Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Rain

Beta:Snivy

———————–

Con đường bồi dưỡng tình cảm của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có chút gập ghềnh, cậu vừa vào cửa còn chưa kịp nói lời nào với Vệ Vân Chiêu thì đã có người đến báo rằng phủ An Dương Hầu cho người đến mời thiếu phu nhân nhanh chóng trở về phủ.

Giang Lâm vừa nghe xong liền biết tại sao lại tìm cậu, ừng ực uống hết một ly nước, nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta lại ra ngoài một chuyến, muộn chút sẽ trở về.”

“Ta đi cùng ngươi.” Vệ Vân Chiêu tạm thời vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng phủ An Dương Hầu không thể tự dưng gọi Giang Lâm về được, nếu như hắn đi cùng, An Dương Hầu sẽ nể mặt của tướng quân mà không làm khó cho Giang Lâm.

Bây giờ Giang Lâm là phu nhân của hắn, hắn nên bảo vệ chút.

“Ngươi đang sợ ta trở về sẽ bị bắt nạt sao?” Giang Lâm cười hỏi.

Không đợi Vệ Vân Chiêu trả lời, Giang Lâm lại xua tay: “Bây giờ ngươi “yếu đuối” như thế, còn muốn bôn ba vì ta, nhỡ không may xảy ra chuyện gì, người nhà ngươi sẽ trực tiếp lột da ta mất.”

Vệ Vân Chiêu đã căn dặn Tuân Thất đi tìm xe lăn: “Mặc dù có chút yếu đuối nhưng ta vẫn sống, cũng có thể để người khác nể mặt một chút, huống chi càng yếu thì bọn họ càng không dám làm gì, không phải sao?”

Giang Lâm thừa nhận điều này, không ai muốn gánh tội giết công thần triều đình hết, lúc đó không cần người nhà họ Vệ làm gì, kẻ địch đã có thể khiến đối phương chia thành nhiều mảnh.

Bây giờ đưa Vệ Vân Chiêu ra ngoài, có thể ăn vạ được.

“Được, không vấn đề, vậy chúng ta đi ăn vạ thôi!” Vệ Vân Chiêu đã nói như vậy thì Giang Lâm tất nhiên sẽ sẵn lòng mà đồng ý.

Giang Lâm giúp Vệ Vân Chiêu thay quần áo, bảo Tuân Thất ôm hắn lên xe lăn, cậu đẩy xe lăn ra ngoài.

Không biết chiếc xe lăn này được lấy ra từ góc nào mà đã cũ lại còn hỏng nữa, Giang Lâm cảm thấy người khác nhìn thấy sẽ nghĩ rằng phủ Tướng quân nghèo đến nỗi không mua nổi chiếc xe lăn mới, chẳng trách lại xúi giục con dâu mới về nhà đẻ để đòi của hồi môn.

Giang Lâm âm thầm tự thêm thắt các tình tiết trong đầu, lại vỗ vai Vệ Vân Chiêu để an ủi: “Ngươi cứ tạm như vậy mấy ngày, đợi ta đòi lại được của hồi môn rồi thì nhất định sẽ cho ngươi một chiếc xe lăn phiên bản nâng cấp sang trọng để ngươi ra ngoài vô cùng có mặt mũi.”

Mặc dù cũng không biết muốn có mặt mũi này để làm gì nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không phản đối mà còn nói cảm ơn.

Bởi vì có Vệ Vân Chiêu đi cùng, Tuân Thất muốn bảo vệ hắn, vậy nên người đánh xe đã đổi thành Tuân Thất.

Đúng lúc Giang Lâm cũng có chuyện bảo Thường An đi giúp cậu làm, là một người con trai tốt, về nhà đẻ làm sao có thể chỉ có một chiếc xe ngựa lặng lẽ mà về được, nhất định phải gióng trống khua chiêng ồn ào mới có thể thể hiện được lòng hiếu thảo.

Xe ngựa đi chầm chậm, lúc Giang Lâm đến bên ngoài cửa phủ An Dương Hầu thì Thường An cũng đưa người mà Giang Lâm nhờ hắn tìm đến.

Giang Lâm xuống xe ngựa căn dặn Thường An: “Đợi chút nữa ta bảo Tuân Thất báo tin cho ngươi, nếu như phụ thân tức giận thì các ngươi ở ngoài cổng cứ hô khẩu hiệu lên, nhất định phải khiến ông ta vui vẻ, khiến ông ta nở mày nở mặt, biết chưa?”

Thường An nghĩ đến những khẩu hiệu mà thiếu gia giao cho mình hô kia, y cảm thấy Hầu gia không thể nào mà nở mày nở mặt được, thậm chí còn có thể chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

“Thiếu gia, thật sự phải hô như vậy sao?” Thường An rất sợ xảy ra chuyện.

Giang Lâm nghiêm túc nói: “Đương nhiên, đây chính là một phần lòng hiếu thảo của ta, làm sao có thể không để cho phụ thận biết được. Được rồi, ngươi đợi ở bên ngoài, bọn ta vào trong trước.”

Vệ Vân Chiêu đã ngồi ở trên xe lăn, Giang Lâm đẩy xe lăn vào phủ.

Người canh cổng thấy bọn họ liền đi vào bẩm báo ngay lập tức, khi An Dương Hầu nghe thấy Vệ Vân Chiêu cũng đến thì nhíu mày: “Hắn không phải vừa mới tỉnh sao, đến xem náo nhiệt gì chứ.”

Triệu Thu Như lo lắng nói: “Có phải đến vì chuyện ban hôn đổi người hay không. Hầu gia, Nguyệt Nhi của chúng ta và Thái tử tâm đầu ý hợp, ông không thể…”

“Phu nhân yên tâm” An Dương Hầu vỗ nhẹ lên tay của Triệu Thu Như: “Chuyện ban hôn chỉ cần Hoàng thượng không trách phạt phủ An Dương Hầu thì không ai có thể nói gì. Cho dù Vệ Vân Chiêu tự mình đến tận đây thì cũng thế. Huống chi chúng ta đã gả một người con trai cho hắn, xung hỷ cũng khiến hắn tỉnh lại rồi, hắn còn nghĩ đến chuyện đổi người hay sao.”

“Hơn nữa, Vệ gia của bây giờ không giống như trước đây, phủ An Dương Hầu tôi còn phải sợ hắn hay sao?”

An Dương Hầu nói xong, hạ nhân đến báo rằng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã đến sảnh trước của phủ, lúc này An Dương Hầu mới dẫn Triệu Thu Như đi.

An Dương Hầu vừa nhìn thấy Giang Lâm liền nghĩ đến những chuyện mà cậu đã làm kia, trong lòng giận dữ, vào cửa liền mắng: “Nghịch tử, ngươi còn có mặt mũi mà quay về sao!”

Giang Lâm đang khoe với Vệ Vân Chiêu về chuyện tốt mà mình đã làm vào buổi sáng, không ngờ rằng An Dương Hầu vừa đến liền có thái độ này, cậu nghiêm mặt lại lập tức không vui: “Hầu gia, ông nói chuyện có lý chút được không, nếu không phải ông lo lắng không yên bảo người gọi ta về, ông làm như ta nguyện ý về vậy.”

Thái độ ghét bỏ kia của Giang Lâm đã thành công khiến mặt của An Dương Hầu đen thành màu đáy nồi, Giang Lâm làm như không thấy, hỏi lão: “Phụ thân vội vàng gọi ta về là để bảo ta đến lấy của hồi môn bị tham ô đã được gom lại sao? Nếu đã như vậy thì trước tiên cứ chuyển đồ ra đi, ta đã mang theo bản khai của hồi môn ở đây rồi, có tương tự thì ta ghi tương tự.”

Giang Lâm nói vậy, thực sự móc tờ bản khai của hồi môn ra.

Thấy Giang Lâm không những không nhận lỗi mà còn dám nhắc đến chuyện của hồi môn, An Dương Hầu càng giận đến run người, hoàn toàn không thấy Vệ Vân Chiêu mà hai ba bước đã đi đến bên cạnh cậu ánh mắt tức giận trừng cậu: “Nghiệp chướng, ngươi còn dám nhắc đến của hồi môn, xem những chuyện tốt mà ngươi làm đi, mặt mũi của Hầu phủ và nương của ngươi đã bị ngươi làm mất sạch rồi, còn không mau quỳ xuống xin lỗi nương ngươi, nếu không hôm nay ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”

An Dương Hầu có chuẩn bị trước mà đến, tay vừa duỗi ra, quản gia chờ ở một bên đã cẩn thận đưa cây gậy cho lão.

Giang Lâm vừa thấy An Dương Hầu lấy cây gậy ra thì cậu thuận thế đẩy xe lăn về phía trước, để Vệ Vân Chiêu chắn trước mặt của mình, hất cằm tự đắc, ý là – ông đánh đi, ông đánh ở đây này.

Vệ Vân Chiêu rất phối hợp, lập tức ho khan hai tiếng, yếu đuối nói: “Khụ khụ… Hầu gia… người có điều không hài lòng về Vân Chiêu sao?”

Giọng nói yếu ớt này giống như chỉ một lúc sau hắn sẽ về trời vậy, An Dương Hầu dù có bất mãn thì cũng không dám nói thẳng ra.

“Tất nhiên là không rồi, tướng quân chính là vị thần có công với Đại Việt, Hầu gia ta làm sao lại vô duyên vô cớ bất mãn với tướng quân chứ.”

Vệ Vân Chiêu lại ho hai tiếng: “Vậy tại sao Hầu gia lại muốn hô đánh hô giết phu nhân trước mặt Vân Chiêu ta chứ, không biết phu nhân của ta đã phạm phải lỗi gì mà khiến Hầu gia nổi cơn thịnh nộ như vậy?”

Nhắc đến Giang Lâm phạm lỗi, An Dương Hầu rất có lý, lập tức nói: “Tướng quân không biết chứ, đồ khốn nạn này đã ở bên ngoài bày đặt chuyện phiếm của nương nó, làm mất sạch mặt mũi của Hầu phủ ta, đây là ta bảo nó nhận lỗi với nương nó.”

Giang Lâm nhún vai: “Đó là chuyện phiếm sao, rõ ràng là sự thật mà, chẳng lẽ bà ta không nuốt mất của hồi môn của nương ta sao?”

“Còn nữa, đừng nói nương này nương kia nữa, bà ta không có quan hệ gì với ta hết.”

“Nhưng mà thời hạn bảy ngày vẫn chưa đến, lúc trước không phải đã nói rõ….” Triệu Thu Như tủi thân xen vào.

Giang Lâm cong môi: “Cũng không nói là không được giục nợ trước.”

An Dương Hầu trừng mắt nhìn cậu: “Đó là ngươi giục nợ sao, rõ ràng là muốn phá hủy danh tiếng của kế mẫu ngươi mà!”

Giang Lâm thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, ta chính là muốn hủy hoại danh tiếng của bà ta. Hầu gia, ông còn không biết phu nhân tốt của mình ở sau lưng ông làm chuyện gì nhỉ?”

An Dương Hầu nhìn Triệu Thu Như, cau mày: “Bà đã làm gì vậy?”

Trong nháy mắt, Triệu Thu Như đã đỏ vành mắt, điềm đạm đáng yêu lắc đầu: “Hầu gia, ta không có…”

Giang Lâm lộ ra vẻ khinh thường: “Haizz, ông ngủ với bà ta nhiều năm như vậy rồi mà không thấy được bà ta là người như thế nào à, có thể hỏi được mới lạ đấy, con trai hiếu thảo của ông nói cho ông biết vậy.”

“Phu nhân tốt của ông ở bên ngoài nói với người khác rằng ta về Hầu phủ lấy của hồi môn là do người nhà họ Vệ xui khiến, lời thề son sắt, bây giờ sợ rằng ngoài Hầu gia ra thì những người khác đều biết chuyện tốt mà phu nhân của ông đã làm.”

“Trùng hợp là hôm nay có người nhà họ Vệ ở đây, ta hỏi phu nhân, làm sao bà biết được người nhà họ Vệ xui khiến ta trở về để lấy của hồi môn, là người nào nhà họ Vệ đã có lòng tốt nói cho bà biết vậy?”

Giang Lâm nói một câu lại nói thêm một câu, nói đến mức mặt của Triệu Thu Như dần dần tái đi: “Ta chưa từng nói như vậy, ta chỉ là muốn nhờ ngũ phu nhân nhà họ Vệ chuyển lời cho Lâm Nhi, mong rằng được gia hạn thêm mấy ngày, nhất thời ta không thể gom lại được nhiều ngân lượng như thế…”

Giang Lâm tranh cãi: “Tuân Thất, về phủ mời ngũ thẩm đến đây, để bà ấy và phu nhân đối chất với nhau, nói cho rõ ràng rằng hôm đó rốt cuộc là nói như nào.”

Triệu Thu Như vô thức thốt ra: “Không được!”

Phản ứng này của Triệu Thu Như, An Dương Hầu thấy ánh mắt của bà ta cũng không đúng cho lắm, đang muốn hỏi dò thì đột nhiên Vệ Vân Chiêu đã nói: “Ta cũng tò mò, Vệ gia đã đắc tội với phu nhân lúc nào mà khiến phu nhân muốn bịa đặt làm vấy bẩn Vệ gia của tôi, mời phu nhân giải thích nghi hoặc.” Nói rồi cong tay về phía Triệu Thu Như, ánh mắt chân thành.

Giang Lâm thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, ban đầu đã không muốn đưa lễ gặp mặt cho nhà họ Vệ, ta biết bà không vừa mắt nhà họ Vệ, dù sao thì bà cũng có cha đường đường là đại quan nhị phẩm, bà có thể xem thường nhà họ Vệ. Nhưng bà nhắm vào rõ ràng như thế là tại sao vậy, người nào đắc tội với bà, bà nói ra nghe xem nào.”

Lúc này mặt của Triệu Thu Như còn nhợt nhạt hơn cả Vệ Vân Chiêu, cả người lung lay giống như sắp ngất vậy.

Giang Lâm cũng nhận ra, cái thứ này ở trước mặt An Dương Hầu thì chính là một người phụ nữ yếu đuối đáng thương, không hề có chút lực chiến đấu nào, chủ công ở sau lưng đâm nhát dao.

Giang Lâm: “Phu nhân mặt của bà trắng như thế, là bởi vì chột dạ sao?”

Giang Lâm: “Có phải bà lập tức muốn yếu đuối rồi ngất đi hay không?”

Giang Lâm: “Chao ôi, thật sự đã ngất đi rồi, trực tiếp ngất trong lòng của cha ta, chọn vị trí thật tốt.”

Giang Lâm vỗ tay.

“Im miệng!” Ôm Triệu Thu Như không biết ngất thật mà ngất giả ở trong lòng, An Dương Hầu không nhịn được mà mắng Giang Lâm.

Giang Lâm nhún vai với Vệ Vân Chiêu, mặt kiểu – ngươi xem, ta nói không sai chứ.

Vệ Vân Chiêu nín cười, thay Giang Lâm nói: “Nếu như phu nhân thật sự ngất rồi thì nhanh chóng mời đại phu đến khám đi, chỉ sợ là có bệnh nặng gì, muộn thì không kịp mất.”

Giang Lâm không ngờ rằng Vệ Vân Chiêu nói còn thâm hơn cả mình, dựng thẳng ngón tay cái khen hắn ngay tại chỗ.

Nhìn bộ dạng không vội vàng chút nào của An Dương Hầu là biết ngất thật hay ngất giả, An Dương Hầu thấy hai người bọn họ kẻ xướng người họa thì tức giận đến xanh mặt, lại không thể khiến Vệ Vân Chiêu im miệng như mắng Giang Lâm được, An Dương Hầu không chỉ tức giận mà còn nín nhịn.

“Được rồi, bây giờ cũng không sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi, Hầu gia, phu nhân đừng quên, hai ngày nữa là đến thời hạn bảy ngày đấy, nếu như đến lúc đó ta không thấy của hồi môn bị tham ô đâu thì không chỉ đơn giản là giơ biển đâu.”

Giang Lâm cũng không muốn nói những lời vô ích với bọn họ nữa, đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu muốn rời đi.

Khi đến cửa nhìn thấy Tuân Thất thì Giang Lâm nghĩ đến việc mình vẫn chưa bảo Tuân Thất báo tin cho Thường An, Giang Lâm cảm thấy tiền bỏ ra để mời người lần này không thể vô ích được.

Vì vậy quay đầu nói với An Dương Hầu: “Phụ thân, con trai có chuẩn bị quà cho phụ thân ở cửa, hay là phụ thân cùng chúng ta đi ra ngoài xem xem?” Cậu chân thành mời.

Nhưng An Dương Hầu lại không tiếp nhận tình cảm, bảo Giang Lâm cút đi, Giang Lâm nghe lời đẩy Vệ Vân Chiêu cút ra đến cửa, sau đó hô với những người chờ ở bên ngoài: “Nào nào nào, tấu nhạc, hô khẩu hiệu lên nào.”

Chũm chọe ba tiếng bịch bịch bịch, đồng thanh khẩu hiệu: “TRIỆU THU NHƯ!” Bịch bịch bịch: “KHÔNG CÓ GIÁO DƯỠNG!”

Bịch bịch bịch: “TRIỆU THU NHƯ!” Bịch bịch bịch: “ÂM HIỂM CAY ĐỘC!”

Bịch bịch bịch: “TRIỆU THU NHƯ!” Bịch bịch bịch: “TRẢ CỦA HỒI MÔN!”

Khí thế khiếp người, Giang Lâm cảm thấy lòng hiếu thảo của mình cũng rất cảm động.

Cậu quay đầu nói với quản gia của Hầu phủ ở bên cạnh đi theo để tiễn bọn họ: “Phiền ông nói với phu nhân của ông, đừng có giở trò lừa bịp gì với ta, nếu không lần về tiếp theo không phải là hô ở ngoài cửa đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã vote phiếu bá vương hay tưới chất dinh dưỡng cho tôi khoảng thời gian :: ngày // đến :: ngày //.

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: đào ngọt chanh dây cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới chất dinh dưỡng: em như gió bình; còn sót lại bình;

Vô cùng cảm ơn sự cổ vũ của mọi người với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

Truyện Chữ Hay