Quý Khinh Chu nhìn Sở Thành, Sở Thành cũng nhìn cậu, ánh mắt anh rất ôn nhu, Quý Khinh Chu nghĩ, thật ra Sở Thành có thể không hỏi cậu. Mới vừa rồi cũng như vậy, anh chỉ cần dùng thêm chút lực đạo, cậu khẳng định không phản kháng được, nhưng mà, Sở Thành vẫn là hỏi cậu.
Quý Khinh Chu không tự chủ cúi đầu, tim cậu đập rất nhanh, cậu chưa từng cùng ai thân cận như thế, cậu cảm thấy mình cần phải chậm rãi, nếu không cậu sẽ chết đuối trong sự ôn nhu của Sở Thành, thở không ra hơi.
"Chờ lần sau đi." Cậu nhẹ giọng nói.
Sở Thành gật gật đầu, không làm khó cậu, "Vậy cậu phải nhớ kỹ đấy."
Quý Khinh Chu đáp một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, chỉ thấy trong mắt Sở Thành ngậm ý cười, anh cười rộ lên rất dễ nhìn, mặt mày lúc thường có chút sắc bén, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, Quý Khinh Chu nhìn anh, tim chậm rãi khôi phục lại tần suất nảy lên.
Sở Thành nhìn cậu từ từ bình phục bước ra từ sự xấu hổ, nhẫn nhịn không tiếp tục trêu chọc cậu. Anh và Quý Khinh Chu chung sống một đoạn thời gian như vậy, cũng nhìn ra, Quý Khinh Chu hẳn là thực sự chưa từng hẹn hò, thậm chí cũng chưa từng cùng ai thân mật, cho nên hành động hơi hơi thân mật một chút, hoặc là hơi hơi trêu chọc hai câu, cậu có lúc cũng không chống đỡ được.
Cố tình tính cách của cậu bên trong ngoại trừ thẹn thùng còn có chút thẳng thắn, cho nên dù cho chính mình không chống đỡ được thì cũng không tránh né, thậm chí có thời điểm còn sẽ chủ động làm ra chút hành động làm anh kinh ngạc. Sở Thành vẫn luôn nhớ lần trước anh bôi thuốc cho Quý Khinh Chu xong, hôn Quý Khinh Chu hai cái, Quý Khinh Chu ban đầu giật mình, ngẩn ngơ qua đi, không tức giận cũng không xù lông, mà uyển chuyển ám chỉ anh, có thể lại hôn thêm chút nữa. Chỉ vì câu nói kia của anh, nếu như ngày sau bị người khác đoạt đi mất, vậy tôi chẳng phải là bị thua thiệt à.
Quý Khinh Chu xác thực không phải là một tình nhân hợp lệ, lái xe việc cơ bản nhất cũng không muốn, còn cần từng bước một tiến lên dần dần. Nhưng vừa hay, cậu là một tình nhân rất được, bởi vì cậu ở phương diện này là một mảnh thuần trắng, cậu không có kinh nghiệm, tỉnh tỉnh mê mê bị anh kéo về phía trước, Sở Thành chỉ cần nghĩ đến, tất cả những cậu trải qua, cùng giường cùng gối, ôm ấp, hôn môi đều là cùng với anh, liền cảm thấy rất sung sướng.
Hai người bọn họ, một người lần thứ nhất bị người khác bao dưỡng, không có tự giác của người làm tình nhân; một người lần thứ nhất bao dưỡng người khác, không quá biết sử dụng quyền lợi của kim chủ. Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng bọn họ ở cùng với nhau, từ từ tìm ra hình thức ở chung chỉ thuộc về hai người.
Sở Thành vào lúc này cũng không giống như lúc mới bắt đầu, sốt ruột muốn cùng Quý Khinh Chu một lần thẳng đến sinh mệnh đại hòa hài, anh muốn chiếm cứ mỗi một lần, mỗi một lần đầu tiên của Quý Khinh Chu, thậm chí ngay cả động tác nhỏ như nắm tay đều không buông tha. Anh muốn Quý Khinh Chu cam tâm tình nguyện, muốn mỗi một lần thân mật đều là Quý Khinh Chu chủ động gật đầu, trở thành hồi ức cậu nguyện ý chồng chất bảo tồn.
Sở Thành không muốn cùng Quý Khinh Chu nói chuyện yêu đương, thế nhưng anh rất nguyện ý cưng chiều cậu, dù sao, anh nắm giữ thời kỳ tình cảm ngây ngô nhất của Quý Khinh Chu. Thời kỳ này, trôi qua rồi vĩnh viễn sẽ không trở lại, Sở Thành cảm thấy anh có chút xin lỗi bạn trai tương lai của Quý Khinh Chu, nhưng cũng không có cách nào, người tới trước được trước người tới sau, ai kêu anh lại là người tới trước chứ.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành ở trên xe trò chuyện, tầm h tối Tiểu Tiền gửi tin báo sắp đến phiên cậu quay chụp. Quý Khinh Chu muốn để Sở Thành ở trong xe chờ, mình thì đi đóng phim, Sở Thành không nghe cậu, cùng cậu xuống xe, nói rằng, "Cậu muốn tôi tới tham ban không phải là muốn để tôi xem cậu đóng phim sao?" Anh ghé sát vào Quý Khinh Chu, cười trêu nói, "Lúc này lại không xoè đuôi công à? Muốn đem đuôi thu về?"
"Anh mới xòe đuôi công ấy."
"Nói chuyện với thần tượng của cậu thế hả," Sở Thành vỗ lưng cậu, "Đi thôi, để tôi xem thử đuôi khổng tước của cậu."
Quý Khinh Chu quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, hướng khu quay chụp đi đến.
Màn diễn này vừa vặn là nữ số muốn tỏ tình với hướng Trang Hướng Dương, lại bị Trang Hướng Dương khéo léo từ chối. Tình tiết này rất đơn giản, hơn nữa Quý Khinh Chu từng cự tuyệt qua không ít nữ sinh, bởi vậy diễn ra thập phần thoải mái. Sở Thành xa xa nhìn, phát hiện thời điểm Quý Khinh Chu đóng phim cùng Quý Khinh Chu bình thường trong cuộc sống đúng là có chút bất đồng, càng thêm tùy ý và linh hoạt hơn.
Cậu tựa vào cửa sân luyện tập, cúi đầu cùng nữ sinh nói chuyện, nữ sinh nỗ lực biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng mà Trang Hướng Dương cũng không cần, cậu trên mặt ôn hòa cười, lời nói rất nhẹ nhàng, thái độ cũng rất kiên quyết. Sau đó, cậu quay người rời đi, không nhìn nữ sinh phía sau.
Quý Khinh Chu phần lớn thời gian đóng phim đều là một lần là qua, lần này cũng giống vậy, cậu nhìn cảnh diễn tiếp theo của mình, cảnh tiếp theo an bài lúc h tối. Quý Khinh Chu nói với đạo diễn một tiếng, bảo mình có việc đi ra ngoài một chút, sẽ trở lại trước h, đạo diễn dặn dò cậu vài câu liền để cậu đi trước.
Cậu không để Tiểu Tiền theo cùng, tự mình ngồi xe Sở Thành đi.
Lúc xuống xe, Sở Thành ý tứ sâu xa, tựa hồ đang suy tư cái gì, liên tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Quý Khinh Chu không rõ, "Trên người tôi có cái gì à?"
Sở Thành lắc đầu.
"Vậy sao anh lại nhìn tôi như thế."
"Tôi đột nhiên nghĩ đến, bộ phim này của cậu không có cảnh hôn đi?"
Quý Khinh Chu không nghĩ tới việc hắn đang suy tư chính là cái này, bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên không có."
"Vậy ôm ấp, nắm tay thì sao?"
Lần này Quý Khinh Chu trầm mặc.
Sở Thành "Chà chà" hai tiếng, "Sơ suất quá ta."
"Cũng không phải tôi chủ động." Quý Khinh Chu mềm giọng lấy lòng nói, "Là nữ chính chủ động ôm tôi, tôi chỉ phụ trách đứng thôi, thật đó, không đáp lại tí gì."
"Lẽ nào cậu còn muốn đáp lại?"
"Dĩ nhiên không rồi." Quý Khinh Chu nhìn anh, rất tự giác nói, "Tôi chỉ đáp lại anh."
"Vậy còn tạm được." Sở Thành tháo dây an toàn trên người mình, thò người qua giúp Quý Khinh Chu mở dây an toàn của cậu, "Đến đây đi, cho cậu một cơ hội biểu hiện."
Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh còn có tinh thần thực tiễn như thế, thân thủ ôm lấy anh, "Được rồi chứ."
"Lần này là tôi không chú ý, bỏ qua cho cậu, kịch bản sau này của cậu tôi phải kiểm tra thật kỹ."
Quý Khinh Chu hơi buông tay ra nhìn anh, "Papa, anh biết tôi là diễn viên chứ."
"Dư An Nghi cũng là diễn viên, Dư An Nghi xưa nay không diễn qua cảnh hôn, cùng lắm là ôm một chút."
"Dư An Nghi vừa nhìn là biết người nhà có tiền, đại tiểu thư có bối cảnh."
"Không sao, cậu có papa." Sở Thành khẽ mỉm cười một cái, vỗ vỗ đầu của cậu, "Cho nên cậu cũng có bối cảnh, ngoan."
Quý-khó giải thích được bỗng có bối cảnh-Khinh Chu:...
Sở Thành chọc chọc mặt của cậu, "Hay là cậu không muốn từ bỏ phúc lợi này nọ với diễn viên nữ đây?"
"Tôi cũng đâu thích nữ sinh." Quý Khinh Chu thấp giọng nói, cậu nhìn Sở Thành, cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này tính toán, "Anh vui là được rồi." Cậu nói, "Tôi nghe theo anh."
Sở Thành nghe câu "Tôi nghe theo anh" của cậu, chỉ cảm thấy Quý Khinh Chu vào lúc này đặc biệt làm người ta yêu thích, anh ghé sát vào Quý Khinh Chu, nhẹ giọng nói, "Hôn một cái."
Quý Khinh Chu có chút không rõ, "Không phải mới vừa hôn rồi sao?"
"Lại hôn thêm lần nữa, ngoan."
Quý Khinh Chu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là vươn người qua hôn lên mặt của anh một chút. Sở Thành rất hài lòng, cậu vừa định ngồi xuống thì anh quay đầu hôn lại cậu, mỉm cười nói, "Không được yêu sớm, nhớ kỹ."
Yêu sớm? Trong lòng kim chủ papa của cậu, Quý Khinh Chu cậu hẳn là bé bự đi, cậu đã từng này tuổi, qua thêm một năm nữa lĩnh chứng kết hôn cũng được luôn rồi!
Nhưng mà Quý bé bự cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu, ngược lại cậu trong thời gian ngắn cũng không thể nói chuyện yêu đương, cho nên, papa cậu vui vẻ là được rồi.
°
Chu Thành Phong cảm thấy Trần Ký Nguyên bị điên, hắn thật sự là không hiểu nổi, tại sao cậu ta cứ ghim chết Quý Khinh Chu không chịu buông.
"Tiểu Chu cậu cũng biết đấy, chúng tôi quay phim đương nhiên phải tập trung vào nhân vật chính rồi, Quý Khinh Chu là vai phụ, khẳng định là vai chính quay xong mới tới cậu ấy, chuyện này rất bình thường mà, đúng không."
"Phó đạo diễn Trương, chúng ta không phải mới ngày đầu vào giới, vai phụ chờ diễn là phải, nhưng rõ ràng có thể quay xong trong một lần, sao phải chia ra nhiều lần, không cần thiết vậy chứ?"
"Chúng tôi bên này bên này tự có cân nhắc."
"Vâng, các anh tự có cân nhắc, cho nên đáng đời Quý Khinh Chu mỗi ngày làm việc sớm nhất, kết thúc công việc trễ nhất đúng không, đều là vai phụ nhưng tôi thấy thời gian của nam số còn chặt chẽ hơn đấy."
"Cậu nói vậy là sao, phần diễn của nam số không bao nhiêu, nên mới tập trung quay luôn một lần cho thuận tiện đấy chứ."
"Lúc này thì nói là thuận tiện? Vậy Quý Khinh Chu sao lại là tự có cân nhắc?"
"Tiểu Chu à," phó đạo diễn rút một điếu thuốc, "Tôi mà là cậu thì tôi không để tâm ba cái chuyện này đâu, cậu nói xem, người mới nhà ai mà không chịu qua oan ức, người mới mà, không phải đều như vậy sao, đoàn phim cũng không phải nhà cậu mở, sao có thể thời thời khắc khắc để tâm cảm thụ của nghệ nhân nhà cậu. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi còn có việc, cúp đây."
Phó đạo diễn cúp điện thoại, bật cười một tiếng, "Tật xấu gì vậy chứ."
Chu Thành Phong cầm điện thoại di động, cố đè ép lửa giận muốn bùng phát, đều là người trong giới, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, Quý Khinh Chu là người mới không sai, thế nhưng Tây Ngu lớn như vậy, bảng hiệu dựng thẳng ở đó, đám ngu ngốc này còn dám bỏ qua. Chu Thành Phong có chút hối hận cho Quý Khinh Chu tiếp vai diễn này, đoàn đội chế tác nhỏ đúng ngu, chỉ ham lợi ích trước mắt.
Hắn day day mi tâm, hắn chỉ nghĩ vai này diễn có tiền nhanh, thiết lập tính cách cũng tốt, lại không nghĩ tới, một tên Trần Ký Nguyên có thể làm ra nhiều trò như vậy, càng không nghĩ tới đoàn phim còn tùy theo ý cậu ta làm trò, khiến người buồn nôn. Chu Thành Phong suy nghĩ, cấp tốc đặt vé máy bay quay về.
Quý Khinh Chu bồi Sở Thành ăn cơm, hai người còn đi xem phim, mua vé D, ghế ngồi chuyển động điên cuồng theo hiệu ứng đặc biệt của phim, Quý Khinh Chu gần như dùng hết sức bình sinh để đấu tranh với cái ghế, không rảnh xem các loại hiệu ứng đồ hoạ trên màn ảnh.
Đợi đến khi xem xong, Quý Khinh Chu chỉ có một ý nghĩ, cậu không bao giờ đi xem phim D nữa, tuyệt đối không xem!
Sở Thành nghe vậy, không nhịn được cười, "D cậu cũng không hài lòng, cậu còn muốn ngồi ghế nào? Ghế tình nhân à?"
"Chúng ta không thể xem D bình thường sao?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Cậu nói mà, D bình thường, bình thường như vậy sao xứng với thần tượng cao quý của cậu được."
Quý Khinh Chu: "... Ộp pa à, anh quá hư vinh rồi!"
Sở Thành hai tay đút túi, "Hết cách rồi, ộp pa của cậu từ nhỏ hư vinh quen rồi, làm sao, muốn thoát fan à?"
Quý Khinh Chu liền vội vàng lắc đầu, "Không."
"Vậy thì tốt, nếu không trước khi cậu mưu tài hại mệnh, ộp pa của cậu phải nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho mình đây."
Mưu tài hại mệnh: cướp của giết người.
"Tôi sao có thể mưu tài hại mệnh chứ." Quý Khinh Chu thay mình biện giải.
"Dù sao thì hiện tại, tiền cậu đã mưu, còn mệnh mà," Sở Thành ý vị thâm trường nói, "Chỉ xem cậu có hại không thôi."
Quý Khinh Chu kéo anh, cười nói, "Đương nhiên không hại anh rồi, tôi là trưởng fanclub của anh mà, còn muốn đánh call cho anh đây."
Sở Thành ôm cậu, "Đi thôi, mang cậu đi nghỉ ngơi một lúc, không phải cậu phải về trước h sao?"
"Đi chỗ nào nghỉ ngơi?"
"Tôi đặt khách sạn rồi, theo tôi qua đó đi."
Quý Khinh Chu ở trong khách sạn Sở Thành đặt nghỉ ngơi một lúc, sắp h thì Sở Thành đưa cậu về trường quay, Quý Khinh Chu vốn không định để anh đưa cậu về, dù sao cũng đã khuya rồi, nhưng mà Sở Thành khăng khăng đưa cậu về, cậu cũng đành chịu.
"Anh trở về nghỉ ngơi sớm chút." Quý Khinh Chu dặn dò.
"Cậu mới cần nghỉ ngơi sớm đấy, thời gian an bài kiểu gì không biết, nửa đêm rồi còn quay phim, hừng đông còn phải quay lần nữa, cậu còn trẻ mà cứ vậy thì qua năm nữa cơ thể cũng chịu không nổi đâu."
"Cho nên mới phải nhân lúc tuổi trẻ mà nỗ lực nhiều hơn." Quý Khinh Chu nói.
"Gửi thời gian quay chụp của cậu cho tôi, để tôi xem xem mấy giờ tới tìm cậu."
Quý Khinh Chu mở album tìm, gửi qua Wechat cho anh, "Đây là lịch trình mấy ngày nay của tôi, anh xem một chút khi nào thì anh thuận tiện."
Sở Thành mở ra xem, càng xem càng nghi hoặc, "Mấy cảnh này không phải đều là quay buổi tối à, sao lại tách ra quay?"
Anh hỏi Quý Khinh Chu, "Cảnh tượng không giống nhau à?"