Thông qua hai ngày suy xét, Tạ Dao cuối cùng quyết định đi đến một thành phố biển ở phía nam.
"Mẹ à, đây là là kết quả mà mẹ đã suy nghĩ kỹ càng hai ngày đó hả? Con nhớ là nhà mình đã đến đó hai lần rồi!". Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe mẹ cô nói muốn đi nơi đó còn tưởng là mẹ đã quên, nên hảo tâm nhắc nhở.
"Tuy rằng đã đến vài lần, nhưng mẹ không ngại tiếp tục nhặt vỏ sò ở đó a."
Nhặt vỏ sò? Mẹ định nhặt cả một phòng vỏ sò hay sao?!
Đường đường phu nhân thế nhưng chỉ ham thích nhặt vỏ sò, mất mặt.
Tới nơi Cố Tịnh Nhuyễn mới biết được thống khổ là cái gì, ký ức hai lần trước chẳng là gì cả.
Trong phòng khách sạn, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tạ Tri Ý trước mặt, nhìn kiểu gì cũng xinh đẹp động lòng người, cô tức khắc thấy đau đầu.
"Tỷ tỷ, hay là chị mặc chiếc váy màu trắng này đi."
Tạ Tri Ý nhìn cô, ánh mắt khó hiểu, còn tưởng là bộ đồ nàng đang mặc có chỗ nào không ổn, "Sao vậy?".
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, "Màu đỏ thoạt nhìn quá sáng, quá bắt mắt."
Ngũ quan tỷ tỷ vốn tinh xảo, khí chất thanh lãnh, lại xứng với váy dài màu đỏ hở vai, chỉ cần chị ấy xuất hiện đứng trên bờ cát, khẳng định sẽ làm người ta chú ý, đến lúc đó nam nữ đều tới gần làm quen, không phải là nháy mắt tình địch liền gia tăng?
Không ổn chút nào.
"Vậy đợi một chút."
"Thôi quên đi."
Cuối cùng cô lẩm bẩm một câu, "Dù sao chị mặc cái gì cũng dễ nhìn."
Tạ Tri Ý: "......"
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý vừa xuất hiện trên bãi biển, cả trai lẫn gái đều dán ánh mắt về phía nàng, trong mắt không giấu được thưởng thức và ước ao, làm Cố Tịnh Nhuyễn tức giận phải vọt tới trước mặt Tạ Tri Ý, hướng bốn phương tám hướng mà trừng mắt.
"Tỷ tỷ, chị cúi thấp xuống một chút, em không che được đầu chị."
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ khoảng một mét sáu, mà Tạ Tri Ý ước chừng hơn một mét bảy, dù cô có nhón chân cũng không có cách che nàng kín mít.
Tạ Tri Ý thấy thế nhịn không được mỉm cười, nhưng vẫn theo lời hạ thấp người xuống, kéo kéo đuôi tóc của Cố Tịnh Nhuyễn, nhẹ giọng nói bên tai cô, "Nhuyễn Nhuyễn em đang làm gì vậy?".
Cố Tịnh Nhuyễn có thể cảm giác được thanh âm, mùi hương nhàn nhạt cùng hơi thở ấm áp của nàng quẩn quanh trong đầu cô như hiệu ứng D.
"Em đang bảo hộ chị a, tiên nữ không nên bị phàm nhân nhìn thấy."
Lời lẽ nghiêm túc của Cố Tịnh Nhuyễn lại lần nữa chọc cười Tạ Tri Ý, "Vậy tụi mình đi thôi."
"A? Tỷ tỷ, chị không muốn nhặt vỏ sò sao?"
"Không muốn."
Tạ Tri Ý đưa mắt nhìn Cố Hải và Tạ Dao đang chơi vui vẻ ở phía xa, lại nói, "Em không muốn ở đây vậy tụi mình trở về đi."
Cố Tịnh Nhuyễn đang chuẩn bị dạ vâng, thì có một giọng nữ ngăn trở.
"Hello! Cô bé xinh đẹp, có thể chụp một tấm hình với em không?"
Một mỹ nữ mặc bikini dáng người nóng bỏng, đường nét gương mặt sắc sảo, làn da nâu khoẻ mạnh, nghênh diện đi tới. Cô ta nhìn Tạ Tri Ý bằng mắt tràn đầy tính xâm lược, còn quơ quơ điện thoại di động trong tay.
Xung quanh nhiều ánh mắt khác cũng chỉa vào các nàng.
Cố Tịnh Nhuyễn bắt đầu cảm thấy nguy cơ.
Tạ Tri Ý: "Xin lỗi, không quá thích chụp ảnh."
"Vậy thì tiếc quá, em là cô gái xinh đẹp thanh thuần nhất mà chị từng gặp, có hứng thú muốn làm bạn gái chị không?"
???
Cố Tịnh Nhuyễn trợn tròn hai mắt, cô ta dám hỏi tỷ tỷ có muốn làm bạn gái không?! Cô giữ lâu như vậy chưa dám mở miệng, thế mà một người xa lạ tự dưng ở đâu chen ngang?
Tạ Tri Ý nhíu nhíu mày, rõ ràng là phản cảm đối với việc người lạ tỏ ra quen thuộc, chỉ là nàng còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Cố Tịnh Nhuyễn ôm eo nàng, ngữ khí không mấy thân thiện, "Thím à, sao thím có thể câu dẫn người khác trước mặt bạn gái họ vậy, đây là hành vi của tiểu tam đó nha. Vô! Cùng! Không đạo đức!".
Mỹ nữ sửng sốt một giây, "Bạn gái? Ai?".
Tạ Tri Ý cũng tò mò nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.
"Tôi a! Thím không thấy chị ấy đang nắm tay tôi sao?".
Cô mới trộm nắm tay tỷ tỷ mà thôi...
"Nhìn không ra em thích kiểu này a."
Cố Tịnh Nhuyễn hừ lạnh một tiếng, giơ giơ hai bàn tay đang nắm ra giống như thị uy.
"Tóm lại là không thích kiểu như thím, thím còn không đi!".
Thấy cô tức giận, mỹ nữ phụt một tiếng bật cười, cô bé này thoạt nhìn bất quá mới lên cao trung, lúc nổi giận hai gò má nhỏ phồng lên, trông đáng yêu cực kỳ. Mỹ nữ nhịn không được trêu đùa một chút, "Tuy còn hơi nhỏ, nhưng cũng tốt hơn không có, em đáng yêu như vậy, hay là cùng chị về nhà đi? Chị mua đồ ăn ngon cho em?".
Cố Tịnh Nhuyễn thở phì phì vừa định mắng cô ta không biết xấu hổ thì đã bị cánh tay dài của Tạ Tri Ý ôm lấy, cô thuận thế đâm vào trong ngực Tạ Tri Ý.
"Ngại quá, người của tôi muốn ăn cái gì tôi sẽ tự mình mua."
Tạ Tri Ý nói xong liền ôm vai Cố Tịnh Nhuyễn đi sang chỗ khác.
Cố Tịnh Nhuyễn ngơ ngốc đi theo Tạ Tri Ý, ánh mắt dại ra.
Mình không có...
Không ai cứu nổi rồi...
Tạ Tri Ý nhận thấy vẻ dị thường của người bên cạnh, lúc này mới buông cô ra, "Sao mặt em đỏ vậy?".
Cố Tịnh Nhuyễn đưa mu bàn tay chạm chạm gò má, sau đó dùng tay quạt quạt, "Trời nóng."
Đây đã là lần thứ hai.
Lần thứ hai mặt đỏ nói trời nóng.
Cố Tịnh Nhuyễn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có điểm lập loè, "Tỷ tỷ em giúp chị thoát khỏi nạn đào hoa, chị mau cảm ơn em."
Tạ Tri Ý đột nhiên khom người nhìn vào mắt cô, "Nhuyễn Nhuyễn muốn được cảm ơn thế nào?".
Cố Tịnh Nhuyễn tê dại cả người, đang nghĩ xem nên làm sao tránh thoát, thì di động trong túi vang lên.
Không chút nghĩ ngợi cô liền lấy ra nghe máy, "Alo mẹ con nghe."
"Con đang ở cùng tỷ tỷ nè."
"Dạ dạ ba với mẹ cứ yên tâm tận hưởng thế giới riêng đi, khỏi lo tụi con."
Điện thoại đã yên ắng, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn tiếp tục áp bên tai vâng vâng dạ dạ, thẳng đến nội tâm bình phục mới buông điện thoại xuống.
"Tỷ tỷ chị vừa mới nói cái gì?"
Còn không đợi Tạ Tri Ý trả lời, Cố Tịnh Nhuyễn lại nói tiếp, "A em nhớ rồi, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, người một nhà cả mà, haha."
Cố Tịnh Nhuyễn xấu hổ cười cười, mình làm gì phải kích động vậy nè?
Tạ Tri Ý hiển nhiên cũng không để trong lòng, kéo kéo bím tóc đuôi ngựa của Cố Tịnh Nhuyễn, "Chị dắt em đi công viên giải trí."
Cố Tịnh Nhuyễn sờ sờ đuôi tóc sắp bị tuột, "Ay da, tỷ tỷ, sao chị cứ thích nắm đuôi tóc của em, làm rối hư rồi này!".
"Rối chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng rối, làm dây buộc tóc của em tuột xuống luôn."
Tạ Tri Ý cúi đầu nhìn nhìn, không thấy tóc rối chỗ nào.
"Em không biết đâu, chị mau buộc lại giúp em."
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, ngẩng đầu nhìn nàng.
Tạ Tri Ý bất đắc dĩ, "Rồi rồi, em đứng yên đi."
Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, Tạ Tri Ý vòng ra phía sau cô. Đầu tiên nàng gỡ dây buộc tóc màu đen trong suốt ở đuôi tóc ra, tiếp theo nhẹ nhàng tháo gỡ phần tóc phía trên, vuốt lại gọn gàng.
Tạ Tri Ý đã để tóc ngắn - năm nay, nên cũng không có cơ hội buộc các kiểu tóc khác nhau.
Đã lâu không đụng tới, tóc này lại giống như không quá nghe lời, cột một cái đuôi ngựa thôi mà khó hơn nàng tưởng.
Qua sau một lúc lâu, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy đầu tóc mình đã bị túm lên thả xuống rất nhiều lần, cô mới ngờ vực hỏi, "Tỷ tỷ? Chị đang làm gì? Sao còn chưa xong nữa?".
"Đừng ồn."
Cố Tịnh Nhuyễn lập tức ngậm miệng, bởi vì từ trong giọng nói cô nghe ra được một tia không kiên nhẫn.
Lại trôi qua năm phút.
Cố Tịnh Nhuyễn thật cẩn thận mở miệng,
"Tỷ tỷ, xong chưa?".
Tạ Tri Ý không trả lời, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được chùm tóc của mình lại bị thả rớt xuống.
Bên tai còn có thanh âm hơi hờn giận, "Thôi tóc của em tự em làm đi."
Rồi cứ thế bỏ đi?
Bỏ đi...là bởi vì không giúp được mình buộc tóc cho đẹp đó hả?
Cố Tịnh Nhuyễn vuốt vuốt mấy sợi tóc bay tứ tung, vẻ mặt vô tội, thấp giọng nói thầm, "Thì ra tỷ tỷ cũng sẽ vì buộc tóc không được mà quạu a."
Sau đó cô đưa tay thử buộc lại tóc, kết quả trên đầu không phải phồng lên chỗ này thì phồng lên chỗ kia, cô bực bội giựt giựt tóc mình, "Về nhà phải cắt hết tụi bây!".
Cố Tịnh Nhuyễn không quá thích sợi tóc bay loạn khắp nơi, cuối cùng hết cách, cô thử cột tóc mình thành hai chùm thấp hai bên.
Ai biết lúc đến công viên giải trí, chú bảo vệ liền hỏi: cháu nhìn nhỏ quá, có phải mới học cấp hay không.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Biết sao giờ, một kiểu tóc thật sự có thể thay đổi rất nhiều.
"Chờ chị luyện thêm, lần tới sẽ giúp em buộc." Tạ Tri Ý phi thường nghiêm túc nhìn cô nói.
Cố Tịnh Nhuyễn mạnh mẽ gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng nàng.
Chỉ là Cố Tịnh Nhuyễn không ngờ nàng luyện tập nhanh đến như vậy.
Tờ mờ sáng mới hơn giờ, Cố Tịnh Nhuyễn híp mắt loạng choạng ra mở cửa phòng, phát hiện Tạ Tri Ý đang mặc áo ngủ, tay cầm một cái rương nhỏ.
Nếu bây giờ không phải giờ sáng, có lẽ Cố Tịnh Nhuyễn sẽ ôm tâm tư khác, nhưng cô mới vừa ngủ không bao lâu, còn rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mắt mở không lên.
"Là chị ha."
Cố Tịnh Nhuyễn dựa vào cạnh cửa, mắt khép hờ tay che miệng ngáp.
"Nhuyễn Nhuyễn, chị cảm giác là chị biết làm rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Cô hiểu rồi, tỷ tỷ đại khái là đã lâu không có gặp được chuyện gì khó giải quyết, cho nên gấp không chờ nổi muốn làm cho bằng được.
Vì cái gì cô cảm thấy tỷ tỷ hết sức hoàn mỹ cầu toàn, đồng thời lại có chút cứng đầu ngốc nghếch đây??
"Tỷ tỷ a, hiện tại mới giờ thôi."
"Em có thể tiếp tục ngủ."
"A~"
Cố Tịnh Nhuyễn cho nàng đi vào, kế tiếp bò lên giường, lăn vào trong chăn.
Ai dè bị Tạ Tri Ý lôi ra, "Em đưa đầu ra mới được."
"..."
Thì ra tỷ tỷ chỉ muốn đầu mình, chứ không phải thân thể mình.
Cố Tịnh Nhuyễn ngồi dậy khoác chăn trên người, đối mặt Tạ Tri Ý, nhắm mắt lại để mặc nàng xử lý tóc cô.
Không đúng a, đây là phòng cô, là sân nhà của cô.
"Tỷ tỷ, là chị tự đưa tới cửa đó nhe."
Tạ Tri Ý nghi hoặc nhìn cô, Cố Tịnh Nhuyễn trực tiếp nhào về phía trước, vòng tay ôm eo nàng.
"Thật mềm, thật thơm."
Tạ Tri Ý cho là cô đang đùa nghịch, đôi tay ôm lấy đầu cô, "Ngồi yên đi, em cứ như vậy là chị không có tết tóc giúp em được đâu."
Nếu Cố Tịnh Nhuyễn mà thiếu lý trí thì cô đã trực tiếp hôn đối phương rồi.
May mắn là tuy cô buồn ngủ nhưng vẫn còn lý trí.
"Vậy em gối lên chân chị ngủ được không?".
Tạ Tri Ý thấy cô mở mắt không lên, nên cũng tuỳ ý cô.
Trong mơ màng Cố Tịnh Nhuyễn cảm nhận được đầu mình bị xoay tới xoay lui, da đầu cũng nhói đau từng đợt.
Nếu không phải thời thời khắc khắc cô đều nhủ thầm đó là tỷ tỷ, thì thể nào cô cũng cho người này một cái tát.
Khi cô giật mình choàng tỉnh thì bên ngoài trời đã sáng hẳn, tỷ tỷ cũng không ở trong phòng.
Xoay xoay cổ, cảm giác da đầu tê dại.
Cô định duỗi tay xoa da đầu, kết quả sờ đến từng nhúm rối nùi.
Phía sau đầu cô hiện giờ trông chẳng khác gì ổ gà.
Đây là gì? Tóc xù châu Phi??
Căn bản chải không thẳng!
Mái tóc dài mềm mượt của cô, bị kéo giật thê thảm.
Cố Tịnh Nhuyễn khóc không ra nước mắt, cô thề nếu cô lại để tỷ tỷ chạm vào tóc mình nữa thì cô sẽ làm chó!