Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

chương 11: hai vị tổng tài vì tôi mà đánh nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngạn Tảo khoan khoái nở nụ cười: "Thời gian không còn sớm, cậu cũng nhanh quay về đi."

Bộ dạng của Ngạn Tảo giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẻ mặt ôn nhu hướng Yến Đôn phất phất tay tạm biệt, tưởng chừng " Ba lần tạt cà phê" vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra.

Nhưng mà, Yến Đôn lại cảm thấy bản thân như đang đi giày trên mặt băng mỏng.

Yến Đôn: Ông chủ Tảo chắc hẳn đang cảm thấy con người mình có vấn đề, không phải nhân phẩm thì cũng chính là thần kinh có vấn đề!

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Không nhất định đâu nha thân ái.

Nói không chừng anh ta cảm thấy cả thần kinh và nhân phẩm cậu đều có vấn đề.

Yến Đôn:...!

Ngẫm lại cũng đúng, Ngạn Tảo có thể đã định nghĩa Yến Đôn thành loại "Không cố gắng làm tròn công việc thư ký cả ngày chỉ biết tìm thủ đoạn mưu tính như tên ngốc xít, thấy người sang liền bắt quàng làm họ".

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Có muốn bên này an bài cho cậu một cái "Hội chứng Parkinson" hong, thân ái? Nếu như vậy, có thể giải thích hoàn mỹ việc cậu vì sao tay run đến nỗi bưng cafe cũng không nổi nha.

Yến Đôn:...!Tuy ta là "Vạn nhân mê vai chính thụ", nhưng ta cũng không muốn tiến vào giai đoạn bệnh nan y nhanh như thế.

Cám ơn.

Yến Đôn ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, hoàn toàn không biết nên "Tẩy trắng" bản thân như thế nào trước mặt Ngạn Tảo, mà trước tiên đã bị cơn buồn ngủ đánh bại mà rơi vào giấc ngủ sâu.

Chờ cậu sau khi tỉnh lại, phải làm việc bận rộn, còn đâu thời gian nhắc tới chuyện thả thính công lược Ngạn Tảo.

Chờ cậu về đến công ty, tinh thần đặc biệt uể oải, người cùng cậu tinh thần uể oải còn có Ngạn Trì.

Ngạn Trì một mặt suy sụp tinh thần, nhiều năm tự xưng là trai thẳng sắt thép cười nhạo Hoa Đại Mạo là "Gậy chọc trời", vạn vạn không ngờ tới bản thân được sinh ra trong một "Gia tộc gậy chọc trời".

Ngạn Trì hậm hực không thôi, lôi kéo Yến Đôn nói: "Cậu có phải đã sớm nhìn ra cả nhà tôi đều là gay?"

Yến Đôn vội vàng nói: "Đây là ai nói cơ chứ? Còn nữa....!Tôi còn chưa thấy nhà ngài có bao nhiêu người..."

"Cũng đúng." Ngạn Trì gật gật đầu, nghiêm túc hỏi Yến Đôn, "Vậy cậu nhìn tôi giống gay sao?"

"..." Yến Đôn thấy Ngạn Trì nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc trả lời, "Giống."

"..." Ngạn Trì giật mình.

Cũng không phải vấn đề nhìn ra hay không, mà là Yến Đôn cảm thấy thế giới này là BL đồng nhân văn, bá tổng % là gay.

Yến Đôn nhận ra bầu không khí có chút vi diệu, lập tức lảng sang chuyện khác, kiểm tra lịch trình, lại nói: " Ngạn đổng đã an bài cho ngài một buổi xem mắt, ngài đi chứ ạ?"

Ngạn Trì suy nghĩ một lát, nói: "Đi xem xem!"

Vì thế, bọn họ bắt đầu cuộc hành trình xem mắt kỳ diệu.

Một tháng trôi qua, Yến Đôn đã bồi Ngạn Trì xem mắt bảy, tám lần.

Bởi vì Ngạn Trì vẫn không xác định chính xác tính hướng của mình, cho nên đối tượng xem mắt nam có, nữ có.

Nhưng mà bất kể là nam hay nữ hắn đều không hài lòng.

Dựa theo thiết lập của truyện bá tổng, thiên kim hào môn vì gả vào nhà nam chính, từng người từng người một giống như bị mất trí nhớ, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết, như cả trăm kiếp chưa từng nhìn thấy đàn ông, hoàn toàn không có giáo dưỡng và kiêu ngạo mà thiên kim hào môn nên có.

Chỉ duy nhất một người có thể giữ được sự kiêu ngạo cùng ổn trọng trước mặt tổng tài chính là nữ chính.

Vai nữ chính...!Đương nhiên là Mã Lệ Tô.

Yến Đôn đưa Ngạn Trì tới lô ghế riêng trong nhà hàng, nhìn thấy Mã Lệ Tô cũng đang ngồi bên trong, lấy làm kinh hãi: Làm sao ở chỗ nào cũng đều thấy cô?

Ngạn Trì nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt: "Cô là...".

Yến Đôn kinh ngạc nói: "Vị này chính là Mã Lệ Tô sao?"

Mã Lệ tô gật đầu: "Ngạn tổng cùng Yến thư ký còn nhớ đến tôi."

Yến Đôn càng thêm tò mò: "Cô không phải nói...!Không phải nói mình là sinh viên nghèo, còn phải làm việc kiếm thêm tiền sinh hoạt sao?"

Ý tứ, chính là sinh viên nghèo kiết xác thế nào lại trở thành đối tượng xem mắt của Ngạn Trì?

Hơn nữa, trước khi đến xem mắt, Yến Đôn đã xem qua tư liệu của đối tượng xem mắt, đối tượng gặp mặt chính là tiểu thư Bạch Gia, tại sao lại biến thành Mã Lệ Tô?

Mã Lệ Tô giải thích: "Tôi thật ra là con gái ruột thất lạc bên ngoài nhiều năm của Bạch gia, gần đây mới nhận ra nhau."

Mary Sue đem thân thế của chính mình nhẹ nhàng nói ra: Hoá ra, phu nhân Bạch gia thời điểm sinh con bế nhầm đứa bé —— Yến Đôn không hỏi làm thế nào tại một bệnh viện tư nhân vvvvip, một sản phụ nhà giàu bên trong phòng sinh tiện nghi hiện đại lại có thể ôm nhầm đứa bé với một gia đình vừa không có thẻ bảo hiểm y tế vừa không có khả năng sinh con...!Thôi, đều là thiết lập.

(ʅ(◞‿◟)ʃ mị cũng bày tỏ không hiểu....)

Cho nên, tiểu thư mà Bạch gia vẫn luôn nuôi nấng nhiều năm lại là giả mạo, Mã Lệ Tô lưu lạc ở bên ngoài mới là thiên kim thật!

Yến Đôn sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, liền nói: "Vậy sau này phải gọi cô là Bạch Lệ Tô?"

Bạch Lệ Tô gật đầu tán thành.

Yến Đôn thấy Ngạn Trì vẫn ngồi lì không lên tiếng, mới phát hiện mình từ nãy đến giờ cùng đối tượng xem mắt của ông chủ trò chuyện rất hăng say, căn bản không cho ông chủ cơ hội mở miệng! Yến Đôn lúng túng nói với Ngạn Trì: "Ha ha, cái này thật vi diệu, không phải sao? Ngạn tổng không có gì muốn hỏi Bạch tiểu thư ạ?"

Ngạn Trì nói: "Có."

Bạch Lệ Tô xấu hổ nhìn Ngạn Trì.

Ngạn Trì nói: "Vậy sau này có phải cô sẽ không giúp Giáng Thần học bổ túc nữa?"

"..." Bạch Lệ Tô cùng Yến Đôn không nghĩ tới, Ngạn Trì sau khi nghe câu chuyện cũ khúc chiết như thế, phản ứng đầu tiên là như này.

Xem ra, Ngạn Trì thật sự là rất quan tâm việc học của em họ.

Tiếp đó, Ngạn Trì cũng không nói gì khác, cũng không quan tâm tới thân thế ly kỳ của Bạch Lệ Tô, tới tới lui lui đều là hỏi chuyện học tập của Trần Giáng Thần.

"Cô cảm thấy nó có thể thi đậu đại học X không?" Ngạn Trì hỏi, " Người nhà chúng tôi đều phải thi đại học X, không thì mất mặt lắm."

Đại học X là đại học tốt nhất trong truyện này, và nó không phải thứ người bình thường có thể thi vào được.

Tuy rằng Trần Giáng Thần rất thông minh, nhưng bởi vì đóng phim mà bỏ bê bài tập quá nhiều, muốn thi đại học X thật sự là không mấy khả quan.

Bạch Lệ Tô thành thực trả lời: "Phỏng chừng có chút khó khăn."

"Aiz." Ngạn Trì thở dài, "Vậy thì lại quyên thư viện cho đại học X."

Bạch Lệ Tô cùng Yến Đôn đều trầm mặc: Cho nên mới nói, nhân sinh như một trò chơi, nạp tiền sẽ on top.

Yến Đôn ngẫm, đây là bữa xem mắt Ngạn Trì cùng Bạch Lệ Tô, cậu không nên dính vào, viện cớ rồi quay đầu chuồn đi, sau đó chờ mệnh lệnh.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Yến Đôn bồi Ngạn Trì đi xem mắt.

Thông thường, Yến Đôn sẽ đưa Ngạn Trì đến địa điểm, sau đó tìm cớ rời đi trước, để Ngạn Trì cùng đối tượng ở riêng thế giới hai người.

Đại khái qua mười mấy phút, nếu như Ngạn Trì không gửi tin nhắn cho Yến Đôn, đó chính là tín hiệu Ngạn Trì không vừa ý đối phương.

Yến Đôn liền tự giác xuất hiện lần nữa ở lô ghế riêng, làm bộ nói "Ngạn tổng, công ty có việc gấp cần ngài đi xử lý", để Ngạn tổng thuận lý thành chương rời đi.

Yến Đôn nghĩ thầm: Lúc này Mã Lệ tô có thể giữ Ngạn Trì lại không?

Yến Đôn một bên suy nghĩ, một bên chạy ra ngoài.

Nơi Ngạn Trì xem mắt là một nhà hàng có độ bảo mật riêng tư rất cao.

Nhà hàng nằm trong một khu trung tâm nghệ thuật tư nhân, bên ngoài nhà hàng là một vườn hoa trên không vô cùng trang nhã.

Trong lúc chờ đợi Ngạn Trì, Yến Đôn theo thói quen tản bộ ở vườn hoa trên không.

Yến Đôn một bên đi dạo, một bên cầm điện thoại di động— — cũng không phải xem tin tức quan trọng gì, chính là nhìn phương thức liên lạc của Ngạn Tảo.

Đã một tháng trôi qua kể từ lúc cậu cùng Ngạn Tảo gặp mặt, Yến Đôn hữu lực thả thính anh, lại vô lực tẩy trắng, cho nên vẫn không dám gửi tin nhắn cho Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo tự nhiên cũng sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho Yến Đôn, bởi vậy cứ để mãi như thế.

"Phải làm sao bây giờ đây..." Yến Đôn thở dài cay đắng.

"Đây không phải là thư ký Yến sao?"Một giọng nói quen thuộc của bá tổng vang lên.

Yến Đôn quay đầu nhìn, lông mày cau lại, nhưng vẫn trưng ra nụ cười: "Hoa tổng, trùng hợp thật?"

Hoa Đại Mạo vẫn là bộ dáng tao nhã kia, áo sơ mi màu tím cùng chiếc quần dài ống bó, vai rộng eo nhỏ dáng người đẹp, cầm ly rượu màu mật ong trong lòng bàn tay, cười tủm tỉm đi về phía Yến Đôn: "Cậu cũng đến đây ăn sao?"

Yến Đôn đáp: "Tôi đưa Ngạn tổng đến.

Nên phải lập tức quay về rồi."

Hoa Đại Mạo nói: "Tôi cho cậu danh thiếp lâu như vậy rồi, cậu ngược lại không một lần gọi điện thoại cho tôi."

Yến Đôn ngẩn người, kỳ thực đã quên chuyện này, trong lòng lại nghĩ: Tôi khi không gọi điện thoại cho anh làm gì? Anh là tổng đài chăm sóc khách hàng hả?

Yến Đôn cười cười, nói: "Danh thiếp của Hoa tổng tôi vẫn luôn giữ bên người.

Chỉ là Hoa tổng là quý nhân, tôi sợ quấy rối sự yên tĩnh của ngài, cho nên không có chuyện gì không dám quấy rầy."

Hoa Đại Mạo cười nhẹ, nói: "Không có chuyện gì, ngày hôm nay nếu đã gặp nhau cũng xem là duyên phận, chúng ta cùng uống một ly, trò chuyện đi."

Yến Đôn còn nhớ Hoa Đại Mạo là một kẻ tàn nhẫn Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đương nhiên không dám cùng hắn dây dưa.

Vì vậy, thời điểm Yến Đôn dự định cao giọng một lần nữa "Tôi là đưa Ngạn tổng đến, hiện tại nên quay về rồi", hệ thống lại phát ra âm thanh trong đầu Yến Đôn —— phát động nội dung kịch bản: Cùng Hoa Đại Mạo uống rượu.

Yến Đôn hết cách, không thể làm gì khác ngoài cùng Hoa Đại Mạo uống rượu.

Hoa Đại Mạo mời Yến Đôn uống rượu ở quầy bar ngoài trời của vườn hoa trên không.

Hai người ngồi ở trên ghế mây ngắm phong cảnh vườn hoa, uống một ít rượu, ngược lại khá dễ chịu.

Yến Đôn không uống tới hai ly, đã nhận được điện thoại Ngạn Trì gọi đến.

Ngạn Trì gọi tới, vừa kết nối liền hỏi: "Cậu tại sao còn chưa tới đây?"

Yến Đôn bất đắc dĩ, đành phải nói: " Tôi ở quầy bar ngoài trời của vườn hoa trên không gặp Hoa tổng, bị lôi kéo uống hai ly..."

"Cái gì? Tên gay dâm kia kéo cậu uống rượu?" Ngạn Trì đột nhiên cất cao giọng, "Tôi bây giờ lập tức qua đó!"

Yến Đôn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hệ thống trong đầu lại vang lên âm thanh ——

[Phát động nội dung nhiệm vụ: Dẫn dắt hai vị bá đạo tổng tài vì cậu ra tay đánh nhau]

Yến Đôn lúc nghe được câu này liền có chút mơ hồ: Cái gì? Bởi vì ta làm gì?

Trong lúc Yến Đôn ngây người, Hoa Đại Mạo nghiêng người về phía trước, hơi thở tựa như phát qua mặt Yến Đôn: "Tiểu thư ký Yến, phát ngốc cái gì đó?"

Yến Đôn lấy lại tinh thần, phát hiện mì Đao Tước Hoa Đại Mạo cách mình vô cùng gần, làm như muốn dính sát vào, theo bản năng rụt người lại: "Hoa tổng —— "

Hoa Đại Mạo vươn tay ôm lấy Yến Đôn: "Eo tiểu thư ký Yến thật nhỏ."

Yến Đôn chấn kinh rồi: Đây là x quấy rối sao?

Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Ngạn Trì đến, trên mặt treo biểu tình như ai đang nợ hắn tám trăm vạn.

Hoa Đại Mạo nhìn Ngạn Trì khẽ cười: "Ngạn tổng cũng đến à?" Nói đoạn, Hoa Đại Mạo buông lỏng tay đang ôm Yến Đôn.

Yến Đôn nhanh chóng lui ra sau vài bước.

Ngạn Trì hai đầu lông mày gần như châu vào nhau: "Anh giam thư ký của tôi là có ý gì?"

Hoa Đại Mạo cười: "Ngạn tổng nói đùa? Đây là xã hội pháp chế, tôi làm sao giam giữ người được cơ chứ?"

Yến Đôn cảm thấy trong miệng Hoa Đại Mạo xuất hiện bốn chữ "Xã hội pháp chế" đặc biệt hài hước.

Đương lúc Yến Đôn cảm thấy buồn cười, trong đầu hệ thống lại vang lên ong ong: [Xin lập tức dẫn dắt hai vị bá đạo tổng tài ra tay đánh nhau —— ]

Dẫn dắt thế nào??

Yến Đôn bối rối: Chuyện này sao có thể làm được đây?

Tổng đài chăm sóc khách hàng tao nhã login: Có cần mở ra công năng trí tuệ nhân tạo hỗ trợ hay không?

Yến Đôn bây giờ đang khá choáng váng, tuy rằng không tin tưởng công năng thiểu năng trí tuệ, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ đành nói: Mở ra.

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Hiện tại mở ra trí tuệ nhân tạo tự động hướng dẫn.

Ngạn Trì bên kia còn đang chất vấn Hoa Đại Mạo: "Vậy anh mò eo của Tiểu Yến làm gì?!"

Sau đó, Yến Đôn phát hiện mình lại mất quyền khống chế thân thể —— cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cậu như một con rối bị cỗ lực lượng không rõ tên nhấc lên, oa oa oa lớn tiếng khóc lóc nói: "Hoa tổng muốn x quấy rối tôi! Hu hu hu! Tôi không thiết sống nữa!"

Ngạn Trì nghe vậy giận dữ: "Hoa Đại Mạo mày cái đồ cháu rùa này!!"

Bắt nguồn từ thành ngữ "Con rùa rụt đầu" dùng để chế giễu người thấy khó khăn, nguy hiểm chỉ biết rụt đầu sống trong cái mai rùa của mình.

Kể từ khi con rùa mang tiếng xấu, con của con rùa, kể cả cháu rùa đương nhiên bị liên lụy và mang tiếng xấu.

Một bên gào thét, Ngạn Trì một quyền hướng trên mặt Hoa Đại Mạo đấm.

Hoa Đại Mạo cũng rất bất ngờ, mà dù sao hắn cũng là tay kinh nghiệm trong việc phạm pháp, thân thủ cũng không tệ, vô thức đỡ một đòn này.

Không đỡ thì không sao, đỡ được rồi, càng khiến Ngạn Trì nổi xung hơn, tung thêm một đấm.

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, Hoa Đại Mạo cũng nổi máu điên, bắt đầu đánh trả.

Hai bá đạo tổng tài mặc âu phục phẳng phiu, ở trong vườn hoa trên không Thánh địa lãng mạn dưới ánh trăng biểu diễn màn chân nhân đánh nhau.

Yến Đôn bối rối, trong đầu lại nghe được leng keng một tiếng: Xin hãy nói lời thoại chính.

Lần này không cần nhìn hệ thống, Yến Đôn cũng biết mình nên nói cái gì: "Đừng đánh nữa! Các người đừng đánh nữa!"

Lời thoại "Đừng đánh nữa!" Của Mary Sue lại từ trong miệng Yến Đôn nói ra, bản thân Yến Đôn cũng thấy xấu hổ.

Yến Đôn lại không dám tiến lên cản hai người, dù sao hai người họ dựa theo thiết lập đều là sức lực có thể nhấc đỉnh bá đạo tổng tài.

Độc giả đọc nhiều truyện bá đạo tổng tài chắc phải biết, sức lực của bá tổng rất lớn, động một chút là bóp nát cốc thủy tinh trong tay, đánh gãy bàn gỗ, thậm chí còn có nam chính bá tổng bóp nát điện thoại di động.

Nói chung lực tay của bá đạo tổng tài lớn lắm luôn, đánh người không phải là chuyện đùa đâu.

Người mạnh hơn so với bá tổng, không phải là Hercules, mà phải là một bá tổng khác.

Lúc này, một bá tổng còn mạnh hơn bá tổng mạnh nhất trong truyện xuất hiện: "Quậy đủ chưa?"

Dưới ánh đèn lờ mờ, Ngạn Tảo chậm rãi từ trong bóng tối bước ra.

Nhưng mà, hai tên báo đạo tổng tài đang ẩu đả bên trong ai cũng không để ý Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo cũng không xấu hổ, liếc nhìn trợ lý bên cạnh ra hiệu, trợ lý liền gật gật đầu, cầm xô đá nhấc lên đổ lên người hai người.

Thình lình bị dính một người đá lạnh, Ngạn Trì cùng Hoa Đại Mạo đều phục hồi tinh thần, càng nổi xung hơn, quay đầu nhìn lại, phát hiện là bá chủ thiên hạ, liền không dám lên tiếng nữa, chỉ cười châm chọc: "Ngài cũng ở đây à?"

Ngạn Tảo vẫn như cũ, ôn ôn hòa hòa mà mỉm cười: "Các người đây là đang làm gì?"

Hoa Đại Mạo cùng Ngạn Trì nhất thời nghẹn họng, nói đến, hai người bọn họ đều không rõ tại sao đột nhiên lại đánh nhau.

Theo lý thuyết, hai người đều là nhân vật có máu mặt, coi như tức giận cũng không nên trước mặt mọi người ra tay!

Ánh mắt Ngạn Tảo nhẹ nhàng xẹt qua Hoa Đại Mạo cùng Ngạn Trì, cuối cùng rơi trên người Yến Đôn.

Yến Đôn bị ánh mắt ấy nhìn mà lạnh cả người, như thể chính mình cũng bị dính nước đá lạnh buốt.

Ngạn Tảo mỉm cười: "Yến thành thật, cậu nói, bọn họ đang làm gì?"

"Bọn họ......" Yến Đôn nuốt nước bọt một cái, nói, "Đang rèn luyện thân thể."

Hoa Đại Mạo phản ứng tương đối nhanh, thuận nước đẩy thuyền nói: " Phải, chính là mới vừa học vài chiêu đánh nhau, khua tay vài cái."

"Phải." Ngạn Trì cũng cần mặt mũi, liền thuận theo nói, "Chính là như vậy."

Ngạn Tảo lại nói: "Chú không phải đang xem mắt sao, làm sao lại thành đến tỷ võ?"

Đối tượng xem mắt này là Ngạn Tảo cho sắp xếp, Ngạn Trì cũng không thể ở trước mặt mọi người nói không thích, liền đáp: "Vừa đi ra thì nhìn thấy Hoa tổng, khua tay vài cái, hiện tại lập tức trở về." Nói xong, Ngạn Trì nhìn Yến Đôn nói: "Được rồi, Tiểu Yến, chúng ta quay về đi."

Ngạn Tảo lại nói: "Chú đi xem mắt, mang thư ký theo làm cái gì?"

Ngạn Trì lại nói: "Em dẫn cậu ấy đi, để cậu ấy không bị Hoa tổng bắt nạt."

Hoa Đại Mạo cũng cảm thấy tức giận, mà không tiện phát tác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo mà nói: "Tôi không hơi đâu làm khó dễ một tên thư ký nhỏ bé."

"Mày đã làm gì trong lòng mày biết rõ!" Ngạn Trì cảm thấy được Hoa Đại Mạo "Dám dâm không dám nhận", càng đáng ghét hơn.

Yến Đôn cảm thấy hơi xấu hổ, ấn ấn mi tâm đang nhăn lại.

Ngạn Tảo hơi nhíu mày, phảng phất có chút không vui, nhưng bởi vì khóe miệng theo thói quen cong lên, gương mặt thoạt trông vẫn đang cười: "Cho nên nói, hai người các cậu là vì thư ký Yến đánh nhau, đúng không?"

Hoa Đại Mạo cùng Ngạn Trì đều nghẹn họng.

Im lặng phảng phất chính là chấp nhận.

Nụ cười của Ngạn Tảo càng sâu: "Hai người đều là đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái sàn nhà ở Hoa Quốc liền run liên hồi, bây giờ chỉ vì một thư ký nhỏ mà đánh nhau, có thể thấy thư ký Yến cũng có mặt mũi."

"Sao có thể chứ!" Yến Đôn nhanh chóng phủ nhận, nhưng bởi vì quá hoang mang, liền có chút mùi giấu đầu hở đuôi.

Yến Đôn trong lòng phi thường sốt sắng: Hiện tại ông chủ Tảo chắc chắn cảm thấy mình là đồ yêu nghiệt đê tiện, trêu hoa ghẹo nguyệt, còn giở chiêu trò dụ dỗ em trai nhà bọn họ đánh nhau.

"Đi thôi" Ngạn Tảo mỉm cười, đối Yến Đôn nói, "Tôi tiễn cậu."

Yến Đôn nhìn Ngạn Tảo cười mà sống lưng phát lạnh, luôn cảm thấy Ngạn Tảo nói câu "Tôi tiễn cậu" này chính là viết tắt của câu "Tôi tiễn cậu về Tây Thiên".

——-

Klq dạo mình đang mê Chuang , mà bài này nghe hay nhất trong công diễn vừa rồi theo mình, pick của mình nhảy cơ.

Nhưng bài này nghe hay quá hold không nổi nên muốn bê qua giới thiệu: "You better not think about me".

???????? Một bài hát nhẹ nhàng kết thúc một ngày nóng bức.

Ghét nóng..

Truyện Chữ Hay