nhật lại gọi thức ăn ngoài."
"Vậy nấu mì đi." Sở Thành nói, "Em biết nấu mì trường thọ không?"
"Biết." Quý Khinh Chu đã thay đồ xong, "Anh chờ chút, tôi rửa mặt rồi ra làm cho anh."
"Ừ." Sở Thành đáp.
- --
Cách làm mì trường thọ rất đơn giản, một lúc sau Quý Khinh Chu đã làm xong, cậu đặt hai quả trứng chần vào bát Sở Thành rồi mang qua cho anh.
Thật ra lâu rồi Sở Thành không ăn mì trường thọ, anh không có thói quen này, nhưng do món này đơn giản nhất nên anh mới kêu Quý Khinh Chu làm.
Quý Khinh Chu ngồi trước mặt anh, hỏi, "Thế nào? Ăn ngon không?"
Sở Thành nếm thử, ngạc nhiên nói, "Ngon đấy, ngon hơn trong ấn tượng của tôi."
"Trong ấn tượng?"
"Tôi không nhớ lần trước mình ăn món này là lúc nào nữa, nhưng em làm ngon lắm, ngon hơn cái lúc trước tôi ăn nhiều."
Quý Khinh Chu được anh khen thấy rất vui, cúi đầu ăn mì của mình.
Cậu đang ăn bỗng nhớ tới cái gì, hỏi Sở Thành, "Tối qua tôi có phát thẻ cho anh không?"
"Đâu chỉ phát cứ như đang bán sỉ ấy, ném cho tôi cả một đống."
Quý Khinh Chu "Ồ" một tiếng, vừa ăn mì vừa giương mắt liếc trộm anh, thấy Sở Thành không nói lời nào vẫn cúi đầu ăn trứng chần, nhẹ giọng nhắc nhở, "Vậy cũng có nghĩa anh đã gom đủ thẻ, giờ tụi mình lái xe được rồi."
Sở Thành không ngờ cậu lại chủ động nhắc tới chuyện này, buông đũa xuống nhìn thẳng vào cậu.
Quý Khinh Chu không tránh đi, chỉ là có chút căng thẳng, vô thức cầm đũa chọc chọc vào đáy bát, hỏi anh, "Đúng không?"
Đúng cái gì mà đúng! Sao em thành thật quá vậy lại còn hết lòng tuân thủ cam kết nữa chứ, em là học sinh tốt đấy à?!
"Tối qua em say, không tính."
"Không tính?"
"Không thì sao? Em uống say ý thức hỗn loạn cả rồi sao có thể coi là thật được, vậy khác nào nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của đâu? Không tính."
Quý Khinh Chu nghe anh nói thế, im lặng dừng hành động chọc vào đáy bát, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là có chút mất hứng, nhưng không thành vấn đề, cậu nghĩ, lần này không tính thì đợi đến sinh nhật của cậu vậy, dù sao cũng sắp đến rồi, chỉ còn một tháng nữa.
"Thế cũng được."
Sở Thành thấy cậu không tranh luận với mình, đoán là cậu cũng chưa sẵn sàng nhưng do bị vướng bởi điều kiện đã bàn từ trước, nên mới muốn thực hiện cam kết dựa theo ước định, đúng là không biết nghĩ cho bản thân gì hết, ngốc quá.
Anh không nói thêm nữa, tự động nhảy qua đề tài này.
"Hôm nay anh về nhà vậy đến tối có về đây không?" Quý Khinh Chu đang ăn đột nhiên hỏi một câu.
"Không về, tối nay tôi ngủ ở nhà, mai em đi đúng không? Mấy giờ bay?"
" giờ."
"Thế tôi qua đón em ra sân bay."
"Được." Quý Khinh Chu đáp, cậu nhìn trứng chần trong bát, nghĩ lần sau gặp lại là lúc mình hơ khô thẻ tre, thế là âm thầm gắp trứng trong bát qua cho Sở Thành.
Sở Thành: "??? Làm gì đấy?"
"Cho anh ăn đó, hôm nay sinh nhật anh mà, sinh nhật vui vẻ."
Sở Thành chịu cậu luôn, bỗng anh chợt nhớ ra, lúc trước anh vô tình nhìn thấy chứng minh của Quý Khinh Chu, hình như sinh nhật của cậu là vào tháng , nếu vậy trước khi bọn họ tách ra thì anh vẫn có thể đón sinh nhật cùng với cậu.
Anh nghĩ đến đây bắt đầu suy xét trong lòng, nên đón sinh nhật em ấy thế nào giờ nhỉ?
°
Sở Thành về nhau sau khi ăn xong, vì hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh nên Sở Tín không đến công ty mà ở nhà để chúc mừng, những người thân khác cũng đã đến, họ đều nhiệt tình hỏi han tình hình hiện tại của anh.
Sở Thành khách khí hàn huyên cùng bọn họ, Sở Tín tinh mắt vừa liếc một cái đã thấy sợi dây chuyền trên cổ anh.
"Đeo gì đây?" Lúc xung quanh không có ai, Sở Tín hỏi anh.
Sở Thành nghe vậy cúi đầu nhìn dây chuyền trên cổ mình, "Chẳng phải anh nhìn thấy rồi à?"
"Trước giờ em không đeo dây chuyền."
Sở Thành biết anh muốn nói gì, "Anh khỏi lo, em có chừng mực."
"Em biết tội phạm trước khi vào tù thường nói gì không? Cũng nói là mình có chừng mực.".