Edit: Shion.
Thứ hai, chín giờ.
Yến Đôn lại quay về làm cho tổng tài như thường lệ, ấy vậy mà không ngờ cậu lại được chứng kiến một bước ngoặt trong nội dung kịch bản.
Sao cậu lại biết đó sẽ là một bước ngoặt trong nội dung kịch bản?
Đơn giản lắm, bởi vì cậu gặp lại Mary Sue.
HR dắt Mary Sue đến trước mặt Yến Đôn, cười nói: “Đây là trợ lí thực tập mới tới ạ.”
(HR: Human Resources; quản lí nhân sự)
Yến Đôn cũng không còn sức để chửi nữa: Một tập đoàn lớn tuyển trợ lí thực tập cho Giám đốc mà HR trực tiếp đưa ra quyết định nhận vào làm luôn, ngay cả tiếng gió mà Thư kí Giám đốc còn chưa nghe thấy… Hơn nữa có vẻ như bản thân Giám đốc cũng không hay biết tình hình…
Quên đi, đừng coi trọng logic trong truyện tổng tài bá đạo.
Toàn bộ logic phải nhường đường để Mary Sue và tổng tài bá đạo gặp nhau.
…
Sau khi Mary Sue nhìn thấy Yến Đôn thì lại bắt đầu rưng rức.
Yến Đôn thấy Mary Sue rưng rưng thì cũng nảy sinh lòng cảm thông: Chắc lại bị cái hệ thống ngu ngốc giật điện rồi đây, thật đáng thương.
HR thấy phản ứng này của Mary Sue thì cũng cảm thấy rất nghi ngờ: “Sao vậy, Tiểu Mã?”
(Mary Sue trong tiếng Trung là “Mã Lệ Tô”)
Ừm, tên của Mary Sue chính là Mary Sue.
Yến Đôn đang muốn nói thêm gì đó thì chợt nghe tiếng hệ thống nhắc nhở: Vui lòng bắt đầu làm khó nữ chính Mary Sue.
Ngay lập tức, Yến Đôn lại ra chiêu chó cậy gần nhà: “Hừ, tôi nhớ ra rồi, cô chính là nữ bồi bàn hồi tối thứ sáu đúng không? HR làm công tác tuyển dụng kiểu gì thế? Một nữ bồi bàn nội việc bưng chén dĩa còn không vững mà lại được mời tới làm Trợ lí Giám đốc à?”
HR cuống quít hỏi: “Thư kí Yến, ý của cậu là…?”
Ngay tức khắc, Mary Sue rưng rưng rồi lắc đầu giải thích: “Tôi thực sự xin lỗi vì sự việc ngày hôm đó. Chẳng qua tôi đi làm bồi bàn là để trang trải cuộc sống thôi ạ. Thật ra tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp ngành thư kí tại Đại học XX…”
Vậy nên Mary Sue là sinh viên của đại học nổi tiếng, chỉ đi làm bồi bàn để trang trải cuộc sống mà thôi, thật ra đây cũng là một thiết lập thường thấy.
HR ở bên cạnh cũng giải thích theo: “Đúng vậy, quả thật Mary Sue là một học sinh xuất sắc của Đại học XX, điều kiện cơ bản vẫn phù hợp với tiêu chí tuyển người của công ty ạ.”
Yến Đôn khoát tay, nói: “Quên đi, tôi cũng không so đo đâu. Đã vào được đây rồi thì là đồng nghiệp của nhau. Có điều tôi đề nghị cô bỏ những suy nghĩ vô bổ đó đi, đừng có lơ đãng mà lại đâm vào người Giám đốc.”
Mary Sue mang vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà nhìn Yến Đôn, HR đứng nghe một bên cũng thấy rất xấu hổ.
Thực ra bản thân Yến Đôn nói ra lời thoại đó cũng cảm thấy xấu hổ lắm, nhưng kịch bản thì vẫn phải tiếp tục mà.
…
Sau đó Yến Đôn đi vào báo cáo công tác với Ngạn Trì, cậu còn nói: “Bên HR dắt Trợ lý Giám đốc thực tập mới được tuyển đến đây ạ, tên là Tiểu Mã… Tình cờ lại là nữ sinh đã làm đổ rượu lên quần áo của anh hồi tối thứ sáu.”
Ngạn Trì hơi ngạc nhiên: “Sao lại là cô ta?”
“Nhất định là trùng hợp ạ.” Yến Đôn nói, “Cô ấy nói việc đi làm bồi bàn chỉ là làm thêm, thật ra cô ấy là sinh viên xuất sắc của Đại học XX.”
“Ồ.” Hình như Ngạn Trì có vẻ không hứng thú mấy.
Trái lại, Yến Đôn có hơi lo lắng: Hầy, một nữ sinh cố gắng tự lập như vậy mà ông không động lòng sao? Hả? Tại sao không cảm thấy hứng thú một xíu nào vậy? Hả? Ông còn là tổng tài bá đạo không đấy?
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Ngạn Trì nói: “Vào đi.”
Người đẩy cửa vào là Mary Sue, trên tay cô còn bưng một ly cà phê.
Ngạn Trì nhíu mày: “Sao cô vào được?”
Yến Đôn nhanh chóng bảo: “Tôi kêu cô ấy đi pha cà phê đó ạ.”
“Ừ.” Ngạn Trì gật đầu.
Trong lúc Mary Sue đang cầm cà phê đi tới, Yến Đôn tranh thủ lui về phía sau vài bước.
Quả nhiên, Mary Sue ngã trên mặt đất bằng phẳng, hắt hết cà phê lên người Ngạn Trì.
Yến Đôn cũng cạn lời luôn: Sao thế? Mary Sue có mỗi chiêu đó thôi hả? Hết đổ rượu vang rồi lại đổ cà phê?
Mary Sue này định học theo vòi phun nước hay gì?
Yến Đôn vẫn kìm lòng không đậu mà nói: “Cô có biết cô đang làm cái gì không? Cô có nhịn ăn nhịn uống một năm trời cũng không mua nổi một bộ quần áo của Giám đốc Ngạn đâu!”
Mary Sue cũng nhanh chóng rưng rưng: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý ạ!”
Yến Đôn nhìn Mary Sue mà thấy thương luôn: Cái con người tội nghiệp này, chắc lại bị điện giật rồi đây.
Ngạn Trì tỏ vẻ tức giận: “Cô bị gì vậy? Cô có bệnh à! Sao đến cả việc bưng cà phê và bưng rượu cũng không làm được vậy hả?”
Nói xong, Ngạn Trì cực kì giận dữ nói: “Cô bị đuổi việc!”
Mary Sue và Yến Đôn ngơ ngác nhìn nhau: Đuổi việc??? Kịch bản đâu có viết như vậyyy???
…
Thế là ngay ngày đầu tiên đi làm, Mary Sue đã bị đuổi việc.
Yến Đôn còn đang định khuyên nhủ Ngạn Trì một phen, kết quả câu tiếp theo của Ngạn Trì lại là: “Ai thuê cô ta vậy? Đuổi việc HR luôn đi!”
Vậy nên Yến Đôn chạy vắt giò lên cổ, không dám nói đỡ cho Mary Sue nữa.
Nói đùa chứ, Ngạn Trì tức giận đến mức này, hắn ta còn muốn tống cổ cả HR đi, nếu cậu đâm đầu vào họng súng thì chẳng phải cũng bị đuổi thẳng cẳng à?
Dù sao thì ở trong thế giới tổng tài bá đạo, tổng tài bá đạo chỉ cần nói một câu là đã đuổi nhân viên đi được rồi, cũng không quan tâm đến luật lao động hay tiền bồi thường gì sất.
Kiểu, trong thế giới tổng tài bá đạo thì người lao động không có mấy thứ như bảo hiểm đâu, nói đuổi là đuổi liền.
Yến Đôn phải vất vả lắm mới xin được công việc giờ đi, giờ về, lại có lương một triệu một năm, nên cậu cũng không muốn đánh mất.
…
Sau khi sa thải hai người liền tù tì, “cơn phẫn nộ” của Ngạn Trì đã được giảm bớt.
Chiều hôm đó lại có người đến bàn chuyện làm ăn. Người đến cũng không phải ai khác, mà là một trong hai người ở “vụ án đổ rượu” lần trước: Hoa Đại Mạo.
Hoa Đại Mạo vẫn mặc đồ theo kiểu cũ, anh ta mặc áo sơ mi trắng bỏ ba khuy đầu tiên, vừa để lộ vừa giấu diếm dáng người cực kì đẹp, khiến cho lòng dạ người ta râm ran.
Bạn gay nhỏ Yến Đôn thấy dáng vẻ gợi cảm này của Hoa Đại Mạo thì không kìm lòng được mà nhìn nhiều hơn hai lần. Thế nhưng, hỏng một cái là trong hai lần nhìn nhiều hơn đó của Yến Đôn – Cậu hơi thất thần, dưới chân lảo đảo, cà phê trên tay lại giội thẳng lên người Hoa Đại Mạo lần nữa.
Hoa Đại Mạo lại diễn tiết mục “áo ướt gợi cảm”.
Thư kí của Hoa Đại Mạo vỗ bàn đứng dậy: “Cậu có biết cậu đang làm cái gì không? Cậu có nhịn ăn nhịn uống một năm trời cũng không mua nổi một bộ quần áo của Giám đốc Hoa đâu!”
— Sao câu này nghe quen quá vậy?
Yến Đôn giật thót, quay đầu nhìn Ngạn Trì, Ngạn Trì cũng trưng ra sắc mặt giận dữ.
— Mình và Mary Sue mắc lỗi giống nhau… Nguy rồi! Chẳng lẽ Giám đốc Ngạn cũng muốn đuổi cổ mình!?
Nghĩ đến việc sự nghiệp “ giờ đi giờ về, lương một triệu một năm” sắp bỏ mình mà đi, Yến Đôn thật sự rưng rưng luôn: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý ạ!”
Ngạn Trì giận dữ nói: “Cậu có ý gì? Cái gì mà một năm không ăn không uống cũng không mua nổi? Cậu khinh thường Ngạn Trì tôi đấy à? Thư kí của tôi lương một năm một triệu đấy, ok?”
Trong khoảnh khắc, Yến Đôn cảm thấy rất đỗi mừng rỡ: Hóa ra Giám đốc Ngạn không giận dữ với mình à? Tốt quá rồi, công việc của mình đã an toàn.
Hình như Hoa Đại Mạo cũng không bực lắm, anh ta cười như không cười: “Ồ, thì ra là vậy. Vậy thì tôi lỡ khinh thường hai vị rồi. Ban đầu tôi nghĩ thư kí Yến làm thuê cũng không dễ dàng gì, không cần cậu ấy bồi thường…”
“Ý gì đấy? Anh khinh thường ai đó hả?” Ngạn Trì vỗ bàn nói, “Không lẽ anh nghĩ Tiểu Yến không bồi thường nổi à? Bồi thường! Phải bồi thường!”
Tâm trạng Yến Đôn hệt như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
“Thật sự xin lỗi, bồi thường là việc phải làm ạ.” Tuy Yến Đôn thấy cay đắng trong lòng nhưng cậu vẫn phải giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, “Trong phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn áo sơ mi ạ, nếu Giám đốc Hoa không chê đồ cũ thì…”
Ánh mắt Hoa Đại Mạo chợt lóe lên, nói: “Được, vậy làm phiền thư kí Yến đi theo giúp tôi thay quần áo.”
—
Hết chương .