Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

chương 113: 113: chương 502

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ dưới nhìn lên, Tô Từ chỉ có thể thấy đường cằm góc cạnh rõ ràng của Lục Chiết: "Lục Chiết, làm sao anh lại cẩn thận như vậy?"

Thiếu niên chỉ cười.

"Anh cẩn thận giống hệt cha, không phải là anh biến em thành con gái để chăm sóc đấy chứ?"

Lời của thiếu nữ thành công làm nụ cười bên môi của thiếu niên đọng lại.

Hắn nhìn cô thật sâu một cái, cúi đầu cắn cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô một chút: "Em nói xem?"

Tô Từ nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Sáng mai chúng ta phải lên núi."

"Ừ." Hắn nhớ rõ cô muốn xem mặt trời mọc.

"Khoảng năm giờ phải tới đỉnh núi, như vậy ba bốn giờ sáng chúng ta phải xuất phát sao?" Tô Từ nghĩ đến bản thân phải rời giường rạng sáng, cô tưởng tượng thôi cũng cảm thấy thống khổ.

Đối với thiếu nữ yêu cái đẹp lại xinh đẹp như cô mà nói, không ngủ thật ngon mà lại mặc kệ bản thân biến xấu, quả thật là một tội ác tày trời.

"Em có thể tỉnh lại sao?" Lục Chiết biết Tô Từ thích ngủ nướng: "Lần sau xem cũng có thể."

"Không được, chỉ có thể là lần này." Tô Từ chớp mắt, mắt trông mong hướng lên nhìn Lục Chiết: "Anh nhớ đánh thức em nha, nếu em không tỉnh, anh cũng nhất định phải đánh thức em, chúng ta nhất định phải lên núi."

"Ừ."

Rạng sáng, bóng đêm vẫn nồng đậm, chung quanh thật yên tĩnh, trong viện ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, khắp nơi có vẻ càng thêm yên tĩnh.

Thời điểm Lục Chiết tỉnh lại, ngoài sân vẫn là một mảnh đen nhánh như cũ.

Hắn nhéo giữa mày, sắc thái trong mắt thanh minh vài phần.

Hắn đẩy thiếu nữ trong lòng mình: "Đoàn Đoàn, rời giường thôi."

Tô Từ không hề động.

Lục Chiết lại lần nữa đẩy cô, mà thiếu nữ lại cọ đầu trước ngực của hắn, không hề có dấu hiệu mở mắt.

Lục Chiết cúi đầu, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Lại không dậy nổi, thì không cần đi xem mặt trời mọc."

Tô Từ giống như sâu, giật giật.

Trong mắt Lục Chiết ẩn giấu ý cười, hắn trực tiếp kéo người từ trong ổ chăn ra, sau đó ôm đi toilet.

Rạng sáng giữa núi, nhiệt độ không khí có chút thấp, trên người Tô Từ mặc áo ngắn, quần dài, bên ngoài tròng thêm một bộ sơ mi trắng của Lục Chiết, buồn ngủ mông lung mà tùy ý để Lục Chiết lôi kéo mình lên núi.

"Rất buồn ngủ sao?" Lục Chiết dừng lại, thấy đôi mắt thiếu nữ cũng sắp nhắm lại: "Nếu không thì không xem mặt trời mọc nữa?"

Tô Từ lắc đầu theo bản năng: "Muốn xem."

Cô hữu khí vô lực dựa vào người Lục Chiết, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: "Em đều là vì anh đấy, anh bình thường phải đối xử với em tốt một chút, lúc hôn em thì nên hôn nhiều hơn."

Lục Chiết dở khóc dở cười, một bộ dạng thiếu nữ đang ngụy biện: "Không phải em muốn xem mặt trời mọc sao?"

Tô Từ cảm thấy lo lắng, cô mới không nghĩ xem mặt trời mọc.

Đường lên núi chỉ có một đường, được người chế tạo ra, trải thêm một tầng thềm đá, bên cạnh cũng có tay vịn, hiển nhiên là tiêu phí không ít nhân lực và tài lực.

Nhưng rạng sáng trời vẫn còn đen nhánh một mảnh, hoàn toàn không có tỏa sáng, chỉ có thể dựa vào Lục Chiết mở đèn flash trong di động, từng bước một đi lên trên.

Biết muốn leo núi, Tô Từ cố ý mang giày thể thao thoải mái, nhưng đi được một nửa, rốt cuộc cũng không thắng nổi thân thể kiều khí của mình, hai chân cô nhũn ra, đi không nổi.

Lục Chiết vặn chai nước khoáng, để thiếu nữ uống hai ngụm xong, hắn mới uống một ngụm to ở nơi cô vừa uống.

"Em cầm di động soi đường, anh cõng em." Lục Chiết nhét điện thoại di động vào tay Tô Từ, cúi lưng xuống nói với cô.

Lúc này Tô Từ rất hiểu chuyện: "Anh hôn em, em liền tự có sức."

Lục Chiết kiên trì: "Đi lên."

Tô Từ dịch qua, cô bò lên lưng Lục Chiết: "Là anh muốn cõng em, không thể chê em nặng."

"Ừ."

Lục Chiết đi không nhanh, mà là từng bước đi ổn định.

Càng lên cao, đường càng dốc.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết cõng Tô Từ rốt cuộc cũng lên được đỉnh núi.

Sáng sớm gió thổi qua, mang theo lạnh lẽo, chân trời bắt đầu lặng lẽ chiếu sáng.

Tô Từ nhìn xung quanh, cô chỉ vào một đống tảng đá: "Chúng ta trốn ở bên kia đi."

"Không phải em muốn xem mặt trời mọc sao?" Lục Chiết hỏi cô.

"Chúng ta trốn ở tảng đá bên kia xem." Từ trên lưng hắn Tô Từ nhảy xuống.

Vừa rồi cô không nghe được phía sau có động tĩnh gì, nên không biết Lý Trầm Ngư có tới hay không, bất quá lên núi chỉ có một con đường này, cô và Lục Chiết ở chỗ này chờ là được.

Tô Từ kéo Lục Chiết trốn sau tảng đá to bên kia.

Lục Chiết nhìn thiếu nữ bên cạnh nương tựa mình, lén lút, hắn đột nhiên cảm thấy, cô không phải đi lên xem mặt trời mọc.

Cũng đúng, cô đối với việc dậy sớm kháng cự như vậy, sao có thể thích xem mặt trời mọc?

Lục Chiết cũng không vội hỏi cô sao lại như vậy, hắn cùng cô an tĩnh ngồi sau tảng đá, trong mắt tất cả đều là sắc thái dung túng.

Tô Từ nhìn đồng hồ.

Hiện tại sắp năm giờ, Lý Trầm Ngư còn chưa tới sao?

So với vừa rồi phía chân trời lại sáng một chút, sau tầng mây lộ ra một chút ánh mặt trời vàng tươi.

Tô Từ chờ đến nhàm chán, hơn năm giờ, Lý Trầm Ngư có tới hay không vậy? Cô ta hẳn là sáu giờ rớt xuống núi đúng chứ.

Đột nhiên, Tô Từ nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.

Phú Quý chỉ nói Lý Trầm Ngư từ dưới chân núi té xuống chết, theo bản năng cô nghĩ đến đỉnh núi.

Nếu Lý Trầm Ngư là đang leo núi, đi đến một nửa thể lực chống đỡ hết nổi, lăn xuống núi thì sao?

Cái đó cũng coi như là từ trên núi ngã chết.

Tô Từ ngốc.

Có phải cô bận rộn làm việc song toi công hay không?

Đang lúc Tô Từ lâm vào rối rắm, lúc này truyền đến thanh âm oán giận của một cô gái.

Sắc mặt Tô Từ chấn động, lập tức lên tinh thần.

Là Lý Trầm Ngư tới sao?

Bên cạnh, Lục Chiết nhìn sắc mặt Tô Từ, hắn đã xác định cô lên đỉnh núi không phải để xem mặt trời mọc, ngược lại hình như là đang đợi người, mà hiện tại, người cô đợi tới rồi.

Đâu bên kia, Lý Trầm Ngư mệt đến toàn thân vô lực, cô ta há to miệng thở phì phò, kiều thanh nói: "Tôi đúng là choáng váng mới nghe lời cô nói, thật đúng là ăn khổ."

Hô hấp của thiếu nữ bên cạnh Lý Trầm Ngư cũng nhanh, nhưng hiển nhiên tốt hơn Lý Trầm Ngư rất nhiều, cô ta khuyên giải an ủi Lý Trầm Ngư: "Tiểu Ngư, vất vả của chị là đáng giá."

Lý Trầm Ngư nghĩ tới người trong lòng, sắc mặt cô ta lúc này mới đẹp lên một chút.

"Chúng ta đi đến bên kia xem đi, mặt trời sắp ra rồi." Cô gái kia cười nói với Lý Trầm Ngư.

Lý Trầm Ngư nhìn theo phương hướng cô ta chỉ, vị trí nơi đó xác thật tốt, cô ta đi qua.

Sau tảng đá lớn, Tô Từ lén lút dò ra một cái đầu nhỏ.

Cô mở điện thoại ra, mở camera chế độ video, cô nhấn bắt đầu quay, sau đó nhét điện thoại vào tay Lục Chiết, để hắn phụ trách quay hình Lý Trầm Ngư.

Tuy rằng biết lát nữa Lý Trầm Ngư sẽ chết, nhưng cô sẽ không ngu mà lao ra ngăn cản đối phương.

Không bàn đến chuyện đối phương không thích cô, chỉ là chuyện chưa phát sinh, ai sẽ tin tưởng? Nói không chừng đối phương còn coi cô thành bệnh tâm thần.

Mặc kệ đợi lát nữa có thể cứu Lý Trầm Ngư hay không, ít nhất phải chụp được quá trình cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dùng để chứng minh cô và Lục Chiết là trong sạch.

Hiện tại, cô chỉ cần chậm rãi đợi.

Tô Từ hỏi Phú Quý: "Cách lúc Lý Trầm Ngư lăn xuống núi còn hai phút, đúng không?"

Phú Quý: 【 Đúng vậy, chủ nhân.

Mạc danh, Tô Từ khẩn trương lên.

Cô nhìn Lý Trầm Ngư đi tới đường ranh giới, mà cô gái nọ cũng đi qua theo.

Cô gái đó đứng ở phía sau Lý Trầm Ngư, đột nhiên, cô ta vươn tay về phía Lý Trầm Ngư.

Tim Tô Từ đột nhiên nhảy dựng.

Lý Trầm Ngư không phải là bị cô ta đẩy xuống đấy chứ?

Còn một phút.

Mà lúc này, Lý Trầm Ngư đột nhiên quay đầu lại, cô ta không kiên nhẫn nói: "Làm sao mặt trời còn chưa đi ra thế?"

Vấn đề làm khó dễ như vậy, ai có thể trả lời?

Nhưng tính tình cô gái kia khá tốt, cô ta tự nhiên thu hồi tay: "Chờ một lát thì tốt rồi, đợi lát nữa khi mặt trời mọc, chị nhớ ước nguyện nha."

Lý Trầm Ngư không hề nhìn cô ta: "Cái này còn cần cô nói sao?"

Ở phía sau, cô gái kia tươi cười lớn hơn, cô ta lại lần nữa vươn tay.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt truyền đến, Tô Từ trực tiếp đi ra sau tảng đá lớn, lạnh lùng nói: "Cô đang làm cái gì?"

Lý Trầm Ngư và cô gái kia căn bản không hề nghĩ tới trên đỉnh núi đột nhiên chui ra một người khác.

Các cô ấy khiếp sợ nhìn về phía Tô Từ, sợ tới mức kinh hồn thất sắc.

Đặc biệt là cô gái kia, sợ tới mức thu hồi tay theo bản năng.

"Tô Từ, làm sao cô lại ở chỗ này?" Lý Trầm Ngư bị dọa đến tiếng cũng không nói ra tiếng.

Tô Từ đúng lý hợp tình nói: "Toàn bộ sơn trang đều là nhà tôi, vì sao tôi không thể ở chỗ này."

Ánh mắt cô lạnh lùng xẹt qua từ người cô gái kia, cuối cùng dừng trên cổ tay của Lý Trầm Ngư, chỉ thấy trên tay đối phương đang giữ lại tóc bị thổi hỗn độn, giá trị sinh mệnh biến thành bảy ô vuông màu vàng.

Lý Trầm Ngư nghẹn lại, không thể nào phản bác.

"Ngược lại là cô, đi lên nơi này làm cái gì vậy?" Tô Từ hỏi Lý Trầm Ngư.

Lý Trầm Ngư bị dọa một hồi, nhưng không dám đối Tô Từ thế nào, cô ta tức giận nói: "Tôi tới xem mặt trời mọc."

"À, là vì xem mặt trời mọc, cô thiếu chút nữa phải trả giá bằng sinh mệnh." Đuôi mắt Tô Từ cong lên: "Thật đúng là khiến người bội phục."

"Cái gì mà trả giá bằng sinh mệnh?" Lý Trầm Ngư hoàn toàn nghe không hiểu lời Tô Từ nói.

Tô Từ nhắc nhở cô ta: "Cô có thể hỏi người bạn bên cạnh cô một chút."

"Cô nghe hiểu lời cô ta nói sao?" Lý Trầm Ngư hỏi Lý Hiểu Lị.

Lý Hiểu Lị không biết thiếu nữ đột nhiên chui ra này nhìn thấy cái gì, thấy được bao nhiêu, nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương chính là đã biết ý đồ của cô ta.

Lý Hiểu Lị bình ổn tinh thần, cô ta lắc đầu với Lý Trầm Ngư: "Em cũng nghe không hiểu."

Sắc vàng kim nơi chân trời càng ngày càng lớn, mặt trời sắp ló ra.

Lý Trầm Ngư không dám trêu chọc Tô Từ, hiện tại cô ta còn có chuyện quan trọng, càng không muốn phản ứng Tô Từ: "Tô Từ cô có cái gì cứ việc nói thẳng, tôi còn muốn xem mặt trời mọc."

Tô Từ cũng không quanh co lòng vòng: "Mặt trời mọc? Nếu không phải nhờ tôi, cô đã nằm ở chân núi, chết thẳng cẳng, còn muốn nhìn mặt trời mọc sao? Người bạn bên cạnh cô, vừa rồi cô ta duỗi tay muốn đẩy cô xuống núi đấy."

"Cô đừng nói bậy." Lý Hiểu Lị nhanh chóng biện giải: "Vừa rồi sắc trời tối như vậy, cô làm sao thấy tôi duỗi tay đẩy chị ấy?"

Lý Trầm Ngư khiếp sợ, cô ta cả kinh nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm: "Cô muốn đẩy tôi?"

Lý Hiểu Lị sắp khóc: "Tiểu Ngư, em sao có thể đẩy chị? Chị không thể nghe người này bịa đặt lung tung."

"Không phải bịa đặt nha, vừa rồi tôi thấy cô vươn tay phải." Tô Từ nhẹ nhàng nói.

Lý Hiểu Lị chất vấn Tô Từ: "Tôi không quen biết cô, vì sao cô lại muốn hãm hại tôi?"

Trong mắt Lý Trầm Ngư tất cả đều là mê man, cô ta không biết nên tin tưởng ai.

"Hai lần cô đều vươn tay phải." Tô Từ không nhanh không chậm nói: "Tất cả tôi đều thấy."

Lý Hiểu Lị sửng sốt, cô ta đỏ mắt lắc đầu: "Chuyện này không thể nói giỡn, mong cô không cần tùy ý bôi nhọ người khác, tội danh giết người tôi gánh vác không nổi."

Lý Trầm Ngư nhìn bộ dáng ủy khuất của Lý Hiểu Lị, cô ta cắn môi, hỏi Tô Từ: "Cô thật sự thấy nó duỗi tay muốn đẩy tôi sao?"

"Cô cho rằng thời gian tôi rất nhiều sao? Tôi rảnh đến nỗi đi trêu cợt mấy người à?" Tô Từ nhìn cô gái được gọi là Lý Hiểu Lị ủy khuất xoa đôi mắt, cô kéo khóe môi.

Vl, ở trước mặt cô giả khóc à?

Tô Từ thành tâm kiến nghị: "Dùng sức dụi mắt cũng sẽ không khiến nước mắt tiết ra đâu.

Tôi đề nghị cô tự véo đùi mình một cái, véo cánh tay cũng được, nơi nào mẫn cảm thì véo nơi đó."

Trước kia, lúc diễn nếu cô không thể khóc thì dùng sức véo đùi mình, làm mình đau đến khóc.

Vì sao không sử dụng thuốc nhỏ mắt? Là vì để đạo diễn cảm thấy cô chuyên nghiệp nha.

Động tác của Lý Hiểu Lị dừng lại, cô ta ấn xuống tức giận trong lòng.

Làm sao sẽ có người đáng ghét như vậy?

Tô Từ cảm thấy bản thân chơi khá vui, khá đủ rồi, mắt thấy mình sắp bức người hỏng mất, cô nở nụ cười: "Không đùa mấy người nữa."

Lý Hiểu Lị hoàn toàn bị đối phương dọa ngốc.

Cho nên, vừa rồi cô đang nói giỡn? Cô căn bản cái gì cũng không nhìn thấy?

Lý Trầm Ngư cũng sửng sốt.

Trước mặt Tô Từ, cô ta luôn cảm thấy mình không chỉ có khí thế thấp, mà chỉ số thông minh cũng không đủ dùng.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta không thích Tô Từ.

Tô Từ xoay người chạy chậm đến phía sau tảng đá lớn, cô cúi đầu hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của thiếu niên, sau đó cô kéo hắn ra.

Lý Trầm Ngư và Lý Hiểu Lị thấy trên đỉnh núi còn có người khác, các cô ấy lại cả kinh, nơi này rốt cuộc còn có ai nữa?

"Anh ta là ai?" Lý Trầm Ngư cảm thấy thật mệt tim.

Cô ta thật vất vả mới bò được lên núi ngắm mặt trời mọc, không nghĩ tới còn gặp được Tô Từ, Tô Từ còn nói Lý Hiểu Lị muốn đẩy cô ta xuống núi, cô ta hoàn toàn phát ngốc.

"Cô không cần biết anh ấy là ai." Tô Từ lấy di động trong tay Lục Chiết, cô quơ quơ với Lý Hiểu Lị: "Chứng cứ ở chỗ này nha."

Tiếp theo, Tô Từ click mở video Lục Chiết đã quay cho Lý Trầm Ngư xem.

Ở một bên, sắc mặt Lý Hiểu Lị trắng bệch.

Lý Trầm Ngư thấy lần đầu tiên Lý Hiểu Lị vươn tay về phía mình, tim cô ta bắt đầu kinh hoàng, may mắn khi đó cô ta quay đầu lại.

Lần thứ hai Lý Hiểu Lị vươn tay, cũng là lúc Tô Từ đi ra.

Nếu Tô Từ không đi ra, cũng đồng nghĩa, cô ta thật sự sẽ bị Lý Hiểu Lị đẩy xuống núi.

Nghĩ đến bản thân lăn xuống từ nơi này, Lý Trầm Ngư chỉ cảm thấy khí lánh ứa ra từ lòng bàn chân hướng lên trên.

"Vì sao cô lại muốn giết tôi?" Lý Trầm Ngư trực tiếp quăng một cái tát cho Lý Hiểu Lị, tay vẫn đang run rẩy.

"Em không có.." Lý Hiểu Lị vẫn phủ nhận như cũ.

"Cô đây là muốn mưu hại tôi, tôi muốn báo cảnh sát." Lý Trầm Ngư nghĩ đến bản thân vừa rồi thiếu chút nữa đã chết, cô ta vừa sợ vừa tức, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hiểu Lị, hận không thể cắn chết đối phương.

Lý Hiểu Lị kéo tay Lý Trầm Ngư lại: "Không thể báo cảnh sát, em không có muốn giết chị."

Tô Từ nhẹ nhàng bổ đao: "Tôi có thể cho cô video làm chứng cứ."

Lý Hiểu Lị tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Tô Từ một cái, cô ta thiếu chút nữa đã thành công.

"Đừng trừng tôi, tôi rất sợ hãi nha." Tô Từ dựa vào người Lục Chiết, mềm giọng nói: "Lục Chiết, cô ấy dọa em."

Lục Chiết tự nhiên ôm lấy thiếu nữ, đầu ngón tay nhéo khuôn mặt của cô.

Chỉ có cô dọa người, những người khác nơi nào có thể dọa được quả trứng nhỏ là cô chứ?

Hô hấp của Lý Hiểu Lị cứng lại.

Trên thế giới làm sao sẽ có người mặt dày vô sỉ như vậy!.

Truyện Chữ Hay