Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

chương 100: 100: chương 461

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy Tiểu Tô Ninh chỉ thấy Lục Chiết hai lần, một lần là ở khách sạn, một lần là khi gọi video call, nhưng tiểu gia hỏa thông minh, trí nhớ tốt, lúc Lục Chiết xuất hiện, em ấy liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Cho dù em ấy còn nhỏ, nhưng em ấy biết chị mình thích anh rể.

Lúc chị gái và anh rể gọi video call sẽ cười rất vui vẻ.

Thế nên khi tiểu gia hỏa thấy Lục Chiết, đầu tiên là nghĩ nói cho chị gái mình.

"Chị ơi, anh rể tới rồi." Tiểu Tô Ninh đi đến bên cạnh chị mình, tiểu nãi âm lặp lại một lần nữa.

Mắt Tô Từ sáng ngời, cô khom lưng xuống, sờ đầu tiểu gia hỏa: "Ninh Ninh thật hiểu chuyện, không hổ là em trai chị, đêm nay chị gái sẽ thưởng một cái pudding thật lớn cho em."

Tiểu Tô Ninh được chị gái khen, còn được thưởng, mắt to đen bóng của tiểu gia hỏa lấp lánh.

Tạ Ngọc Mẫn đứng ở một bên bị dọa tới nơi rồi.

Cô ấy chưa từng nghe qua chuyện thiên kim Tô gia kết hôn, anh rể ở nơi nào vậy?

Yến hội sắp bắt đầu, sau khi Tô Từ biết Tạ Ngọc Mẫn tự sát vì bị võng bạo, cô đã cho người lưu ý tin tức trên mạng, chỉ cần xuất hiện đề tài về Tạ Ngọc Mẫn, lập tức xóa bỏ, dù sao thì bạo lực internet mới là ngọn nguồn.

Đồng thời Tô Từ cũng cho người mang Tạ Ngọc Mẫn xuống lầu, tùy thời chú ý hành động của cô ấy.

Trong yến hội khách khứa liên tục trình diện, Lục Chiết đi theo cha mẹ tới Tô gia.

Ba người lên sân khấu lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Lục Trầm không cần nhiều lời, chỉ cần một gương mặt quá mức yêu nghiệt, cho tới nay đều là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Bên cạnh Ôn Nhã có dung mạo minh diễm.

Một đôi vợ chồng cho dù là mười mấy năm trước hay là hiện tại, xứng đôi đến mức khiến người khác cực kỳ hâm mộ và đố kỵ.

Bất quá lần này, không ít người phát hiện, bên cạnh bọn họ còn có một vị thiếu niên diện mạo xuất chúng, mặt mày thế nhưng lại có vài phần giống với Lục Trầm.

"Người kia không phải là con trai của Lục Trầm chứ?"

"Con trai của Lục Trầm không phải đã bị lạc mất mười mấy năm trước rồi sao?"

"Mất rồi.

Cái này sợ không phải là con riêng đấy chứ? Tôi nói chứ Lục gia không thể không có con cháu về sau."

"Tôi còn tưởng rằng Lục Trầm yêu Ôn Nhã rất nhiều, đàn ông không phải có một cái phẩm tính như vậy sao? Con riêng cũng đã lớn như vậy rồi."

"Lục gia gia đại nghiệp đại, chắc chắn phải có hậu nhân kế thừa sản nghiệp.

Cho tới nay, sau khi con của Ôn Nhã bị lạc mất, bà ấy cũng sinh không ra đứa khác.

Cho dù Lục Trầm có con riêng, bà ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Nếu không, làm sao bà ấy sẽ mang người cùng nhau tham dự yến tiệc?"

Cách đó không xa có vài cái nữ khách mời đang vây quanh khe khẽ nói nhỏ.

Dù sao thì Ôn Nhã được Lục Trầm yêu thương nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã chua xót.

Đặc biệt là sau khi Ôn Nhã không sinh được cho Lục gia một người thừa kế, địa vị của bà ấy ở Lục gia vẫn an ổn như cũ, vẫn nắm chặt Lục Trầm đến gắt gao, một chút tai tiếng cũng không có.

Mà chồng bọn họ lại ở bên ngoài dưỡng đủ loại hồ ly tinh.

Càng so sánh, bọn họ càng tức chết.

Hiện tại thấy Lục gia xuất hiện con riêng, bọn họ nơi nào còn có thể nhịn không phun ra vài lời khó nghe?

Lục Trầm như thể có gắn cảm ứng, ông ấy liếc về phía đám người đang bát quái một cái, vài người đang nói nhỏ sợ tới mức lập tức im miệng.

Lúc này, Tô phụ và Tô mẫu đi ra, Tô Trí Viễn đi theo bên cạnh bọn họ.

Giá trị nhan sắc của người Tô gia có tiếng là đẹp, mà Lục gia cũng không thua kém.

Mọi người đều cảm thấy, người đẹp nhất thành phố B, toàn bộ đều sinh ra ở Tô gia và Lục gia.

"Lục Trầm, tôi còn tưởng ông lại sẽ là người cuối cùng lên sân khấu." Tô phụ rất rõ ràng tính tình của ông ấy.

Lục Trầm nhướng mày, một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: "Tâm tình hôm nay của tôi tốt, cho ông vài phần mặt mũi."

"Bác trai Tô, bác gái Tô, anh Tô." Lục Chiết chào hỏi với bọn họ.

Ấn tượng của Tô phụ đối với thiếu niên Lục Chiết rất tốt.

Trước khi điều tra thân thế của hắn rồi tiết lộ cho Lục Trầm, nguyên nhân lớn nhất cũng là xuất phát từ muốn báo ân.

Hiện tại khi thấy hắn đã trở về Lục gia, ông cũng thay đối phương vui mừng.

"Tốt." Tô phụ gật đầu, cười nói với Lục Trầm: "Tôi giúp ông tìm con trai về, ông nên cảm ơn tôi thế nào?"

Lục Trầm là cáo già, muốn móc ra thịt từ trong tay ông ấy, nơi nào dễ dàng như vậy.

Ông ấy cười lạnh một tiếng, nửa phần cũng không cho: "Trước kia nghe ông nói, con trai tôi là ân nhân cứu mạng của Tô gia mấy người.

Muốn nói đáp tạ, cũng nên là ông cảm ơn chúng tôi."

Tô phụ và Lục Trầm ông một câu, tôi một câu, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Ôn Nhã và Tô mẫu đã quen loại tình huống này.

"Tô Từ sắp xuống dưới nhỉ." Ôn Nhã hỏi Tô mẫu.

"Đúng vậy." Tô mẫu thấy Lục Chiết đã trở lại bên người cha mẹ mình.

Bà đối với Ôn Nhã cũng coi như quen biết.

Tìm con trai nhiều năm như vậy, hiện tại Lục Chiết trở về Lục gia, Ôn Nhã nhất định sẽ rất đau xót hắn.

Bà cũng coi như có thể giảm bớt một chút áy náy.

Mà bên kia, Hà Nhĩ Minh đã sớm theo anh cả mình tới Tô gia.

Có không ít thiên kim cùng tuổi muốn tiến lên bắt chuyện với hắn ta, nhưng thần sắc hắn ta kiêu ngạo lại phách lối, nửa phần ánh mắt đều chẳng cho bọn họ.

Hắn ta đang đợi Tô Từ.

Nghỉ nhiều ngày như vậy, hắn ta cũng không nhìn thấy cô, sớm đã tưởng niệm thành họa.

Hắn ta nhàm chán đi theo sau anh cả, tùy ý xã giao rồi tiến lên đáp lời người khác.

Lúc ánh mắt lơ đãng thấy được Lục Chiết một thân ăn mặc tây trang màu đen, đột nhiên xuất hiện ở yến hội Tô gia, vẻ mặt hắn ta khiếp sợ.

Lục Chiết có thân phận gì, thế mà lại có thể tham dự yến hội của Tô Từ?

Trong mắt Hà Nhĩ Minh mang theo tức giận, giây tiếp theo lại nhớ tới Lục Chiết đã cứu Tô phụ và Tô mẫu.

"Em đang nhìn gì vậy?" Anh cả Hà vỗ bả vai em trai mình: "Đi, người Lục gia tới, chúng ta cũng đi qua chào hỏi thôi."

Tuy rằng thực lực Hà gia rất mạnh, nhưng nếu so với Lục gia và Tô gia thì vẫn còn kém rất xa.

Hà Nhĩ Minh ấn xuống ý nghĩ trong lòng, hắn ta theo anh cả mình đi qua đó.

"Bác trai Lục, bác gái Lục, bác trai Tô, bác gái Tô, chào các vị." Đại thiếu gia Hà lễ phép chào hỏi với bọn họ.

Hà Nhĩ Minh đến gần, nhìn Lục Chiết thẳng tắp vòng eo, gương mặt lãnh đạm, hắn ta càng thêm khó chịu.

"Hai anh em cháu cũng tới rồi sao." Tô phụ cười nói: "Sức khỏe cha cháu gần đây thế nào?"

Hà Nhĩ Kiệt trả lời: "Cha cháu gần đây khá tốt, chỉ là thường xuyên nghĩ muốn tìm bác trai Tô và bác trai Lục đánh golf."

"Chờ một thời gian nữa nếu có rảnh, ta lại cùng cha cháu so một chút."

Ánh mắt Hà Nhĩ Kiệt dừng trên người Lục Chiết, phát hiện hắn lớn lên rất giống Lục Trầm.

Tương tự những vị khách quý khác, trong lòng hắn ta cũng có ý nghĩ: "Bác trai Lục, vị này chính là.."

Hà Nhĩ Minh lập tức nhìn về phía Lục Trầm.

Vừa rồi hắn ta cho rằng Lục Chiết là vì có ân với Tô gia nên mới có cơ hội tham dự yến tiệc.

Nhưng hiện tại đến gần nhìn, hắn ta mới phát hiện, Lục Chiết là theo vợ chồng Lục gia mà tới.

Lục Chiết, Lục Trầm, Lục gia..

Đây là quan hệ gì?

Đang lúc trong lòng hắn ta có một ý nghĩ không tốt, Lục Trầm đã mở miệng: "Đây là con trai ta." Trong giọng nói của ông ấy có vài phần đắc ý: "Là con trai ta đã tìm trở về."

Toàn bộ thành phố B đều biết, năm đó con trai của Lục Trầm bị bắt cóc.

Nhiều năm trôi qua như vậy, mọi người đã sớm chấp nhận đứa con trai của Lục gia không thể tìm trở lại.

Mà hiện tại, vị thiếu niên có thân hình cao lớn, lớn lên giống với Lục Trầm trước mặt, chính là tiểu thiếu gia Lục gia mười mấy năm trước đã bị mất đi?

Hà Nhĩ Kiệt ngẩn người, rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần: "Chúc mừng bác trai Lục, bác gái Lục."

"Chào em, anh tên là Hà Nhĩ Kiệt, em có thể gọi anh một tiếng anh Hà.

Người này chính là em trai anh, Hà Nhĩ Minh." Tính cách của Hà Nhĩ Kiệt và Hà Nhĩ Minh hoàn toàn tương phản.

Anh ta tao nhã có lễ, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng khiến người rất thoải mái.

Lục Chiết nắm lấy tay đối phương: "Chào anh, tôi là Lục Chiết."

Ở một bên, trên mặt Hà Nhĩ Minh tràn đầy vẻ không thể tin tưởng mà nhìn Lục Chiết.

Hắn chính là đứa con trai bị bắt cóc năm đó của Lục gia sao?

Làm sao lại có thể trùng hợp như vậy?

Hà Nhĩ Minh đánh giá Lục Chiết, phát hiện mặt mày đối phương xác thật có vài phần giống với Lục Trầm, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi.

Cho dù Hà Nhĩ Minh vừa ngang vừa không để ý tới những chuyện khác, hắn ta cũng biết, thế lực Lục gia lớn hơn Hà gia.

Lục Chiết trở thành người Lục gia, hắn ta muốn chỉnh Lục Chiết, liền trở nên khó hơn.

Khách khứa xung quanh thỉnh thoảng nhìn qua bên này.

Ba nhà có thế lực lớn nhất thành phố B đều tề tụ một chỗ, xem ra, mặt mũi thiên kim Tô gia thật lớn, Hà gia không nói, ngay cả Lục gia cũng đáp ứng lời mời đến tham dự.

Các tân khách cảm thán nhóm người thần tiên Lục gia, Tô gia, và Hà gia đang nói chuyện trên trời.

Bọn họ hâm mộ, đồng thời căn bản không dám thò lại gần.

Dù sao thì trước mặt ba nhà, bọn họ nơi nào có chỗ đứng?

Lúc này, Tô Từ xuất hiện..

Truyện Chữ Hay