Biên tập: Cải
Đối với chuyện Hoắc Đình Diễm muốn hát tặng mình, Khương Yên tỏ vẻ cực kỳ tò mò với bài hát anh sẽ chọn nhưng ngặt nỗi Hoắc Đình Diễm rất kín miệng, mặc kệ cô làm nũng như thế nào cũng không chịu nói.
Anh không chịu nói, Khương Yên cũng không còn cách nào khác.
Buổi chiều hai người lại tiếp tục cùng nhau nghiêm chỉnh làm bài tập, thỉnh thoảng lại hôn hôn một cái, bầu không khí cực kỳ ngọt ngào.
Thừa dịp trước khi mẹ Khương chưa trở về, Khương Yên nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Kết quả, cô vừa mới về nhà chưa được bao lâu, mẹ Khương đã trở lại.
Mẹ Khương nhìn Khương Yên đang vặn eo, hỏi "Con đang làm gì vậy?"
Khương Yên "a" một tiếng, có chút xấu hổ cười cười nhìn mẹ Khương, định làm nũng cho qua chuyện "Mẹ, hôm nay mẹ về thật sớm"
Mẹ Khương lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ.
Một lúc sau, mẹ Khương liếc xéo cô một cái, nói "Hôm nay đi ra ngoài?"
"Vâng ạ" Khương Yên nói "Đi sang nhà bạn cùng làm bài tập ạ"
Nghe vậy, mẹ Khương cũng không hỏi nhiều nữa.
Bà đem đồ trong tay đặt qua một bên, mím môi nhìn Khương Yên "Mẹ có mua quần áo cho con, có muốn nhìn quá một chút không?"
Khương Yên nghe thấy vậy, đôi mắt sáng lên "Muốn ạ!"
Mẹ Khương, cười "Vậy mau thử xem"
Khương Yên nghe vậy, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù,
Nói thật, trong trí nhớ của cô, từ sau khi ba mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh, mẹ Khương liền không còn quá quan tâm đến cô như trước nữa, càng đừng nói đến mua quần áo gì đó. Những đứa trẻ khác, ít nhất lúc còn học cấp ba đều sẽ thường cùng mẹ cùng nhau đi dạo phố, mua đồ nhưng còn Khương Yên từ khi còn học cấp hai đã không còn được như vậy nữa. Mẹ Khương chỉ đưa cho cô tiền để cô đi mua quần áo hoặc đồ mà mình thích.
Lần này, cuối cùng Khương Yên cũng chân chân thật thật cảm nhận được sự thay đổi của mẹ Khương. Từ lần nói chuyện thẳng thắn với Khương Yên ở bệnh viện, mẹ Khương liền bắt đầu ít đi ra ngoài hơn, cho dù có đi chơi thì cuối tuần cũng sẽ ở nhà, hiện tại còn mua đồ cho cô nữa.
Quan hệ giữa mẹ con bọn họ so ra vẫn còn kém những cặp mẹ con bình thường khác nhưng chút chuyển biến tốt đẹp này đã đủ khiến Khương Yên thỏa mãn rồi.
.....
Mẹ Khương mua cho cô một chiếc áo khoác nỉ, mặc vào cực kỳ có khí chất, là kiểu phong cách mà Khương Yên yêu thích.
Cô sờ sờ chất áo, đặc biệt mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Mẹ Khương nhìn cô, nói "Mau mặc thử xem"
"Vâng"
Khương Yên mặc vào, rất vừa vặn.
Mẹ Khương thấy vậy cũng có chút vui mừng,
Trưởng thành rồi, đứa con gái mà bà vẫn luôn xem nhẹ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Trước kia vẫn luôn đối với cô giận chó đánh mèo, mãi đến mấy ngày gần đây mẹ Khương mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận lại. Tuy rằng mỗi lần nhìn Khương Yên sẽ khiến bà nhớ tới ông chồng cặn bã kia nhưng bà vẫn hiểu được mà khắc chế. Khương Yên không chỉ là con của người đàn ông kia còn còn là con gái của bà. Bà cuối cùng cũng phát hiện ra trước đây mình đã làm sai quá nhiều
Nhưng hiện tại muốn sửa sai, có chút quá muộn.
Bà chỉ có thể chậm rãi, chậm rãi cùng con gái tiếp xúc nhiều hơn, dần dần bù đắp tình cảm mẹ con của hai người.
"Rất đẹp" Khương Yên miệng rất ngọt, cười hì hì nhìn mẹ Khương "Cảm ơn mẹ, con rất thích"
Mẹ Khương tính tình vốn lãnh đạm, chỉ gật gật đầu nói "Thích thì tốt, nếu như cảm thấy không hợp thì nói với mẹ để mẹ đi đổi"
"Không cần đổi đâu ạ, con thích lắm"
Sau đó mẹ Khương còn nấu mấy món mà Khương Yên thích cho cô.
Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con cũng không biết nói gì với nhau. Khương Yên tự giác đứng dậy đi lên trên lầu, còn mẹ Khương cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Cũng may, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
....
Thứ hai là lễ Giáng Sinh. Ban ngày cũng không có quá nhiều cảm giác nhưng đến tối, có rất nhiều bạn học bắt đầu tặng quà cho nhau.
Học sinh học ở Nhất Trung đều là con nhà có điều kiện cho nên mấy ngày lễ thường sẽ tặng mấy món quà nhỏ cho nhau. Năm ngoái Khương Yên cũng không nhận được mấy món quà, nhưng năm nay.... Thật sự bất ngờ.
Cô nhìn mấy hộp quà ở trên bàn, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Sao mọi người...." Trong lớp có không ít bạn học tặng quà cho cô.
Khổng Hâm cười nhìn cô "Có thể là do quan hệ giữa cậu cùng Hoắc Đình Diễm rất tốt cho nên mấy người bọn họ mới tặng quà để lấy lòng cậu?"
Khương Yên liếc Khổng Hâm một cái. Cô sẽ không thừa nhận nguyên nhân chính là bởi vì vậy đâu.
Cô đắc ý dào dạt nói "Tớ cảm thấy đây là bởi vì tớ đây rất được nhiều người yêu quý"
"Cũng có thể" Nguyễn Nghiên Nghiên quay đầu lại, nói "Một năm nay cậu biến hóa rất lớn, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực học tập, mấy bạn học trong lớp bây giờ đã thay đổi cái nhìn về cậu, rất thích cậu đó"
Tuy rằng vẫn còn có người ghét cô, ví dụ như mấy người Lâm Tâm Nhu nhưng đại đa số đều đối với cô rất thân thiện.
Khương Yên bật cười "Tớ khi nào đã trở thành người có chí tiến thủ rồi?"
"Đương nhiên" Một bạn học ngồi gần đó hai mắt phát sáng nhìn cô "Khương Yên, rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể trong một năm từ học sinh đứng cuối hiện tại có thể đứng thứ 50 toàn trường vậy? Thật sự quá lợi hại!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ bạn học trong lớp đều tò mò quay đầu nhìn cô.
Thành tích của bọn họ cũng rất tốt nhưng thứ hạng vẫn luôn bảo trì ổn định. Từ lúc học cấp hai thậm chí là từ khi còn nhỏ bọn họ đã học tập cực kỳ nghiêm túc, mỗi ngày không khi nào lơi lỏng nhưng Khương Yên thì khác, Khương Yên hồi lớp mười còn là kẻ đứng đầu danh sách toàn trường từ dưới đêm lấy vậy mà đến học kỳ 1 năm lớp 12 có thể đột phá, đứng thứ 50 toàn trường.... Sự tiến bộ này quả thật quá thần kì.
Ban đầu mọi người còn cho rằng cô may mắn nhưng theo thành tích ngày một tăng lên của Khương Yên, bọn họ không còn giữ suy nghĩ như vậy nữa, làm gì có ai may mắn mãi được như vậy.
Vấn đề này, là vấn đề mà mấy bạn học trong lớp đều cảm thấy nghi vấn.
Khương Yên "..."
Cô nhìn mấy cặp mắt tò mò xung quanh, nghĩ nghĩ, nói "Thật ra, cũng không có gì.... Chỉ cần nghiêm túc học tập...Hơn nữa, tớ còn đi học lớp bổ túc"
Mọi người trăm miệng một lời nói "Bọn tớ cũng đi học lớp học bổ túc mà!"
Bọn họ cũng đi học lớp bổ túc nhưng không có được kết quả như Khương Yên.
Khương Yên dở khóc dở cười giải thích "Chủ yếu là do thành tích trước đây của tớ quá kém cho nên không gian tiến bộ rất lớn. Còn mọi người vốn dĩ đã rất giỏi rồi, cho nên không gian tiến bộ không có nhiều"
Mọi người nghe, cảm thấy cô nói rất có lý.
Cũng may tiếng chuông vào lớp vang lên giúp Khương Yên thoát khỏi quẫn cảnh.
Mọi người quay người lại, bắt đầu nghiêm túc học bài. Khổng Hâm nhìn bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của Khương Yên, bật cười "Sợ đến vậy ư?"
"Đúng vậy" Khương Yên nói "Tớ còn muốn cùng mấy bạn học trong lớp ở chung thật tốt"
Chỉ cần là người không đặc biệt cố ý muốn nhằm vào mình, Khương Yên đều muốn vãn hồi hình tượng của mình trong lòng họ, muốn mối quan hệ giữa mình và bọn họ tốt lên.
Còn những câu từ mà trước kia mọi người mắng chửi cô, Khương Yên cũng có thể hiểu được bởi vì lúc ấy, xác thật là tinh thần của cô không có được bình thường.
Khổng Hâm vỗ vỗ vai cô, cổ vũ nói "Cậu hiện tại đang làm rất tốt rồi"
Hai người cười cười nhìn nhau sau đó cúi đầu bắt đầu nghiêm túc học bài.
Đến buổi tối, bầu không khí trong lớp học càng thêm náo nhiệt.
Trước tiết tự học buổi tối bắt đầu, khi mấy người Khổng Hâm cùng Khương Yên ghé đầu vào nhau nói chuyện,Hoắc Đình Diễm từ bên ngoài đi vào.
Khương Yên ngước mắt, yên lặng cùng Hoắc Đình Diễm nhìn nhau.
Sau đó hai người ăn ý cùng nhau dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nguyễn Nghiên Nghiên ở bên tai Khương Yên nhỏ giọng oán giận "Cậu có biết Hoắc Đình Diễm tặng chúng ta quà gì không?"
Khương Yên sửng sốt, Hoắc Đình Diễm còn tặng quà cho mọi người?
"Quà gì vậy?"
"Cậu chưa mở ra sao?"
Khương Yên nghẹn lời, chỉ chỉ tay vào mình "Tớ không có" Cô căn bản là không nhận được một món quà nào từ Hoắc Đình Diễm cả.
Nguyễn Nghiên Nghiên "???"
Cô hoài nghi nhìn Khương Yên, chớp chớp mắt, khó có thể tin nói "Thật hay giả vậy?"
Bọn họ đều có mà.
Khương Yên trầm mặc "Thật mà"
Hoắc Đình Diễm không có tặng quà cho cô. Có điều, đây không phải là trọng điểm, cô nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên "Hoắc Đình Diễm tặng quà gì cho cậu vậy?"
Khổng Hâm nói "Một cái chữ ký, ký trên sách ấy"
Nguyễn Nghiên Nghiên gật đầu "Không sai! Chính là một cái chữ ký rồng bay phượng múa!"
Nói đến chuyện này, Nguyễn Nghiên Nghiên miễn bàn có bao nhiêu tức giận.
Mấy bạn học khác tặng quà, tuy rằng không quá quý trọng nhưng ít nhất bưu thiếp cũng là tự tay họ đi mua, lời chúc cũng là tự bọn họ nghĩ. Còn Hoắc Đình Diễm thì sao? Chỉ tặng cho mọi người một cái chữ ký, hơn nữa còn là ký trên sách của bọn họ.
Cô mới không cần cái chữ kỳ này đâu! Cô cũng không phải là không có!
Nghe vậy, Khương Yên nhịn không được mà bật cười.
"Có thể là do cậu ấy chưa kịp đi mua bưu thiếp"
"Vậy cậu ấy có ảnh chụp của chính mình mà!"
Nghe vậy, Khương Yên nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên "Ảnh chụp không thể cho cậu được"
Nguyễn Nghiên Nghiên "???"
Cô càng nghĩ càng tức giận. Khương Yên rốt cuộc là cái loại fan hâm mộ thần tiên gì, vì sao lúc nào cũng nghĩ cho idol của mình! Thực tức giận a!
Nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên đang xù lông, Khương Yên vội an ủi "Cậu có thể nghĩ theo một hướng khác.... Tớ đến chữ ký còn không có, còn thảm hại hơn cậu nhiều"
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn Khương Yên, tức giận đột nhiên ta hết "Cũng đúng...."
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Đình Diễm ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện liền truyền một bức ảnh có chữ ký lên, mặt trên còn viết
To: Khương Yên, Giáng Sinh vui vẻ.
- Hoắc Đình Diễm
Khương Yên "..."
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Khổng Hâm "...."
Thật sự quá quá đáng!
Nguyễn Nghiên Nghiên ánh mắt sắc bén nhìn Hoắc Đình Diễm, tức giận nói "Hoắc Đình Diễm, là bạn học, chúng tớ không xứng có được ảnh có chữ ký của cậu có đúng không?"
Hoắc Đình Diễm nghĩ nghĩ, nhướng mày nói "Tôi chỉ có một tấm ảnh"
Cho nên phải để lại cho Khương Yên.
Nguyễn Nghiên Nghiên "... Còn may tớ không phải là fan hâm mộ của cậu"
Hoắc Đình Diễm gật gật đầu "Ừ, cho nên fan nhỏ của tôi mới có ảnh có chữ ký"
Nguyễn Nghiên Nghiên nghẹn lời, tức giận cáo trạng với Khương Yên.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi các cô bị Hoắc Đình Diễm chọc giận đều theo thói quen mà đi tìm Khương Yên cáo trạng. Có lẽ là cảm thấy Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm là fan cùng idol, cũng có thể là do nguyên nhân khác, tóm lại, thói quen cứ như vậy mà dưỡng thành.
"Khương Yên, cậu nhìn idol nhà cậu kìa"
Khương Yên cầm lấy bức ảnh, vui vẻ cười "Rất tốt mà, tớ có ảnh có chữ ký"
Cô dạy dỗ Nguyễn Nghiên Nghiên "Nói không chừng sau này Hoắc Đình Diễm nổi tiếng rồi, chữ ký của cậu ấy sẽ cực kỳ có giá trị đấy"
Nguyễn Nghiên Nghiên trợn mắt "Tốt nhất là như vậy, bằng không sau này trên mạng sẽ xuất hiện tin tức, nói một nam nghệ sĩ nào đó thật sự rất ki bo bủn xỉn, đến một bức ảnh có chữ ký cũng không cho bạn học"
Khương Yên phì cười, quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm còn rất bình tĩnh, đang cúi đầu làm bài tập.
Vài người náo loạn một lúc, cũng đến thời gian vào lớp.
....
Vừa mới ngồi vào chỗ, điện thoại đột nhiên rung lên.
Khương Yên cúi đầu nhìn, là Hoắc Đình Diễm gửi tin nhắn đến: Sau khi tan học đừng vội rời đi.
Khương Yên: Cậu định làm gì?
Hoắc Đình Diễm: Bí mật
Khương Yên cười, nhân lúc giáo viên không để ý, lén lút trả lời: được, mong chờ cái bí mật của cậu.
....
Chỉ là còn chưa đến lúc ta học, cả lớp đã rối loạn..
Mất điện, ở buổi tối lễ Giáng Sinh, trường học của bọn họ mất điện.
Lúc bóng điện phụt một cái tắt ngúm, Khương Yên còn đang cùng Khổng Hâm thảo luận cách giải một bài toán. Đột nhiên toàn bộ đèn trong lớp tối đen, cả lớp kinh ngạc hô lên
"Oa, mất điện!!"
"Mẹ ơi!!! Thật tốt quá!!!"
"Mẹ ơi, có khi nào đợi một chút nữa liền có điện không?"
Mặc dù là học sinh lớp thực nghiệm nhưng đối với chuyện mất điện khi đang học tiết tự học, bọn họ vẫn cảm thấy cực kỳ chờ mong. Khương Yên theo bản năng tìm Hoắc Đình Diễm, vừa mới quay đầu lại, vạt áo đã bị Hoắc Đình Diễm nhẹ kéo. Anh từ phía sau gần sát lại bên tai cô, nhỏ giọng nói "Đưa tay cho tôi"
Ở phía dưới gầm bài, tay hai người nắm lấy nhau.
Lông mi Khương Yên run run, đôi tay lạnh lẽo bị Hoắc Đình Diễm nắm, được độ ấm từ cơ thể anh sưởi ấm. Cảm thấy vừa kích động lại khẩn trương, cứ cảm thấy những lúc mất điện làm những việc như thế này, vừa kích thích vừa sợ hãi.
Muốn nếm thử nhưng lại sợ.
Hoắc Đình Diễm cảm thụ bàn tay mềm mại không xương trong tay, nhéo nhéo.
Một hồi lâu sau, lớp trưởng đứng lên duy trì trật tự "Mọi người trật tự, chúng ta im lặng theo dõi tình huống"
Dưới sự quản lý của lớp trưởng, học sinh trong lớp dần dần bình tĩnh lại nhưng trong lớp như cũ thật tối thật tối, hơn nữa hiện tại còn đang là mùa đông, ánh trăng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, nhìn giống như trời đang mưa vậy.
Không bao lâu sau cô giáo Triệu đến.
Cô giáo Triệu nhìn xung quanh một vòng, cười nói "Nhà trường thông báo phải một lúc lâu nữa mới có điện cho nên cho học sinh tan học sớm, về nghỉ ngơi. Nhưng mà, đừng có nghịch ngợm đấy, phải chú ý an toàn! Buổi sáng ngày mai nhớ đúng giờ đến lớp "
Cô dừng một chút nói "Cũng có thể về nhà, có điều khi nào về đến nhà phải ở trên nhóm lớp báo bình an"
Trường học bị mất điện là do một bộ phận đường truyền bị hỏng, cần phải sửa chữa hết hơn nửa tiếng cho nên nhà trường mới quyết định cho học sinh nghỉ sớm.
Vừa nghe thấy những lời này của cô giáo Triệu, mấy học sinh trong lớp đều vui mừng đến phát điên!
Lần mất điện này, thật quá đúng lúc!
"A a a a, Khương Yên chúng ta ra ngoài chơi đi"
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu có đi không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi, dù sao tiểu khu nhà các cậu cũng gần trường"
Hoắc Đình Diễm cong môi cười "Được, đi thôi"
Anh nghe theo Khương Yên.
Mấy người cùng nhau đi, mãi đến khi đi ra khỏi trường mới chân chân thật thật cảm thấy nhẹ nhàng!
Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi! Loại giải thoát này khác với ngày nghỉ cưới tuần, đây là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Cảnh Hoán bắt đầu thương lượng xem nên đi chơi ở đâu
"Đi đâu đây"
"Đi đến khu trò chơi đi!" Hai mắt Nguyễn Nghiên Nghiên sáng lên, đề nghị.
Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm nhìn nhau "Cũng được"
Đi đến khu trò chơi nhưng Khương Yên không quá thích chơi trò chơi còn Hoắc Đình Diễm thì sợ bị người ta nhận ra cho nên hai người Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm liền đi mua vé xem phim, hưởng thụ thời gian thảnh thơi không dễ có này.
Nguyễn Nghiên Nghiên cũng Cảnh Hoán, hai kẻ dây thần kinh to hơn bắp tay này tuy nhìn thấy Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau đi xem phim nhưng cũng không nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
"Khương Yên sao lại không thích chơi trò chơi cơ chứ" Nguyễn Nghiên Nghiên nói thầm "Chắc là lấy cớ để được cùng idol đi xem phim"
Quách Tuấn Trì nghe, quay đầu nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên đầy bất lực. Cuối cùng, anh đành quay sang hỏi Khổng Hâm "Các cậu có muốn chơi không?"
Khổng Hâm cùng Ninh Trí Viễn đồng thời lắc đầu.
Khổng Hâm nói "Tớ cũng muốn đi xem phim"
Ninh Trí Viễn dừng một chút, nhìn về phía ba người còn lại "Các cậu ồn lắm, tôi cũng đi xem phim"
Quách Tuấn Trì "...."
Muốn cùng Khổng Hâm đi xem phim thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy bọn họ ra làm cái cớ.
....
Trong rạp chiếu phim, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đợi phim chiếu được vài phút rồi mới đi vào.
Hai người mua vé ở vị trí cuối cùng, còn là ở trong góc. Bọn họ đến xem phim nhưng không phải là vì xem phim mà là vì muốn ở cùng người bên cạnh.
Hai người đang xem một bộ phim hành động của mỹ.
Khương Yên cúi đầu ăn bắp rang, đột nhiên ngẩng đầu nói với Hoắc Đình Diễm "Nếu như không mất điện, cậu định đưa tớ đến nơi nào?"
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, ăn bắp rang trong tay cô, nói "Đi rừng cây nhỏ"
Khương Yên nghẹn lời, hoài nghi nhìn anh "HẢ?"
Cô nhỏ giọng nói "Muộn như vậy còn gọi tớ đi rừng cây nhỏ, cậu không sợ bị thầy giáo bắt được sao?"
Trường học cũng có mấy đôi yêu nhau, trên cơ bản mỗi buổi tối sau khi học xong, dưới ký túc xá cùng với rừng cây nhỏ, toàn bộ đều là thánh địa hẹn hò của bọn họ. Cho nên, mỗi buổi tối, Chủ Nhiệm Giáo Dục đều cầm đèn pin đi lùng sục, bắt được ai thì người đó xác định.
Buổi tối Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm không có đi hẹn hò lén lút. Ban ngày,bọn họ quang minh chính đại đi đến rừng cây nhỏ hẹn hò, thế nhưng vẫn chưa từng có ai cảm thấy nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Khương Yên nghĩ, có thể là mọi người nhìn thấy hai bọn họ quá bình tĩnh cho nên mới không cảm thấy hoài nghi.
Hoắc Đình Diễm cười khẽ, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô "Trêu cậu thôi, tôi có quà tặng cho cậu"
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng lên, vui mừng nhìn anh "Đâu?"
"Xem xong phim đưa cho cậu"
"Được"
Khương Yên nghe vậy lập tức có tinh thần.
Hai người cùng nhau xem phim, ban đầu còn có rất nghiêm túc mãi cho đến khi màn hình lớn chiếu cảnh nam nữ chính không đứng đắn..... Hoắc Đình Diễm cũng bắt đầu không đứng đắn theo. Anh nhéo nhéo tay Khương Yên, ý muốn thu hút sự chú ý của cô.
Khương Yên vừa mới quay đầu sang, người kia bèn cúi đầu hôn cô.
Khương Yên không dám phát ra tiếng động gì, đành phải mặc cho Hoắc Đình Diễm tùy ý làm càn. Anh thuần thục cạy mở môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, quấn lấy lưỡi mềm của Khương Yên, dây dưa, triền miên,...
Trong rạp chiếu phim.... Có một vài tiếng động khác lạ vang lên, rất nhỏ, rất nhỏ nhưng là ở chỗ khác.
Khương Yên thực sự nhịn không được nữa, khẽ kinh hô một tiếng, duỗi tay đẩy Hoắc Đình Diễm ra. Hoắc Đình Diễm lúc này mới chịu bớt phóng túng nhưng vẫn không thể khống chế mà hôn sườn mặt cô, lại hôn hôn vành tai nhỏ, khàn giọng nói "Không muốn xem phim"
Người Khương Yên run run, chịu không nổi anh cứ nói chuyện bên tai "Vậy cậu muốn làm gì?"
"Hôn cậu"
Khương Yên "...."
Cô có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của người bên cạnh, yên lặng nhéo lỗ tai, ép buộc bản thân nhìn sang hướng khác, cả người khẩn trương không thôi.
Cũng may Hoắc Đình Diễm vẫn biết chừng mực, biết mình không nên ép cô quá cho nên cũng không tiếp tục quá phận nữa nhưng tay vẫn đặt ở bên hông cô, đến khi bộ phim kết thúc cũng không chịu bỏ ra.
Đêm nay "trộm" có được thời gian nhàn rỗi ở bên nhau, hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn.
.....
Lễ Giáng Sinh qua đi, bọn họ lại phải tiếp tục trở về trường đi học.
Vài ngày sau chính là tết Dương Lịch, Hoắc Đình Diễm từ sớm đã rời trường học, đi đến nơi diễn tập.
Khương Yên cũng không có cảm giác gì quá lớn. Cô cùng mấy người Nguyễn Nghiên Nghiên bắt đầu lên kế hoạch cùng nhau trải qua đêm giao thừa.
Giao thừa năm nay bọn họ ba nữ bốn nam cùng nhau đi đến Nông Gia Nhạc chơi. Bọn họ đã đặt sẵn bốn căn phòng, còn thức ăn thì bọn họ sẽ mua nguyên liệu sau đó tự mình làm.
Mấy người Nguyễn Nghiên Nghiên, Khổng Hâm, Cảnh Hoán sẽ đi trước còn Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm phải đợi đến khi hết tiết mục đến giao thừa mới bắt đầu xuất phát.
Trước nghỉ tết một này, Khương Yên ở trong nhóm chat nhìn tin nhắn của fan. Bài hát mà Hoắc Đình Diễm thu âm lần trước đã được phát hành, là một bài hát rất thích hợp với bầu không khí đón chào năm mới.
Bài hát này khá sôi động, tiết tấu khá nhanh, rất thích hợp vừa hát vừa nhảy!
Lúc Khương Yên biết được chuyện này, cực kỳ hưng phấn muốn gọi điện cho Hoắc Đình Diễm.
Nhưng cô nhịn xuống.
Cô lướt một vòng nhóm chat, không ít người hỏi cô có muốn đi cùng hay không. Dù sao cô cũng là hội trưởng fan club, những người khác đều đến trường quay cổ vũ, cô thân là hội trưởng nếu không đi cùng thì có chút không phải.
Khương Yên nghĩ nghĩ, nhắn lại: Tôi hôm đó đi cùng bạn cho nên không thể đi cùng mọi người rồi.
Tin nhắn này vừa gửi đi, trong nhóm chat lập tức có người nhắn lại: Hội trường, cô hình như chưa từng đi cùng chúng tôi tham gia bất cứ hoạt động nào, cô đây là không tiện hay là.... Vốn dĩ không phải là fan của ca ca?
Fan 2: Đúng vậy, hội trưởng ngoại trừ ở trên mạng giao việc, giữ gìn kỷ luật, thì chưa hề đứng ra tổ chức bất cứ hoạt động nào.
Fan 5: Các cậu đừng nói thế, có thể là hội trưởng có việc bận.
Fan 7: Hội trưởng, vậy cô khi nào mới có thể cùng chúng tôi đi tham gia hoạt động? Chúng tôi năm sau còn định đi tiếp ứng cho Hoắc Đình Diễm đấy.
.....
Khương Yên nhìn tin nhắn trên nhóm chat, trầm mặc.
Cô cực kỳ không phù hợp để ra mặt nhưng nếu không xuất hiện thì cũng không được. Suy nghĩ giây lát, Khương Yên hỏi: Năm sau? Mọi người định khi nào đi?
Fan 9: Chính là cái hoạt động trước tết Nguyên Đán ấy.
Khương Yên nhẩm tính thời gian: Lúc đó tôi có thể đi được, tôi sẽ cùng đi với mọi người.
Nói xong, cô liền đóng cửa sổ tin nhắn nhóm chat lại.
Cô định sẽ xuất hiện một lần, sau đó thuận tiện bàn giao lại chức vụ hội trưởng này cho người khác. Cô chỉ thích hợp làm một fan hâm mộ âm thầm thôi, chứ không thích hợp là một hội trưởng thường xuyên phải cùng mọi người lộ mặt.
Đêm tiệc giao thừa là tiết mục náo nhiệt nhất năm của các đài truyền hình. Thậm chí, còn có rất nhiều đài truyền hình đã săn đón nghệ sĩ khách mời từ sớm để tăng rượt ratings cho đài nhà mình.
Hoắc Đình Diễm năm nay vẫn tham gia đêm tiệc gia thừa của đài truyền hình mà năm trước anh tham gia.
Khương Yên quen cửa quen nẻo cầm vé đi vào trong trường quay. Sau khi đi đến khu vực dành cho fan hâm mộ liền tìm một vị trí còn trống, ngồi xuống.
Mấy nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn ngoài Hoắc Đình Diễm thì Khương Yên không quá chú ý nhưng cũng sẽ nghiêm túc ngồi nghe. Cho đến khi Hoắc Đình Diễm lên sân khấu, cô mới điên cuồng giơ light stick cùng biểu ngữ lên hò hét chói tai! Fan hâm mộ ngồi bên cạnh ban đầu còn tưởng cô là một fan lý trí, bình tĩnh không nghĩ tới.... Thì ra còn có thể hét vừa to vừa rõ như vậy.
Bài hát này của Hoắc Đình Diễm, trực tiếp xào nóng bầu không khí tại trường quay.
Mặc kệ là fan của anh hay là không, mọi người đều đứng dậy hò hét chói tai, bầu không khí cực kỳ kích động!
Sau khi bài hát kết thúc, Khương Yên có dự cảm, đêm nay Hoắc Đình Diễm sẽ được lên hot search!
Cô nghe xong Hoắc Đình Diễm biểu diễn, lại nán lại nghe thêm vài tiết mục nữa rồi mới lén chuồn đi.
Vừa mới ra tới sân vận động Hoắc Đình Diễm liền gọi điện thoại tới
"Đang ở đâu vậy?"
"Tớ đang đứng ở cửa chờ cậu" Khương Yên kéo sát hai vạt áo lông vũ vào, nhỏ giọng nói "Thật là lạnh!"
Hoắc Đình Diễm nói "Vậy đứng đó chờ tôi, tôi sẽ đến ngay"
"Được"
Anh không phải nghệ sĩ quan trọng, sau khi biểu diễn xong liền có thể rời đi. Cho nên, Hoắc Đình Diễm hát xong, trả lời một vài câu hỏi của phóng viên liền nhanh chóng rời đi.
Giang Bạch cũng biết anh định làm gì cho nên cũng không ngăn đón.
Mãi đến khi Khương Yên ngồi lên xe, cô ngại ngùng nhìn Giang Bạch "Giang ca, lại làm phiền đến anh rồi"
Giang Bạch cười "Không sao, hai người bọn em vui là được rồi"
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm, nhịn không được mà khen anh "Cậu đêm nay thực sự rất đẹp trai!"
Hoắc Đình Diễm cong môi, ghé sát bên tai cô, nói "Thật?"
"Đúng vậy" Khương Yên vươn tay ôm lấy hai má mình, nhỏ giọng nói "Tớ rất thích bài hát này của cậu, rất hay!"
Cô thật sự rất thích.
"Tớ còn chụp rất nhiều ảnh" Nói đến đây, Khương Yên liền có chút đắc ý.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhướng mày "Đâu, mang tôi nhìn xem"
"Đây, đây" Khương Yên gấp không chịu nổi muốn cùng anh chia sẻ.
Nhìn nhìn, Hoắc Đình Diễm đột nhiên lâm vào trầm tư. Hai mắt anh sáng rực nhìn ảnh chụp của Khương Yên, cứ cảm thấy phong cách chụp ảnh này có chút quen mắt.
"Có phải rất đẹp hay không?"
"Đẹp!" Hoắc Đình Diễm hoàn hồn, nói "Cực kỳ đẹp"
Anh vươn tay xoa xoa đầu Khương Yên "Cậu thật giỏi!"
Khương Yên hai mắt cong cong cười, tiến lại gần bên tai Hoắc Đình Diễm, nhẹ nói "Đó là bởi vì tớ thích cậu"
Cho nên tớ mới có thể chụp cậu đẹp như vậy. Bởi vì trong bức ảnh đó còn chứa đựng tình yêu của tớ dành cho cậu.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~